Hôm qua Tần Tề và Hải ca sau khi nhận được tin tức từ Đại Bảo thì ngay trong đêm liền tới nơi.
Chỉ là đến rồi mới biết Tiết Lam đã tới, hai người liền thở phào.
Có điều, cả hai cũng không vội quay về mà trực tiếp đặt hai phòng khách sạn ở lại.
Ai biết hai người vừa đợi thì liền đợi tới trưa hôm sau. Chẳng qua thời điểm thế này, họ cũng không dám thúc giục, làm phiền tình nhân người ta nồng thắm là việc làm rất thiếu đạo đức á.
Còn nữa, họ cũng sợ bị Thời Chí oánh chít! Tần Tề vừa thấy Thời Chí thì liền để ý dấu vết trên cổ anh, nhịn không được cất tiếng khịa.
“Chậc chậc chậc, tối qua cậu kịch liệt dữ đa.”
Thời Chí phớt lờ anh ấy, đi thẳng tới sofa bên cạnh.
Tần Tề không định bỏ qua cho anh, tiếp tục trêu: “Có điều Thời Chí nè, không phải tôi nói cậu chứ, cậu thế này cũng rêu rao quá đấy, cơm trưa tôi cũng ăn xong rồi cậu mới chịu tới.”
Thời Chí liếc anh ấy một cái, đáp bằng giọng bình thản: “Sức khỏe tốt, anh hâm mộ cũng vô ích.”
Tần Tề: “……”
Anh hâm mộ cái mung í, ai sức khỏe không tốt hửm!
Tần Tề cạn lời, nói: “Còn nữa, cổ cậu liệu có thể che chắn một chút được không, bộ dạng như thể có bạn gái rồi thì chẳng ra thể thống gì.”
Thời Chí bất giác đưa tay sờ cổ. Lúc tắm đương nhiên anh cũng để ý thấy dấu đỏ trên đó, có điều vị trí này khá cao, anh lại không có áo cao cổ, sau đó dứt khoát cũng không để ý tới nó nữa.
“Ừm, chẳng ra thể thống gì, ít ra người nào đó không có.” Thời Chí nói.
Tần Tề: “…….”
Mọe nó, coi như anh đã phát hiện, Thời Chí sau khi yêu thì cái tính khó ưa thiệt sự càng lúc càng ứ chịu nổi.
“Hải ca đâu, anh ấy vẫn chưa tới sao?” Thời Chí hỏi.
Tần Tề đáp: “Tới chỗ nhà sản xuất và đạo diễn rồi, đoán chừng khá muộn mới quay lại.”
Thời Chí gật đầu.
Tần Tề hỏi: “Lần nạy cậu dự định thế nào?”
Thời Chí tiện tay lấy một điếu thuốc trên bàn trà, sau khi châm thì hút một hơi, đáp: “Phía Ngô Dương hai ngày này hẳn là sẽ liên lạc với anh, tới lúc đó anh ta sẽ phối hợp với anh, đem thị phần showbiz dưới trướng tập đoàn Khổng thị thu về tay Giải trí Thế Hoa, chuyện tiếp theo anh cứ xem mà xử lý là được.”
Ngô Dương là một trong những quản lý được Thời Chí mời về, phụ trách thay anh quản lý tập đoàn Thời thị.
Tần Tề sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Cậu đây là định ra tay với tập đoàn Khổng thị hay chỉ định đả kích mảng showbiz dưới trướng họ?”
Mặc dù hai nhà đều là tập đoàn, nhưng thật ra đứng trước tập đoàn Thời thị thì Khổng thị căn bản chẳng là gì. Thời thị là tập đoàn lớn xuyên quốc gia, tài chính hùng hậu, ngành nghề trải rộng, dạng tập đoàn con con như Khổng thị không thể so sánh.
Thời Chí bình thản nói: “Toàn bộ.”
Tần Tề gật đầu, trả lời: “Được, tôi biết rồi.”
Vừa hay nhân cơ hội này, Giải trí Thế Hoa cũng có thể lại tiếp tục mở rộng, Tần Tề đương nhiên hết sức vui vẻ.
—
Lúc Thời Chí quay lại, Tiết Lam đang nằm dài trên giường, nhàm chán lướt weibo.
“Anh về rồi à.” Tiết Lam ngọ nguậy định bò dậy.
Nào ngờ Thời Chí đã bước lên ấn cô xuống, sau đó cúi người đè lên, hai người lăn lộn trên giường.
Tiết Lam vội đưa tay cản anh, “Thời Chí, anh làm gì đó!”
Mặt Thời Chí vùi vào hõm cổ cô, buồn cười thành tiếng, “Em nói xem anh định làm gì, hửm?”
Tiết Lam vẻ mặt kinh ngạc, “Không được, anh tránh ra, em nuốt không tiêu.”
Xem như cô đã hãi đến cực điểm, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lúc cần run vẫn run!
Nhưng Thời Chí lại không buông tha: “Sao có thể không được, buổi sáng không phải em hãy còn bất mãn với sự phục vụ của anh sao. Anh suy nghĩ rồi, đại khái anh không phải là tuyển thủ thiên bẩm, cho nên phải luyện tập nhiều mới được.”
Tiết Lam kinh hồn táng đảm: “Không, anh có, tuyệt đối đó!”
Nếu anh không phải thiên phú, vậy trên đời này chẳng còn tuyển phủ thiên bẩm nữa rồi!
Từ tối qua cho đến sáng nay, cô tận mắt chứng kiến anh từ sự hơi vụng về ban đầu cho tới khi tay nghề điêu luyện, sau đó, anh còn thay đổi đủ loại giày vò cô.
Cộng đồng mạng thật sự không lừa cô. Quả nhiên đàn ông ở phương diện này đều là vô sự tự thông!
Thời Chí cũng không trêu cô nữa, mỉm cười ngồi dậy.
“Sao thức rồi còn nằm trên giường, cơ thể em không thoải mái ư?” Thời Chí quan tâm.
Tiết Lam trừng anh một cái, hậm hực: “Còn không phải tại anh sao, ban sáng em đã cầu xin rồi mà anh còn không tha cho em, hiện giờ eo em sắp gãy luôn nè.”
Nhắc tới chuyện này cô lại tức không chịu được, duỗi tay véo eo Thời Chí một cái.
Thời Chí cũng không né, sau khi để mặc cô phát lửa giận thì mới nhẹ giọng dỗ dành: “Ừm, là anh sai, vậy phạt anh massage cho em nhé.”
Buổi sáng bị cô khích mất lý trí, nhất thời không kiềm chế được, không tiết chế một chút, chẳng qua sau khi kết thúc trông thấy dáng vẻ cô thì anh lại hối hận.
Haizzz, về phương diện định lực, anh thực sự vẫn phải cố gắng hơn nữa.
“Chẳng qua, lần sau nếu như thật sự không muốn tiếp tục, đừng dùng dáng vẻ đó cầu xin anh,” Thời Chí cười khẽ, “Bởi vì….anh sẽ càng không khống chế được mình.”
Tiết Lam sửng sốt, sau đó liền ý thức được ý tứ trong câu nói của anh, mặt cô nháy mắt đỏ lựng. Cái người này… vậy mà còn nói chuyện tà.răm với cô!
Thời Chí nhìn phản ứng này của cô thì khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, cuối cùng vẫn nhịn không được, trực tiếp thấp giọng cười thành tiếng.
Tiết Lam thấy vậy thì thẹn quá hóa giận, duỗi tay nhéo anh.
Thời Chí cũng sờ thịt nơi eo cô, hai người bắt đầu ở trên giường ầm ĩ một lúc, bỗng nhiên, Tiết Lam bất cẩn đụng phải gì đó, cô vội kêu ngừng.
“Chờ chút, hình như có cái gì bị em đụng rớt thì phải.”
Cô từ trong ngực Thời Chí lăn ra, đi tới mép giường, đưa tay nhặt món đồ trên mặt đất lên, để gần lại xem mới phát hiện là ba con sói (BCS).
Tiết Lam: “………..”
Cô bỗng nhớ ra một vấn đề, sao Thời Chí lại sớm chuẩn bị thứ này!
Tiết Lam híp mắt đánh giá Thời Chí từ trên xuống dưới, hoài nghi nói: “Khai thật đi, anh vào đoàn quay phim sao còn mang theo thứ này?”
Thời Chí sửng sốt, ngập ngừng một lúc mới giải thích: “Không phải mang theo, dạo trước mới mua.”
“Không đúng, anh mua thứ này làm gì.” Sắc mặt Tiết Lam nghiêm nghị, ánh mắt có chút nguy hiểm, “Thời Chí, không phải anh định….”
Trong giới giải trí, loại chuyện vợ chồng trong đoàn phim Tiết Lam cũng hiểu phần nào, lẽ nào Thời Chí cũng…
Thời Chí đưa tay cốc đầu cô một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nghĩ bậy bạ gì đó, anh là người như vậy sao?”
Tiết Lam nghĩ thấy cũng đúng. Thời Chí nếu như thật sự là loại người như vậy thì hôm qua trong tình huống thế kia, chắc chắn anh cũng sẽ không nhốt mình trong nhà vệ sinh xối nước lạnh.
Cô lắc lắc món đồ trong tay, hỏi: “Vậy cái này là?”
Thời Chí cười giải thích: “Dạo trước không phải em nói muốn tới tham ban sao, đề phòng vạn nhất nên chuẩn bị.”
Có điều may mà trước đó thủ sẵn, bằng không hôm qua trong tình huống như thế, quả thực rất khó giải quyết.
Tiết Lam: “………..”
Mợ nó đây mà là tham ban cái gì, rõ ràng đang chờ cô tự chui đầu vào lưới!
—
Tiết Lam lần này bất ngờ tới tham ban thì cũng không vội quay về mà thong thả ở lại.
Thật ra chủ yếu vẫn là vì cô vừa nói muốn về thì Thời Chí bắt đầu giả vờ đáng thương các kiểu với cô, hoặc là ở trên giường giày vò cô, mãi tới khi cô mở miệng nói không đi nữa mới thôi.
Tiết Lam coi như đã phát hiện, Thời Chí đích thị là một boy mưu mô, còn cô thì bị anh ăn sạch sẽ.
Chẳng qua cô còn có thể làm sao, bạn trai tự mình chọn, vậy thì chỉ có thể cưng chiều mà thôi.
Dù sao Tiết Lam cũng không có việc gì, có về thì cô cũng ru rú trong nhà đánh chữ. Vừa hay ban ngày khi Thời Chí tới đoàn quay phim, cô rúc trong khách sạn gõ tiểu thuyết của cô, kế hoạch viết trước đó tóm lại cũng sẽ không bị chậm trễ.
Buổi tối Thời Chí quay về, cả hai cùng nhau ăn tối, đôi khi còn có thể nhân lúc trời tối ra ngoài đi dạo tản bộ.
Không thì Tiết Lam sẽ kéo Thời Chí làm ổ trên sofa luyện phim xem điện ảnh, khoảng thời gian này đối với đôi tình nhân bình thường không có gì đặc biệt, nhưng hai người lại rất chi hưởng thụ.
Đoàn phim.
Hôm nay đạo diễn vừa hô “CUT” Thời Chí liền thoát vai trong nháy mắt. Sau khi chào đạo diễn thì anh liền xoay người đi về phía phòng hóa trang, chuẩn bị tẩy trang tan làm, trở về khách sạn.
Đạo diễn nhíu mày, khó hiểu nhìn phó đạo diễn, “Cậu có phát hiện Thời Chí gần đây hình như ngày nào cũng vội vội vàng vàng tan ca không.”
Tính cách Thời Chí vốn lạnh nhạt, làm gì cũng không gấp không hoảng, nhưng hiện tại bộ dạng tới giờ chuẩn bị tan ca này của anh so với trước kia tương phản hoàn toàn, cũng khó trách đạo diễn thắc mắc.
Phó đạo diễn lắc đầu, cũng vô cùng khó hiểu, “Liệu có phải liên quan tới chuyện của Khổng Linh Nhi lúc trước nên cậu ấy mới không muốn nán lại đoàn phim.”
Việc Khổng Linh Nhi bỏ thuốc Thời Chí, phía đoàn phim mặc dù không truyền ra chút động tĩnh gì, nhưng đạo diễn và phó đạo diễn vẫn biết được nội tình.
Nhưng đạo diễn thấy dáng vẻ gần đây của Thời Chí cũng không có gì khác thường, hơn nữa dạo này loáng thoáng còn có thể cảm giác được tâm trạng mỗi ngày của cậu ấy đều rất tốt.
Đúng lúc này, Thời Chí đã tẩy trang xong, từ phòng hóa trang đi ra.
Đạo diễn nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng rời đoàn phim của anh, lẩm bẩm: “Nhìn bộ dạng gấp gáp kia của cậu ta, không biết còn tưởng trong khách sạn có vợ đẹp đang chờ cậu ta ấy.”
Bất quá nói xong, tự bản thân đạo diễn lại lắc đầu phủ định suy nghĩ này. Người có chút thân quen ai không biết Thời Chí không gần nữ sắc, đối với các nữ diễn viên trong giới thái độ lịch sự, trước giờ luôn để ngoài mắt bỏ ngoài tai.
Còn nữa, họ còn biết rõ, mặc dù hôm đó bị Khổng Linh Nhi bỏ thuốc nhưng anh lại có thể cắn răng từ chối Khổng Linh Nhi ngoài cửa. Có thể thấy người như Thời Chí, định lực và khả năng khống chế đều rất mạnh.
Có điều đạo diễn lại không biết, khả năng tự khống chế của Thời Chí trước giờ đều tùy vào đối phương. Với Tiết Lam, định lực và khả năng khống chế của anh bằng 0!
Giống như hiện tại, biết Tiết Lam đang ở khách sạn chờ mình, anh hận không thể có đôi cánh lớn có thể trực tiếp bay thẳng về.
“Thời ca, đây là cơm tối của anh và chị Lam, còn có món ngọt mà buổi trưa chị Lam nói muốn ăn em cũng mua rồi, lát nữa anh tiện thể mang lên nhé.” Đại Bảo nói.
Để tránh tai mắt người khác, Tiết Lam đã bảo Trương Giai quay về, vì vậy nhiệm vụ đưa ba bữa một ngày cho cô được giao cho Đại Bảo.
Có điều từ sau khi Tiết Lam tới, Đại Bảo cũng rất thức thời. Mỗi ngày sau khi tan làm việc đầu tiên chính là chuẩn bị cơm tối ổn thỏa, như vậy lúc Thời Chí về phòng cũng sẽ tiện thể mang lên.
Mà cậu ấy à, nhất định sẽ không đi làm bóng đèn đâu. Là trợ lý nghệ sĩ đạt chuẩn, chút biết điều này còn không có thì há chẳng phải đã uổng công cậu lăn lộn trong nghề à.
Thời Chí nhẹ “ừ” một tiếng, căn dặn: “Lần sau cô ấy còn nói muốn ăn gì đó, nếu cậu không tiện thì bảo vệ sĩ đi mua là được, đừng để cô ấy chờ.”
Đại Bảo ngây ra, sau đó liền vội đáp vâng. Haiya, Thời ca của cậu quả nhiên là cưng bạn gái mà.
Sau khi Thời Chí trở lại khách sạn, cũng không lập tức trông thấy bóng dáng của Tiết Lam trong phòng khách, vì vậy anh đặt cơm tối và món ngọt trong tay lên bàn, đi về phía phòng ngủ.
Chỉ là vừa tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra từ bên trong cánh cửa đang khép hờ.
Tim anh quặn thắt, vội đẩy cửa bước vào.
Tiết Lam lúc này đang tựa vào giường khóc nức nở, căn bản không hề nhận ra có người đi vào.
Thời Chí bước tới cạnh giường, đưa tay kéo cô vào lòng, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô.
“Sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao, hay là xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh cố gắng hết sức để giọng nói của mình có vẻ ôn hòa, nhẫn nại an ủi người trong lòng.
Tiết Lam khóc tới hai mắt đỏ hoe, vừa nấc vừa nói: “Thời Chí, anh… anh về rồi à, em không sao, anh để em khóc cho đã đi, huhuhu………….”
Dứt lời, Tiết Lam lại gục vào ngực Thời Chí thấp giọng khóc, khóc rồi lại khóc, cô còn nhịn không được mà nấc lên mấy tiếng.
Thời Chí đau lòng vô cùng, tự trách bản thân: “Có phải em ở trong khách sạn buồn quá không, hay là ngày mai anh kêu trợ lý của em tới với em nhé.”
Nghĩ thử cũng là anh quá ích kỷ. Cả ngày chỉ có một mình cô ngồi trong khách sạn, lại không thể tùy tiện ra ngoài, chắc chắn rất nhàm chán, cho nên mới ủy khuất đến thế.
Tiết Lam lau nước mắt, lắc lắc đầu với anh: “Không phải, em về rồi cũng không ra khỏi nhà.”
Với thân phận là người của công chúng hiện tại của cô, ra ngoài cũng hết sức bất tiện, cho nên Tiết Lam bình thường hiếm khi ra khỏi cửa.
Cộng thêm cô vốn là một trạch nữ, vì vậy, ru rú trong nhà và ru rú trong khách sạn không có gì khác biệt.
Chẳng qua, nếu như để cô lựa chọn, cô vẫn tình nguyện ở lại đây, dù gì nơi này có bạn trai cô mờ.
Thời Chí nhẫn nại hỏi: “Vậy sao em lại thế này, có chỗ nào khó chịu ư?”
Tiết Lam lắc đầu, chỉ vào laptop bên cạnh, bỗng có chút ngượng ngùng.
“Chuyện là… em viết một tình tiết ngược tâm, sau đó đau lòng quá, không nhịn được nên mới khóc.”
Thời Chí nghe thấy lý do này, trước tiên là ngẩn ra, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Việc Tiết Lam viết tiểu thuyết anh cũng chỉ mới biết gần đây, chẳng qua viết gì thì cô không nói, anh cũng không hỏi.
Có điều thấy cô có thể khiến bản thân viết tới độ khóc thành thế này thì anh không khỏi có chút tò mò.
“Em viết tình tiết ngược tâm gì thế, hay là cho anh đọc thử, cũng ngược anh nhé?” Thời Chí cười hỏi.
“Không được!” Tiết Lam liền ôm laptop, có chút cảnh giác nói.
“Hơn nữa tiểu thuyết mà em viết, chắc chắn anh sẽ không hứng thú đâu.”
Thời Chí nhíu mày, “Anh còn chưa đọc, sao em biết anh sẽ không có hứng thú.”
Tiết Lam đáp: “Em biết chứ, bởi vì… em viết câu chuyện về tình nam-nam.”
Thời Chí: “…………”
Sau khi ngây ra một lúc, Thời Chí không khỏi đỡ trán. Anh nhất thời không biết phải nói gì.
Tiết Lam cam đoan: “Yên tâm, không phải viết về anh với Thịnh Lâm.”
Thời Chí: “…….Vậy anh cảm ơn em.”
Tiết Lam dõng dạc: “Đừng khách sáo.”
Thời Chí bật cười, cốc trán cô, nói: “Em đấy….Được rồi, đứng dậy ăn cơm thôi, Đại Bảo có mua món ngọt mà em muốn ăn đấy.”
Tiết Lam vừa nghe thì liền ném laptop xuống giường, kéo Thời Chí chạy tới phòng khách.
“Đúng lúc tâm trạng em ủ ê, ăn chút đồ ngọt cũng có thể vui vẻ.”
Vì vậy, Tiết Lam một mình xử lý sạch sẽ món ngọt đó, sau đó lại cùng Thời Chí ăn chút cơm tối.
Sau khi ăn xong, cô vân vê bụng mình, mặt mày đau khổ: “Tiêu rồi, em béo lên rồi, Cao Thông biết được chắc chắn sẽ mắng em.”
Thời Chí nhìn cô, nói: “Không béo. Lát nữa ra ngoài đi dạo một vòng, tiêu hao năng lượng.”
Tiết Lam bĩu môi, “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Sau khi chờ thời gian muộn một chút, hai người đội nón đeo khẩu trang, “vũ trang” đầy đủ thì ra khỏi khách sạn.
Cách khách sạn không xa có một cái hồ nhỏ, bình thường hai người cũng thường tới gần đó tản bộ, hôm nay đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Trời tháng mười hai đã rất lạnh, cộng thêm giờ này đã muộn nên bên ngoài căn bản không một bóng người, hai người cũng không phải kiêng kỵ quá nhiều.
Tiết Lam ôm cánh tay Thời Chí, tay trực tiếp đút vào trong túi áo khoác lông của anh.
Cô ước tính năng lượng tiêu hao của một vòng này, không khỏi thở dài, nói: “Haizzz, chúng ta đi một vòng, e là ngay cả một phần năm calo của món đồ ngọt kia cũng chưa đốt hết.”
Thời Chí nhìn cô, trả lời: “Không sao, lát nữa về sẽ cùng em vận động.”
Tiết Lam gật đầu, “Cũng được, thế quay về em sẽ lại chạy bộ vậy.”
Trong phòng khách sạn có một máy chạy bộ đơn giản, mấy ngày nay Tiết Lam lúc rảnh rỗi cũng sẽ lên đó tập một chút, vì vậy, đương nhiên sẽ nghĩ tới nó ngay.
Thời Chí nói bằng giọng bình thản: “Anh nói không phải việc chạy bộ.”
Tiết Lam ngẩn ra, “Hả?”
Thời Chí nhếch môi: “Anh nói là một dạng vận động khác.”
Tiết Lam sửng sốt, bỗng nhận ra vận động mà anh nói ám chỉ việc gì, tức giận đạp anh: “Thời Chí, bớt bớt một chút cho em, đang ở ngoài đó.”
Thời Chí dễ dàng tránh được, sau đó ôm cô vào lòng, thoải mái bật cười.
Đúng lúc này, con đường nhỏ bên cạnh vang lên tiếng động khe khẽ, hai người cùng lúc nhìn sang.
“Thời Chí, là cậu à?”
Người tới không phải ai khác, chính là đạo diễn của bộ phim Thời Chí đang quay hiện tại, vợ chồng đạo diễn Mã.
Tiết Lam ngạc nhiên, vội từ trong ngực Thời Chí thoát ra.
Nhưng Thời Chí lại kéo tay cô đi sang đó, “Đạo diễn Mã, là em.”
Dứt lời, anh xoay qua giới thiệu Tiết Lam: “Đây là đạo diễn và biên kịch của bộ phim tụi anh, đạo diễn Mã và Dư lão sư, hai người là vợ chồng.”
“Đạo diễn Mã, Dư lão sư, đây là bạn gái em, Tiết Lam.”
Tiết Lam thấy vậy liền cất tiếng chào: “Đạo diễn Mã, Dư lão sư, chào hai vị ạ.”
Hai người họ với Thời Chí khá thân quen, cũng cười chào hỏi Tiết Lam, mấy người trao đổi ngắn gọn với nhau vài câu. Sau khi nghe nói Tiết Lam đã tới được một khoảng thời gian thì cả hai đều hết sức bất ngờ.
“Chẳng trách lão Mã mấy ngày nay vẫn cứ thấy lạ, nói Thời Chí dạo này sao có chút thời gian thì lại thường về khách sạn, vừa nghe kết thúc thì chạy còn nhanh hơn ai hết, thì ra vấn đề nằm ở đây.” Dư Mai cười trêu.
“Bất quá nghĩ thấy cũng có thể hiểu được, bạn gái xinh đẹp thế này đang chờ ở khách sạn, ai còn vui vẻ nán lại đoàn phim cơ chứ, cậu nói có phải không, Thời Chí.”
Thời Chí cũng cười: “Đúng ạ, nếu không phải sợ bị đạo diễn Mã mắng thì em đã định xin nghỉ phép rồi.”
Vợ chồng đạo diễn Mã cũng ra ngoài tản bộ tiêu thực, mấy người họ sau khi trò chuyện dăm câu thì tách ra.
Có điều trước khi rời đi, Thời Chí nói: “Đạo diễn Mã, Dư lão sư, chuyện tụi em yêu nhau hiện vẫn chưa công khai, cảm phiền hai vị giúp tụi em giữ bí mật ạ.”
Hai người cũng không phải người nhiều chuyện, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Chỉ là khi nhìn bóng Thời Chí và Tiết Lam rời đi, đạo diễn Mã nhịn không được cảm khái nói: “Hôm nay anh còn hùng hổ bảo với lão Lý rằng định lực và khả năng khống chế của Thời Chí tốt lắm, không ngờ nhanh như vậy đã bị vả mặt.”
Chính thái độ thả lỏng cười cười vừa rồi anh, cộng thêm hành động ở bên ngoài nhưng ôm con gái nhà người ta không buông, định lực với sức khống chế tốt cái mung í!
Nhưng Dư Mai không nghĩ vậy: “Thế này thì có gì đâu chứ, cậu nhóc Thời Chí này mặc dù bình thường trông khá trầm tĩnh, nhưng tuổi tác vốn không lớn, người trẻ tuổi yêu đương không phải đều như thế sao. Với bạn gái của mình còn cần định lực với khả năng khống chế à.”
Đạo diễn Mã gật đầu, nói: “Cũng phải, thanh niên yêu nhau sẽ dễ dàng có chút kích động, hôm nay cảm thấy yêu vô cùng, nói không chừng ngày mai sẽ không yêu nữa, rồi chia tay, bình thường.”
Trong giới này vốn nhiều cám dỗ mê hoặc, chuyện tình cảm tan tan hợp hợp đương nhiên cũng diễn ra khá thường xuyên, cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng Dư Mai lắc đầu, nói: “Em không cảm thấy như vậy. Theo em biết, người tính cách bình thường trông lạnh nhạt, vô cầu vô dục như Thời Chí, một khi đã nhìn nhận ai đó thì chính là chuyện cả đời, em thấy họ sẽ không dễ dàng chia tay đâu.”
Dư Mai không hiểu Tiết Lam, nhưng bà đối với Thời Chí cũng coi như hiểu biết tương đối.
Nói thế nào nhỉ, trong giới này, Thời Chí được xem là một trong những nghệ sĩ sạch sẽ đơn thuần mà bà từng gặp. Đứng trước cám dỗ, anh có thể hoàn toàn thờ ơ không chút động lòng, cho dù là tiền bạc hay là mỹ sắc.
Mà ấn tượng đầu tiên Tiết Lam cho bà cũng tốt, cảm giác cô và Thời Chí cùng một kiểu người.
“Sao vậy, lão Mã, có dám cá một ván không, em cảm thấy hai đứa cuối cùng có thể thành.” Dư Mai cười nói.
Đạo diễn Mã đáp: “Có gì mà không dám cá chứ, nếu như anh thắng, mỗi tháng em phải cho phép anh uống hơn nửa lít rượu.”
Dư Mai: “Được, thế nếu như em thắng, anh phải đi biển nửa tháng với em.”
Đạo diễn Mã: “Chốt luôn!”
Tiết Lam và Thời Chí không biết họ đã trở thành “cá cược” của hai người họ, lúc này cả hai sau khi ra ngoài dạo một vòng thì liền đi thẳng về khách sạn.
Chỉ là khi hai người vừa tới cửa phòng thì mới phát hiện quên cầm theo thẻ phòng, vì vậy, Thời Chí chỉ có thể bảo Đại Bảo cầm thẻ dự bị tới sảnh.
Thời Chí đứng ở cửa thang máy chờ Đại Bảo đưa thẻ, có điều trên đường quay về, đúng lúc đụng phải Tô Vân Phi vừa từ trong phòng bước ra.
Tô Vân Phi ngăn Thời Chí lại, “Thời Chí anh đợi chút, đây là đặc sản em mang từ dưới quê lên, vừa hay định tặng anh.”
Mấy hôm trước, trong nhà Tô Vân Phi có chuyện nên xin nghỉ về nhà một chuyến, giờ vừa quay lại.
Thời Chí từ chối: “Không cần, cô giữ lại ăn đi.”
Dứt lời, anh liền đi vòng qua nhưng Tô Vân Phi lại đuổi theo.
“Thời Chí, chuyện hôm đó em muốn giải thích với anh một chút, em không biết Khổng Linh Nhi….”
Thời Chí bị chặn đường, anh nhìn Tô Vân Phi bằng vẻ lạnh lùng, trên mặt rõ ràng vô cùng mất kiên nhẫn.
“Chúng ta không thân, sau này cũng không, cảm phiền tránh ra.”
Vì vậy, cô ấy không cần giải thích với anh, anh cũng không cần nghe một người xa lạ hoàn toàn không chút quan hệ giải thích.
Nghe vậy, Tô Vân Phi xấu hổ nói: “Thời Chí, anh hà tất phải cách xa người khác vạn dặm như vậy, anh không hiểu em, cho nên mới…”
Cửa phòng Thời Chí và bức tường bên cạnh vừa hay có một khoảng trống rộng tầm nửa bước, nếu nhìn từ hành lang thì đúng lúc có thể ngăn ánh nhìn từ cửa phòng khác.
Tiết Lam sợ gặp phải ai đó nên vẫn luôn đứng ở đây, lúc này cô thật sự không nhịn được, trực tiếp bước lên trước một bước, xuất hiện.
“Thời Chí, anh ngây ngốc gì thế, mau qua mở cửa đi!”
Tô Vân Phi không ngờ lại đột nhiên có người xuất hiện, càng không ngờ người này lại còn là Tiết Lam, toàn thân cứng đờ ngay tại chỗ.
Vì vậy, cô ấy cứ thế trơ mắt chứng kiến Thời Chí đi về phía Tiết Lam, sau khi mở cửa phòng, hai người cùng nhau vào trong.
Sau khi về phòng, Thời Chí vừa khép cửa thì Tiết Lam đã xoay người ấn anh lên ván cửa (kabe-don).
Thời Chí cũng không phản kháng, dáng vẻ “mặc người giẫm đạp”.
Tiết Lam tức khí, kiễng mũi chân, trực tiếp cắn mạnh một cái lên cằm anh.
Thời Chí thấp giọng hít một tiếng, xoa xoa dấu răng nơi cằm, cười khẽ: “Hết giận rồi?”
“Nghĩ hay lắm!” Tiết Lam trừng anh một cái, bất mãn nói: “Hừ, cho anh trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Ờm, thế thì hết cách rồi, anh chỉ có thể….” Đáy mắt Thời Chí vụt qua một tia ám muội, còn cố ý kéo dài âm cuối.
“Chỉ có thể cái gì?” Tiết Lam mất kiên nhẫn.
Khóe môi Thời Chí nhếch lên, giây tiếp theo, một tay anh vòng qua eo Tiết Lam, nhẹ nhàng kéo cô về phía trước, sau đó, hai người liền đổi vị trí, biến thành Tiết Lam bị kabe-don.
Chỉ là đến rồi mới biết Tiết Lam đã tới, hai người liền thở phào.
Có điều, cả hai cũng không vội quay về mà trực tiếp đặt hai phòng khách sạn ở lại.
Ai biết hai người vừa đợi thì liền đợi tới trưa hôm sau. Chẳng qua thời điểm thế này, họ cũng không dám thúc giục, làm phiền tình nhân người ta nồng thắm là việc làm rất thiếu đạo đức á.
Còn nữa, họ cũng sợ bị Thời Chí oánh chít! Tần Tề vừa thấy Thời Chí thì liền để ý dấu vết trên cổ anh, nhịn không được cất tiếng khịa.
“Chậc chậc chậc, tối qua cậu kịch liệt dữ đa.”
Thời Chí phớt lờ anh ấy, đi thẳng tới sofa bên cạnh.
Tần Tề không định bỏ qua cho anh, tiếp tục trêu: “Có điều Thời Chí nè, không phải tôi nói cậu chứ, cậu thế này cũng rêu rao quá đấy, cơm trưa tôi cũng ăn xong rồi cậu mới chịu tới.”
Thời Chí liếc anh ấy một cái, đáp bằng giọng bình thản: “Sức khỏe tốt, anh hâm mộ cũng vô ích.”
Tần Tề: “……”
Anh hâm mộ cái mung í, ai sức khỏe không tốt hửm!
Tần Tề cạn lời, nói: “Còn nữa, cổ cậu liệu có thể che chắn một chút được không, bộ dạng như thể có bạn gái rồi thì chẳng ra thể thống gì.”
Thời Chí bất giác đưa tay sờ cổ. Lúc tắm đương nhiên anh cũng để ý thấy dấu đỏ trên đó, có điều vị trí này khá cao, anh lại không có áo cao cổ, sau đó dứt khoát cũng không để ý tới nó nữa.
“Ừm, chẳng ra thể thống gì, ít ra người nào đó không có.” Thời Chí nói.
Tần Tề: “…….”
Mọe nó, coi như anh đã phát hiện, Thời Chí sau khi yêu thì cái tính khó ưa thiệt sự càng lúc càng ứ chịu nổi.
“Hải ca đâu, anh ấy vẫn chưa tới sao?” Thời Chí hỏi.
Tần Tề đáp: “Tới chỗ nhà sản xuất và đạo diễn rồi, đoán chừng khá muộn mới quay lại.”
Thời Chí gật đầu.
Tần Tề hỏi: “Lần nạy cậu dự định thế nào?”
Thời Chí tiện tay lấy một điếu thuốc trên bàn trà, sau khi châm thì hút một hơi, đáp: “Phía Ngô Dương hai ngày này hẳn là sẽ liên lạc với anh, tới lúc đó anh ta sẽ phối hợp với anh, đem thị phần showbiz dưới trướng tập đoàn Khổng thị thu về tay Giải trí Thế Hoa, chuyện tiếp theo anh cứ xem mà xử lý là được.”
Ngô Dương là một trong những quản lý được Thời Chí mời về, phụ trách thay anh quản lý tập đoàn Thời thị.
Tần Tề sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Cậu đây là định ra tay với tập đoàn Khổng thị hay chỉ định đả kích mảng showbiz dưới trướng họ?”
Mặc dù hai nhà đều là tập đoàn, nhưng thật ra đứng trước tập đoàn Thời thị thì Khổng thị căn bản chẳng là gì. Thời thị là tập đoàn lớn xuyên quốc gia, tài chính hùng hậu, ngành nghề trải rộng, dạng tập đoàn con con như Khổng thị không thể so sánh.
Thời Chí bình thản nói: “Toàn bộ.”
Tần Tề gật đầu, trả lời: “Được, tôi biết rồi.”
Vừa hay nhân cơ hội này, Giải trí Thế Hoa cũng có thể lại tiếp tục mở rộng, Tần Tề đương nhiên hết sức vui vẻ.
—
Lúc Thời Chí quay lại, Tiết Lam đang nằm dài trên giường, nhàm chán lướt weibo.
“Anh về rồi à.” Tiết Lam ngọ nguậy định bò dậy.
Nào ngờ Thời Chí đã bước lên ấn cô xuống, sau đó cúi người đè lên, hai người lăn lộn trên giường.
Tiết Lam vội đưa tay cản anh, “Thời Chí, anh làm gì đó!”
Mặt Thời Chí vùi vào hõm cổ cô, buồn cười thành tiếng, “Em nói xem anh định làm gì, hửm?”
Tiết Lam vẻ mặt kinh ngạc, “Không được, anh tránh ra, em nuốt không tiêu.”
Xem như cô đã hãi đến cực điểm, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lúc cần run vẫn run!
Nhưng Thời Chí lại không buông tha: “Sao có thể không được, buổi sáng không phải em hãy còn bất mãn với sự phục vụ của anh sao. Anh suy nghĩ rồi, đại khái anh không phải là tuyển thủ thiên bẩm, cho nên phải luyện tập nhiều mới được.”
Tiết Lam kinh hồn táng đảm: “Không, anh có, tuyệt đối đó!”
Nếu anh không phải thiên phú, vậy trên đời này chẳng còn tuyển phủ thiên bẩm nữa rồi!
Từ tối qua cho đến sáng nay, cô tận mắt chứng kiến anh từ sự hơi vụng về ban đầu cho tới khi tay nghề điêu luyện, sau đó, anh còn thay đổi đủ loại giày vò cô.
Cộng đồng mạng thật sự không lừa cô. Quả nhiên đàn ông ở phương diện này đều là vô sự tự thông!
Thời Chí cũng không trêu cô nữa, mỉm cười ngồi dậy.
“Sao thức rồi còn nằm trên giường, cơ thể em không thoải mái ư?” Thời Chí quan tâm.
Tiết Lam trừng anh một cái, hậm hực: “Còn không phải tại anh sao, ban sáng em đã cầu xin rồi mà anh còn không tha cho em, hiện giờ eo em sắp gãy luôn nè.”
Nhắc tới chuyện này cô lại tức không chịu được, duỗi tay véo eo Thời Chí một cái.
Thời Chí cũng không né, sau khi để mặc cô phát lửa giận thì mới nhẹ giọng dỗ dành: “Ừm, là anh sai, vậy phạt anh massage cho em nhé.”
Buổi sáng bị cô khích mất lý trí, nhất thời không kiềm chế được, không tiết chế một chút, chẳng qua sau khi kết thúc trông thấy dáng vẻ cô thì anh lại hối hận.
Haizzz, về phương diện định lực, anh thực sự vẫn phải cố gắng hơn nữa.
“Chẳng qua, lần sau nếu như thật sự không muốn tiếp tục, đừng dùng dáng vẻ đó cầu xin anh,” Thời Chí cười khẽ, “Bởi vì….anh sẽ càng không khống chế được mình.”
Tiết Lam sửng sốt, sau đó liền ý thức được ý tứ trong câu nói của anh, mặt cô nháy mắt đỏ lựng. Cái người này… vậy mà còn nói chuyện tà.răm với cô!
Thời Chí nhìn phản ứng này của cô thì khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, cuối cùng vẫn nhịn không được, trực tiếp thấp giọng cười thành tiếng.
Tiết Lam thấy vậy thì thẹn quá hóa giận, duỗi tay nhéo anh.
Thời Chí cũng sờ thịt nơi eo cô, hai người bắt đầu ở trên giường ầm ĩ một lúc, bỗng nhiên, Tiết Lam bất cẩn đụng phải gì đó, cô vội kêu ngừng.
“Chờ chút, hình như có cái gì bị em đụng rớt thì phải.”
Cô từ trong ngực Thời Chí lăn ra, đi tới mép giường, đưa tay nhặt món đồ trên mặt đất lên, để gần lại xem mới phát hiện là ba con sói (BCS).
Tiết Lam: “………..”
Cô bỗng nhớ ra một vấn đề, sao Thời Chí lại sớm chuẩn bị thứ này!
Tiết Lam híp mắt đánh giá Thời Chí từ trên xuống dưới, hoài nghi nói: “Khai thật đi, anh vào đoàn quay phim sao còn mang theo thứ này?”
Thời Chí sửng sốt, ngập ngừng một lúc mới giải thích: “Không phải mang theo, dạo trước mới mua.”
“Không đúng, anh mua thứ này làm gì.” Sắc mặt Tiết Lam nghiêm nghị, ánh mắt có chút nguy hiểm, “Thời Chí, không phải anh định….”
Trong giới giải trí, loại chuyện vợ chồng trong đoàn phim Tiết Lam cũng hiểu phần nào, lẽ nào Thời Chí cũng…
Thời Chí đưa tay cốc đầu cô một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nghĩ bậy bạ gì đó, anh là người như vậy sao?”
Tiết Lam nghĩ thấy cũng đúng. Thời Chí nếu như thật sự là loại người như vậy thì hôm qua trong tình huống thế kia, chắc chắn anh cũng sẽ không nhốt mình trong nhà vệ sinh xối nước lạnh.
Cô lắc lắc món đồ trong tay, hỏi: “Vậy cái này là?”
Thời Chí cười giải thích: “Dạo trước không phải em nói muốn tới tham ban sao, đề phòng vạn nhất nên chuẩn bị.”
Có điều may mà trước đó thủ sẵn, bằng không hôm qua trong tình huống như thế, quả thực rất khó giải quyết.
Tiết Lam: “………..”
Mợ nó đây mà là tham ban cái gì, rõ ràng đang chờ cô tự chui đầu vào lưới!
—
Tiết Lam lần này bất ngờ tới tham ban thì cũng không vội quay về mà thong thả ở lại.
Thật ra chủ yếu vẫn là vì cô vừa nói muốn về thì Thời Chí bắt đầu giả vờ đáng thương các kiểu với cô, hoặc là ở trên giường giày vò cô, mãi tới khi cô mở miệng nói không đi nữa mới thôi.
Tiết Lam coi như đã phát hiện, Thời Chí đích thị là một boy mưu mô, còn cô thì bị anh ăn sạch sẽ.
Chẳng qua cô còn có thể làm sao, bạn trai tự mình chọn, vậy thì chỉ có thể cưng chiều mà thôi.
Dù sao Tiết Lam cũng không có việc gì, có về thì cô cũng ru rú trong nhà đánh chữ. Vừa hay ban ngày khi Thời Chí tới đoàn quay phim, cô rúc trong khách sạn gõ tiểu thuyết của cô, kế hoạch viết trước đó tóm lại cũng sẽ không bị chậm trễ.
Buổi tối Thời Chí quay về, cả hai cùng nhau ăn tối, đôi khi còn có thể nhân lúc trời tối ra ngoài đi dạo tản bộ.
Không thì Tiết Lam sẽ kéo Thời Chí làm ổ trên sofa luyện phim xem điện ảnh, khoảng thời gian này đối với đôi tình nhân bình thường không có gì đặc biệt, nhưng hai người lại rất chi hưởng thụ.
Đoàn phim.
Hôm nay đạo diễn vừa hô “CUT” Thời Chí liền thoát vai trong nháy mắt. Sau khi chào đạo diễn thì anh liền xoay người đi về phía phòng hóa trang, chuẩn bị tẩy trang tan làm, trở về khách sạn.
Đạo diễn nhíu mày, khó hiểu nhìn phó đạo diễn, “Cậu có phát hiện Thời Chí gần đây hình như ngày nào cũng vội vội vàng vàng tan ca không.”
Tính cách Thời Chí vốn lạnh nhạt, làm gì cũng không gấp không hoảng, nhưng hiện tại bộ dạng tới giờ chuẩn bị tan ca này của anh so với trước kia tương phản hoàn toàn, cũng khó trách đạo diễn thắc mắc.
Phó đạo diễn lắc đầu, cũng vô cùng khó hiểu, “Liệu có phải liên quan tới chuyện của Khổng Linh Nhi lúc trước nên cậu ấy mới không muốn nán lại đoàn phim.”
Việc Khổng Linh Nhi bỏ thuốc Thời Chí, phía đoàn phim mặc dù không truyền ra chút động tĩnh gì, nhưng đạo diễn và phó đạo diễn vẫn biết được nội tình.
Nhưng đạo diễn thấy dáng vẻ gần đây của Thời Chí cũng không có gì khác thường, hơn nữa dạo này loáng thoáng còn có thể cảm giác được tâm trạng mỗi ngày của cậu ấy đều rất tốt.
Đúng lúc này, Thời Chí đã tẩy trang xong, từ phòng hóa trang đi ra.
Đạo diễn nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng rời đoàn phim của anh, lẩm bẩm: “Nhìn bộ dạng gấp gáp kia của cậu ta, không biết còn tưởng trong khách sạn có vợ đẹp đang chờ cậu ta ấy.”
Bất quá nói xong, tự bản thân đạo diễn lại lắc đầu phủ định suy nghĩ này. Người có chút thân quen ai không biết Thời Chí không gần nữ sắc, đối với các nữ diễn viên trong giới thái độ lịch sự, trước giờ luôn để ngoài mắt bỏ ngoài tai.
Còn nữa, họ còn biết rõ, mặc dù hôm đó bị Khổng Linh Nhi bỏ thuốc nhưng anh lại có thể cắn răng từ chối Khổng Linh Nhi ngoài cửa. Có thể thấy người như Thời Chí, định lực và khả năng khống chế đều rất mạnh.
Có điều đạo diễn lại không biết, khả năng tự khống chế của Thời Chí trước giờ đều tùy vào đối phương. Với Tiết Lam, định lực và khả năng khống chế của anh bằng 0!
Giống như hiện tại, biết Tiết Lam đang ở khách sạn chờ mình, anh hận không thể có đôi cánh lớn có thể trực tiếp bay thẳng về.
“Thời ca, đây là cơm tối của anh và chị Lam, còn có món ngọt mà buổi trưa chị Lam nói muốn ăn em cũng mua rồi, lát nữa anh tiện thể mang lên nhé.” Đại Bảo nói.
Để tránh tai mắt người khác, Tiết Lam đã bảo Trương Giai quay về, vì vậy nhiệm vụ đưa ba bữa một ngày cho cô được giao cho Đại Bảo.
Có điều từ sau khi Tiết Lam tới, Đại Bảo cũng rất thức thời. Mỗi ngày sau khi tan làm việc đầu tiên chính là chuẩn bị cơm tối ổn thỏa, như vậy lúc Thời Chí về phòng cũng sẽ tiện thể mang lên.
Mà cậu ấy à, nhất định sẽ không đi làm bóng đèn đâu. Là trợ lý nghệ sĩ đạt chuẩn, chút biết điều này còn không có thì há chẳng phải đã uổng công cậu lăn lộn trong nghề à.
Thời Chí nhẹ “ừ” một tiếng, căn dặn: “Lần sau cô ấy còn nói muốn ăn gì đó, nếu cậu không tiện thì bảo vệ sĩ đi mua là được, đừng để cô ấy chờ.”
Đại Bảo ngây ra, sau đó liền vội đáp vâng. Haiya, Thời ca của cậu quả nhiên là cưng bạn gái mà.
Sau khi Thời Chí trở lại khách sạn, cũng không lập tức trông thấy bóng dáng của Tiết Lam trong phòng khách, vì vậy anh đặt cơm tối và món ngọt trong tay lên bàn, đi về phía phòng ngủ.
Chỉ là vừa tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra từ bên trong cánh cửa đang khép hờ.
Tim anh quặn thắt, vội đẩy cửa bước vào.
Tiết Lam lúc này đang tựa vào giường khóc nức nở, căn bản không hề nhận ra có người đi vào.
Thời Chí bước tới cạnh giường, đưa tay kéo cô vào lòng, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô.
“Sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao, hay là xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh cố gắng hết sức để giọng nói của mình có vẻ ôn hòa, nhẫn nại an ủi người trong lòng.
Tiết Lam khóc tới hai mắt đỏ hoe, vừa nấc vừa nói: “Thời Chí, anh… anh về rồi à, em không sao, anh để em khóc cho đã đi, huhuhu………….”
Dứt lời, Tiết Lam lại gục vào ngực Thời Chí thấp giọng khóc, khóc rồi lại khóc, cô còn nhịn không được mà nấc lên mấy tiếng.
Thời Chí đau lòng vô cùng, tự trách bản thân: “Có phải em ở trong khách sạn buồn quá không, hay là ngày mai anh kêu trợ lý của em tới với em nhé.”
Nghĩ thử cũng là anh quá ích kỷ. Cả ngày chỉ có một mình cô ngồi trong khách sạn, lại không thể tùy tiện ra ngoài, chắc chắn rất nhàm chán, cho nên mới ủy khuất đến thế.
Tiết Lam lau nước mắt, lắc lắc đầu với anh: “Không phải, em về rồi cũng không ra khỏi nhà.”
Với thân phận là người của công chúng hiện tại của cô, ra ngoài cũng hết sức bất tiện, cho nên Tiết Lam bình thường hiếm khi ra khỏi cửa.
Cộng thêm cô vốn là một trạch nữ, vì vậy, ru rú trong nhà và ru rú trong khách sạn không có gì khác biệt.
Chẳng qua, nếu như để cô lựa chọn, cô vẫn tình nguyện ở lại đây, dù gì nơi này có bạn trai cô mờ.
Thời Chí nhẫn nại hỏi: “Vậy sao em lại thế này, có chỗ nào khó chịu ư?”
Tiết Lam lắc đầu, chỉ vào laptop bên cạnh, bỗng có chút ngượng ngùng.
“Chuyện là… em viết một tình tiết ngược tâm, sau đó đau lòng quá, không nhịn được nên mới khóc.”
Thời Chí nghe thấy lý do này, trước tiên là ngẩn ra, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Việc Tiết Lam viết tiểu thuyết anh cũng chỉ mới biết gần đây, chẳng qua viết gì thì cô không nói, anh cũng không hỏi.
Có điều thấy cô có thể khiến bản thân viết tới độ khóc thành thế này thì anh không khỏi có chút tò mò.
“Em viết tình tiết ngược tâm gì thế, hay là cho anh đọc thử, cũng ngược anh nhé?” Thời Chí cười hỏi.
“Không được!” Tiết Lam liền ôm laptop, có chút cảnh giác nói.
“Hơn nữa tiểu thuyết mà em viết, chắc chắn anh sẽ không hứng thú đâu.”
Thời Chí nhíu mày, “Anh còn chưa đọc, sao em biết anh sẽ không có hứng thú.”
Tiết Lam đáp: “Em biết chứ, bởi vì… em viết câu chuyện về tình nam-nam.”
Thời Chí: “…………”
Sau khi ngây ra một lúc, Thời Chí không khỏi đỡ trán. Anh nhất thời không biết phải nói gì.
Tiết Lam cam đoan: “Yên tâm, không phải viết về anh với Thịnh Lâm.”
Thời Chí: “…….Vậy anh cảm ơn em.”
Tiết Lam dõng dạc: “Đừng khách sáo.”
Thời Chí bật cười, cốc trán cô, nói: “Em đấy….Được rồi, đứng dậy ăn cơm thôi, Đại Bảo có mua món ngọt mà em muốn ăn đấy.”
Tiết Lam vừa nghe thì liền ném laptop xuống giường, kéo Thời Chí chạy tới phòng khách.
“Đúng lúc tâm trạng em ủ ê, ăn chút đồ ngọt cũng có thể vui vẻ.”
Vì vậy, Tiết Lam một mình xử lý sạch sẽ món ngọt đó, sau đó lại cùng Thời Chí ăn chút cơm tối.
Sau khi ăn xong, cô vân vê bụng mình, mặt mày đau khổ: “Tiêu rồi, em béo lên rồi, Cao Thông biết được chắc chắn sẽ mắng em.”
Thời Chí nhìn cô, nói: “Không béo. Lát nữa ra ngoài đi dạo một vòng, tiêu hao năng lượng.”
Tiết Lam bĩu môi, “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Sau khi chờ thời gian muộn một chút, hai người đội nón đeo khẩu trang, “vũ trang” đầy đủ thì ra khỏi khách sạn.
Cách khách sạn không xa có một cái hồ nhỏ, bình thường hai người cũng thường tới gần đó tản bộ, hôm nay đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Trời tháng mười hai đã rất lạnh, cộng thêm giờ này đã muộn nên bên ngoài căn bản không một bóng người, hai người cũng không phải kiêng kỵ quá nhiều.
Tiết Lam ôm cánh tay Thời Chí, tay trực tiếp đút vào trong túi áo khoác lông của anh.
Cô ước tính năng lượng tiêu hao của một vòng này, không khỏi thở dài, nói: “Haizzz, chúng ta đi một vòng, e là ngay cả một phần năm calo của món đồ ngọt kia cũng chưa đốt hết.”
Thời Chí nhìn cô, trả lời: “Không sao, lát nữa về sẽ cùng em vận động.”
Tiết Lam gật đầu, “Cũng được, thế quay về em sẽ lại chạy bộ vậy.”
Trong phòng khách sạn có một máy chạy bộ đơn giản, mấy ngày nay Tiết Lam lúc rảnh rỗi cũng sẽ lên đó tập một chút, vì vậy, đương nhiên sẽ nghĩ tới nó ngay.
Thời Chí nói bằng giọng bình thản: “Anh nói không phải việc chạy bộ.”
Tiết Lam ngẩn ra, “Hả?”
Thời Chí nhếch môi: “Anh nói là một dạng vận động khác.”
Tiết Lam sửng sốt, bỗng nhận ra vận động mà anh nói ám chỉ việc gì, tức giận đạp anh: “Thời Chí, bớt bớt một chút cho em, đang ở ngoài đó.”
Thời Chí dễ dàng tránh được, sau đó ôm cô vào lòng, thoải mái bật cười.
Đúng lúc này, con đường nhỏ bên cạnh vang lên tiếng động khe khẽ, hai người cùng lúc nhìn sang.
“Thời Chí, là cậu à?”
Người tới không phải ai khác, chính là đạo diễn của bộ phim Thời Chí đang quay hiện tại, vợ chồng đạo diễn Mã.
Tiết Lam ngạc nhiên, vội từ trong ngực Thời Chí thoát ra.
Nhưng Thời Chí lại kéo tay cô đi sang đó, “Đạo diễn Mã, là em.”
Dứt lời, anh xoay qua giới thiệu Tiết Lam: “Đây là đạo diễn và biên kịch của bộ phim tụi anh, đạo diễn Mã và Dư lão sư, hai người là vợ chồng.”
“Đạo diễn Mã, Dư lão sư, đây là bạn gái em, Tiết Lam.”
Tiết Lam thấy vậy liền cất tiếng chào: “Đạo diễn Mã, Dư lão sư, chào hai vị ạ.”
Hai người họ với Thời Chí khá thân quen, cũng cười chào hỏi Tiết Lam, mấy người trao đổi ngắn gọn với nhau vài câu. Sau khi nghe nói Tiết Lam đã tới được một khoảng thời gian thì cả hai đều hết sức bất ngờ.
“Chẳng trách lão Mã mấy ngày nay vẫn cứ thấy lạ, nói Thời Chí dạo này sao có chút thời gian thì lại thường về khách sạn, vừa nghe kết thúc thì chạy còn nhanh hơn ai hết, thì ra vấn đề nằm ở đây.” Dư Mai cười trêu.
“Bất quá nghĩ thấy cũng có thể hiểu được, bạn gái xinh đẹp thế này đang chờ ở khách sạn, ai còn vui vẻ nán lại đoàn phim cơ chứ, cậu nói có phải không, Thời Chí.”
Thời Chí cũng cười: “Đúng ạ, nếu không phải sợ bị đạo diễn Mã mắng thì em đã định xin nghỉ phép rồi.”
Vợ chồng đạo diễn Mã cũng ra ngoài tản bộ tiêu thực, mấy người họ sau khi trò chuyện dăm câu thì tách ra.
Có điều trước khi rời đi, Thời Chí nói: “Đạo diễn Mã, Dư lão sư, chuyện tụi em yêu nhau hiện vẫn chưa công khai, cảm phiền hai vị giúp tụi em giữ bí mật ạ.”
Hai người cũng không phải người nhiều chuyện, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Chỉ là khi nhìn bóng Thời Chí và Tiết Lam rời đi, đạo diễn Mã nhịn không được cảm khái nói: “Hôm nay anh còn hùng hổ bảo với lão Lý rằng định lực và khả năng khống chế của Thời Chí tốt lắm, không ngờ nhanh như vậy đã bị vả mặt.”
Chính thái độ thả lỏng cười cười vừa rồi anh, cộng thêm hành động ở bên ngoài nhưng ôm con gái nhà người ta không buông, định lực với sức khống chế tốt cái mung í!
Nhưng Dư Mai không nghĩ vậy: “Thế này thì có gì đâu chứ, cậu nhóc Thời Chí này mặc dù bình thường trông khá trầm tĩnh, nhưng tuổi tác vốn không lớn, người trẻ tuổi yêu đương không phải đều như thế sao. Với bạn gái của mình còn cần định lực với khả năng khống chế à.”
Đạo diễn Mã gật đầu, nói: “Cũng phải, thanh niên yêu nhau sẽ dễ dàng có chút kích động, hôm nay cảm thấy yêu vô cùng, nói không chừng ngày mai sẽ không yêu nữa, rồi chia tay, bình thường.”
Trong giới này vốn nhiều cám dỗ mê hoặc, chuyện tình cảm tan tan hợp hợp đương nhiên cũng diễn ra khá thường xuyên, cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng Dư Mai lắc đầu, nói: “Em không cảm thấy như vậy. Theo em biết, người tính cách bình thường trông lạnh nhạt, vô cầu vô dục như Thời Chí, một khi đã nhìn nhận ai đó thì chính là chuyện cả đời, em thấy họ sẽ không dễ dàng chia tay đâu.”
Dư Mai không hiểu Tiết Lam, nhưng bà đối với Thời Chí cũng coi như hiểu biết tương đối.
Nói thế nào nhỉ, trong giới này, Thời Chí được xem là một trong những nghệ sĩ sạch sẽ đơn thuần mà bà từng gặp. Đứng trước cám dỗ, anh có thể hoàn toàn thờ ơ không chút động lòng, cho dù là tiền bạc hay là mỹ sắc.
Mà ấn tượng đầu tiên Tiết Lam cho bà cũng tốt, cảm giác cô và Thời Chí cùng một kiểu người.
“Sao vậy, lão Mã, có dám cá một ván không, em cảm thấy hai đứa cuối cùng có thể thành.” Dư Mai cười nói.
Đạo diễn Mã đáp: “Có gì mà không dám cá chứ, nếu như anh thắng, mỗi tháng em phải cho phép anh uống hơn nửa lít rượu.”
Dư Mai: “Được, thế nếu như em thắng, anh phải đi biển nửa tháng với em.”
Đạo diễn Mã: “Chốt luôn!”
Tiết Lam và Thời Chí không biết họ đã trở thành “cá cược” của hai người họ, lúc này cả hai sau khi ra ngoài dạo một vòng thì liền đi thẳng về khách sạn.
Chỉ là khi hai người vừa tới cửa phòng thì mới phát hiện quên cầm theo thẻ phòng, vì vậy, Thời Chí chỉ có thể bảo Đại Bảo cầm thẻ dự bị tới sảnh.
Thời Chí đứng ở cửa thang máy chờ Đại Bảo đưa thẻ, có điều trên đường quay về, đúng lúc đụng phải Tô Vân Phi vừa từ trong phòng bước ra.
Tô Vân Phi ngăn Thời Chí lại, “Thời Chí anh đợi chút, đây là đặc sản em mang từ dưới quê lên, vừa hay định tặng anh.”
Mấy hôm trước, trong nhà Tô Vân Phi có chuyện nên xin nghỉ về nhà một chuyến, giờ vừa quay lại.
Thời Chí từ chối: “Không cần, cô giữ lại ăn đi.”
Dứt lời, anh liền đi vòng qua nhưng Tô Vân Phi lại đuổi theo.
“Thời Chí, chuyện hôm đó em muốn giải thích với anh một chút, em không biết Khổng Linh Nhi….”
Thời Chí bị chặn đường, anh nhìn Tô Vân Phi bằng vẻ lạnh lùng, trên mặt rõ ràng vô cùng mất kiên nhẫn.
“Chúng ta không thân, sau này cũng không, cảm phiền tránh ra.”
Vì vậy, cô ấy không cần giải thích với anh, anh cũng không cần nghe một người xa lạ hoàn toàn không chút quan hệ giải thích.
Nghe vậy, Tô Vân Phi xấu hổ nói: “Thời Chí, anh hà tất phải cách xa người khác vạn dặm như vậy, anh không hiểu em, cho nên mới…”
Cửa phòng Thời Chí và bức tường bên cạnh vừa hay có một khoảng trống rộng tầm nửa bước, nếu nhìn từ hành lang thì đúng lúc có thể ngăn ánh nhìn từ cửa phòng khác.
Tiết Lam sợ gặp phải ai đó nên vẫn luôn đứng ở đây, lúc này cô thật sự không nhịn được, trực tiếp bước lên trước một bước, xuất hiện.
“Thời Chí, anh ngây ngốc gì thế, mau qua mở cửa đi!”
Tô Vân Phi không ngờ lại đột nhiên có người xuất hiện, càng không ngờ người này lại còn là Tiết Lam, toàn thân cứng đờ ngay tại chỗ.
Vì vậy, cô ấy cứ thế trơ mắt chứng kiến Thời Chí đi về phía Tiết Lam, sau khi mở cửa phòng, hai người cùng nhau vào trong.
Sau khi về phòng, Thời Chí vừa khép cửa thì Tiết Lam đã xoay người ấn anh lên ván cửa (kabe-don).
Thời Chí cũng không phản kháng, dáng vẻ “mặc người giẫm đạp”.
Tiết Lam tức khí, kiễng mũi chân, trực tiếp cắn mạnh một cái lên cằm anh.
Thời Chí thấp giọng hít một tiếng, xoa xoa dấu răng nơi cằm, cười khẽ: “Hết giận rồi?”
“Nghĩ hay lắm!” Tiết Lam trừng anh một cái, bất mãn nói: “Hừ, cho anh trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Ờm, thế thì hết cách rồi, anh chỉ có thể….” Đáy mắt Thời Chí vụt qua một tia ám muội, còn cố ý kéo dài âm cuối.
“Chỉ có thể cái gì?” Tiết Lam mất kiên nhẫn.
Khóe môi Thời Chí nhếch lên, giây tiếp theo, một tay anh vòng qua eo Tiết Lam, nhẹ nhàng kéo cô về phía trước, sau đó, hai người liền đổi vị trí, biến thành Tiết Lam bị kabe-don.
Danh sách chương