Gabrielle sắp sửa bước vào phòng thì Cha Gelroy gọi cô lại.
“Quý cô, một câu thôi, được không?’
Ông chạy về phía cô, chiếc áo thụng quấn vào mắt cá chân. Khuôn mặt ông đỏ bừng, và đang cau có.
Cô không nghĩ mìnhcó thể tiêu hóa thêm tin xấu nào nữa. Tự vỗ về mình, cô bước tới. “Vâng, thưa Cha?”
“Họ đang ở đây.” Ông thở hổn hển, không thốt nổi lên lời.
“Ai ở đây cơ?”cô hỏi.
“Lãnh chúa MacHugh cùng Buchanan ấy. Cả hai đem theo cả đội quân đi cùng. Họ đang ở đỉnh đồi nhìn xuống tu viện.”
“Tin tốt phải không ạ?”
“Không, không, không, ý ta là có.” Ông lắp bắp. “Họ đến vì Liam, thế là tốt.”
“Thế thì cha nên đi đón họ, phải không? Và đưa Lãnh chúa MacHugh đến chỗ người em trai?”
“Không cần thiết nữa,” Gelroy đáp.
“Con không hiểu. Dĩ nhiên là phải cần rồi. Lãnh chúa MacHugh đã đến đây, và anh ta nên được đưa đến gặp em trai mình” cô băn khoăn.
“Cậu ấy sẽ được gặp, ta bảo đảm.” Gelroy xác nhận. “Nhưng lãnh chúa sẽ không được đưa đến chỗ người em trai.”
Gabrielle bối rối hơn bao giờ hết. “Thế thì làm sao anh ta nhìn thấy em mình?”
“Liam đang chờ ngoài cổng.” vị linh mục thốt lên.
Gabrielle choáng váng. “Người đàn ông tội nghiệp đó còn không thể nào ra khỏi giường từ khi ở đây cơ mà. Làm sao anh ta ra ngoài cổng tu viện được?”
Gelroy không dám nhìn vào mắt cô. “Cha Franklin và ta đã khiêng cậu ấy. “
“Và cha để mặc anh ta ở đó?”
Cô không tài nào tin nổi điều mà linh mục vừa nói với cô.
“Con không hiểu. Lãnh chúa MacHugh là một chiến binh phi thường. Ai cũng nghe đến sức mạnh kì lạ của anh ta… và cả tính khí bất thường nữa.”
Đột nhiên tình huống đó trở nên thông suốt với cô. “Cha sợ anh ta.”
“Chỉ có tên ngốc mới không sợ Lãnh chúa MacHugh.”
“Nhưng việc bỏ rơi người đàn ông tội nghiệp đó…” cô bắt đầu.
“Đi với ta nào,” Gelroy nói. “Ta nghĩ con sẽ hiểu khi con tự chứng kiến tận mắt. Đừng lo. Họ sẽ không thể thấy con được. Chúng ta sẽ trèo lên tường và nhòm ra ngoài. Ta sẽ chỉ cho con.”
Vị linh mục dẫn Gabrielle ra và leo lên cầu thang hẹp dẫn đến bức tường đá dầy thịch.
Gelroy chỉ lên phía ngọn đồi. “Con có thấy anh ta không?”
Cô không nói gì, chỉ hít vào một hơi thật mạnh. Cảnh tượng những chiến binh đã làm cô câm bặt, và cô chỉ có thể triệu tập một cử chỉ gật đầu cụt lủn.
Cô dễ dàng xác định được vị trí đứng của các lãnh chúa. Hai người đàn ông ở phía trước đoàn lính, mỗi người ngự trên một con chiến mã tuyệt đẹp, con này màu đen và con kia màu xám. Cả hai trông như thể họ được tạo hình thành vị thần thời cổ đại vậy. Cô biết Zeus thực sự chưa bao giờ tồn tại, nhưng khi nhìn vào hai người, cô không thể không nghĩ rằng có lẽ…
Thần Zeus - Zeús, hay Dzeús, (tiếng Hy Lạp: Ζεύς) hay Dias (tiếng Hy Lạp: Δίας) (còn gọi trong một số sách truyện tiếng Việt là thần Dớt)(Hán Việt: 宙斯, Trụ Tư) ("vua của các vị thần") là thần trị vì các vị thần và là thần của bầu trời cũng như sấm trong thần thoại Hy Lạp.
“Người bên tay phải là Lãnh chúa MacHugh,” Gelroy lên tiếng.
Anh ta có thực ư? Cô nhắm mắt, rồi lại mở mắt và anh ta vẫn đứng y nguyên đó.
“Anh ta khá… to lớn, phải không? Thật ra là cả hai bọn họ,” cô líêc từ MacHugh sang Buchanan. Vị linh mục cười phá lên.
“Họ là dân vùng cao nguyên,” ông nói, như thể giải thích cho mọi điều. “Họ không văn minh như phần lớn chúng ta.”
“Họ đã đến vì một người trong số họ, điều đó cho con biết họ có khả năng yêu thương nhau. Họ cũng là con người, thưa Cha,” cô bóng gió về việc phản đối phán xét tiêu cực của vị linh mục.
“”Có Liam,” ông thì thào, mặc dù ông biết mười mươi họ không thể nào nghe thấy được.
“Chúng ta buộc phải chứng kiến cuộc hội ngộ vui vẻ của họ,” cô nói. “ Chúng ta chen vào là sai trái à?”
“Ta không tin là thế. Ngòai ra, họ không biết được đâu.”
Họ quan sát một hoặc hai phút, và rồi cô thì thào. “Liam bước đi khó khăn. Cha có thấy anh ấy cố không đi khập khiễng không? Anh ấy đang nghiêng hẳn sang chân phải và cũng chậm lại rồi. Làm sao anh ấy trèo lên đồi được?”
“Lòng kiêu ngạo sẽ giúp cậu ta lên đó.”
“Nhưng kiêu ngạo là tội lỗi.”
“Không phải đối với một người Highland.”
Gabrielle nhìn chằm chằm vào Lãnh chúa MacHugh. Vẻ mặt của anh cứng nhắc. Đôi mắt lạnh lùng vô cảm khi anh dõi theo người em trai vật lộn để di chuyển về phía trước.
Gã man rợ này, cô kiên quyết. MacHugh là một gã man rợ. Anh ta không có tình cảm gì với em trai mình hay sao? Anh ta đã tới đây vì cậu ấy. Tại sao lại không giúp gì hết vậy? Tại sao không ai trong bọn họ giúp anh chàng tội nghiệp đó? Tất cả bọn họ đều là lũ man rợ. Hết thảy bọn họ.
Liam gắng gượng đứng thẳng lên, nhưng khi anh nhấc chân định tiến lên một bước, anh quay cuồng và ngã ngửa ra sau. Lãnh chúa MacHugh lập tức nhảy xuống khỏi ngựa và trao dây cương cho Lãnh chúa Buchanan.
“Đức tin của con đã được phục hồi,” cô lên tiếng. “Con sai vì nghĩ xấu vị lãnh chúa này. Anh ta rốt cuộc sắp đến giúp Liam rồi,” Gabrielle mỉm cười thêm vào. “Đó là tình anh em.”
Cô hào hứng quan sát khi vị lãnh chúa sải bước đến gần người em trai yếu ớt. Anh không dừng lại trò chuyện; anh không cười với em mình, và anh chắc chắn cũng không giang tay ra cho một cái ôm.
Điều anh thể hiện chính là tống ra cho em trai mình cái nắm tay với toàn bộ sức mạnh của nó.
“Quý cô, một câu thôi, được không?’
Ông chạy về phía cô, chiếc áo thụng quấn vào mắt cá chân. Khuôn mặt ông đỏ bừng, và đang cau có.
Cô không nghĩ mìnhcó thể tiêu hóa thêm tin xấu nào nữa. Tự vỗ về mình, cô bước tới. “Vâng, thưa Cha?”
“Họ đang ở đây.” Ông thở hổn hển, không thốt nổi lên lời.
“Ai ở đây cơ?”cô hỏi.
“Lãnh chúa MacHugh cùng Buchanan ấy. Cả hai đem theo cả đội quân đi cùng. Họ đang ở đỉnh đồi nhìn xuống tu viện.”
“Tin tốt phải không ạ?”
“Không, không, không, ý ta là có.” Ông lắp bắp. “Họ đến vì Liam, thế là tốt.”
“Thế thì cha nên đi đón họ, phải không? Và đưa Lãnh chúa MacHugh đến chỗ người em trai?”
“Không cần thiết nữa,” Gelroy đáp.
“Con không hiểu. Dĩ nhiên là phải cần rồi. Lãnh chúa MacHugh đã đến đây, và anh ta nên được đưa đến gặp em trai mình” cô băn khoăn.
“Cậu ấy sẽ được gặp, ta bảo đảm.” Gelroy xác nhận. “Nhưng lãnh chúa sẽ không được đưa đến chỗ người em trai.”
Gabrielle bối rối hơn bao giờ hết. “Thế thì làm sao anh ta nhìn thấy em mình?”
“Liam đang chờ ngoài cổng.” vị linh mục thốt lên.
Gabrielle choáng váng. “Người đàn ông tội nghiệp đó còn không thể nào ra khỏi giường từ khi ở đây cơ mà. Làm sao anh ta ra ngoài cổng tu viện được?”
Gelroy không dám nhìn vào mắt cô. “Cha Franklin và ta đã khiêng cậu ấy. “
“Và cha để mặc anh ta ở đó?”
Cô không tài nào tin nổi điều mà linh mục vừa nói với cô.
“Con không hiểu. Lãnh chúa MacHugh là một chiến binh phi thường. Ai cũng nghe đến sức mạnh kì lạ của anh ta… và cả tính khí bất thường nữa.”
Đột nhiên tình huống đó trở nên thông suốt với cô. “Cha sợ anh ta.”
“Chỉ có tên ngốc mới không sợ Lãnh chúa MacHugh.”
“Nhưng việc bỏ rơi người đàn ông tội nghiệp đó…” cô bắt đầu.
“Đi với ta nào,” Gelroy nói. “Ta nghĩ con sẽ hiểu khi con tự chứng kiến tận mắt. Đừng lo. Họ sẽ không thể thấy con được. Chúng ta sẽ trèo lên tường và nhòm ra ngoài. Ta sẽ chỉ cho con.”
Vị linh mục dẫn Gabrielle ra và leo lên cầu thang hẹp dẫn đến bức tường đá dầy thịch.
Gelroy chỉ lên phía ngọn đồi. “Con có thấy anh ta không?”
Cô không nói gì, chỉ hít vào một hơi thật mạnh. Cảnh tượng những chiến binh đã làm cô câm bặt, và cô chỉ có thể triệu tập một cử chỉ gật đầu cụt lủn.
Cô dễ dàng xác định được vị trí đứng của các lãnh chúa. Hai người đàn ông ở phía trước đoàn lính, mỗi người ngự trên một con chiến mã tuyệt đẹp, con này màu đen và con kia màu xám. Cả hai trông như thể họ được tạo hình thành vị thần thời cổ đại vậy. Cô biết Zeus thực sự chưa bao giờ tồn tại, nhưng khi nhìn vào hai người, cô không thể không nghĩ rằng có lẽ…
Thần Zeus - Zeús, hay Dzeús, (tiếng Hy Lạp: Ζεύς) hay Dias (tiếng Hy Lạp: Δίας) (còn gọi trong một số sách truyện tiếng Việt là thần Dớt)(Hán Việt: 宙斯, Trụ Tư) ("vua của các vị thần") là thần trị vì các vị thần và là thần của bầu trời cũng như sấm trong thần thoại Hy Lạp.
“Người bên tay phải là Lãnh chúa MacHugh,” Gelroy lên tiếng.
Anh ta có thực ư? Cô nhắm mắt, rồi lại mở mắt và anh ta vẫn đứng y nguyên đó.
“Anh ta khá… to lớn, phải không? Thật ra là cả hai bọn họ,” cô líêc từ MacHugh sang Buchanan. Vị linh mục cười phá lên.
“Họ là dân vùng cao nguyên,” ông nói, như thể giải thích cho mọi điều. “Họ không văn minh như phần lớn chúng ta.”
“Họ đã đến vì một người trong số họ, điều đó cho con biết họ có khả năng yêu thương nhau. Họ cũng là con người, thưa Cha,” cô bóng gió về việc phản đối phán xét tiêu cực của vị linh mục.
“”Có Liam,” ông thì thào, mặc dù ông biết mười mươi họ không thể nào nghe thấy được.
“Chúng ta buộc phải chứng kiến cuộc hội ngộ vui vẻ của họ,” cô nói. “ Chúng ta chen vào là sai trái à?”
“Ta không tin là thế. Ngòai ra, họ không biết được đâu.”
Họ quan sát một hoặc hai phút, và rồi cô thì thào. “Liam bước đi khó khăn. Cha có thấy anh ấy cố không đi khập khiễng không? Anh ấy đang nghiêng hẳn sang chân phải và cũng chậm lại rồi. Làm sao anh ấy trèo lên đồi được?”
“Lòng kiêu ngạo sẽ giúp cậu ta lên đó.”
“Nhưng kiêu ngạo là tội lỗi.”
“Không phải đối với một người Highland.”
Gabrielle nhìn chằm chằm vào Lãnh chúa MacHugh. Vẻ mặt của anh cứng nhắc. Đôi mắt lạnh lùng vô cảm khi anh dõi theo người em trai vật lộn để di chuyển về phía trước.
Gã man rợ này, cô kiên quyết. MacHugh là một gã man rợ. Anh ta không có tình cảm gì với em trai mình hay sao? Anh ta đã tới đây vì cậu ấy. Tại sao lại không giúp gì hết vậy? Tại sao không ai trong bọn họ giúp anh chàng tội nghiệp đó? Tất cả bọn họ đều là lũ man rợ. Hết thảy bọn họ.
Liam gắng gượng đứng thẳng lên, nhưng khi anh nhấc chân định tiến lên một bước, anh quay cuồng và ngã ngửa ra sau. Lãnh chúa MacHugh lập tức nhảy xuống khỏi ngựa và trao dây cương cho Lãnh chúa Buchanan.
“Đức tin của con đã được phục hồi,” cô lên tiếng. “Con sai vì nghĩ xấu vị lãnh chúa này. Anh ta rốt cuộc sắp đến giúp Liam rồi,” Gabrielle mỉm cười thêm vào. “Đó là tình anh em.”
Cô hào hứng quan sát khi vị lãnh chúa sải bước đến gần người em trai yếu ớt. Anh không dừng lại trò chuyện; anh không cười với em mình, và anh chắc chắn cũng không giang tay ra cho một cái ôm.
Điều anh thể hiện chính là tống ra cho em trai mình cái nắm tay với toàn bộ sức mạnh của nó.
Danh sách chương