Cha trưởng tìm thấy Gabrielle đang đi dạo cùng Cha Gelroy trong vườn. Cô đã bày tỏ lòng biết ơn với Cha Franklin và định gửi lời cám ơn tới Gelroy vì đã giữ kín bí mật cho cô thì cha trưởng vội vã tiến vào gọi to tên cô.

“Lady Gabrielle, có một cuộc tranh cãi.” Thở hổn hển vì phải chạy cả quãng đường, ông khó mà vừa thở vừa nói cùng lúc được.

Gabrielle dẫn ông đến một băng ghế đá và gợi ý ông nên ngồi nghỉ ngơi một lát.

Gật đầu, ông ngồi phịch xuống và thở khò khè, “A, tốt hơn rồi.”

Gelroy chắp hai tay ra đằng sau lưng. “Ông nói đến một cuộc tranh cãi nảy lửa?”

“À phải. Con được triệu đến sân. Cha Gelroy này, có lẽ ông nên đi theo cô ấy. Tranh đấu dữ lắm. Khủng khiếp. Và còn tại tu viện linh thiêng này nữa chứ. Thật xấu hổ cho linh hồn bọn họ.”

“Ai đánh nhau cơ?’ Gabrielle hỏi.

“Hai nam tước đến từ nước Anh. Một tên là Coswold, còn người kia…”

“Là Percy.”

“À, phải rồi,quý cô. Nam tước Percy.”

“Và hai nam tước này đã gọi Gabrielle đến?” Gelroy hỏi.

“Nam tước Coswold đưa ra mệnh lệnh.”

Gabrielle phẫn nộ. “Con không tuân theo họ, và con không muốn gặp hay trò chuyện với ai. Con đã sẵn sàng quay trở về nhà rồi, con không thấy có lý do gì để hoãn lại hành trình cả.”

Gelroy gật đầu đồng tình. “Các cận vệ của con thậm chí còn đang dẫn ngựa ra cổng trước, vì Gabrielle tính rời khỏi tu viện ngay bây giờ. Đồ đạc cũng đã đóng gói cả rồi.”

Cha trưởng lắc đầu. “Ta không nghĩ các nam tước sẽ cho phép con rời đi.”

“Còn hơn là bị bắt gặp, phải không?” Gelroy hỏi.

Ông thở dài. “Có. Mỗi nam tước đều mang theo một tờ lệnh tuyên rằng họ được phép thay mặt cho nhà vua. Tờ lệnh của Coswold có hiệu lực hơn nếu con tin ngày được viết ra. Con dấu của nhà vua xuất hiện trên cả hai tờ giấy, hoặc là ta được nghe nói thế.” Đột nhiên vị cha trưởng nhảy dựng lên. “Ôi lạy chúa, ta quên mất. Đầu óc ta để đi đâu thế nhỉ? Với nỗi lo lắng về hai … Cha Gelroy này, ta đang trên đường tìm cha thì Nam tước Coswold gọi ta đến.”

“Sao cha lại đi tìm tôi?” Ông hỏi.

“Ta đã hứa đưa cha lên lầu trên. Cha biết đấy, có hai…” Ông im bặt.

“Hai? Hai gì?” Gelroy hỏi.

“Lãnh chúa,” ông miễn cưỡng mở lời. “Buchanan và MacHugh. Họ không nói lý do cần nói chuyện với cha, nhưng Lãnh chúa MacHugh đề cập gì đó đến em trai của anh ta. Cha có biết gì về chuyện ấy không?”

Nét hoảng hốt và khiếp đảm xẹt ngang qua mặt Gelroy. “Tôi có một ý niệm khá tốt.”

“Ta sẽ nghe lời giải thích của cha sau vì hai lãnh chúa đó đã chờ đủ lâu rồi. Họ không phải kiểu người kiên nhẫn đâu.” Ông mỉm cười thêm vào. “Ta cũng nghe một người trong bọn họ… ta tin đó là MacHugh, nhưng ta không chắc lắm – hình như có nói đến việc đưa cha đi cùng thì phải.”

Gelroy nuốt nước bọt ầm ĩ. “Cha nghe thấy hả?”

“Có lẽ một trong số họ sẽ đề nghị cha gia nhập thị tộc của anh ta với tư cách là lãnh đạo tinh thần. Ta biết cha muốn có một ngôi nhà thờ cho riêng mình một ngày nào đó, hay không phải thế nhỉ? Và cha cũng mong muốn cứu rỗi càng nhiều linh hồn càng tốt. Hay cũng không phải?”

Gelroy điên cuồng gật gật đầu. Ông rất muốn có được một ngôi nhà nguyện cùng các con chiên của chính mình – nhưng không phải giữa những vị lãnh chúa tàn bạo và đám thị tộc cục cằn của họ. Ông không hề mong muốn cuộc đời còn lại của mình sống trong trạng thái khiếp sợ triền miên.

“Tôi bằng lòng với việc cầu nguyện cho những linh hồn tội lỗi nơi đây, thưa Cha trưởng,” ông thì thào. “Cha có muốn tháp tùng LadyGabrielle đến chỗ các nam tước hay ông muốn tôi nói chuyện với hai vị lãnh chúa kia?”

“Tôi sẽ đi cùng cô ấy, còn cha thì nhanh lên. Càng nhiều người của họ tiến vào trong rồi đó. Cha gặp họ sớm chừng nào tốt chừng đó.”

Tránh làm sao được cơ chứ, Gelroy thừa hiểu. “Cứ thế đi,” ông lên tiếng.

Ông chào tạm biệt Gabrielle lần cuối và tới với nhiệm vụ khiếp đảm của ông.

Gabrielle định tiếp tục từ chối gặp hai nam tước, nhưng cô đột ngột đổi ý định. CÔ không muốn đặt Cha trưởng vào tình huống khó xử khi phải giải thích lý do vì sao cô chống lại lệnh triệu hồi.

“Con sẽ đi xem họ muốn gì, sau đó con sẽ rời tu viện nhanh hết mức có thể. Cha trưởng, con muốn cám ơn ngài một lần nữa vì lòng hiếu khách và sự tử tế của Cha đối với hai cha con con. Chúng con rất lấy làm cảm kích.”

Cô chuẩn bị vòng qua cha trưởng thì ông chặn cô lại.

“Ta sẽ tháp tùng con, công nương, nhưng chúng ta có nên đợi cận vệ của con không nhỉ? Họ chắc sẽ muốn ở cạnh con khi con nói chuyện với hai nam tước kia.”

Cô lắc đầu. “Cận vệ của con quá bận cho chuyện không đâu này, con chắc cuộc gặp gỡ sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Ông không thể khuyên nhủ cô. Gabrielle còn một lý do khác để giữ đội cận vệ của cô tránh xa đám nam tước kia. Cha cô không hề tin tưởng hai kẻ đó, cô cũng không. CÔ lo lắng rằng Coswold và Percy có những kẻ hầu cận hèn hạ phát động một cuộc chiến và dù các cận vệ đều được huấn luyện kĩ càng, họ cũng không thể chống cự nổi một số lớn những kẻ tấn công họ như thế.

Dẫu vậy, Cô rất mong cha mình ở bên cạnh. Ông biết hai kẻ đó như thế nào và sẽ biết điều gì sẽ xảy ra. Cô cố gắng nghĩ về điều tệ hại nhất có thể xảy ra để chuẩn bị tinh thần trước, nhưng không bao giờ trong những suy nghĩ hoang đường nhất cô lại có thể tưởng tượng ra điều sắp tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện