Tang lễ của Thiệu Húc Khanh được tổ chức đơn giản vào hai ngày sau đó. Người đàn ông vừa bước qua ngưỡng cửa tuổi ba mươi chưa được bao lâu đã phải về với lòng đất lạnh.

Trần Tư Mỹ mặc một chiếc váy dài màu đen đứng lẫn trong số những khách viếng ít ỏi nhìn mẹ mình ngất lên ngất xuống trong vòng tay ông Thiệu.

Có lẽ mối quan hệ mẹ kế con chồng nhiều năm đã nuôi dưỡng tình mẫu tử trong người bà ấy. Cũng có lẽ bà ấy muốn thể hiện cho người họ Thiệu thấy sự tận tụy yêu thương của chính mình.

Trần Tư Mỹ bây giờ chỉ đứng xa với vẻ bàng quan, không đau ngứa cũng không ghen ghét.

Nếu như hỏi từ thuở ấu thơ cô từng mong muốn điều gì nhất, đó chính là một lần được thay thế vào chỗ của anh em nhà họ Thiệu để tận hưởng cảm giác được cưng chiều và hãnh diện vì có một gia đình “đầy đủ“.

Nhưng cái mà cô bé Tư Mỹ ngày đó nhận được lại là sự lãnh đạm của Thiệu Húc Khanh, sự khinh miệt của Thiệu Minh Hạnh và sự thờ ơ của mẹ ruột mình.

Ngày ấy cô còn chưa hiểu thấu, nhưng khi lớn khôn dần thì đã lờ mờ đoán ra, bà ấy không yêu cô bởi vì cô là con gái.

Bà ấy trách cô vì là một đứa con gái. Một đứa con gái thì không đủ giá trị để mẹ con họ được chấp nhận tại nhà họ Trần sau khi bố cô qua đời.

Nếu cô là một đứa con trai như Trần Tư Thành thì có lẽ một quả phụ như bà ấy sẽ không bị lấn đến đường cùng phải dứt áo ra đi.

Trong mắt người mẹ ruột thịt ấy, Trần Tư Mỹ chỉ là một món nợ đời, vướng víu bà ấy từ nhà chồng cũ sang nhà chồng mới.

Có tiếng lao xao ở phía trước, bà Thiệu vì đau xót quá độ mà ngất xỉu rồi.

Từ những tiếng xì xào của người bên cạnh, cô biết được mẹ của mình đã mang thai cho người chồng hiện tại, sắp làm mẹ lần nữa ở tuổi 52.

Ở tuổi như thế vẫn mạo hiểm sinh người nối dõi cho nhà chồng?

Trần Tư Mỹ lắc đầu cười. Xem ra mình lo lắng dư thừa, bà ấy quy hoạch cuộc đời chính mình rất tốt, chẳng cần đến đứa con gái vô dụng như cô phải quan tâm.

Nắm đất cuối cùng được vung ra rơi xuống nắp quan tài, Trần Tư Mỹ đặt một cành hoa huệ trắng muốt lên đó, nhẹ nhàng thì thào:

- Vĩnh biệt!

Nắng chiều trải dài chiếc bóng của cô phủ lên lớp ván gỗ lạnh lẽo. Một cơn gió thoảng qua lay động cánh hoa mỏng manh, như bàn tay ai nâng niu chút lòng thành của cô gái nhỏ.

Có lẽ cô ấy biết về mối tình thầm lặng của ai kia, cũng có lẽ là không...

...

Hôm nay Sở Nhiên đưa Hinh Hinh đi tái khám, vừa về đến nhà Tần Tranh đã cảm thấy không khí trong nhà hơi là lạ.

Người vốn phải nằm trên giường dưỡng bệnh thì chẳng thấy đâu, trong nhà lại có mùi rượu quanh đi quẩn lại.

Mở cửa căn phòng ngủ phụ giờ trở thành phòng của hai mẹ con thì Tần Tranh đang nằm trên giường ngủ say như chết.

Vốn dĩ mối hiểm họa là Quý Mộc đã được giải quyết thì cô chẳng còn lý do gì để ở lại nhà Tần Tranh nữa, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Sở Nhiên đã đột ngột biến thành người không nhà để về.

Chủ cho thuê nhà gọi cho cô muốn kết thúc hợp đồng thuê nhà ngay trong tuần, dù có phải đền cọc gấp ba lần cũng không nhượng bộ. Sở Nhiên trở tay không kịp, cũng không thể để con gái vừa phẫu thuật xong phải ngược xuôi dọn nhà cùng mình.

Thế là cô đành chấp nhận ở lại nhà Tần Tranh, thu dọn rồi trú tạm ở phòng ngủ phụ trong thời gian chờ tìm nhà mới. Còn vì sao chủ cho thuê nhà lại gấp gáp muốn đòi lại nhà, có lẽ... phải hỏi người nào đó với thế lực không vừa nào đó.

Nói thẳng ra là cô cũng không muốn trở lại căn nhà rắc rối kia nữa, nhưng tìm nhà mới giữa lúc không có người hỗ trợ thế này thật sự rất nhiêu khê, trong khi Trần Tư Thành thì đã về thành phố B bước vào công việc dạy học cho học kỳ mới.

Sở Nhiên đành tạm thời chấp nhận cảnh ăn nhờ ở đậu, sẵn tiện cùng Hinh Hinh chăm sóc ân nhân cứu mạng của hai mẹ con.

Lay mãi mà Tần Tranh không chịu dậy, cô đành để Hinh Hinh đang mệt mỏi ngủ lại ở phòng kia, bản thân mình thì về phòng thu dọn một số đồ đạc vương vãi trên giường.

Loay hoay dọn dẹp một hồi, cô đột nhiên nhìn thấy một vật màu đen bé xíu bị anh nắm chặt trong tay.

Hoa văn này... chất vải này thật quen mắt.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, da mặt cô dần dần nóng đỏ.

Đó chẳng phải là thứ cô đã đánh mất ở căn phòng nghỉ dạo trước sao? Tên biến thái Tần Tranh này, anh ấy dám giấu chiếc quần con của cô đến tận bây giờ luôn!

Sở Nhiên vội vàng rút mạnh chút vải mỏng manh ấy.

Vốn cô định ra tay nhanh để hủy thi diệt tích, thế nhưng cô đã xem thường trực giác cao độ của một người cảnh sát.

Tuy chân vừa mới được tháo bột ra còn đang phải tập vật lý trị liệu nhưng cũng không ngăn được Tần Tranh dùng một tay vật cô ngã lăn ra giường, tay kia bẻ ngoặc hai cánh tay cô lại sau lưng.

- Hự!

Mặt bị nhấn xuống nệm, Sở Nhiên có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể phản kháng được, chỉ có thể nỗ lực giãy giụa để nghiêng mặt mà thở.

- A, Tần... Tranh, buông!

Trong cơn say mông lung, Tần Tranh dường như không xác định được đâu là thực, đâu là tưởng tượng.

Anh không vội buông cô mà động tác đầu tiên anh làm chính là giật lấy mớ vải ren kia bằng một tay, không cần nhìn cũng bỏ vào trong túi áo một cách chính xác.

Sở Nhiên liếc mắt thấy, nhưng giờ phút này cũng không thể ngăn lại anh.

Chuỗi động tác vừa nãy dường như dùng hết chút tỉnh táo sót lại của Tần Tranh. Anh từ từ buông cô ra rồi nằm vật ra giường ngủ tiếp.

Sở Nhiên nằm kề bên điều chỉnh nhịp thở của mình, nhân tiện quét tầm mắt lên khuôn mặt người kề bên.

Vết thương lần này tuy không nhẹ nhưng chưa phải là nguyên nhân khiến anh hốc hác và mệt mỏi như hiện tại. Sở Nhiên biết cái gì đã khiến anh cảm thấy buồn phiền đến nỗi phải tìm rượu để mua say.

Ngày Tư Mỹ báo tin về cái chết của Thiệu Húc Khanh, nhìn vẻ bề ngoài Tần Tranh rất bình thản, không hề có biểu hiện nào đáng chú ý. Chỉ có Sở Nhiên mới biết được đêm hôm ấy và cả cái đêm hôm chôn cất anh ta thì Tần Tranh đều không thể ngủ. Một mình anh ngồi im lặng đến hừng đông rồi mới nằm xuống để tránh bị cô phát giác.

Bề ngoài anh luôn tỏ vẻ là người cầm lên được thì buông xuống được, nhưng chỉ Sở Nhiên mới biết sự phản bội lần này của Thiệu Húc Khanh đem lại tổn thương sâu cỡ nào cho anh.

Có lẽ vì vậy mà Tần Tranh mới phần nào hiểu thấu nỗi đau của Quý Mộc lúc trước khi bị anh lợi dụng.

Lướt bàn tay dọc theo đường viền chiếc cằm cương nghị, Sở Nhiên bắt đầu phân vân vì lời đề nghị bắt anh chờ đợi mình.

Sẽ ra sao nếu như cô lại khiến anh có cảm giác bị bỏ rơi một lần nữa?

Mệt mỏi kéo đến khiến cô không chống cự được sự dụ hoặc của chiếc giường, Sở Nhiên bắt đầu khép mắt lại rúc vào lòng anh trong vô thức.

Cô đâu biết được rằng một lúc lâu sau đó, người đàn ông tưởng như đang ngủ say bên cạnh lại lặng lẽ mở mắt ra, trên mặt là vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Tần Tranh nhẹ nhàng rút cánh tay đang khoác lên hông của cô về rồi rón rén xuống giường. Anh phải nhanh chóng tìm nơi trú ẩn mới cho mớ vải ren nhỏ xíu trong túi. Còn cô mèo nhỏ có nổi đóa? Thế thì anh sẽ giở trò giả ngơ ra là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện