Edit: Xíu xíu
Beta: samsam
Muốn dùng cỏ Tử Linh cứu sống một người đã chết nửa năm cũng cần thời gian chế dược. Mười cây Linh thảo cần nấu thành nước trước, sau phơi dưới ánh nắng mặt trời ba ngày, đến khi chất lỏng biến thành cao rắn lại mài thành phấn luyện thành dược hoàn, cuối cùng là dùng pháp thuật đưa hồn phách vào liền có thể lấy tức nhưỡng [1] làm nhục thân, phục sinh người chết.
[1] Tức nhưỡng: một loại đất bùn
A Phiến nghe trình tự làm phức tạp, sau lại nghe thấy Bạch Ông còn góp nhặt tức nhưỡng, cảm khái nói: "Tức nhưỡng trân quý vô cùng, không nghĩ tới Bạch Ông bá bá ngài còn có đủ để chú thành nhục thân."
Bạch Ông đang đốt lửa nấu nước nên không ngẩng đầu lên được, đành nói: "Ầy, ta đào lấy tức nhưỡng ở hậu viện nhà Phong Minh."
Phong Minh hơi kéo khóe miệng nói: "Người lấy lúc nào?"
"Con ngày nào cũng ở Lê viên, đương nhiên không biết, ta tìm mẫu thân con lấy lệnh bài." Lời Bạch Ông vừa nói chính là điều vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn bấy lâu, thuận tiện nói: "Bao lâu rồi con không trở về tẩm cung? Nhất định là rất lâu đi, dù sao nơi đó địa hình phức tạp, con rất khó có thể tìm đường từ Lê viên trở về."
A Phiến run lên một cái, dám đâm vào nỗi đau của Đại Ma Vương như thế, thật can đảm!
Phong Minh "hừ" một tiếng mới nói: "Người tìm được đường cũng vô dụng, bởi vì sau đó người cũng không quay trở về được còn gì."
"... Cháu trai Ma Tôn, con muốn thuyết giáo điều gì?"
"Không có gì." Phong Minh nhăn mũi ghét bỏ nói: "Thật khó ngửi."
"Vậy thì ra ngoài!!!"
Phong Minh xoay người rời đi, thà rằng ra nhà đất bên ngoài chịu lạnh cũng không muốn đứng chỗ này để cả người bị ám mùi dược thảo. A Phiến nhìn thấy bên ngoài gió dữ gào thét, chần chờ một lát, cũng đứng lên chạy ra ngoài tìm hắn. Nhưng nàng đi ra không hề thấy Đại Ma Vương đâu, ngược lại trông thấy mấy thôn dân cầm bó đuốc ở bên trên lưng chừng núi, trong tay cầm thứ gì đó.
Nàng nhìn nhìn bốn phía vẫn không thấy hắn đâu, những thôn dân kia trèo lên lưng chừng núi bắt gặp nàng, kinh hỉ nói: "Tiên nhân đã trở về, tiên nhân đã trở về rồi."
Nàng cười cười, quên ẩn thân rồi, hỏi: "Đã nửa đêm rồi các ngươi đi lên đây làm gì?"
"Nghe nói Bạch tiên sinh vừa trở về, chúng tôi mang chút lương khô lên, đây đều là lương khô, tiên tử sợ là ăn không quen." Người kia vừa nói xong mới nhớ trong giỏ trúc còn có trứng gà, vội vàng nói: "Còn có ba quả trứng gà luộc."
A Phiến lập tức khoát tay nói: "Không cần không cần, tiểu tiên nữ chúng ta không cần ăn cái gì."
Phong Minh đang ngồi trên nóc nhà nghe thấy, cười nhạo một tiếng, tiểu tiên nữ một ngày có thể ăn năm bữa no căng vậy mà lại nói mình không cần ăn cái gì.
A Phiến nghe thấy tiếng Đại Ma Vương cười trào phúng, mặt đỏ lên, vội ho một tiếng nói: "Bạch tiên nhân đang ở bên trong chế biến thảo dược, không tiện gặp mọi người, những thứ này cứ để ta cầm vào đi."
Mọi người không có ai dị nghị, đem đồ giao cho nàng liền muốn rời đi. A Phiến còn muốn hỏi bọn họ một vấn đề, kêu bọn họ dừng lại, hỏi: "Trưởng thôn trước đây của các ngươi tên là Thạch Đa Nhưỡng đúng không?"
Người trong thôn kinh ngạc: "Tiên tử biết hắn?"
"Từng nghe Bạch tiên sinh nói đến." A Phiến lại nói: "Nếu hắn sống lại, quay về thôn, các ngươi có vui không?"
Lúc này mọi người cười một tiếng: "Đương nhiên vui mừng, nếu hắn trở về, vậy trong thôn chúng tôi liền có hy vọng, không như bây giờ, âm u đầy tử khí, ôi..."
Trong lòng A Phiến lập tức vui mừng, người trong thôn quả thật vẫn luôn nhớ cái tốt của Thạch Đa Nhưỡng, vẫn cho là hắn có thể cứu giúp Thạch thôn, người như vậy sao lại bị xua đuổi.
Chờ người trong thôn đi rồi, A Phiến tràn đầy hy vọng cùng vui sướng ôm đồ đi vào, vừa vào cửa liền nói với Bạch Ông: "Bạch Ông bá bá, đây là đồ ăn người trong thôn đưa đến, còn có, ta mới hỏi bọn họ nếu Thạch Đa Nhưỡng sống lại bọn họ có sợ hay không. Bọn họ nói không sợ, sẽ rất vui mừng là đằng khác."
Bạch Ông đang cho thêm củi vào lò nghe vậy, thở dài: "Thế thì tốt, thế thì tốt."
"Ta đi tìm Đại Ma Vương." Mũi chân A Phiến điểm một cái bay thẳng lên nóc nhà, quả nhiên trông thấy hắn ngồi ở đó. Nàng bước nhẹ chân đi tới, ngồi bên cạnh hắn, trước thăm dò nhìn mặt hắn, sau hớn hở nói: "Ngài coi, bạch ngọc cao ta làm vẫn là hữu dụng, thơm ngào ngạt, trong veo như nước."
"..." Nàng không nói mấy chữ kia còn tốt, vừa nói hắn chỉ cảm giác thứ không được tự nhiên trên mặt lại đến.
Phong Minh đưa tay muốn xoa mặt, đoán được động tác của hắn, A Phiến nhào tới ôm lấy tay của hắn, nói: "Không được xoa, mặt sẽ mất hết phấn mất, qua mùa đông mới được lau đi."
"Ngươi muốn đường đường một Đại Ma Vương lại bôi bạch ngọc cao đi khắp nơi?"
A Phiến suy nghĩ một chút cảnh tượng kia, hình như...có chút có lỗi với Đại Ma Vương. Nàng nhỏ giọng nói: "Vậy bây giờ ngài đừng vội lau, đến khi dự tiệc rồi hẵng lau có được hay không?"
Phong Minh nhìn Quỷ khóc nhè giống như con bạch tuộc khóa chặt mình, rốt cuộc từ bỏ. A Phiến cười cười, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn, Đại Ma Vương nghe theo nàng, đúng là người biết nghe lời. Nàng nói: "Vừa rồi người trong thôn nói không sợ Thạch Đa Nhưỡng hồi sinh, ngài không tin cũng không sao, trong lòng ngài u ám ta cũng không ghét bỏ ngài, ta là một tiểu tiên nữ tôn trọng ý nghĩ của đối phương."
Đối với việc người trong thôn có kinh hoảng khi Thạch Đa Nhưỡng sống lại hay không, Phong Minh hắn không hề bận tâm, hắn chỉ biết là năm đồng tiền của nàng sớm muộn cũng thuộc về hắn. Tranh luận nhiều không bằng để sự thật chứng minh càng có sức thuyết phục. Hắn dương dương tự đắc ngắm nhìn vầng trăng trên trời, nói: "Chuẩn bị năm đồng trước đi, Quỷ khóc nhè."
"Ngài mới cần chuẩn bị sẵn năm đồng tiền, Đại Ma Vương!" Nàng hừ một tiếng, nhưng vẫn không quên vừa rồi trên núi tuyết hắn bị lạnh đông thành tảng băng, nghĩ muốn giục hắn về tổ ngủ cho ấm người: "Về thôi, nơi này lạnh."
"Ừm." Phong Minh nghĩ nghĩ rồi nói: "Đoán chừng mẫu thân ta sẽ rất thích bạch ngọc cao."
"Vậy ta đi tìm tiểu tiên nữ tỷ tỷ lấy thêm một bình nữa." A Phiến thè lưỡi với hắn, nói: "Mẫu thân ngài đáng yêu hơn ngài nhiều."
Dứt lời nàng cười cười bay vào hướng rừng núi, váy dài tung bay dưới ánh trăng đêm tựa như một đóa hoa nở rộ, xinh xắn không tỳ vết. Dáng người đi xa dần dần khuất bóng, Phong Minh thu hồi ánh mắt ----- Không lạnh, không lạnh chút nào.
- ---
Bạch Ông chế dược liệu cần hao phí rất nhiều tinh lực và thời gian, tinh lực đối với người ma giới mà nói không có bất cứ vấn đề gì, nhưng còn về thời gian, không thể không dành thời gian xem bệnh cho người tứ phương thập hướng đến đây.
Vì thế đêm nào đèn lều của Bạch Ông cũng lóe sáng, ban ngày xem bệnh cho người đến trị liệu, đến đêm lại đốt đèn, ngày đêm không ngừng nghỉ.
Nhoáng một cái đã qua mười ngày, cuối cùng Tử linh cũng được chế thành dược hoàn. Bạch Ông nhìn viên thuốc trong lò long lanh óng ánh, cảm thấy viên thuốc nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng tím chính là ánh sáng tuyệt đẹp khó gặp trên đời, bởi vì đây là hy vọng sống sót của tất cả người trong thôn.
A Phiến biết hôm nay là ngày dược hoàn "đại công cáo thành" nên một mực chờ ở bên ngoài, chờ đến trời tối, đột nhiên trông thấy trong phòng tản mát ra một loại tử quang kỳ dị, cùng một cỗ hương khí bay ra ngoài phòng, chỉ ngửi thấy hương thơm liền cảm giác thân thể nhẹ nhõm, quét sạch một ngày nôn nóng trông chờ mệt mỏi.
Bạch Ông cẩn thận đem bình thuốc đựng viên thuốc ra, nhìn vẻ mặt khẩn trương của tiểu tiên nữ, nói: "Thành công."
A Phiến mừng rỡ, lập tức ngoắc ngoắc Đại Ma Vương trên nóc nhà: "Thành công rồi Đại Ma Vương."
Phong Minh thấy nàng nhảy nhót hoạt bát, trong đầu chỉ xuất hiện một ý nghĩ-------không khác gì lúc nàng khóc, cũng náo loạn như thế này.
A Phiến báo tin xong, liền hỏi Bạch Ông: "Tiếp theo cần làm gì?"
"Đến chỗ chôn Thạch Đa Nhưỡng."
A Phiến dừng lại: "Đào lên sao?"
Nửa năm, người chết không đến nỗi hóa thành tro cốt nhưng cũng mục nát rồi, có chút dọa người...Nàng sợ nàng sẽ bị dọa sợ phát khóc.
"Không cần. Nếu đào lên sẽ kinh động đến người dân trong thôn, lúc đó họ chạy đến sẽ rất là phiền toái."
"Ừm, vậy chúng ta lặng lẽ đi."
A Phiến nói giống như là sợ người trong thôn nghe thấy, nàng đi theo Bạch Ông lên núi, vừa đi vừa nghĩ, không chừng chờ đến hừng đông người trong thôn quả thật sẽ được gặp lại thôn trưởng mà bọn họ vẫn hoài niệm.
Tốt quá.
Nàng đi theo Bạch Ông được một đoạn đường núi, thế nhưng lại có cảm giác kỳ quái: "Chỗ này cũng quá vắng vẻ, tại sao lại mai táng Thạch Đa Nhưỡng ở nơi như thế này?"
Bạch Ông đáp: "Do chính hắn yêu cầu."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì trên núi ngoài đất ra sẽ không còn có thứ nào mà con người cần đến."
A Phiến sững sờ, vừa cảm động lại vừa chua xót, hai mắt tức thì đỏ hoe: "Đến cuối cùng vẫn luôn nghĩ đến người trong thôn, sao lại có người sợ hắn đây."
Nàng lau nước mắt, không tin chút nào chuyện Thạch Đa Nhưỡng bị ghét bỏ, người trong Thạch thôn tốt với bọn hắn như vậy, huống chi là đối với Thạch Đa Nhưỡng được hồi sinh, có trăm thôn trưởng như thế có khi còn chê ít là đằng khác.
"Người trong Thạch thôn sẽ không bị cỏ Tử Linh thu hút mà đến, mà ngược lại người Minh giới sẽ rất nhanh phát hiện Bộ Sinh tử có vấn đề, chẳng mấy chốc sẽ tìm đến Thạch thôn."
A Phiến bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa đến quên cả khóc, nói với người nào đó: "Đại Ma Vương, ngài không cần đột nhiên xuất hiện dọa ta như thế."
Phong Minh lườm nàng một cái, nói: "Ta vẫn luôn đi theo ngươi, từ khi ngươi bắt đầu ra khỏi cửa."
Là do nàng chỉ một mực nói chuyện với Bạch Ông, chỉ nghĩ đến thôn trưởng đáng kính nên hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của hắn.
"A? Thật sao?"
"Đúng thế!"
"Cũng tại sự tồn tại của Đại Ma Vương quá mờ nhạt.”
A Phiến cảm khái nói, Phong Minh mặt mày đen sì, đồ Quỷ khóc nhè đáng ghét.
A Phiến kịp thời hoàn hồn đuổi kịp Bạch Ông, nói: "Nếu người Minh giới xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?"
Phong Minh lần nữa bị bơ, nhìn chằm chằm cái ót của Quỷ khóc nhè nào đó, thật muốn bắt nàng trở về.
Bạch Ông đã sớm nghĩ đến vấn đề này, cũng không bận tâm nhiều: "Không sao, hậu quả ta cũng sớm nghĩ đến rồi, cứ cho người Minh giới nhanh chóng tra ra được vấn đề thì cũng phải mất một ngày. Một ngày đủ để phát sinh nhiều chuyện, chỉ cần Thạch Đa Nhưỡng hồi sinh, chuyện còn lại hắn có thể xử lý tốt."
Phong Minh nói: "Ngược lại, người trong thôn sẽ xử lý hắn sạch sẽ."
A Phiến đang cảm động lại bị một tảng đá lớn đập cho một cái, cau mày nói: "Đại Ma Vương! Ngài không nên nói những điều như thế."
Bạch Ông nhìn hắn một cái, nói: "Thôi, đã sớm trở thành thói quen, đứa nhỏ này từ bé đến lớn không có tấm lòng thương cảm."
"Đúng thế, đúng thế."
Phong Minh: "..."
Tại sao đột nhiên lại công kích hắn? Vì một phàm nhân mà công kích hắn? Không được, nhất định phải thấy được bọn họ khóc thì thôi! Nhất định phải lấy được năm đồng của Quỷ khóc nhè!
(・`ω´・)
Tiếp tục đi thêm nửa khắc nữa, Bạch Ông dừng chân trước mặt một tảng đá lớn, trên hòn đá có khắc tên Thạch Đa Nhưỡng, phía sau tảng đá có một mảnh đất nhỏ.
Đối với người dân trong Thạch thôn mà nói, kia là một mảnh ruộng lớn. Nguyện vọng suốt đời của Thạch Đa Nhưỡng chính là có nhiều ruộng đất tốt như vậy.
Đại khái hắn không nghĩ đến nguyện vọng này của hắn sau khi chết đi mới có được.
Beta: samsam
Muốn dùng cỏ Tử Linh cứu sống một người đã chết nửa năm cũng cần thời gian chế dược. Mười cây Linh thảo cần nấu thành nước trước, sau phơi dưới ánh nắng mặt trời ba ngày, đến khi chất lỏng biến thành cao rắn lại mài thành phấn luyện thành dược hoàn, cuối cùng là dùng pháp thuật đưa hồn phách vào liền có thể lấy tức nhưỡng [1] làm nhục thân, phục sinh người chết.
[1] Tức nhưỡng: một loại đất bùn
A Phiến nghe trình tự làm phức tạp, sau lại nghe thấy Bạch Ông còn góp nhặt tức nhưỡng, cảm khái nói: "Tức nhưỡng trân quý vô cùng, không nghĩ tới Bạch Ông bá bá ngài còn có đủ để chú thành nhục thân."
Bạch Ông đang đốt lửa nấu nước nên không ngẩng đầu lên được, đành nói: "Ầy, ta đào lấy tức nhưỡng ở hậu viện nhà Phong Minh."
Phong Minh hơi kéo khóe miệng nói: "Người lấy lúc nào?"
"Con ngày nào cũng ở Lê viên, đương nhiên không biết, ta tìm mẫu thân con lấy lệnh bài." Lời Bạch Ông vừa nói chính là điều vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn bấy lâu, thuận tiện nói: "Bao lâu rồi con không trở về tẩm cung? Nhất định là rất lâu đi, dù sao nơi đó địa hình phức tạp, con rất khó có thể tìm đường từ Lê viên trở về."
A Phiến run lên một cái, dám đâm vào nỗi đau của Đại Ma Vương như thế, thật can đảm!
Phong Minh "hừ" một tiếng mới nói: "Người tìm được đường cũng vô dụng, bởi vì sau đó người cũng không quay trở về được còn gì."
"... Cháu trai Ma Tôn, con muốn thuyết giáo điều gì?"
"Không có gì." Phong Minh nhăn mũi ghét bỏ nói: "Thật khó ngửi."
"Vậy thì ra ngoài!!!"
Phong Minh xoay người rời đi, thà rằng ra nhà đất bên ngoài chịu lạnh cũng không muốn đứng chỗ này để cả người bị ám mùi dược thảo. A Phiến nhìn thấy bên ngoài gió dữ gào thét, chần chờ một lát, cũng đứng lên chạy ra ngoài tìm hắn. Nhưng nàng đi ra không hề thấy Đại Ma Vương đâu, ngược lại trông thấy mấy thôn dân cầm bó đuốc ở bên trên lưng chừng núi, trong tay cầm thứ gì đó.
Nàng nhìn nhìn bốn phía vẫn không thấy hắn đâu, những thôn dân kia trèo lên lưng chừng núi bắt gặp nàng, kinh hỉ nói: "Tiên nhân đã trở về, tiên nhân đã trở về rồi."
Nàng cười cười, quên ẩn thân rồi, hỏi: "Đã nửa đêm rồi các ngươi đi lên đây làm gì?"
"Nghe nói Bạch tiên sinh vừa trở về, chúng tôi mang chút lương khô lên, đây đều là lương khô, tiên tử sợ là ăn không quen." Người kia vừa nói xong mới nhớ trong giỏ trúc còn có trứng gà, vội vàng nói: "Còn có ba quả trứng gà luộc."
A Phiến lập tức khoát tay nói: "Không cần không cần, tiểu tiên nữ chúng ta không cần ăn cái gì."
Phong Minh đang ngồi trên nóc nhà nghe thấy, cười nhạo một tiếng, tiểu tiên nữ một ngày có thể ăn năm bữa no căng vậy mà lại nói mình không cần ăn cái gì.
A Phiến nghe thấy tiếng Đại Ma Vương cười trào phúng, mặt đỏ lên, vội ho một tiếng nói: "Bạch tiên nhân đang ở bên trong chế biến thảo dược, không tiện gặp mọi người, những thứ này cứ để ta cầm vào đi."
Mọi người không có ai dị nghị, đem đồ giao cho nàng liền muốn rời đi. A Phiến còn muốn hỏi bọn họ một vấn đề, kêu bọn họ dừng lại, hỏi: "Trưởng thôn trước đây của các ngươi tên là Thạch Đa Nhưỡng đúng không?"
Người trong thôn kinh ngạc: "Tiên tử biết hắn?"
"Từng nghe Bạch tiên sinh nói đến." A Phiến lại nói: "Nếu hắn sống lại, quay về thôn, các ngươi có vui không?"
Lúc này mọi người cười một tiếng: "Đương nhiên vui mừng, nếu hắn trở về, vậy trong thôn chúng tôi liền có hy vọng, không như bây giờ, âm u đầy tử khí, ôi..."
Trong lòng A Phiến lập tức vui mừng, người trong thôn quả thật vẫn luôn nhớ cái tốt của Thạch Đa Nhưỡng, vẫn cho là hắn có thể cứu giúp Thạch thôn, người như vậy sao lại bị xua đuổi.
Chờ người trong thôn đi rồi, A Phiến tràn đầy hy vọng cùng vui sướng ôm đồ đi vào, vừa vào cửa liền nói với Bạch Ông: "Bạch Ông bá bá, đây là đồ ăn người trong thôn đưa đến, còn có, ta mới hỏi bọn họ nếu Thạch Đa Nhưỡng sống lại bọn họ có sợ hay không. Bọn họ nói không sợ, sẽ rất vui mừng là đằng khác."
Bạch Ông đang cho thêm củi vào lò nghe vậy, thở dài: "Thế thì tốt, thế thì tốt."
"Ta đi tìm Đại Ma Vương." Mũi chân A Phiến điểm một cái bay thẳng lên nóc nhà, quả nhiên trông thấy hắn ngồi ở đó. Nàng bước nhẹ chân đi tới, ngồi bên cạnh hắn, trước thăm dò nhìn mặt hắn, sau hớn hở nói: "Ngài coi, bạch ngọc cao ta làm vẫn là hữu dụng, thơm ngào ngạt, trong veo như nước."
"..." Nàng không nói mấy chữ kia còn tốt, vừa nói hắn chỉ cảm giác thứ không được tự nhiên trên mặt lại đến.
Phong Minh đưa tay muốn xoa mặt, đoán được động tác của hắn, A Phiến nhào tới ôm lấy tay của hắn, nói: "Không được xoa, mặt sẽ mất hết phấn mất, qua mùa đông mới được lau đi."
"Ngươi muốn đường đường một Đại Ma Vương lại bôi bạch ngọc cao đi khắp nơi?"
A Phiến suy nghĩ một chút cảnh tượng kia, hình như...có chút có lỗi với Đại Ma Vương. Nàng nhỏ giọng nói: "Vậy bây giờ ngài đừng vội lau, đến khi dự tiệc rồi hẵng lau có được hay không?"
Phong Minh nhìn Quỷ khóc nhè giống như con bạch tuộc khóa chặt mình, rốt cuộc từ bỏ. A Phiến cười cười, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn, Đại Ma Vương nghe theo nàng, đúng là người biết nghe lời. Nàng nói: "Vừa rồi người trong thôn nói không sợ Thạch Đa Nhưỡng hồi sinh, ngài không tin cũng không sao, trong lòng ngài u ám ta cũng không ghét bỏ ngài, ta là một tiểu tiên nữ tôn trọng ý nghĩ của đối phương."
Đối với việc người trong thôn có kinh hoảng khi Thạch Đa Nhưỡng sống lại hay không, Phong Minh hắn không hề bận tâm, hắn chỉ biết là năm đồng tiền của nàng sớm muộn cũng thuộc về hắn. Tranh luận nhiều không bằng để sự thật chứng minh càng có sức thuyết phục. Hắn dương dương tự đắc ngắm nhìn vầng trăng trên trời, nói: "Chuẩn bị năm đồng trước đi, Quỷ khóc nhè."
"Ngài mới cần chuẩn bị sẵn năm đồng tiền, Đại Ma Vương!" Nàng hừ một tiếng, nhưng vẫn không quên vừa rồi trên núi tuyết hắn bị lạnh đông thành tảng băng, nghĩ muốn giục hắn về tổ ngủ cho ấm người: "Về thôi, nơi này lạnh."
"Ừm." Phong Minh nghĩ nghĩ rồi nói: "Đoán chừng mẫu thân ta sẽ rất thích bạch ngọc cao."
"Vậy ta đi tìm tiểu tiên nữ tỷ tỷ lấy thêm một bình nữa." A Phiến thè lưỡi với hắn, nói: "Mẫu thân ngài đáng yêu hơn ngài nhiều."
Dứt lời nàng cười cười bay vào hướng rừng núi, váy dài tung bay dưới ánh trăng đêm tựa như một đóa hoa nở rộ, xinh xắn không tỳ vết. Dáng người đi xa dần dần khuất bóng, Phong Minh thu hồi ánh mắt ----- Không lạnh, không lạnh chút nào.
- ---
Bạch Ông chế dược liệu cần hao phí rất nhiều tinh lực và thời gian, tinh lực đối với người ma giới mà nói không có bất cứ vấn đề gì, nhưng còn về thời gian, không thể không dành thời gian xem bệnh cho người tứ phương thập hướng đến đây.
Vì thế đêm nào đèn lều của Bạch Ông cũng lóe sáng, ban ngày xem bệnh cho người đến trị liệu, đến đêm lại đốt đèn, ngày đêm không ngừng nghỉ.
Nhoáng một cái đã qua mười ngày, cuối cùng Tử linh cũng được chế thành dược hoàn. Bạch Ông nhìn viên thuốc trong lò long lanh óng ánh, cảm thấy viên thuốc nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng tím chính là ánh sáng tuyệt đẹp khó gặp trên đời, bởi vì đây là hy vọng sống sót của tất cả người trong thôn.
A Phiến biết hôm nay là ngày dược hoàn "đại công cáo thành" nên một mực chờ ở bên ngoài, chờ đến trời tối, đột nhiên trông thấy trong phòng tản mát ra một loại tử quang kỳ dị, cùng một cỗ hương khí bay ra ngoài phòng, chỉ ngửi thấy hương thơm liền cảm giác thân thể nhẹ nhõm, quét sạch một ngày nôn nóng trông chờ mệt mỏi.
Bạch Ông cẩn thận đem bình thuốc đựng viên thuốc ra, nhìn vẻ mặt khẩn trương của tiểu tiên nữ, nói: "Thành công."
A Phiến mừng rỡ, lập tức ngoắc ngoắc Đại Ma Vương trên nóc nhà: "Thành công rồi Đại Ma Vương."
Phong Minh thấy nàng nhảy nhót hoạt bát, trong đầu chỉ xuất hiện một ý nghĩ-------không khác gì lúc nàng khóc, cũng náo loạn như thế này.
A Phiến báo tin xong, liền hỏi Bạch Ông: "Tiếp theo cần làm gì?"
"Đến chỗ chôn Thạch Đa Nhưỡng."
A Phiến dừng lại: "Đào lên sao?"
Nửa năm, người chết không đến nỗi hóa thành tro cốt nhưng cũng mục nát rồi, có chút dọa người...Nàng sợ nàng sẽ bị dọa sợ phát khóc.
"Không cần. Nếu đào lên sẽ kinh động đến người dân trong thôn, lúc đó họ chạy đến sẽ rất là phiền toái."
"Ừm, vậy chúng ta lặng lẽ đi."
A Phiến nói giống như là sợ người trong thôn nghe thấy, nàng đi theo Bạch Ông lên núi, vừa đi vừa nghĩ, không chừng chờ đến hừng đông người trong thôn quả thật sẽ được gặp lại thôn trưởng mà bọn họ vẫn hoài niệm.
Tốt quá.
Nàng đi theo Bạch Ông được một đoạn đường núi, thế nhưng lại có cảm giác kỳ quái: "Chỗ này cũng quá vắng vẻ, tại sao lại mai táng Thạch Đa Nhưỡng ở nơi như thế này?"
Bạch Ông đáp: "Do chính hắn yêu cầu."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì trên núi ngoài đất ra sẽ không còn có thứ nào mà con người cần đến."
A Phiến sững sờ, vừa cảm động lại vừa chua xót, hai mắt tức thì đỏ hoe: "Đến cuối cùng vẫn luôn nghĩ đến người trong thôn, sao lại có người sợ hắn đây."
Nàng lau nước mắt, không tin chút nào chuyện Thạch Đa Nhưỡng bị ghét bỏ, người trong Thạch thôn tốt với bọn hắn như vậy, huống chi là đối với Thạch Đa Nhưỡng được hồi sinh, có trăm thôn trưởng như thế có khi còn chê ít là đằng khác.
"Người trong Thạch thôn sẽ không bị cỏ Tử Linh thu hút mà đến, mà ngược lại người Minh giới sẽ rất nhanh phát hiện Bộ Sinh tử có vấn đề, chẳng mấy chốc sẽ tìm đến Thạch thôn."
A Phiến bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa đến quên cả khóc, nói với người nào đó: "Đại Ma Vương, ngài không cần đột nhiên xuất hiện dọa ta như thế."
Phong Minh lườm nàng một cái, nói: "Ta vẫn luôn đi theo ngươi, từ khi ngươi bắt đầu ra khỏi cửa."
Là do nàng chỉ một mực nói chuyện với Bạch Ông, chỉ nghĩ đến thôn trưởng đáng kính nên hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của hắn.
"A? Thật sao?"
"Đúng thế!"
"Cũng tại sự tồn tại của Đại Ma Vương quá mờ nhạt.”
A Phiến cảm khái nói, Phong Minh mặt mày đen sì, đồ Quỷ khóc nhè đáng ghét.
A Phiến kịp thời hoàn hồn đuổi kịp Bạch Ông, nói: "Nếu người Minh giới xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?"
Phong Minh lần nữa bị bơ, nhìn chằm chằm cái ót của Quỷ khóc nhè nào đó, thật muốn bắt nàng trở về.
Bạch Ông đã sớm nghĩ đến vấn đề này, cũng không bận tâm nhiều: "Không sao, hậu quả ta cũng sớm nghĩ đến rồi, cứ cho người Minh giới nhanh chóng tra ra được vấn đề thì cũng phải mất một ngày. Một ngày đủ để phát sinh nhiều chuyện, chỉ cần Thạch Đa Nhưỡng hồi sinh, chuyện còn lại hắn có thể xử lý tốt."
Phong Minh nói: "Ngược lại, người trong thôn sẽ xử lý hắn sạch sẽ."
A Phiến đang cảm động lại bị một tảng đá lớn đập cho một cái, cau mày nói: "Đại Ma Vương! Ngài không nên nói những điều như thế."
Bạch Ông nhìn hắn một cái, nói: "Thôi, đã sớm trở thành thói quen, đứa nhỏ này từ bé đến lớn không có tấm lòng thương cảm."
"Đúng thế, đúng thế."
Phong Minh: "..."
Tại sao đột nhiên lại công kích hắn? Vì một phàm nhân mà công kích hắn? Không được, nhất định phải thấy được bọn họ khóc thì thôi! Nhất định phải lấy được năm đồng của Quỷ khóc nhè!
(・`ω´・)
Tiếp tục đi thêm nửa khắc nữa, Bạch Ông dừng chân trước mặt một tảng đá lớn, trên hòn đá có khắc tên Thạch Đa Nhưỡng, phía sau tảng đá có một mảnh đất nhỏ.
Đối với người dân trong Thạch thôn mà nói, kia là một mảnh ruộng lớn. Nguyện vọng suốt đời của Thạch Đa Nhưỡng chính là có nhiều ruộng đất tốt như vậy.
Đại khái hắn không nghĩ đến nguyện vọng này của hắn sau khi chết đi mới có được.
Danh sách chương