Edit: Halina

Beta: Nhược Vy

Chẳng lẽ Đại ma vương đợi nàng cả đêm sao? Nhưng vì sao Đại ma vương lại ở trong Nam Thiên Môn mà không phải ở ngoài?

Trong lòng A Phiến có chút nghi hoặc nên phóng về phía Phong Minh không chút chần chừ.

Phong Minh cảm nhận được tiên khí của A Phiến, lúc xoay người nhìn lại thì thấy quỷ khóc nhè kia thiếu chút nữa là bổ nhào vào người hắn. Hắn duỗi tay vững vàng đỡ được nàng, A Phiến liền thật sự nhào vào trong ngực hắn.

Đám thủ vệ hơi liếc mắt rồi đồng loạt rơi một giọt nước mắt đồng tình với tiểu tiên nữ, xong rồi, va vào Ma Vương thì sẽ bị ném đến Thiên Hà.

Ai ngờ ngay sau đó Ma Tôn vẫn ôm nàng, còn sờ đầu nàng nữa.

Thủ vệ: “…” Thì ra Ma Tôn là một sắc lang! Ôm tiểu tiên nữ của bọn họ thì thôi đi! Nhưng mà không ai dám nói… Vì bọn họ đánh không lại.

A Phiến bị đau nên vuốt đầu, nói: “Đại ma vương, ngực chàng thật rắn chắc, có thể đập bể được cả một tảng đá lớn.”

Phong Minh nhướng mày: “Nàng đụng phải ta, còn chê xương cốt ta quá cứng sao?”

A Phiến cười, xoa ngực cho hắn rồi lại thổi một hơi: “Không đau không đau.”

Xoa rồi lại thổi, là không đau —— vốn dĩ không hề đau, nhìn thấy nàng thì liền không đau nữa.

“Nhưng mà Đại ma vương, vì sao chàng lại đến Thần giới?”

“Tới tìm Đế quân của nàng uống trà.”

“Uống lâu thế sao?” A Phiến xoay hai tròng mắt rồi hỏi: “Chàng đang đợi ta đúng không?”

“Không có.”

Phong Minh đáp xong liền thấy nàng cười đến mức híp cả hai mắt, vẻ mặt lại còn không tin. A Phiến ôm lấy hắn, cọ cọ đầu vào người hắn rồi nói: “Không có không có, Đại ma vương không có đang đợi ta, không có lo lắng ta bị người ta tập kích cho nên mới đặc biệt chờ ta, đi giao kiện hàng cùng với ta.”

Nàng biết ngay Đại ma vương sẽ không thể ngồi im chờ chết mà, nhất định sẽ không để nàng đi mạo hiểm giao hàng một mình.

Còn một điều nữa đó là —— làm Đế quân Lục giới, thật là vô dụng!

A Phiến cực kỳ thèm khát hai ngày nghỉ trong tháng.

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một chuyện nên chớp mắt, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Đại ma vương, chúng ta nhanh chóng thành thân có được không?”

Phong Minh nín thở, cái gì? Làm thế nào mà quỷ khóc nhè này lại đề nghị thành thân trước vậy chứ??? Nàng còn đề nghị hôn sự nhanh hơn hắn một bước là sao?! Phong Minh hơi nín thở, đang muốn nói “Được” thì liền thấy nàng thầm thở dài một hơi: “Làm phu nhân Ma Tôn thì có thể giống như chàng, có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, thật tốt.”

“…” Phong Minh tối sầm mặt, xách nàng đi ra ngoài Nam Thiên Môn, hắn biết ngay động cơ của quỷ khóc nhè này không đơn thuần mà, chỉ vì kỳ nghỉ mới muốn gả cho hắn, đáng ghét!

୧༼ಠ益ಠ╭∩╮༽

“Đại ma vương, rốt cuộc có được không?”

“Không được!”

“Đại ma vương, có phải chàng không thích ta đúng không? Chàng đừng im lặng không nói gì, tháng sau ta có hai ngày nghỉ, chúng ta thành thân nha.”

Không đúng không đúng không đúng, động cơ của quỷ khóc nhè không thuần khiết!

Có Đại ma vương ở bên cạnh, tâm trạng khi giao hàng của A Phiến vô cùng tốt, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, dù sao thì Đại ma vương bay nhanh hơn nàng nhiều. A Phiến làm xong hai nhiệm vụ thì Phong Minh liền đưa nàng về Lê viên của Ma giới, hắn muốn để nàng ngủ một giấc, ăn một bữa thật ngon.

Nếu mỗi ngày có thể ăn ngon ngủ đủ sau khi làm xong nhiệm vụ thì Phong Minh tự tin rằng, có thể nhanh chóng nuôi nàng nhiều thịt hơn.

A Phiến không muốn ngủ, trước khi trời tối nàng phải về Thần Phong điện giao Nhậm Vụ Thạch, nàng chỉ muốn ở thêm một lúc để nhìn Đại ma vương thôi.

Phong Minh thấy nàng ăn no rồi không ngủ mà lại nằm xuống bàn nhìn mình, đôi mắt như viên đá quý, tròng mắt không hề xoay chuyển. Hắn tò mò hỏi: “Ngây người ra làm cái gì?”

“Đang nhìn chàng đó.” A Phiến híp mắt nhìn hắn, không hề muốn chớp mắt chút nào: “Đại ma vương, chàng lớn lên đẹp như thế, có tiểu tiên nữ, tiểu ma nữ nào ném hoa cho chàng hay không?”

“Không có.” Phong Minh suy nghĩ một lúc rồi nghĩ đến những tiểu tiên nữ, tiểu ma nữ vừa thấy hắn đã run lên bần bật, lập tức quỳ xuống kia, thật ra đã từng có nữ yêu muốn tới gần hắn, nhưng hắn… À, vừa mới liếc nhìn các nàng một cái thì các nàng đã âm thầm bỏ chạy.

A Phiến vừa nghe vậy thì mí mắt càng cong hơn —— Quả nhiên Bạch Âm đại nhân nói không sai, Đại ma vương và phụ thân hắn giống nhau, quá hung dữ, dọa không ít tiểu cô nương bỏ chạy. Nếu không hung dữ thì chắc đã sớm có tiểu ma nữ rồi.

“Một lát nàng còn phải làm nhiệm vụ nữa hả?”

“Không cần, bây giờ nhiệm vụ không nhiều lắm, một ngày làm hai cái là được.”

Chỉ cần một phút không nhìn thấy nàng thì Phong Minh sẽ cảm thấy quỷ khóc nhè của hắn bị người ta bắt cóc, không có cách nào an tâm để nàng ở lại Thần giới một mình. Hai người gửi quả pháo bột mì không phải nhắm vào hắn thì cũng nhắm vào nàng, hoặc là sẽ đồng thời nhắm vào cả hai bọn họ. Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đêm nay có trăng, đợi lát nữa ta đi đón nàng, chúng ta cùng nhau ngắm trăng.”

A Phiến không nhịn được mà bật cười: “Chúng ta là thần ma, vì sao phải ngắm trăng giống người phàm?”

Bởi vì là lấy cớ cho nên mới nói đại. Phong Minh nói: “Giống người phàm cũng không tồi.”

“Đại ma vương không chê người phàm sao.” A Phiến kinh ngạc nói: “Vì sao đột nhiên không chê nữa?”

Phong Minh “À” một tiếng rồi nói: “Vậy ta tiếp tục ghét bỏ.”

A Phiến bị lời nói bất bình thường của hắn chặn họng, cuối cùng phải nói: “Xấu xa.”

Nàng vỗ vỗ y phục, đứng dậy nói: “Ta phải đi về.”

Phong Minh nhìn sắc trời đã ngả chiều, dường như thời gian trôi qua quá nhanh: “Ta đưa nàng về, một lát nữa nhớ đến ngắm trăng.”

“Ừ.”

Làm xong nhiệm vụ rồi ngồi ăn một bữa no nê với Đại ma vương, A Phiến cảm thấy mọi mệt mỏi tích góp từ mấy ngày trước đều tan biến, tâm trạng cũng trở nên rất tốt nên nhảy nhót vào Nam Thiên Môn, nhảy thẳng một đường đến Thần Phong Điện, tính để Nhậm Vụ Thạch lên cái giá xong liền đi tìm Đại ma vương, cùng nhau ngồi ngắm sao, ngắm trăng.

Nàng vừa nhảy đến cửa đại điện, còn chưa kịp chạy vào bên trong thì thấy một người nhảy ra, nắm lấy lỗ tai nàng, lớn tiếng nói: “Tiểu tiên nữ A Phiến, Thần Phong Điện bận như thế mà ngươi còn tự ý rời khỏi cương vị, xuống hạ giới đi chơi!”

A Phiến bị đau, nói: “Liên Đạo, ta không có, ta đi làm nhiệm vụ, còn gửi hai kiện hàng nữa.”

Liên Đạo thượng tiên hừ một tiếng, nói: “Làm nhiệm vụ? Ngay cả danh sách ngươi cũng không khoanh một cái tên nào mà dám nói là đi làm nhiệm vụ? Còn gửi hai kiện hàng nữa? Ta đã hỏi thủ vệ rồi, bọn họ nói ngươi đi cùng Ma Tôn.”

“Đúng vậy, là Đại ma vương tới đón ta, nhưng mà ta thật sự đi đưa kiện hàng mà.” A Phiến khựng lại, nhíu mày nói: “Liên Đạo, buổi sáng ngài gặp ta, ta kêu ngài ký tên cho ta, ngài còn gật đầu.”

“Không có việc này.”

A Phiến thật sự muốn khóc: “Có mà Liên Đạo, ta muốn làm xong nhiệm vụ sớm một chút nên sáng sớm đã khởi hành, cửa còn chưa mở ta đã chạy vào, lúc đó ngài cũng ở đó, ta còn chào hỏi ngài nữa. Liên Đạo thượng tiên, trí nhớ ngài không tốt rồi, mau đi tìm Thái Thượng Lão Quân lấy thuốc đi.”

“Cái tiểu tiên nữ nhà ngươi, ngươi nhìn thấy ta đến sớm hơn ngươi lúc nào? Chuyện này Lục giới đều biết, sao ngươi có thể nói dối không biết xấu hổ như vậy?”

A Phiến bị mắng một trận nên uất ức sốt ruột, cuối cùng không biết nói gì liền khóc “hu hu”: “Ta không nói dối, ta thật sự đã chào hỏi Liên Đạo ngài, kêu ngài ký tên. Ta làm nhiệm vụ, giao kiện hàng cho hai người, đây là Nhậm Vụ Thạch màu đỏ!”

Nàng khóc lóc duỗi tay lấy hai Nhậm Vụ Thạch màu đỏ chói ra, Liên Đạo thượng tiên vừa thấy liền khựng lại. Đây thật sự là Nhậm Vụ Thạch, không có gì để nghi ngờ.

Nhưng mà “Liên Đạo thượng tiên” nàng nhìn thấy là ai?

Liên Đạo thượng tiên thấy vậy thì tập trung suy nghĩ một hồi, lúc hoàn hồn thì nhìn thấy giày nàng đã bị nước mắt thấm ướt hơn một nửa, lập tức nhảy dựng lên: “Đừng khóc!”

“Oa ——” Tiếng khóc của nàng lớn hơn nữa, càng cảm thấy uất ức hơn.

༼ ༎ຶ ෴ ༎ຶ༽

Thiếu chút nữa Liên Đạo thượng tiên đã quỳ xuống: “Tiểu tiên nữ A Phiến, đừng khóc nữa được không? Là ta sai, là trí nhớ ta không tốt, ta cho ngươi thêm hai ngày nghỉ được không?”

A Phiến liền nín khóc, hít hít lỗ mũi hỏi: “Thật sao?”

Liên Đạo thượng tiên nhịn đau nói: “Thật.”

A Phiến nở nụ cười xinh đẹp với chiếc mũi ửng hồng: “Ta không khóc nữa, cảm ơn Thượng tiên.”

“…”Liên Đạo thượng tiên đấm đấm ngực, vô cùng đau đớn, rồi cứ như thế cho tiểu tiên nữ này thêm hai ngày nghỉ, hắn thu hồi Nhậm Vụ Thạch, trước khi đi, hắn nói: “Thượng tiên của ngươi trí nhớ không tốt, buổi sáng ngươi thật sự thấy ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Ừ ——” Lúc Liên Đạo thượng tiên xoay người liền nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị, hắn chưa bao giờ đến sớm hơn tiểu tiên nữ, sao lại xuất hiện ở Thần Phong Điện lúc đó được.

Vậy người kia là ai? Vì sao lại có thể tiến vào nơi này, còn giả mạo thành hắn?

Trong lòng Liên Đạo thượng tiên đầy nghi hoặc nên ra ngoài tìm Đế Quân bẩm báo.

A Phiến có được hai ngày nghỉ liền lau nước mắt, tính sẽ tích góp ngày nghỉ lại, chờ nhóm tiểu tỷ muội ở Thần Phong Điện không còn bận nữa thì sẽ sử dụng để đi chơi. Tiểu tiên nữ khác thấy nàng khóc đỏ mũi thì bay tới an ủi nàng, nói: “A Phiến, có bao giờ Liên Đạo tới sớm hơn chúng ta đâu, từ trước tới nay đều là chúng ta chờ ngài ấy, chắc là ngươi nhìn lộn rồi.”

“Nhưng mà……” A Phiến bỗng nhiên dừng lại, người buổi sáng nàng nhìn thấy thật sự là Liên Đạo, ngay cả tiên khí cũng giống nhau như đúc, chung sống với nhau cả ngàn năm rồi, không có khả năng nàng sẽ nhìn lầm.

Nhưng đúng thật sự —— Liên Đạo rất lười, từ trước tới nay đều là người tới sau cùng.

Ý nghĩ kiên định cho rằng Liên Đạo thượng tiên mau quên của nàng lúc này cũng dao động, nàng khó hiểu đi ra ngoài, nhớ lại “Liên Đạo thượng tiên” buổi sáng mình nhìn thấy, thật sự là hắn không thể sai được, suy nghĩ một lát, nàng đột nhiên nghĩ tới —— Liên Đạo thượng tiên buổi sáng có lẽ thật sự không phải “Liên Đạo thượng tiên”, bởi vì ngài ấy không thể duy trì vẻ nghiêm trang khi nhìn thấy nàng như vậy được.

Liên Đạo thượng tiên vốn không đứng đắn nghiêm túc như vậy.

A Phiến đột nhiên run lập cập, vậy, người kia là ai?

Vì sao lại có tiên khí giống với thượng tiên như vậy, còn có thể tiến vào đại điện tầng tầng phong ấn, nơi mà chỉ có Liên Đạo thượng tiên và các tiểu tiên nữ mới có thể tự do đi vào?

Thật… Thật là đáng sợ.

A Phiến sợ đến muốn khóc.

Nàng run rẩy đi ra ngoài, đi ra khỏi Nam Thiên Môn lúc nào còn không biết. Ngược lại Phong Minh nhìn thấy nàng trước nên đi đến chỗ nàng, ai ngờ nàng trực tiếp lướt qua hắn, mắt cũng không hề nâng lên.

Phong Minh khẽ nhếch khóe miệng, duỗi tay túm chặt bím tóc của nàng: “Quỷ khóc nhè.”

A Phiến lập tức hồi phục tinh thần lại, hai mắt sáng ngời: “Đại ma vương.”

“Nàng đang nghĩ đến ai?”

A Phiến trầm ngâm nói: “Thượng tiên của chúng ta.”

“…” Phong Minh nhướng mày thật cao, không phải suy nghĩ đến hắn mà lại là suy nghĩ đến cấp trên của nàng: “Ta nhớ Thượng tiên của nàng tên là Liên Đạo, hắn đang ở đâu?”

Tiêu tùng rồi, tiêu tùng rồi!

“Ở bên trong.” A Phiến giơ tay ôm lấy hắn, run giọng nói: “Thật là đáng sợ, Đại ma vương, có người giả mạo Thượng tiên của chúng ta, còn vào được Thần Phong Điện nơi có bảy tầng phong ấn, buổi sáng ta nhìn thấy người kia, còn nói chuyện với hắn nữa.”

Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, run rẩy như chiếc lá rụng trong gió, cảm thấy sợ hãi khi tìm được đường sống trong chỗ chết.

Phong Minh ôm chiếc lá rụng trong ngực, không phải vậy đâu, A Phiến. Đến khi nàng bình tĩnh trở lại thì hắn mới nói: “Bắt đầu từ ngày mai không cần đến Thần Phong Điện nữa.”

A Phiến bỗng nhiên không còn run rẩy, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Thần Phong Điện chưa từng đóng cánh cửa lớn, cũng sẽ không đóng cửa, nhóm tiểu tỷ muội vẫn còn phải làm việc, sao ta có thể nghỉ ngơi…… Nếu không ta kêu Thượng tiên thiết kế một cái bẫy, rồi lại tới sớm thêm lần nữa, mai phục bắt người kia?”

“Nàng muốn ta đồng ý để nàng đi làm mồi dụ sao?” Nếu nước mắt có thể chế phục quân địch thì hắn thật sự có thể yên tâm để nàng đi, dùng nước mắt làm đối phương chết đuối. Nhưng rõ ràng không được cho nên —— nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được phép dùng biện pháp nguy hiểm này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện