Lý do hằn thù gì lại khiến cho người phụ nữ kia nói dối? Mục đích của cô ta là gì ? Còn vị tu sĩ thì sao ? Tại sao anh ta lại chứng nhận những lời dối trá? Anh ta nhận được gì đây ? Brodick không có câu trả lời xác đáng. Thực tế duy nhất mà anh biết là trong khoảng thời gian chưa tới mười phút đồng hồ hai kẻ kia đã phá nát cuộc đời của Gabrielle. Chúng hạ nhục, giáng chức cô, vứt bỏ tương lai khỏi cô, cũng như hạ nhục cha cô. Cả Nam tước Geoffrey cùng con gái không nghi ngờ gì sẽ phải hứng chịu cơn giận dữ của Vua John, vì cô không còn giá trị gì với ông ta nữa. Brodick biết sẽ là một cơ hội tốt để sung công những vùng đất của vị nam tước này – John khét tiếng vì chiếm đoạt những gì thuộc về người khác, bao gồm cả vợ và con gái của họ - và với đầu óc biến thái cùng tâm tính thất thường khó đoán của ông ta, cũng có khả năng là ông ta sẽ xử tử hình Nam tước Geoffrey để làm gương.

Còn Gabrielle? Ông ta sẽ làm gì cô?

“Chúng ta đang chứng kiến người Anh với toàn bộ sự đồi bại của chúng,” Colm phẫn nộ.

“Gabrielle vô tội,” Cha Gelroy nước mắt dàn dụa, nỗi đau đớn của ông hiển hiện. “Cô ấy tốt bụng và thiện lương,” ông khăng khăng. “Chỉ tôi mới biết mà thôi.”

Vị linh mục ngừng lại đúng lúc. Ông sắp sửa thốt lên rằng, nếu như Colm và Brodick biết đoạn đường dài mà Gabrielle đã đi để cứu Liam và bảo vệ cậu ta, họ sẽ biết chắc rằng cô không bao giờ làm gì để xâm hại đến danh tiếng của cha mình.

“Chỉ chúng ta mới biết điều gì?” Colm hỏi.

“Nếu các anh mà biết về cô ấy,” ông hấp tấp lên tiếng. “Cô ấy vô tội trước những lời kết án kinh tởm kia.”

Colm quay sang vị linh mục. “Chúng tôi thừa biết cô ta vô tội.”

“Phải,” Brodick tán đồng.

“Các anh hả?”

Brodick thở dài. “Phải,” anh lặp lại. “Nhưng lúc này điều đó chẳng quan trọng gì, phải không? Hãy nhìn bọn họ xem. CHúng đã kết án cô ấy rồi.”

“Đúng thế.” Gelroy vặn hai bàn tay vào nhau. Ông nhìn chằm chằm vào Gabrielle và thì thào. “Những điều kinh khủng sẽ đến với cô ấy nếu chúng mang cô ấy trở về anh và trao cho Vua John. Người đàn ông phóng đãng đó có những hành vi đê hèn, và để tôi nói cho các anh nghe, khi ông ta xong xuôi với cô ấy, ông ta sẽ…” Ông không thể nói tiếp được. Đề cập đến tương lai của Gabrielle quả là khủng khiếp.

“Người đàn bà đã buộc tội cô ấy…” Brodick bắt đầu.

“Isla,” Gelroy cắt ngang. “Tôi đã nghe thấy họ gọi tên cô ta.”

“Cô ta dối trá.” Colm kết luận.

Gelroy gật đầu đồng ý. “Cô ấy sẽ phải trả lời Chúa vì điều này.”

“Nhưng còn gã tu sĩ thì sao?” Brodick hỏi. “Tại sao anh ta lại chứng thực những lời nói dối?”

“Tôi không biết,”

“Ông có quen gã tu sĩ này không?” Brodick hỏi.

“Tôi có. Cậu ta còn trẻ và hăng hái phụng sự, tôi tin cậu ta là người trung thực.Tôi không thể hình dung tại sao cậu ta lại nói đã nhìn thấy Gabrielle. Hẳn phải là một lầm lẫn, tôi sẽ gặp cậu ta để hỏi đích xác xem cậu ta đã nhìn thấy gì.”

“Lúc ấy thì đã đâu vào đấy mất rồi.” Brodick nói.

Hai vai Gelroy rũ xuống. “Phải. Chúng đã phá hủy cuộc đời của LadyGabrielle. Thật hổ thẹn.”

“Linh mục?”

“Vâng, Lãnh chúa MacHugh?”

“Khi tôi rời khỏi tu viện, ông sẽ đi cùng tôi.”

Gelroy dội ngược lại đến mức tưởng như văng ra khỏi lan can. Ông bước thụt một bước, phán đoán khoảng cách đến cầu thang và sau đó gom góp chút ít lòng can đảm. Ông sẽ không chạy trốn. Ông sẽ từ chối một cách lịch sự.

“Anh đang mời tôi phụng sự cho thị tộc của anh…”

“Nếu ông chọn nghĩ về việc đó như một lời mời thì cứ việc.”

“Còn nếu tôi từ chối?” vị linh mục thở gấp.

“Ông sẽ không.”

Gelroy nghẹn họng, vận dụng đến từng ounce sự tự chủ ông mới đủ can đảm đứng trước người MacHugh này. Thầm cầu nguyện rằng vị lãnh chúa thực sự đã đến tu viện để tìm một linh mục, mà không, Gelroy sợ là, để trả thù cho em trai mình, giọng ông phát ra the thé. “Tôi lấy làm vui mừng được đi cùng anh.”

Brodick phá ra cười. “Giờ thì ai đang nói dối đây? Nét mặt ông phản lại ông rồi đó.”

Ngượng ngùng, Gelroy thú nhận. “Tôi rất hoang mang, nhưng sẽ làm tốt nhất có thể để chăm nom cho người dân MacHugh.”

“Hãy đi thu thập đồ đạc của ông đi,” MacHugh ra lệnh.

Brodick chờ cho đến khi vị linh mcụ khuất dạng sau đó mới lên tiếng. “Tôi đã từng nghe kể rằng một linh mục tìm chốn dừng chân với bất kì thị tộc nào, thật không thể nào thoát khỏi ông ấy được. Tôi có cảm giác cậu sẽ bị mắc kẹt với Gelroy suốt phần đời còn lại của cậu đấy.”

Nếu như Gelroy nghe được lời tiên đoán của Brodick hẳn ông sẽ không đồng ý. Ông hoàn thành nhiệm vụ của mình và thoát chạy xa bay khỏi người MacHugh sớm chừng nào thì tốt chừng đấy.

Ông không mong chọc tức vị lãnh chúa này bằng cách kéo lê chân mình quèn quẹt, và vì thế ông chạy như bay về khu nhà ở để gói ghém nước thánh cùng dầu xức, đồ đạc cùng khăn choàng mục sư của mình. Lãnh chúa MacHugh đã ra lệnh cho một người lính trẻ hộ tống mục sư, Gelroy tưởng lãnh chúa làm thế để chắc chắn rằng ông sẽ không tìm cách mà chuồn đi.

Có chúa mới biết Gelroy muốn tẩu thoát, nhưng với LadyGabrielle đang trong tình trạng cần kíp như thế, ông đành phải gạt bỏ mọi nỗi lo sợ sang một bên. Tất cả những gì ông nghĩ được là tìm cách để giúp cho cô.

Ông nghĩ cô sẽ lo lắng cho đám cận vệ đang chờ mình. Sẽ không để cho họ chen vào hành động ngược đãi gớm gưốc này. Bốn người lính cận vệ cùng một phụ nữ chống lại tới một trăm kẻ … không, không. Họ phải ở ngoài cánh cổng kia cho đến khi vở kịch khủng khiếp này qua đi. Sau đó, Chúa cứu thế, họ có thể giúp Gabrielle tìm nơi nào đó nương tựa khỏi đám người dã man kia.

Gelroy đi thẳng ra cổng chính. Người chiến binh chặn ông lại. “Ông phải quay lại chỗ Lãnh chúa MacHugh,” anh ta nói khi mang hai cái túi nặng chịch của Gelroy. “Tôi sẽ buộc những thứ này lên yên ngựa.”

“Hãy kiên nhẫn một chút,” Gelroy đáp lại. “Tôi phải chuyển lời của Gabrielle cho đội cận vệ của cô ấy tiếp tục chờ. Cô ấy sẽ không muốn họ tiến vào tu viện, vì ở đây rất nguy hiểm. Chỉ mất một phút thôi.”

Người chiến binh gật nhanh.

Stephen đứng bên con ngựa của Gabrielle ngay phía bắc cổng chính. Anh bước tới khi bắt gặp Gelroy đi cùng người lính.

“Gabrielle sẽ đến sớm thôi. Cậu có quần áo và tư trang của cô ấy chưa?” Cha Gelroy hỏi.

Stephen gật đầu. “Chúng tôi có đủ hết. Những người hầu gái đã mang đồ đạc của cô ấy. Chúng tôi dự tính sẽ bắt kịp họ chiều muộn ngày hôm nay. Sao ông hỏi thế?”

Ông ghét nói dối, nhưng Gelroy bỏ qua tội lỗi trước Chúa vì ông chỉ đang bảo vệ đám cận vệ cùng Gabrielle khỏi một cuộc đổ máu.

“Cô ấy muốn tôi chắc chắn vì kế hoạch đã thay đổi. Cô ấy sẽ kể ngay thôi khi gặp các cậu. Cô ấy nói các cậu đứng nguyên đợi ở đây.”

Stephen không có lý do gì để nghi ngờ linh mục, vì anh biết Gelroy đã trở thành bạn của Gabrielle.

Khi Gelroy nhanh chóng quay về, người lính MacHugh đi theo ông nhận xét. “Ông đã nói dối người đàn ông đó. Tại sao vậy?”

“Để bảo vệ c ậu ta cùng những người khác. Công nương cũng sẽ làm thế,” ông nói thêm. “Cô ấy không mong họ tìm cách can thiệp vào việc này, vì họ sẽ bị cô lập.”

Anh ta tiếp tục hộ tống Gelroy và không rời một bước cho tới khi vị linh mục bước đến nửa tầng lầu. Gelroy biết anh ta cũng ngờ rằng ông có thể chạy trốn. Khi lên tới bậc trên cùng, ông ngừng lại và chờ một trong số những lãnh chúa ra lệnh cho ông bước tới. Brodick nhìn thấy và đi về phía ông.

Gelroy hắng giọng để lôi kéo sự chú ý của MacHugh, “Lãnh chúa, tôi không thể đi mà không biết LadyGabrielle sẽ an toàn khỏi đám quái vật kia. Với sự cho phép của anh, tôi sẽ đi xuống đứng bên cạnh cô ấy.”

Trước khi MacHugh phản ứng, Gelroy thẳng hai vai và quay sang Brodick. “Lãnh chúa Buchanan, cha của Gabrielle không có mặt ở đây để bảo vệ danh dự cô ấy, và anh là người họ hàng duy nhất của cô ấy. ANh phải giúp cô ấy.”

“Đừng bảo tôi về nghĩa vụ của tôi, linh mục. “Giọng Brodick cục cằn. “Tôi biết rất rõ.”

“Phải, hẳn rồi.” ông lên tiếng, gật đầu một cách mạnh mẽ.

Gạt Gelroy sang bên, Brodick quan sát đam đông phía dưới. Bọn họ đang sôi sục bởi Coswold và Percy,.

“Colm, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà cùng tôi. Ở đó tôi có thể bảo vệ cô ấy.”

“Việc giữ cô ấy an toàn sẽ không khôi phục danh dự được,” Colm nói dứt khoát.

Brodick tán đồng. “Cô ấy xứng đáng hơn thế.”

“Cha cô ấy…ông ta không như đám nam tước kia chứ?”

“Tôi không cho phép ông ta bước vào vùng đất của tôi đâu,” anh trả lời. “tôi biết ông ta là một người đạo đức.”

“Hãy chuyển tin cho ông ta rằng con gái ông ta đang ở cùng tôi, ông ta sẽ đến đón cô ấy.”

“Không đơn giản đâu, Nam tước Geoffrey sẽ phải tập hợp chư hầu và chuẩn bị tuyên chiến. Nếu nhà vua tịch thu tài sản của ông ta..”

“Ông ta sẽ không có quyền lực.”

“Phải,” anh đồng ý. “Gabrielle cần một người bảo hộ vững chắc. Cô ấy là cháu gái vợ tôi. Ngừơi ta sẽ mong đợi tôi che chắn cô ấy, nhưng điều đó sẽ không chứng minh cô ấy vô tội được.”

“Anh bận tâm đến những điều gì nữa?”

“Tôi cóc cần,” anh phản đối. “nhưng nếu Gabrielle là vợ tôi, tôi sẽ giết bất cứ kẻ nào dám chạm vào danh dự của cô ấy.”

“Tôi cũng vậy,” Colm lên tiếng.

“Nhưng cô ấy không có chồng để bảo vệ danh dự cho cô ấy.”

“Phải.”

“Tôi nghĩ có thể cậu nên đưa cô ấy về nhà cùng cậu.”

Colm cau mày. “Thế thì sao? Nếu tôi bảo hộ cho cô ấy thay vì anh thì có khác gì nhau? Anh cũng mạnh như tôi mà.”

“Tôi không thể cưới cô ấy được.”

Câu nói lơ lững giữa hai người bọn họ trước khi Colm phản ứng lại. Anh biết đích xác điều Brodick muốn. “Anh đòi hỏi quá nhiều ở tôi đấy.”

“Cậu có món nợ phải trả. Tôi đòi hỏi điều cậu có thể đưa ra.”

“Một cuộc hôn nhân. KHông. Điều đó không có khả năng.”

Brodick nhún vai. “Nó có ý nghĩa với tôi. Nếu cậu cưới cô ấy, mọi người sẽ biết cậu tin tưởng cô ấy vô tội. Cậu sẽ không cưới một con điếm về làm vợ. Cậu được hầu hết các thị tộc kính trọng. Cậu có thể khôi phục danh dự cho cô ấy bằng cách trao cho cô ấy một danh phận.”

“Không. Anh sẽ phải tìm ra một giải pháp khác.” Colm trả lời thẳng thừng.

Brodick không bị dao động. Anh biết Colm MacHugh sẽ thực hiện việc tốt này.

“Cậu có gợi ý vị lãnh chúa nào quyền lực hơn anh người chưa vợ không?”

“Tôi sẽ không gợi ý bất kì điều gì, Buchanan.Đó là chuyện của anh, không phải của tôi.

“Một người vợ cho một người an hem. Cậu cứu vớt cuộc đời cô ấy như tôi đã cùng cứu em cậu. “

Quai hàm Com siết chặt lại.

Một người lính Buchanan gọi to. “Các lãnh chúa, Lady Gabrielle đang rời đi. HỌ đã mở cổng.”

Brodick nhìn xuống sân ngay khi một người bước tới và đứng trước mặt Gabrielle.

Colm thấy một người khác đang lách qua đám đông khi Gabrielle bước về phía cổng. Anh ta gọi to tên cô, nhưng cô lờ đi và tiếp tục bước. Anh ta kéo tay cô, xoay cô lại và đánh vào mặt cô bằng nắm đấm của mình. Nếu như anh ta không giữ chặt cô lại, hẳn cô sẽ bật ngửa xuống nền đất.

Colm đã chạy thẳng xuống cầu thang cùng BRodick ngay đằng sau anh khi anh gọi người của mình. “Hãy tìm hiểu xem gã là ai.”

Toàn bộ các chiến binh Buchanan và MacHugh, đều hiểu mệnh lệnh đó. Gelroy thì không. Ông không thấy được điều vừa xảy ra phía dưới kia..

“Cậu ta nói về ai vậy? Cậu ta muốn gì?” linh mục hỏi một người lính.

Anh ta không hề chậm lại. “Anh ấy muốn biết ai đã đánh LadyGabrielle.”

“Có người đánh cô ấy? Ôi lạy chúa.” Gelroy phản ứng. Ông phi vội xuống lầu theo sau những người khác. “Nhưng tại sao anh ta lại…”

Người lính cuối cùng trong hàng trả lời. “Người MacHugh muốn biết tên của kẻ sẽ phải chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện