Edit:Hanglulu

Beta: Rysa

Phong Minh cúi đầu nhìn quỷ khóc nhè bỗng trở nên cứng ngắt, lắc lắc nàng. A Phiến như chiếc lá rơi trong gió, không có chút động lực nào, tự mình vội vàng hoà giải: “Nhìn này, không sao đâu, không có việc gì, Đại ma vương.”

Phong Minh nhịn không được nhấp môi, nói: “Tốt nhất đối với người khác cũng có khí phách như thế.”

A Phiến nhỏ giọng lên tiếng, nhìn hắn nói: “Nhưng tại sao ngài lại muốn ta không sợ mọi thứ, lùi một bước trời cao biển rộng, ta đã rất nhiều năm như vậy, mà không có vấn đề gì.”

“Cho nên tiên nhân không đứng đắn kia mới dám quang minh chính đại sờ tay ngươi, chính là vì biết ngươi không dám phản kháng, không dám cáo trạng hắn gây rối người.”

A Phiến ngẫm nghĩ, dường như là vậy thật. Bỗng nhiên, nàng suy nghĩ cẩn thận một việc, nói: “Nhưng hắn là thượng tiên, ta chỉ là một tiểu tiên nữ, nếu hắng ghi hận ta, làm khó dễ ta là một việc rất đơn giản. Lúc ấy ta có thể làm được gì?”

“Trên ngươi là Liên Đạo thượng tiên, có hắn chống lưng, việc gì phải sợ nữa?”

“Nhưng Liên Đạo thượng tiên có chống lưng cho ta đâu?”

“Bãi công.”

A Phiến trừng mắt: “Bãi công? Ta sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được.”

Phong Minh thật muốn dùng sức lắc tỉnh nàng, đem tất cả những thứ cổ hủ trong đầu nàng phủi sạch: “Ngươi có biết, bản lĩnh nhìn thấu Lục giới chỉ có các tiểu tiên nữ Thần Phong Điện các ngươi mới có hay không? Lục giới có hàng ngàn vị thần ma, chỉ có các ngươi mới có bản lĩnh này. Đi vận chuyển đồ căn bản là là "đại tài tiểu dụng"[1], nhưng đã thành quy tắc chung, cũng không thể dễ dàng thay đổi. Thay thế "sắc" thượng tiên kia có thể có trăm vạn thần tiên, nhưng có thể thay thế ngươi lại không được mấy người. Ngươi nói, nếu ngươi đấu với hắn ta, Đế quân các ngươi sẽ bảo vệ ngươi hay bảo vệ hắn?”

[1] Đại tài tiểu dụng: chỉ việc sử dụng tài năng không đúng, lãng phí tài năng.

A Phiến cái hiểu cái không, nàng gật gật đầu: “Xem ra đôi khi cứng rắn là cần thiết, nhưng nếu đối phương quá mạnh, vẫn là lui một bước đi.”

Nghĩ đến nàng chỉ là một tiểu tiên nữ, Phong Minh không có phản bác những lời này, đột nhiên lại nghe nàng hét lên: “Đại ma vương, ngài đi ngược hướng rồi, cách xa tam trưởng lão hơn rồi…”

“…”

A Phiến chịu một ánh mắt sắc như dao, may là không bị Phong Minh xách suốt chặng đường, rốt cuộc Đại ma vương vẫn cần nàng dẫn đường.

Từ trong thành đi ra, hai người liền rời khỏi vùng đất rộng lớn này, bay theo hướng tam trưởng lão rời đi trên bản đồ.

Trên bản đồ tam trưởng lão kia vẫn luôn chạy thật nhanh, bọn họ nhanh bao nhiêu, hắn liền chạy trốn nhanh bấy nhiêu, cứ như là trên tay hắn cũng có một tấm bản đồ, biết có người đuổi theo phía sau hắn.

Đến khi A Phiến xem lại bản đồ, lại phát hiện trưởng lão "xấu"kia vậy mà không thấy đâu. Nàng cả kinh, dừng lại trên không trung xem xét bản đồ, nhưng thật sự là không thấy. Nàng kinh ngạc: “Không thấy hắn đâu nữa.”

Phong Minh hỏi: “Xem sót?”

“Có đặc điểm xấu đến như vậy, liếc mắt một cái là có thể thấy ngay, không có khả năng bỏ sót.” A Phiến hỏi: “Bản đồ có vấn đề?”

“Bản đồ sẽ không có vấn đề.” Phong Minh cũng ở trên bản đồ tìm kiếm một lần,quả thật không nhìn thấy hắn, hắn khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ đi đến đảo Người Khổng Lồ?”

Nghĩ đến cái nơi làm người ta khó chịu kia, trong lòng Phong Minh càng không thoải mái.

“Đảo Người Khổng Lồ không nằm trên hướng chạy trốn của tam trưởng lão.” A Phiến nhớ lại nơi nàng nhìn thấy cái đầu kia lần cuối, chỉ chỉ nói: “Vừa rồi hắn xuất hiện ở đây, ta nhìn xem đây là nơi nào.”

Bản đồ được mở ra, dần dần phóng to, núi cao cây rừng phản chiếu trong mắt, bản đồ càng lớn, cảnh vật bên trong càng rõ ràng, thẳng đến cuối mặt đất, đó là một vùng đất hoang dã.

“Đại khái là nửa khắc trước chúng ta xem bản đồ, lúc ấy tam trưởng lão còn ở đây. Nhưng hắn chạy trốn thật nhanh, nói cách khác, rất có khả năng hắn xuất hiện cách nơi này ngàn dặm. Ngàn dặm a… Ở nhân gian mà nói, ít nhất có thể có hai ba trăm thị trấn, vô số dãy núi, các loại sơn động cùng thôn trang có thể ẩn nấp, huống chi chúng ta không biết hắn đi hướng nào.” A Phiến quan tâm chiếu cố đến cảm thụ của Đại ma vương mù đường, nói: “Đại ma vương, ngài không cần phải choáng, chúng ta sẽ tìm được hắn.”

Phong Minh liếc mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Ta không choáng. Nhân gian ngàn dặm, địa phương vô số, nhưng nơi có thể giấu người lại không nhiều lắm.”

“Cũng đúng, rốt cuộc ngài vẫn là Đại Ma vương.”

Phong Minh chẳng buồn sửa lời nàng, cứ một lần một lần là Đại ma vương, hắn suy nghĩ một chút, nói: “Đi đến nơi cuối cùng hắn xuất hiện.”

Thay vì ở chỗ này suy đoán, chi bằng đi xem thử, còn có thể tìm được manh mối.

A Phiến thu hồi bản đồ, mang theo hắn cùng nhau bay xuống đất, nàng cũng muốn nhìn một chút, liệu còn có nơi nào trên đời có thể đem người che giấu trừ đảo Người Khổng Lồ đây. Nói không chừng sau này sẽ chuyển đồ vật về hướng kia, sẵn lúc này tìm hiểu trước cũng tốt.

Hai người bay xuống đất xem xét, chỉ thấy một vùng đất hoang dã, xung quanh hoang vắng không có thôn trang, cũng không có con sông, còn chưa đến ban đêm,dường như không có động vật nào ở xung quanh đây.

A Phiến nhìn xung quanh, cái gì cũng không thấy. Phong Minh nâng mắt lướt nhìn, nơi này có ma khí của tam trưởng lão, hắn ta đã ở đây. Hắn từ từ xoay người, nhìn về phía trước, mơ hồ có ma khí. Hắn bắt lấy quỷ khóc nhè còn đang nhìn xung quanh, đưa nàng sang một bên.

Hắn nhìn theo ma khí mà đi, hoàn toàn không cần suy nghĩ về hướng đi như thế nào, nên cũng không có khả năng đi sai.

Ra khỏi vùng hoang dã này, ma khí kia liền bị chặt đứt.

Nhưng mà trước mắt, vẫn như cũ, cái gì cũng không có. Chỉ ở phía xa có một ngôi miếu nhỏ mục nát, vào cuối mùa thu ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chiếu xuống, lộ ra một chút lạnh lẽo cùng cô tịch.

Ngôi miếu nát không có tam trưởng lão, dường như đó chỉ là một ngôi miếu đã bị bỏ hoang từ lâu.

Miếu thờ này vốn không lớn, bên ngoài sân cây cỏ um tùm, bức tường màu đỏ đã ngã đổ, đại đỉnh[2] trước miếu cũng bám đầy tro bụi, gió thổi hương khói trắng trôi nổi bồng bềnh, một cảnh tượng hoang tàn.

[2] Đại đỉnh: hình ảnh minh họa bên dưới.

A Phiến bước nhẹ vào miếu, chỉ thấy bức tượng thần nứt bể, bên trong là bùn đất rơm rạ lộ ra dữ tợn. Trong miếu không có ngọn đèn dầu, sắc trời u tối, có chút râm mát.

Miếu thờ nhân gian đều có thần tiên, hương khói nhiều, Thiên Đình sẽ tự phái thần tiên hạ phàm tọa trấn, mặc dù đa số miếu thờ cúng đều là tiểu thần tiên, nhưng ít ra cũng là nơi có tiên khí.

Tuy nhiên nơi này lại có chút lạnh lẽo, A Phiến chỉ lờ mờ cảm giác được một chút tiên khí, cũng không quá nồng đậm.

“Nơi này có tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ sao?” A Phiến khẽ hỏi.

Phong Minh đứng ở bên ngoài không đi vào, nơi nơi đều là tro bụi, nàng cũng không sợ một hồi có chuột nhảy ra.

Nghĩ đến chuột, hắn nhớ tới Cải Trắng hay thích đuổi theo chuột chơi.

Không biết Cải Trắng hiện đang ở đâu.

Có tìm được con mèo cái mà nó thích hay không.

Hắn khẽ ngước mắt lên, có thần tiên ở bên trong, thần tiên rất yếu, rất yếu, rất yếu.

Chẳng qua suy nghĩ một lát, liền có bốn người mang theo tay nải từ trong miếu thờ đi ra, mỗi bước đi chấn động làm bụi bay lên theo, bọn họ vừa đi vừa phủi bụi trên mặt, bị sặc đến mức cúi đầu ho khan. Cho đến khi đi nhanh đến trước mặt A Phiến, mọi người mới nhận ra là có người, ngẩng đầu nhìn lên,nhìn thấy thiếu nữ long lanh xinh đẹp, nhất thời sửng sốt, kích động đến trước mắt đầy sao. “Người sống! Có người sống!”

A Phiến hướng bọn họ chắp tay thi lễ, nói: “Ta là A Phiến tiểu tiên nữ Thần Phong Điện, gặp qua nhóm tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ.”

Bọn họ ngưng lại, đồng thời trên mặt lộ vẻ thất vọng: “Tiên nữ à… Chúng ta còn cho rằng… Ai, đã yếu đến mức này, ngay cả thần tiên cùng phàm nhân cũng không phân biệt được.”

A Phiến xem tay nải trên người bọn hắn, tò mò hỏi: “Tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ, các vị muốn đi đâu?”

“Chuyển nhà nha, nếu không chuyển nhà thì phải chết đói.” Tiểu thần kia nói,“Chúng ta đang chờ lệnh trở về của Thiên Đình, nhưng thủ tục phê chuẩn rườm rà, cho nên chúng ta trước đi miếu thờ khác tụ tập lại một chỗ, chờ có thần dụ, liền quay trở về.”

Phàm là thần tiên muốn rời bỏ miếu thờ, không ngoài hai tình huống, một là bá tánh ở nơi đó không thành kính; hai là nơi đó không có bá tánh thờ cúng.

A Phiến xem cảnh tượng rách nát trong miếu này, hỏi: “Đây là không có người thờ cúng sao?”

“Đúng vậy, trước kia hương khói cường thịnh, nhưng sau này người tới càng ngày càng ít, hiện giờ muốn sống cũng không nổi nữa, quanh năm suốt tháng không ai tới thờ cúng, đến người qua đường cũng vậy, họ xằng bậy với chúng ta, còn ăn bánh bao trong bát của chúng ta.”

“Trước kia có rất nhiều người đến sao? Vậy sao hiện tại lại không có ai?”

Tiểu thần kia đang muốn nói, tiểu thần bên cạnh đã âm thầm đá hắn một cái, hắn khôi phục lại tinh thần, buộc chặt tay nải, nói: “Ta cũng không biết, không biết, được rồi, ta phải đi, sau này gặp lại ở Thiên Đình, tiểu tiên nữ.”

Bốn người thở ngắn than dài đi ra ngoài, còn chưa bước ra khỏi cửa, đột nhiên một cổ sát khí hóa thành kiếm, đóng đinh nơi bọn họ đi tới, thân kiếm sắc bén,lạnh lẽo, khiến tất cả bọn họ đều bị bức lui, thiếu chút nữa quỳ xuống, hoảng sợ mà nhìn về phía cái người xuất kiếm kia: “Ma, ma.”

Phong Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ: “Ta hận nhất là người chỉ nói mộtnửa liền bỏ chạy.”

“…”

A Phiến thấp giọng nói với bọn họ: “Đại Ma vương rất hung dữ, các ngươi không nói chuyện tốt, ngài ấy sẽ đem các ngươi làm thành bánh bao.”

“!!!”Đáng sợ! Phong Minh liếc mắt qua: “Nói.”

Tiểu thần giật mình một cái, vội vàng nói: “Một buổi tối của ba năm về trước, đột nhiên dông tố đan xen, sấm chớp ầm ầm, chúng ta ngước lên nhìn xem, liền thấy một tia chớp lóe sáng kỳ lạ hạ xuống nhân gian. Sau chuyện kia, người tới miếu thờ cúng càng ngày càng ít đi. Bởi vì người thờ cúng, chủ yếu là đến từ những vùng phụ cận Tước Thành, nghe nói vốn dĩ thành kia có một nhánh sông mẹ, thừa sức nuôi dưỡng hơn mười vạn người, sau đêm đó, dòng sông đột nhiên khô cạn. Mấy ngày liền không hề có mưa, người dân lại sinh sống dựa vào trồng trọt nên không thể tiếp tục được nữa, bọn họ dần dần rời đi, bây giờ nơi đó đã trở thành một tòa thành hoang.”

Phong Minh lạnh giọng: “Vậy vừa rồi ngươi vì sao không nói?”

Tiểu thần khó xử nói: “Đã là sấm sét, thì nhất định là ý trời, chúng ta chỉ là tiểu thần tiên, phía trên làm chuyện gì, chúng ta nào dám nhiều lời.”

Vô cùng thấu hiểu hoàn cảnh của bọn họ, A Phiến nói: “Đúng vậy, Đại Ma vương, lý do này hoàn toàn chấp nhận được.”

Phong Minh nhìn nàng, lại nói: “Các ngươi không biết năm đó Thiên Đình làm chuyện gì?”

Mọi người đồng thời lắc đầu, chợt thấy ánh mắt hắn lạnh lùng, sợ run lên: “Cái này thật sự không biết.”

“Tước Thành ở đâu?”

Đám người giơ tay, lông mày Phong Minh cũng nhướng theo: “Bốn người các người, chỉ nơi hoàn toàn không giống nhau.”

Bốn người dừng lại, lần lượt nhìn sang người bên cạnh, lại sôi nổi nhíu mày.

“Tước Thành là ở bên kia a.”

“Nói bậy, rõ ràng là ở kia.”

“Các ngươi đều sai rồi, là kia, ở kia!”

“Mới không phải.”

“Chính là vậy.”

“…”

Bốn người cãi nhau đến ồn ào, nhưng cũng không có ai thuyết phục được ai. A Phiến bước nhẹ đến bên cạnh Phong Minh, nói: “Xem ra bọn họ giống như ngài, đều không nhận biết được đường đi.”

“… Ta nhận biết được.” Phong Minh nói: “Lấy bản đồ, tìm Tước Thành.”

A Phiến lấy bản đồ ra, xem những nơi gần đó, nhưng tìm tới tìm lui, tìm ước chừng hai ngàn dặm cũng không thấy Tước Thành kia. Nàng chớp mắt nhìn hắn:“Không có.”

Phong Minh hiểu rõ, xoay người rời khỏi ngôi miếu nát, nói: “Đi Tước Thành.”

A Phiến thu lại bản đồ đi theo sau, nói: “Nhưng chúng ta không biết Tước Thành ở đâu, Đại Ma vương, ngài thậm chí còn không thể đi ra khỏi một con hẻm, vậy làm sao tìm được tòa thành biến mất trên bản đồ?” Nhưng Phong Minh căn bản không để ý tới nàng, đi thẳng ra cửa, nàng lo lắng, sợ hắn bị lạc ở nhân gian:“Đại Ma vương? Đại Ma vương? Đừng đi, ngài sẽ bị lạc đường.”

“… Câm miệng, ta nói ta, nhận biết được đường!"

“…” Nàng mới không tin.

- ----

[2] Đại đỉnh:

2 Đại đỉnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện