Đám cận vệ của Gabrielle thật ngạo mạn, thô lỗ, xấc xược, thẳng như ruột ngựa và trung thành tuyệt đối. Colm không tài nào chịu nổi nhưng lại thích bọn họ. Nếu không biết, anh lại tưởng họ được sinh ra và lớn lên như những người Highland. Và vì anh không hề để bụng bất kì những thói xấu ấy, nên cũng chẳng cần thiết phải chẹn cái nắm tay của mình xuống cổ họng của Faust vì thái độ xấc láo ngạo mạo của anh ta.
Có nhiều thứ mà anh muốn biết liên quan đến sự dính dáng của họ với Liam, nhưng anh qưyết định tạm thời đặt vấn đề đó sang một bên và tập trung vào Gabrielle. Anh giải thích điều sẽ xảy ra với cô sớm chừng nào thì tốt chừng đó. Anh còn một món nợ phải trả, và có chúa mới biết, anh sẽ thấy điều đó được thực hiện.
Trong lúc những người khác chuẩn bị để tiếp tục cuộc hành trình của họ, anh đợi cho đội cận vệ quay trở lại với mấy con ngựa trước khi anh tiếp cận cô. “Gabrielle.”
“Vâng, thưa Lãnh chúa MacHugh?”
“Cô sẽ đi với tôi.”
Đây không phải là một lời mời. Đây là một mệnh lệnh, và được thốt lên bằng một chất giọng cục cằn.
“Tôi sẽ?”
Anh gật đầu. “Phải, cô sẽ.”
Vị lãnh chúa này quen thói làm theo ý anh ta. Mà tại sao lại không nhỉ? Gabrielle nghĩ ngợi. Anh trông mạnh mẽ đến độ nâng được cả một con ngựa mà không đổ một giọt mồ hôi. Cô có thể thấy được quyền năng trong cách anh ta di chuyển, trong cái dáng điệu nghênh ngang ngạo mạn kia, nhưng lại không hề cảm giác bị đe dọa hay sợ hãi. Sức mạnh của anh như thế nào đó lại khiến cô cảm thấy an toàn.
Thế nhưng, hôm nay quả là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Chẳng có gì có ý nghĩa với cô hết.
“Cô sẽ chỉ nói tiếng Gaelic khi nào đi cùng tôi.” Colm ra lệnh.
Cô cố gắng không bày tỏ thái độ phản đối trước mệnh lệnh sắc nhọn của anh. Vị lãnh chúa này quen với việc thị tộc của mình luôn chấp hành mệnh lệnh của anh mà không hề thắc mắc, nhưng anh quên cô không phải là một người MacHugh à? Nếu cứ tiếp tục tỏ ra hống hách như thế, cô sẽ nhắc nhở cho anh tỉnh trí lại.
Không nói một lời, cô bước ngang qua khu đất trống nhỏ đến dưới tán cây. Cô cảm nhận được ánh mắt của những người lính dõi theo.
Cô dừng lại và xoay người đối diện với lãnh chúa.
Đứng cách chỉ vài feet, toàn bộ sự chú ý của Colm đặt lên cô. Anh cố gắng không bày tỏ phản ứng của cơ thể, nhưng bằng chứng rõ rành rành là không thể nào. Cô rất xinh đẹp: mái tóc quăn dài mềm mại màu của đêm đen, làn da thuần khiết mịn màng như kem sữa, đôi mắt phớt tím và biểu cảm đến nỗi dường như ánh lên những tia lấp lánh, và khuôn miệng kia, lạy Chúa, một khuôn miệng có thể khiến bất kì người đàn ông nào cũng nảy sinh trí tưởng tượng. Ngay cả với một bên hàm bầm tím và vết rách rướm máu trên má kia, cô vẫn hấp dẫn không tài nào cưỡng nổi.
Colm không thể cho phép tâm trí mình đi lạc lung tung như thế này. Điều cuối cùng anh cần là một ngừơi phụ nữ khiến cho đầu óc anh rối beng lên. Sớm hay muộn, anh chắc chắn mình sẽ quen với vẻ bề ngoài đẹp đẽ của cô, nhưng với đám tùy tùng kia thì còn phải xem lại đã. Đến giờ thậm chí bọn đàn ông kia còn đang trố mắt ra mà nhìn một cách ngớ ngẩn. Anh quay lại tỏ ra cái biểu hiện chê trách, nhưng chả tên nào thèm liếc sang anh lấy một cái; họ còn đang mê mải ngắm nhìn cô. Nếu họ ở gần hơn, anh sẽ đóng sầm mấy cái đầu vào nhau – để khiến họ tập trung trở lại.
Gabrielle kiên nhẫn chờ đợi Lãnh chúa MacHugh mở lời. Cái cách anh đang nhìn chằm chằm vào cô làm cho cô thiếu thoải mái.
Cô nỗ lực nở nụ cười, “Anh muốn nói gì?”
Anh thấy chả có lý do lý trấu gì để vào đề dễ dàng. “Cô sẽ về nhà với tôi.”
Cô chắc mình nghe không rõ. “Xin lỗi. Phiền anh lặp lại lời vừa nói được không?”
“Cô sẽ về nhà với tôi.”
Bối rối toàn tập, cô hỏi. “Tại sao?”
Cau mày, anh trả lời. “Vì tôi đã quyết định như thế.”
“Nhưng tại sao anh lại muốn đưa tôi về nhà cùng anh?” cô hỏi lại lần nữa.
Anh thở dài đánh sượt. Anh đáng ra phải biết chuyện này sẽ chẳng dễ dàng gì. Mọi thứ phải làm với người Buchanan lúc nào cũng kết thúc vô cùng phức tạp, và riêng với việc này thì cũng có gì khác đâu.
“Người họ hàng của cô đã gợi ý rằng…”
“Gã Buchanan hoang dã kia hả?”
“Phải…”
“Anh ta chính xác là đã gợi ý gì vậy?”
“Đừng có mà ngắt lời tôi.”
Ngay lập tức cô tỏ ra hối lỗi. “TÔi xin lỗi, lãnh chúa. Thông báo của anh làm cho tôi ngỡ ngàng, và tôi…” Cô ngừng lại. “Tôi không cố ý.”
Tình trạng bối rối làm cho hai má cô đỏ hồng, và COlm biết nếu anh không ngừng chú ý vào những điều như thế, anh sẽ không bao giờ vựơt qua được. Chắp hai tay sau lưng, anh cau mày và cố mở miệng một lần nữa.
“Brodick gợi ý rằng dưới sự bảo trợ của tôi cô sẽ được an toàn khi sống cùng thị tộc của tôi.”
Cô khoanh tay lại và chờ một vài giây rồi mới phản ứng. “Tại sao Lãnh chúa Buchanan lại đưa ra đề xuất có liên quan tới cuộc sống của tôi?”
“Cha cô không có mặt ở tu viện, và vì Brodick có họ hàng, nhiệm vụ của anh ấy là phải bảo vệ cô.”
“Brodick không phải người bảo trợ của tôi mà là cha tôi.”
Colm gật đầu. “Đúng là như thế,” anh sốt ruột tiếp. “Nhưng ông ấy không ở đó, phải không?” trước khi cô đáp lại, anh nói thêm. “Mà là chúng tôi.”
“Phải, tôi biết. Khi tôi bước vào sân, tôi đã ngước lên và nhìn thấy anh, nhưng tôi nghĩ… phải nói tôi đã cho là anh sẽ rời đi ngay sau đó.” Đột nhiên hòan tòan bị bối rối, cô thụt lùi lại một bước, đầu lắc lắc. “Tại sao tôi lại nghĩ vậy nhỉ? Sao tôi lại cho là anh sẽ rời đi? Tôi thậm chí không bao giờ ngước mắt nhìn lên nữa khi người ta bắt đầu gào thét?.” Giờ thì điên thật, cô thầm thì, “Anh đi khi nào?”
“Sau cô.”
Cô thấy phát ốm cả lên. “Rồi anh đã chứng kiến…” Cô không tài nào nói cho hết câu được.
“Phải.”
Cô lùi thêm một bước nữa. Có phải tòan bộ mọi người cùng các lãnh chúa đều nghe và nhìn thấy tình trạng bẽ mặt của cô không? Phải, dĩ nhiên là họ đã. Đó chính là lý do tại sao hiện giờ ai cũng dán mắt vào cô. Họ có nghĩ cô là một con điếm không? Một người đàn bà trơ tráo mặt dày mày dạn vô liêm sỉ? Tại sao họ không quăng vào cô những lời tục tĩu như kẻ khác? Cô ngừng lùi ra sau và hai vai cứng lại. Cô quyết định sẽ không tự mình chống đỡ hay biện minh cho sự vô tội của mình nữa. Cô cũng sẽ không co cụm lại. Nếu họ muốn nghĩ xấu về cô, giống như đám đông hỗn tạp kia đã lăng mạ và ném đá, vậy thì cứ việc. Cô dồn hết từng ounce cuối cùng của lòng can đảm trong cô, nhưng thật ít ỏi quá mức. Sự tủi hổ một lần nữa lại dâng lên ngập tràn trong cô vì điều mà cô đã không làm.
Colm nhận thấy nét buồn hiện trong mắt cô và mặt cô chợt trắng bệch ra. Anh có một thôi thúc điên cuồng muốn làm cô dễ chịu hơn. “Cô là người khó hiểu,” anh thì thầm.
Trước lời bình luận của cô, Gabrielle không thể tranh luận, tâm trí cô hiện giờ đang quay cuồng. Tại sao người đàn ông này lại mời cô về nhà của anh ta? Anh được lợi gì qua việc này? Thật vô lý.
Cô cùng đội cận vệ rõ ràng là cần một nơi yên ổn trong lúc suy tính về tương lai sắp tới. Sống với những người MacHugh là giải pháp hợp lý song chỉ tạm thời, cô nghĩ vậy để giải thích cho lời mời của vị lãnh chúa này. Trong tư duy hiện tại của cô, cô không dám tin vào bất kì ai. Anh chàng MacHugh này có đứng đắn không, hay anh ta vòng vo để đạt được mục đích của mình?
“Tôi nghĩ anh hẳn phải là người tốt và cũng là một chỉ huy xứng đáng…” cô bắt đầu.
“Làm sao cô biết tôi thế nào?”
Đúng là sự khởi đầu mà cô đang mong mỏi. “Tôi không thể biết…”
“Cô vừa nói…”
“Và vì tôi không thể biết, nên anh không thể buộc tôi phải hiểu những động cơ thực sự của anh. Tôi hỏi anh lần nữa, Lãnh chúa. Tại sao anh lại muốn tôi…”
“Tôi không muốn cô. Muốn chẳng có ý nghĩa gì trong việc này hết. Tôi đang mắc nợ Brodick Buchanan, và có thế thôi.”
“Ôi,” Cô không biết phải nên cảm thấy nhẹ nhõm hay xúc phạm. Mọi thứ cứ xảy ra nhanh đến chóng cả mặt, cô chẳng có thời gian mà suy nghĩ nữa. “Anh không muốn… phải nói là, anh đang mắc nợ?”
Anh nói còn chưa rõ à? Người phụ nữ này là tạo vật phiền nhiễu nhất mà Colm từng gặp. Cảm xúc của cô đã từ xấu hổ chuyển sang sợ hãi và tuyệt vọng, và giờ, thật chết tiệt đi nếu như cô ta trông không giống như là bất mãn. Anh cho rằng cô sẽ không cư xử một cách hợp lý khi được bảo là sẽ phải sống cùng anh, nhưng anh cũng không hoài nghi một phản ứng kì dị đến thế. Việc này thậm chí còn khó khăn hơn cả dự đoán của anh nữa.
“Cám ơn anh, lãnh chúa, vì đã mời về nhà ngài. KHông cần lo đâu, anh sẽ không phải chịu đựng sự bất tiện này trong vài ngày tới nữa.”
“Tôi không đưa ra một chỗ trú thân tạm thời, và cô vài ngày tới cũng sẽ không đi đâu hết. Cô sẽ đến ở cùng với tôi.”
Ai đó gọi anh. Colm đáp lại bằng cách giơ tay lên ra hiệu im lặng và trả lời. “Cậu đợi tôi xong việc rồi hãy nói chuyện.”
Xong việc? Gabrielle nghĩ đồ như anh đang đề cập đến “việc này” thì phải.
“Cám ơn vì lời mời hiếu khách của anh,” cô nói, “nhưng tôi không thể đi cùng anh được.”
Từ chối lời mời của anh dường như là một việc làm hợp lý vì cô vừa mới nghĩ được một nơi khác để đến. Cô cùng đội cận vệ sẽ về nhà với Lãnh chúa Buchanan. Người Buchanan có thể bảo vệ cô an toàn cũng như người MacHugh vậy. thôi.
Nhưng tại sao Buchanan lại không ngỏ lời nhỉ.
Colm không chắc phải bắt đầu như thế nào. Thật ra thì, anh lấy làm ngạc nhiên rằng cô sẽ bác bỏ sự bảo trợ của anh. Người phụ nữ gàn dở này không nhận ra mình đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm à? Cô không hiểu một kẻ bị xã hội ruồng bỏ là gì ư?
Anh quyết định phải khai sáng cho cô, nhưng trước khi anh giảng giải về tình trạng hiện thời của cô ảm đạm và bấp bênh đến thế nào, cô đã lên tiếng hỏi.
Colm liếc qua vai, tìm Brodick trong đám đông lố nhố đang giỏng tai nghe lỏm cuộc đối thoại, và hất đầu ra hiệu về phía Gabrielle.
Theo ánh mắt của Colm, Brodick hiểu cuộc thảo luận này có vẻ như không được thuận lợi cho lắm. Anh vượt qua khoảng đất trống, và với cái nhìn chằm chằm dán vào Gabrielle, anh hỏi. “Sao nói chuyện lâu vậy.”
“Cô ấy đang làm khó,” Colm bảo anh ta.
Cô ngay lập tức cự lại. “Tôi phải phản đối, lãnh chúa. Tôi không tin mình đang làm khó ai.”
“Thế rốt cuộc là sao?” Brodick hỏi Colm. “Anh có nói cho cô ấy chuyện sắp xảy ra không?”
À, đó chính là khúc vướng mắc của anh. Anh đã đề cập với cô về đề xuất của Brodick thay vì bắt cô phục tùng theo.
“Lãnh chúa MacHugh nhã nhặn mở lời…”
“Tôi cái gì?” anh gầm lên.
“Anh nhã nhặn…” cô lại bắt đầu lần nữa.
Khi hai mắt anh nheo lại và cái cau mày dường như sâu hơn, thế là cô sực hiểu. Sử dùng cụm từ “nhã nhặn” rõ ràng là một sự lăng nhục. Cái đám đàn ông người Highland này thật … Thoát được họ thì cô quả là nhẹ nhõm cả người.
Cô không dám nhếch miệng cười. “”Lãnh chúa MacHugh đề nghị tôi sự bảo trợ của anh ấy, nhưng tôi từ chối. Tôi hết sức lịch thiệp mà từ chối.” cô nhấn mạnh.
“Cô ấy muốn biết tại sao anh không đề nghị cô ấy về nhà anh và cả sự bảo trợ của anh nữa, Brodick.” Colm nói.
“Anh không giải thích cặn kẽ kế hoạch của chúng ta à?”
“Tôi chưa đi xa đến mức đó. Người phụ nữ này lúc nào cũng chặn ngang họng tôi.”
“Gabrielle,” Brodick bắt đầu, sử dụng một tông giọng mà anh tin là hợp lý nhất. “Tôi có thể đề nghị cô tới nhà tôi và cả sự bảo trợ của tôi nữa – và tôi thừa nhận rằng vợ tôi sẽ rất vui có cô bầu bạn. Cô sẽ cảm thấy an toàn…”
“Tôi sẽ vui lòng chấp nhận lời đề nghị của anh miễn là anh hiểu rằng việc đó chỉ cần vài ngày thôi. Đồng ý chứ?”
Cô chẳng cho anh thời gian để nói rằng MacHugh có thể bảo vệ cô tốt hơn cả; anh còn có thể trao cho cô cả họ của anh ấy nữa. Thay vào đó, cô lại chấp nhận ngay lời mời mà anh không hề thốt lên.
“Người phụ nữ này cứ khăng khăng từ chối sự trợ giúp,” Colm lên tiếng.
Brodick gật đầu đồng tình.
Colm chĩa mũi dùi vào Gabrielle. “Trong vài ngày tới xảy ra chuyện gì? Cô định làm thế nào?”
“Đầu tiên, tôi phải đi tìm cha mình và cảnh báo cho ông mối nguy hiểm.”
“Tìm ông ấy? Cô không biết ông ấy đang ở đâu à?” Brodick hỏi.
Cô lắc đầu. “Ông ấy sẽ gặp vua John để báo về chuyện xảy ra với Monroe, và sẽ bắt kịp tôi trên đường trở về nước Anh.”
“Vậy cô nghĩ cứ lang thang khắp vùng cho đến khi cô tình cờ bắt gặp ông ấy?” Colm hỏi.
“Thậm chí nếu có tìm được, cô sẽ không thể theo ông ấy về ANh. Cô đã bị khai trừ rồi,” Brodick nhắc nhở cô. “Nếu bị bắt lại, cô sẽ bị hành quyết, và nếu bị bắt cùng với cha mình, ông ấy cũng sẽ phải trả một cái giá đắt đấy.”
Họ đang buộc cô phải đối mặt với hiện thực, nhưng cô vẫn không thể thuận theo cái ý tưởng ai đó phải giải cứu cho cô vì một việc mà cô đã không làm.
“Cha tôi phải được biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Có khi ông ấy đã nghe phong phanh chuyện ấy rồi,” Brodick gợi ý. “Hoặc sẽ nghe được sớm thôi. Tin xấu thường truyền đi nhanh lắm. Ông ấy cũng sẽ biết chúng tôi đã có mặt ở đó,” anh thêm vào với cái hất đầu hướng về phía Colm, “và tôi đánh cuộc là ông ấy sẽ đến chỗ tôi để tìm cô.”
Điều này vô cùng ý nghĩa với cô. “Phải, ông ấy sẽ, và còn một lý do khác nữa mà tôi nên về nhà cùng với anh.”
Brodick thở phì ra đầy thất vọng. ANh không biết làm sao để cho cô hiểu được nữa.
“Cô biết đấy, trong một tình huống kinh khủng… mà không còn giải pháp khả dĩ nào khác – và còn ảnh hưởng đến sự sống – còn nữa, “ anh nhấn mạnh, “cô có thể đến chỗ tôi, vì cô là họ hàng của vợ tôi. Tuy nhiên…”
Colm ngắt lời anh ta. “Chúng ta lãng phí đủ thời gian ở đây rồi, Brodick. Nếu anh mà không nói cho cô ta thì tôi sẽ nói.”
Cau mày, cô hỏi Colm. “Nói cho tôi biết cái gì, Lãnh chúa?”
Brodick trả lời. “Nếu cô đến gần cha mình, cô sẽ đặt ông ấy vào tình huống nguy hiểm. Đó là điều cô muốn, phải không, Gabrielle?”
“Không, không, dĩ nhiên là không, nhưng tôi…”
Và thế là câu nói ấy đánh mạnh vào cô. Tính dã man tàn bạo của tình cảnh này cuối cùng cũng lộ rõ. Lạy chúa tôi, cô sẽ phải làm gì đây? Không ai được an toàn bên cạnh cô. Thậm chí cả người Buchanan và MacHugh cũng có cơ phải chịu sự nguy hiểm.
Braeden, chỉ huy trưởng của MacHugh, gọi to tên anh. Colm quay lại và thấy một người lính khác của anh đang trò chuyện với Braeden, và cả hai đang nhìn chằm chằm vào Gabrielle. Sau đó thì chỉ huy của Brodick, Dylan, cũng gia nhập vào cuộc đối thoại.
“Cái gì thế?” Colm thét.
Braeden giải thích lúc tiến tới gần anh. “Người Anh,” Anh ta liếc sang Gabrielle trước khi tiếp tục. “Cả hai nam tước đều đang tìm kiếm cô ấy, và đều đem theo một số lính.”
Brodick hỏi. “Họ đang tiến về đây hả?”
“Không, lãnh chúa,” anh ta trả lời. “Một nam tước dẫn quân về phía Nam, còn người kia thì đi thẳng tới chỗ người Monroe.”
“Rốt cuộc là, khi không tìm thấy Gabrielle, chúng sẽ quay lại và đi theo hướng này,” Brodick nói.
Colm đồng tình. Anh đẩy Braeden sang một bên để đưa ra cho anh ta những mệnh lệnh và cuối cùng quay sang cô.
“Giờ thì cô hiểu rồi chứ?” Anh cáu kỉnh hỏi.
Hình như là cô không. “Tại sao họ lại đi tìm tôi? Anh đã ở đó mà. Các anh đã nghe họ mắng chửi tôi, và chắc cũng nghe thấy tôi bị tước danh hiệu vua John đã ban cho. Không phải họ đã nói trong mắt họ tôi không còn tồn tại nữa à?”
“Hiện tại cô đang gặp nguy hiểm,” Brodick giải thích.
Colm buộc phải đi thẳng vào vấn đề. “Bất cứ gã đàn ông nào đủ khỏe mạnh để chiến đấu với những kẻ khác đều có thể giành lấy cô ngay lúc này. Cần tôi phải nói toạc ra không hả?”
Khiếp sợ, cô điên cuồng lắc đầu.
“Vì cô không còn thuộc về bất cứ nơi nào hay dưới sự bảo trợ của nhà vua, cô không còn ai để bảo vệ cho cô khỏi những kẻ lợi dụng nữa,” Brodick giải thích, giọng anh còn nhũn nhặn hơn cả Colm.
Cô gục đầu xuống trong lúc vật lộn với nỗi khiếp sợ trong lòng. “Làm thế nào tôi bảo vệ cha mình và đội cận vệ được? Bọn chúng sẽ giết chết họ mất.” Cô thì thầm.
“Cô lo cho người khác thay vì lo cho bản thân mình hả?” Brodick hỏi.
Cô không trả lời mà chỉ hít một hơi thật sâu và nhìn hai vị lãnh chúa. “Các anh phải đi ngay đi. Phải, đó chính là việc mà các anh phải làm.” Giọng cô giờ trở nên mạnh mẽ, và đầy kiên quyết. “Tất cả các anh đều gặp nguy hiểm chừng nào còn ở bên cạnh tôi. Đi đi. Tránh xa tôi ra ngay.”
“Cô xua đuổi chúng tôi?” Colm nhìn vẻ đầy hoài nghi.
“Phải, cô ấy đã làm thế.” Brodick trả lời. “Tôi không nghĩ cô ấy biết điều gì khá hơn.”
Sau một thoáng suy nghĩ, Colm quyết định rằng Gabrielle đã không nhận thấy cô đang lăng nhục bọn họ bằng cách đề xuất họ phải co cẳng mà chạy ngay từ giây phút đầu tiên đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Cả anh lẫn Brodick đều hào hứng được chiến đấu với người Anh, nhưng không ai tỏ rõ sự cám dỗ đó chừng nào mà Gabrielle còn được họ để mắt đến.
Cáu tiết, Colm lên tiếng. “Gabrielle, cô sẽ không thắc mắc gì hết đến quyền hành của tôi về sau này.”
Cô chậm chạp nắm bắt ý của anh. “Về sau này? Sau nào cơ?”
“Là vợ của tôi sau này.”
Có nhiều thứ mà anh muốn biết liên quan đến sự dính dáng của họ với Liam, nhưng anh qưyết định tạm thời đặt vấn đề đó sang một bên và tập trung vào Gabrielle. Anh giải thích điều sẽ xảy ra với cô sớm chừng nào thì tốt chừng đó. Anh còn một món nợ phải trả, và có chúa mới biết, anh sẽ thấy điều đó được thực hiện.
Trong lúc những người khác chuẩn bị để tiếp tục cuộc hành trình của họ, anh đợi cho đội cận vệ quay trở lại với mấy con ngựa trước khi anh tiếp cận cô. “Gabrielle.”
“Vâng, thưa Lãnh chúa MacHugh?”
“Cô sẽ đi với tôi.”
Đây không phải là một lời mời. Đây là một mệnh lệnh, và được thốt lên bằng một chất giọng cục cằn.
“Tôi sẽ?”
Anh gật đầu. “Phải, cô sẽ.”
Vị lãnh chúa này quen thói làm theo ý anh ta. Mà tại sao lại không nhỉ? Gabrielle nghĩ ngợi. Anh trông mạnh mẽ đến độ nâng được cả một con ngựa mà không đổ một giọt mồ hôi. Cô có thể thấy được quyền năng trong cách anh ta di chuyển, trong cái dáng điệu nghênh ngang ngạo mạn kia, nhưng lại không hề cảm giác bị đe dọa hay sợ hãi. Sức mạnh của anh như thế nào đó lại khiến cô cảm thấy an toàn.
Thế nhưng, hôm nay quả là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Chẳng có gì có ý nghĩa với cô hết.
“Cô sẽ chỉ nói tiếng Gaelic khi nào đi cùng tôi.” Colm ra lệnh.
Cô cố gắng không bày tỏ thái độ phản đối trước mệnh lệnh sắc nhọn của anh. Vị lãnh chúa này quen với việc thị tộc của mình luôn chấp hành mệnh lệnh của anh mà không hề thắc mắc, nhưng anh quên cô không phải là một người MacHugh à? Nếu cứ tiếp tục tỏ ra hống hách như thế, cô sẽ nhắc nhở cho anh tỉnh trí lại.
Không nói một lời, cô bước ngang qua khu đất trống nhỏ đến dưới tán cây. Cô cảm nhận được ánh mắt của những người lính dõi theo.
Cô dừng lại và xoay người đối diện với lãnh chúa.
Đứng cách chỉ vài feet, toàn bộ sự chú ý của Colm đặt lên cô. Anh cố gắng không bày tỏ phản ứng của cơ thể, nhưng bằng chứng rõ rành rành là không thể nào. Cô rất xinh đẹp: mái tóc quăn dài mềm mại màu của đêm đen, làn da thuần khiết mịn màng như kem sữa, đôi mắt phớt tím và biểu cảm đến nỗi dường như ánh lên những tia lấp lánh, và khuôn miệng kia, lạy Chúa, một khuôn miệng có thể khiến bất kì người đàn ông nào cũng nảy sinh trí tưởng tượng. Ngay cả với một bên hàm bầm tím và vết rách rướm máu trên má kia, cô vẫn hấp dẫn không tài nào cưỡng nổi.
Colm không thể cho phép tâm trí mình đi lạc lung tung như thế này. Điều cuối cùng anh cần là một ngừơi phụ nữ khiến cho đầu óc anh rối beng lên. Sớm hay muộn, anh chắc chắn mình sẽ quen với vẻ bề ngoài đẹp đẽ của cô, nhưng với đám tùy tùng kia thì còn phải xem lại đã. Đến giờ thậm chí bọn đàn ông kia còn đang trố mắt ra mà nhìn một cách ngớ ngẩn. Anh quay lại tỏ ra cái biểu hiện chê trách, nhưng chả tên nào thèm liếc sang anh lấy một cái; họ còn đang mê mải ngắm nhìn cô. Nếu họ ở gần hơn, anh sẽ đóng sầm mấy cái đầu vào nhau – để khiến họ tập trung trở lại.
Gabrielle kiên nhẫn chờ đợi Lãnh chúa MacHugh mở lời. Cái cách anh đang nhìn chằm chằm vào cô làm cho cô thiếu thoải mái.
Cô nỗ lực nở nụ cười, “Anh muốn nói gì?”
Anh thấy chả có lý do lý trấu gì để vào đề dễ dàng. “Cô sẽ về nhà với tôi.”
Cô chắc mình nghe không rõ. “Xin lỗi. Phiền anh lặp lại lời vừa nói được không?”
“Cô sẽ về nhà với tôi.”
Bối rối toàn tập, cô hỏi. “Tại sao?”
Cau mày, anh trả lời. “Vì tôi đã quyết định như thế.”
“Nhưng tại sao anh lại muốn đưa tôi về nhà cùng anh?” cô hỏi lại lần nữa.
Anh thở dài đánh sượt. Anh đáng ra phải biết chuyện này sẽ chẳng dễ dàng gì. Mọi thứ phải làm với người Buchanan lúc nào cũng kết thúc vô cùng phức tạp, và riêng với việc này thì cũng có gì khác đâu.
“Người họ hàng của cô đã gợi ý rằng…”
“Gã Buchanan hoang dã kia hả?”
“Phải…”
“Anh ta chính xác là đã gợi ý gì vậy?”
“Đừng có mà ngắt lời tôi.”
Ngay lập tức cô tỏ ra hối lỗi. “TÔi xin lỗi, lãnh chúa. Thông báo của anh làm cho tôi ngỡ ngàng, và tôi…” Cô ngừng lại. “Tôi không cố ý.”
Tình trạng bối rối làm cho hai má cô đỏ hồng, và COlm biết nếu anh không ngừng chú ý vào những điều như thế, anh sẽ không bao giờ vựơt qua được. Chắp hai tay sau lưng, anh cau mày và cố mở miệng một lần nữa.
“Brodick gợi ý rằng dưới sự bảo trợ của tôi cô sẽ được an toàn khi sống cùng thị tộc của tôi.”
Cô khoanh tay lại và chờ một vài giây rồi mới phản ứng. “Tại sao Lãnh chúa Buchanan lại đưa ra đề xuất có liên quan tới cuộc sống của tôi?”
“Cha cô không có mặt ở tu viện, và vì Brodick có họ hàng, nhiệm vụ của anh ấy là phải bảo vệ cô.”
“Brodick không phải người bảo trợ của tôi mà là cha tôi.”
Colm gật đầu. “Đúng là như thế,” anh sốt ruột tiếp. “Nhưng ông ấy không ở đó, phải không?” trước khi cô đáp lại, anh nói thêm. “Mà là chúng tôi.”
“Phải, tôi biết. Khi tôi bước vào sân, tôi đã ngước lên và nhìn thấy anh, nhưng tôi nghĩ… phải nói tôi đã cho là anh sẽ rời đi ngay sau đó.” Đột nhiên hòan tòan bị bối rối, cô thụt lùi lại một bước, đầu lắc lắc. “Tại sao tôi lại nghĩ vậy nhỉ? Sao tôi lại cho là anh sẽ rời đi? Tôi thậm chí không bao giờ ngước mắt nhìn lên nữa khi người ta bắt đầu gào thét?.” Giờ thì điên thật, cô thầm thì, “Anh đi khi nào?”
“Sau cô.”
Cô thấy phát ốm cả lên. “Rồi anh đã chứng kiến…” Cô không tài nào nói cho hết câu được.
“Phải.”
Cô lùi thêm một bước nữa. Có phải tòan bộ mọi người cùng các lãnh chúa đều nghe và nhìn thấy tình trạng bẽ mặt của cô không? Phải, dĩ nhiên là họ đã. Đó chính là lý do tại sao hiện giờ ai cũng dán mắt vào cô. Họ có nghĩ cô là một con điếm không? Một người đàn bà trơ tráo mặt dày mày dạn vô liêm sỉ? Tại sao họ không quăng vào cô những lời tục tĩu như kẻ khác? Cô ngừng lùi ra sau và hai vai cứng lại. Cô quyết định sẽ không tự mình chống đỡ hay biện minh cho sự vô tội của mình nữa. Cô cũng sẽ không co cụm lại. Nếu họ muốn nghĩ xấu về cô, giống như đám đông hỗn tạp kia đã lăng mạ và ném đá, vậy thì cứ việc. Cô dồn hết từng ounce cuối cùng của lòng can đảm trong cô, nhưng thật ít ỏi quá mức. Sự tủi hổ một lần nữa lại dâng lên ngập tràn trong cô vì điều mà cô đã không làm.
Colm nhận thấy nét buồn hiện trong mắt cô và mặt cô chợt trắng bệch ra. Anh có một thôi thúc điên cuồng muốn làm cô dễ chịu hơn. “Cô là người khó hiểu,” anh thì thầm.
Trước lời bình luận của cô, Gabrielle không thể tranh luận, tâm trí cô hiện giờ đang quay cuồng. Tại sao người đàn ông này lại mời cô về nhà của anh ta? Anh được lợi gì qua việc này? Thật vô lý.
Cô cùng đội cận vệ rõ ràng là cần một nơi yên ổn trong lúc suy tính về tương lai sắp tới. Sống với những người MacHugh là giải pháp hợp lý song chỉ tạm thời, cô nghĩ vậy để giải thích cho lời mời của vị lãnh chúa này. Trong tư duy hiện tại của cô, cô không dám tin vào bất kì ai. Anh chàng MacHugh này có đứng đắn không, hay anh ta vòng vo để đạt được mục đích của mình?
“Tôi nghĩ anh hẳn phải là người tốt và cũng là một chỉ huy xứng đáng…” cô bắt đầu.
“Làm sao cô biết tôi thế nào?”
Đúng là sự khởi đầu mà cô đang mong mỏi. “Tôi không thể biết…”
“Cô vừa nói…”
“Và vì tôi không thể biết, nên anh không thể buộc tôi phải hiểu những động cơ thực sự của anh. Tôi hỏi anh lần nữa, Lãnh chúa. Tại sao anh lại muốn tôi…”
“Tôi không muốn cô. Muốn chẳng có ý nghĩa gì trong việc này hết. Tôi đang mắc nợ Brodick Buchanan, và có thế thôi.”
“Ôi,” Cô không biết phải nên cảm thấy nhẹ nhõm hay xúc phạm. Mọi thứ cứ xảy ra nhanh đến chóng cả mặt, cô chẳng có thời gian mà suy nghĩ nữa. “Anh không muốn… phải nói là, anh đang mắc nợ?”
Anh nói còn chưa rõ à? Người phụ nữ này là tạo vật phiền nhiễu nhất mà Colm từng gặp. Cảm xúc của cô đã từ xấu hổ chuyển sang sợ hãi và tuyệt vọng, và giờ, thật chết tiệt đi nếu như cô ta trông không giống như là bất mãn. Anh cho rằng cô sẽ không cư xử một cách hợp lý khi được bảo là sẽ phải sống cùng anh, nhưng anh cũng không hoài nghi một phản ứng kì dị đến thế. Việc này thậm chí còn khó khăn hơn cả dự đoán của anh nữa.
“Cám ơn anh, lãnh chúa, vì đã mời về nhà ngài. KHông cần lo đâu, anh sẽ không phải chịu đựng sự bất tiện này trong vài ngày tới nữa.”
“Tôi không đưa ra một chỗ trú thân tạm thời, và cô vài ngày tới cũng sẽ không đi đâu hết. Cô sẽ đến ở cùng với tôi.”
Ai đó gọi anh. Colm đáp lại bằng cách giơ tay lên ra hiệu im lặng và trả lời. “Cậu đợi tôi xong việc rồi hãy nói chuyện.”
Xong việc? Gabrielle nghĩ đồ như anh đang đề cập đến “việc này” thì phải.
“Cám ơn vì lời mời hiếu khách của anh,” cô nói, “nhưng tôi không thể đi cùng anh được.”
Từ chối lời mời của anh dường như là một việc làm hợp lý vì cô vừa mới nghĩ được một nơi khác để đến. Cô cùng đội cận vệ sẽ về nhà với Lãnh chúa Buchanan. Người Buchanan có thể bảo vệ cô an toàn cũng như người MacHugh vậy. thôi.
Nhưng tại sao Buchanan lại không ngỏ lời nhỉ.
Colm không chắc phải bắt đầu như thế nào. Thật ra thì, anh lấy làm ngạc nhiên rằng cô sẽ bác bỏ sự bảo trợ của anh. Người phụ nữ gàn dở này không nhận ra mình đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm à? Cô không hiểu một kẻ bị xã hội ruồng bỏ là gì ư?
Anh quyết định phải khai sáng cho cô, nhưng trước khi anh giảng giải về tình trạng hiện thời của cô ảm đạm và bấp bênh đến thế nào, cô đã lên tiếng hỏi.
Colm liếc qua vai, tìm Brodick trong đám đông lố nhố đang giỏng tai nghe lỏm cuộc đối thoại, và hất đầu ra hiệu về phía Gabrielle.
Theo ánh mắt của Colm, Brodick hiểu cuộc thảo luận này có vẻ như không được thuận lợi cho lắm. Anh vượt qua khoảng đất trống, và với cái nhìn chằm chằm dán vào Gabrielle, anh hỏi. “Sao nói chuyện lâu vậy.”
“Cô ấy đang làm khó,” Colm bảo anh ta.
Cô ngay lập tức cự lại. “Tôi phải phản đối, lãnh chúa. Tôi không tin mình đang làm khó ai.”
“Thế rốt cuộc là sao?” Brodick hỏi Colm. “Anh có nói cho cô ấy chuyện sắp xảy ra không?”
À, đó chính là khúc vướng mắc của anh. Anh đã đề cập với cô về đề xuất của Brodick thay vì bắt cô phục tùng theo.
“Lãnh chúa MacHugh nhã nhặn mở lời…”
“Tôi cái gì?” anh gầm lên.
“Anh nhã nhặn…” cô lại bắt đầu lần nữa.
Khi hai mắt anh nheo lại và cái cau mày dường như sâu hơn, thế là cô sực hiểu. Sử dùng cụm từ “nhã nhặn” rõ ràng là một sự lăng nhục. Cái đám đàn ông người Highland này thật … Thoát được họ thì cô quả là nhẹ nhõm cả người.
Cô không dám nhếch miệng cười. “”Lãnh chúa MacHugh đề nghị tôi sự bảo trợ của anh ấy, nhưng tôi từ chối. Tôi hết sức lịch thiệp mà từ chối.” cô nhấn mạnh.
“Cô ấy muốn biết tại sao anh không đề nghị cô ấy về nhà anh và cả sự bảo trợ của anh nữa, Brodick.” Colm nói.
“Anh không giải thích cặn kẽ kế hoạch của chúng ta à?”
“Tôi chưa đi xa đến mức đó. Người phụ nữ này lúc nào cũng chặn ngang họng tôi.”
“Gabrielle,” Brodick bắt đầu, sử dụng một tông giọng mà anh tin là hợp lý nhất. “Tôi có thể đề nghị cô tới nhà tôi và cả sự bảo trợ của tôi nữa – và tôi thừa nhận rằng vợ tôi sẽ rất vui có cô bầu bạn. Cô sẽ cảm thấy an toàn…”
“Tôi sẽ vui lòng chấp nhận lời đề nghị của anh miễn là anh hiểu rằng việc đó chỉ cần vài ngày thôi. Đồng ý chứ?”
Cô chẳng cho anh thời gian để nói rằng MacHugh có thể bảo vệ cô tốt hơn cả; anh còn có thể trao cho cô cả họ của anh ấy nữa. Thay vào đó, cô lại chấp nhận ngay lời mời mà anh không hề thốt lên.
“Người phụ nữ này cứ khăng khăng từ chối sự trợ giúp,” Colm lên tiếng.
Brodick gật đầu đồng tình.
Colm chĩa mũi dùi vào Gabrielle. “Trong vài ngày tới xảy ra chuyện gì? Cô định làm thế nào?”
“Đầu tiên, tôi phải đi tìm cha mình và cảnh báo cho ông mối nguy hiểm.”
“Tìm ông ấy? Cô không biết ông ấy đang ở đâu à?” Brodick hỏi.
Cô lắc đầu. “Ông ấy sẽ gặp vua John để báo về chuyện xảy ra với Monroe, và sẽ bắt kịp tôi trên đường trở về nước Anh.”
“Vậy cô nghĩ cứ lang thang khắp vùng cho đến khi cô tình cờ bắt gặp ông ấy?” Colm hỏi.
“Thậm chí nếu có tìm được, cô sẽ không thể theo ông ấy về ANh. Cô đã bị khai trừ rồi,” Brodick nhắc nhở cô. “Nếu bị bắt lại, cô sẽ bị hành quyết, và nếu bị bắt cùng với cha mình, ông ấy cũng sẽ phải trả một cái giá đắt đấy.”
Họ đang buộc cô phải đối mặt với hiện thực, nhưng cô vẫn không thể thuận theo cái ý tưởng ai đó phải giải cứu cho cô vì một việc mà cô đã không làm.
“Cha tôi phải được biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Có khi ông ấy đã nghe phong phanh chuyện ấy rồi,” Brodick gợi ý. “Hoặc sẽ nghe được sớm thôi. Tin xấu thường truyền đi nhanh lắm. Ông ấy cũng sẽ biết chúng tôi đã có mặt ở đó,” anh thêm vào với cái hất đầu hướng về phía Colm, “và tôi đánh cuộc là ông ấy sẽ đến chỗ tôi để tìm cô.”
Điều này vô cùng ý nghĩa với cô. “Phải, ông ấy sẽ, và còn một lý do khác nữa mà tôi nên về nhà cùng với anh.”
Brodick thở phì ra đầy thất vọng. ANh không biết làm sao để cho cô hiểu được nữa.
“Cô biết đấy, trong một tình huống kinh khủng… mà không còn giải pháp khả dĩ nào khác – và còn ảnh hưởng đến sự sống – còn nữa, “ anh nhấn mạnh, “cô có thể đến chỗ tôi, vì cô là họ hàng của vợ tôi. Tuy nhiên…”
Colm ngắt lời anh ta. “Chúng ta lãng phí đủ thời gian ở đây rồi, Brodick. Nếu anh mà không nói cho cô ta thì tôi sẽ nói.”
Cau mày, cô hỏi Colm. “Nói cho tôi biết cái gì, Lãnh chúa?”
Brodick trả lời. “Nếu cô đến gần cha mình, cô sẽ đặt ông ấy vào tình huống nguy hiểm. Đó là điều cô muốn, phải không, Gabrielle?”
“Không, không, dĩ nhiên là không, nhưng tôi…”
Và thế là câu nói ấy đánh mạnh vào cô. Tính dã man tàn bạo của tình cảnh này cuối cùng cũng lộ rõ. Lạy chúa tôi, cô sẽ phải làm gì đây? Không ai được an toàn bên cạnh cô. Thậm chí cả người Buchanan và MacHugh cũng có cơ phải chịu sự nguy hiểm.
Braeden, chỉ huy trưởng của MacHugh, gọi to tên anh. Colm quay lại và thấy một người lính khác của anh đang trò chuyện với Braeden, và cả hai đang nhìn chằm chằm vào Gabrielle. Sau đó thì chỉ huy của Brodick, Dylan, cũng gia nhập vào cuộc đối thoại.
“Cái gì thế?” Colm thét.
Braeden giải thích lúc tiến tới gần anh. “Người Anh,” Anh ta liếc sang Gabrielle trước khi tiếp tục. “Cả hai nam tước đều đang tìm kiếm cô ấy, và đều đem theo một số lính.”
Brodick hỏi. “Họ đang tiến về đây hả?”
“Không, lãnh chúa,” anh ta trả lời. “Một nam tước dẫn quân về phía Nam, còn người kia thì đi thẳng tới chỗ người Monroe.”
“Rốt cuộc là, khi không tìm thấy Gabrielle, chúng sẽ quay lại và đi theo hướng này,” Brodick nói.
Colm đồng tình. Anh đẩy Braeden sang một bên để đưa ra cho anh ta những mệnh lệnh và cuối cùng quay sang cô.
“Giờ thì cô hiểu rồi chứ?” Anh cáu kỉnh hỏi.
Hình như là cô không. “Tại sao họ lại đi tìm tôi? Anh đã ở đó mà. Các anh đã nghe họ mắng chửi tôi, và chắc cũng nghe thấy tôi bị tước danh hiệu vua John đã ban cho. Không phải họ đã nói trong mắt họ tôi không còn tồn tại nữa à?”
“Hiện tại cô đang gặp nguy hiểm,” Brodick giải thích.
Colm buộc phải đi thẳng vào vấn đề. “Bất cứ gã đàn ông nào đủ khỏe mạnh để chiến đấu với những kẻ khác đều có thể giành lấy cô ngay lúc này. Cần tôi phải nói toạc ra không hả?”
Khiếp sợ, cô điên cuồng lắc đầu.
“Vì cô không còn thuộc về bất cứ nơi nào hay dưới sự bảo trợ của nhà vua, cô không còn ai để bảo vệ cho cô khỏi những kẻ lợi dụng nữa,” Brodick giải thích, giọng anh còn nhũn nhặn hơn cả Colm.
Cô gục đầu xuống trong lúc vật lộn với nỗi khiếp sợ trong lòng. “Làm thế nào tôi bảo vệ cha mình và đội cận vệ được? Bọn chúng sẽ giết chết họ mất.” Cô thì thầm.
“Cô lo cho người khác thay vì lo cho bản thân mình hả?” Brodick hỏi.
Cô không trả lời mà chỉ hít một hơi thật sâu và nhìn hai vị lãnh chúa. “Các anh phải đi ngay đi. Phải, đó chính là việc mà các anh phải làm.” Giọng cô giờ trở nên mạnh mẽ, và đầy kiên quyết. “Tất cả các anh đều gặp nguy hiểm chừng nào còn ở bên cạnh tôi. Đi đi. Tránh xa tôi ra ngay.”
“Cô xua đuổi chúng tôi?” Colm nhìn vẻ đầy hoài nghi.
“Phải, cô ấy đã làm thế.” Brodick trả lời. “Tôi không nghĩ cô ấy biết điều gì khá hơn.”
Sau một thoáng suy nghĩ, Colm quyết định rằng Gabrielle đã không nhận thấy cô đang lăng nhục bọn họ bằng cách đề xuất họ phải co cẳng mà chạy ngay từ giây phút đầu tiên đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Cả anh lẫn Brodick đều hào hứng được chiến đấu với người Anh, nhưng không ai tỏ rõ sự cám dỗ đó chừng nào mà Gabrielle còn được họ để mắt đến.
Cáu tiết, Colm lên tiếng. “Gabrielle, cô sẽ không thắc mắc gì hết đến quyền hành của tôi về sau này.”
Cô chậm chạp nắm bắt ý của anh. “Về sau này? Sau nào cơ?”
“Là vợ của tôi sau này.”
Danh sách chương