FB_IMG_1520492184850

Chu Minh Khải bị Phùng Đào kéo ra ngoài một hồi lâu vẫn chưa trở về. Tôi một mình vui vẻ nhàn rỗi, lúc thì lăn lộn trên ghế sofa, lúc thì ra ban công xem xương rồng, lúc thì chạy vào thư phòng ngắm sách bày trên giá.

Tôi thấy một quyển “Sống sót”, muốn cầm lật xem nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua giá sách. Tôi bỗng cười nhạo mình không có tự giác làm quỷ.

Lúc này, tiếng mở cửa vang lên.

Tôi đi ra ngoài xem, chỉ có một mình Chu Minh Khải. Hắn tùy ý dựa vào ghế sofa. Vị trí kia, là nơi tôi vừa mới ngồi qua.

Trước đây Chu Minh Khải vô cùng phiền phức, không cho tôi nhảy nhót trên sofa, luôn ghét bỏ khi tôi làm nhăn ghế. Hiện tại, dù tôi bay qua lại ở phía trên mấy trăm lần, hắn cũng không xen vào.

Chu Minh Khải ngồi chốc lát liền bật TV. Bên trong vẫn có CD tôi bỏ vào một tháng trước, là bộ phim ‘Bá vương biệt cơ’ của Trương Quốc Vinh, tiếp tục ở đoạn tôi dừng lần trước.

Trương Quốc Vinh đóng vai nam chính kéo ống tay áo của sư huynh hắn, si mê nói, nói cả đời, kém một năm, một tháng, một ngày, một canh giờ, đều không coi là cả đời.

Chu Minh Khải chắc cũng không nghĩ tới, bật TV là sẽ xuất hiện bộ phim tôi thích xem nhất. Vẻ mặt hắn dường như hơi thay đổi.

Khi tôi còn sống, tất cả mọi thứ liên quan tới tôi, đối với Chu Minh Khải mà nói, đều là không đau không ngứa(1). Không nghĩ rằng sau khi tôi chết, tất cả mọi thứ có liên quan tới tôi sẽ khiến hắn đổi sắc mặt.

(1) không đau không ngứa: 不痛不痒 Vừa không đau, cũng không ngứa.Ý là không chạm đến thực chất, không đánh trúng yếu hại, không giải quyết vấn đề (Baidu). Trong truyện chỉ sự không liên quan, không để tâm.

Tôi khoái chí cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Sắc mặt Chu Minh Khải rốt cuộc cũng trở về trạng thái trước khi Phùng Đào tới. Chẳng biết tại sao tôi chợt thấy không đành lòng. Lúc này, Chu Minh Khải cầm lấy điều khiển từ xa cạnh ghế sofa, dùng sức ném về phía màn hình TV.

Điều khiển vỡ nát, chia năm xẻ bảy. Màn hình TV lại không có bất kỳ vấn đề gì. Tôi cảm thán, không hổ là TV LCD tôi tốn công chọn lựa nha. Nguyên vẹn hoàn hảo sau cú ném vừa rồi của Chu Minh Khải, chất lượng quả thật qua kiểm định.

Chu Minh Khải cứ ngồi như vậy. Tôi không biết hắn đến tột cùng là đang xem phim hay là đang nhìn gì khác. Bởi vì chỉ cần người có độ cận thị cao như Chu Minh Khải không đeo kính, tôi liền cảm thấy ánh mắt hắn tan rã.

Bộ phim kết thúc. Thời điểm hạ màn, Chu Minh Khải vốn vẫn không nói gì, lại bất ngờ lên tiếng.

Hắn nói: “Nói là cả đời, kém một năm một tháng cũng không tính là cả đời… Nhưng là, Hứa Gia Dương, cậu cũng đã nói… Yêu tôi, muốn yêu cả đời…”

Đột nhiên bị gọi tên, tôi giật mình.

Chu Minh Khải, tôi nói được là làm được. Tôi nói yêu anh cả đời, sự thực chứng minh, đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, tôi vẫn còn yêu anh. Đây cũng là cả đời của tôi. Tôi từng giây từng phút đều không nợ anh.

Giữa chúng ta, người nói dối, là anh.

Người nói không yêu, cũng là anh.

Người hận Hứa Gia Dương, cũng là anh.

Mấy ngày gần đây Chu Minh Khải đều không ngủ ngon. Tôi cùng hắn ra khỏi cửa. Hắn tới thẳng tiệm thuốc và hỏi mua thuốc ngủ.

Có lẽ nhìn qua hắn khá suy sụp, người bán hơi chần chờ.

“Giấc ngủ không tốt.” Chu Minh Khải nói như vậy. Tôi biết giấc ngủ của hắn đâu chỉ là không tốt. Từ khi tôi chết, hắn gần như không ngủ. Bộ dáng tinh thần này có thể tốt được, tôi làm quỷ cũng không tin.

Người bán suy nghĩ một chút, đưa hắn một ít rồi nói, “Trước tiên uống xong chỗ này rồi trở lại mua thêm. Là thuốc thì ba phần độc, có thể dùng ít thì dùng ít thôi, có thể không dùng thì không nên dùng.”

Chu Minh Khải cầm lấy thuốc, nói, “Cảm ơn.”

Chu Minh Khải mua thuốc xong chưa vội về, tiếp tục đi dạo ở công viên gần đó.

Hắn mặc một chiếc áo lông mỏng cao cổ, khiến mặt càng thêm trắng, lộ ra vẻ tiêu điều cuối thu.

Tôi theo sau hắn, đi dọc hồ nhân tạo.

Chu Minh Khải dường như không có tinh thần. Tôi thấy vậy, có cảm giác tâm lực mệt mỏi. Tôi chọn cái chết không phải vì trả thù hắn, tôi cũng chưa hề nghĩ tới việc trả thù hắn. Chẳng qua là cảm thấy một đời như ván bài, chuyện cũ khó nhìn lại thôi. Cho nên, tôi không hy vọng Chu Minh Khải có cỡ nào khổ sở bi thương vì tôi.

Khổ sở là tốt rồi, sau đó thì quên đi việc trong sinh mệnh từng xuất hiện một người tên là Hứa Gia Dương.

Đáng tiếc, Chu Minh Khải bao giờ cũng làm điều mà tôi không nghĩ tới.

Chu Minh Khải đi hơn nửa giờ rồi ngồi xuống ghế dài bên hồ. Tôi là một con quỷ, đứng hay ngồi đều không khác nhau, liền đứng thẳng trên đường đi.

Tôi nhìn, hơn nửa tháng ngắn ngủi, phía dưới đôi mắt Chu Minh Khải đã có một mảnh xanh đen. Dẫu có đeo kính gọng vàng cũng nhìn ra được người này vô cùng tiều tụy.

Chập tối, Chu Minh Khải tại một quán cơm gọi một phần cháo trắng nấu với trứng vịt bách thảo cùng thịt nạc.

Quay về chung cư, Chu Minh Khải ngồi ăn cháo ở bàn ăn. Sau khi mất công tốn sức ăn non nửa bát, hắn lấy ra thuốc ngủ uống với một bình nước khoáng xong rồi lên giường.

Hồi lâu sau, dược hiệu phát huy, Chu Minh Khải nặng nề thiếp đi.

Tôi đứng trước giường hắn, không thể diễn đạt được cảm tưởng trong lòng là gì.

Chu Minh Khải, cái bộ dạng hiện tại của anh, là áy náy sao? Tôi không nhìn thấu được hắn, chỉ đành ngồi trên sàn phòng ngủ, nghe tiếng hít thở bé nhỏ của Chu Minh Khải.

Không biết ngồi bao lâu, một tiếng thét kinh hãi từ người trên giường kia khiến quỷ tôi đây sợ hết hồn, bèn vội vàng đứng dậy. Tôi thấy cả người Chu Minh Khải đầy mồ hôi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Gia Dương —— “

Hắn rít gào bật dậy, sợ hãi không thôi, “Đừng…”

Tôi bị một tiếng “Gia Dương” này của hắn làm hoảng sợ đến mức run một cái. Thật sự là người doạ quỷ cũng không được đâu nha.

Tóc trên trán Chu Minh Khải bị mồ hôi thấm ướt, ngực phập phồng không ngừng. Hắn nhìn một màu tối đen trong phòng, tự lẩm bẩm.

Tôi đến gần nghe, hắn gọi chính là, Gia Dương.

Trước đây khi tôi sống cùng Chu Minh Khải, hắn cũng từng kinh hãi tỉnh mộng nửa đêm, mà vào lúc ấy hắn gọi chính là tên của Lâm Thanh Dật.

Thế sự đổi thay, không nghĩ tới tên Hứa Gia Dương tôi cũng có một ngày dùng phương thức này bật ra từ miệng Chu Minh Khải. Ngày trước, tôi đố kị Lâm Thanh Dật bao nhiêu, hiện tại tôi xem thường chính mình bấy nhiêu.

Chu Minh Khải bật đèn bàn rồi đứng dậy đi toilet rửa mặt. Hắn cũng không buồn ngủ, cứ nằm trên giường như vậy. Không lâu sau đó trời sáng, toàn bộ gian nhà vì ánh mặt trời mà sáng bừng lên.

Ngày hôm nay, tôi muốn đến xem Vương mập.

Hơn 10 giờ sáng, tôi đoán Vương mập hẳn là đang tại xưởng sửa xe của cậu.

Lại nói, Vương mập tuyệt đối chăm chỉ. Từ một người học nghề sửa xe, cậu dùng năm năm thời gian trở thành bậc thầy rồi mở xưởng sửa chữa ô tô của riêng mình. Lúc tôi biết cậu, cậu còn là một người học việc, đi theo sau sư phụ, dâng thuốc lá và ngóng trông người ta dạy cậu nhiều một chút.

Thời điểm quen biết Vương mập, tôi một thân một mình dốc sức làm việc tại thủ đô. Tôi là nhân viên tiếp thị cho một công ty bất động sản, để lấy thêm một đơn đặt hàng còn có thể tự chuốc say chính mình. Lần đó cùng một khách hàng đi rửa xe, nhìn thấy Vương mập mới từ dưới đáy xe chui ra. Vào lúc ấy cậu gầy hơn bây giờ, vừa gầy vừa thấp, sửa tốt mà khách hàng không hài lòng còn xin lỗi người ta.

Lúc sắp đi, cậu kéo tôi một chút, hỏi, “Anh, sau này sửa xe cứ tìm em, em cho khuyến mãi.”

Khi đó tôi vui vẻ, nói, “Anh không có xe.”

Tuy rằng không mua bán thành, thế nhưng tôi và cậu ấy thêm wechat. Thường xuyên qua lại, phát hiện trò chuyện hợp nhau liền thành bạn bè. Tôi cũng thường thường cùng khách hàng mua nhà đi tìm cậu để sửa xe.

Sau đó, cậu vẫn lăn lộn trong giới sửa xe, cuối cùng biến mình thành ông chủ.

Mà tôi, về sau gặp Chu Minh Khải một lần nữa rồi tin tưởng hắn. Vì muốn được bên hắn, tôi đáp ứng điều kiện của mẹ hắn, bỏ việc, không cần tôn nghiêm nam nhân, như một người phụ nữ ở cạnh hắn. Cuối cùng tôi thành công khiến chính mình vứt bỏ bản thân, quên mất mình có thể làm được gì. Không còn tình yêu của Chu Minh Khải liền mất đi không khí để sống tiếp.

Kỳ thực, tôi chưa từng chiếm được tình yêu của Chu Minh Khải. Những thứ tôi cho là không khí thật ra đều trộn độc, chính là đợi đến một ngày có thể giết tôi một chiêu trí mạng.

Vương mập khuyên tôi rất lâu, nói không đáng. Tôi vẫn như cũ lựa chọn Chu Minh Khải. Ba năm cuối này, ngoại trừ việc ở bên hắn, tôi đều không làm gì cả, không có công việc, không có giao tiếp, không có chính mình.

Cuối cùng Chu Minh Khải vẫn nói, đã đến tuổi xem xét việc kết hôn rồi. Đương nhiên không phải là cùng tôi. Đề cập những thứ này với tôi chẳng qua là muốn tôi nhìn rõ thân phận.

Tôi nhìn không rõ. Kết hôn hay không kết hôn cái gì? Hắn làm tất cả không phải là nhằm báo thù cho Lâm Thanh Dật sao?

Thời điểm tôi tới xưởng sửa xe, khách vẫn rất đông. Ngựa quen đường cũ, tôi rảo chân đi đến phòng làm việc của Vương mập. Cậu, người một chữ bẻ đôi còn không biết, đang vùi đầu ký hợp đồng gì đó.

Tôi nhìn, hóa ra là một hợp đồng nhập khẩu linh kiện.

Sắc mặt Vương mập hơi khó coi. Lúc này một người thợ già tiến vào, nhìn thấy cậu đang xoa xoa ấn đường của mình, nói: “Ông chủ, người chết không thể sống lại. Cậu đừng quá khổ sở.”

Tôi biết, ông ấy nói về tôi.

Vương mập không trả lời, chỉ thở dài một hơi.

Tôi thấy, Vương mập ngồi trong phòng làm việc đầy tẻ nhạt, chỉ có thể phiền não mấy chuyện xấu của tôi. Tôi hy vọng cậu ra ngoài sửa mấy chiếc xe, buông việc của tôi xuống. Mà giờ đây Vương Tiểu Mập Mạp người ta là chủ xưởng, cả ngày chỉ có ngồi trong văn phòng thôi.

Tôi nhớ đến mấy ngàn đồng tôi lưu lại cho cậu, kỳ thật là có chút không nỡ.

Hiển nhiên, đến mệnh tôi cũng không cần, còn cần gì mặt mũi chứ?

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương mập nhận, hỏi, “Tôi nhờ anh hỏi thăm, đã thu được gì sao?”

Tôi vốn không muốn tò mò việc riêng tư của cậu ấy. Nhưng không biết làm sao, cái điện thoại lại không cách âm, tôi nghe được rõ rõ ràng ràng.

Người ở đầu bên kia nói, “Còn đang liên hệ. một hoạ sĩ lớn như Hứa Viễn Sơn rất khó liên lạc. Có biết ông ta ở thành phố N cũng vô dụng. Phải lợi dụng mối quan hệ nói chuyện trực tiếp với người ta. Không thì dù anh có khắp nơi nói con trai người ta chết, chắc gì người ta đã biết được?”

Trong lòng tôi hiểu rõ, Vương mập muốn liên lạc với cha tôi. Quá khứ của tôi cậu biết được khá đầy đủ. Là thời điểm hai năm mới quen, cùng nhau uống rượu say rồi tôi nói cho cậu. Cậu hẳn phải biết, cái chết của tôi đối với vị hoạ sĩ lớn kia là chuyện vui. Tôi vốn không bấu víu hy vọng gì vào tình thân, Vương mập lại vẫn chưa hết hy vọng.

“Cố hết sức tìm cách liên lạc với ông ta. Tìm được thì đưa tôi, tôi gọi điện thoại cho ông ta.” Vương mập căn dặn xong liền cúp điện thoại, sau đó lại thở dài một hơi.

Tôi nghĩ, đời này Vương mập than thở nhiều nhất chắc hẳn vì người bạn là tôi này đi.

Tôi không biết nên nói gì. Vương mập, cậu thật sự không cần liên hệ Hứa Viễn Sơn. Anh và ông ta đã cắt liên lạc chín năm. Người hận anh trên toàn thế giới này, nổi danh nhất chính là ông và Chu Minh Khải. Cậu thực sự muốn anh chứng kiến cha ruột đứng trước mộ ngửa mặt lên trời cười dài, nói, chết rồi thật tốt, tại sao còn để nó sống thêm những năm này, sao?

Vương mập, anh sợ anh chết rồi nhưng tim vẫn sẽ đau.

Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Vương mập, nhìn Vương mập vì muốn số điện thoại của Hứa Viễn Sơn mà tìm không ít người hỗ trợ. Tôi không thể nói rõ mình nên dùng cảm xúc gì để đối mặt.

Năm mười tám tuổi ấy, tôi và Hứa Viễn Sơn chấm dứt tình cha con đời này.

Ông nói, “Hứa Gia Dương, ta sẽ không tha thứ cho con. Ta không có đứa con trai này.”

Khi đó, tôi trả lời thế nào ấy nhỉ?

Tôi nói, “Rất tốt, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông. Tôi cũng chẳng có người cha này.”

Chín năm, đến nay ngực tôi vẫn còn có thể cảm giác được sự đoạn tuyệt dứt khoát đó.

‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵

Lời editor: Ở chương này có một đoạn tôi rất ấn tượng. Chính là đoạn Chu Minh Khải gọi tên Hứa Gia Dương khi TV chiếu “Bá vương biệt cơ”, và những lời sau đó của Hứa Gia Dương dành cho Chu Minh Khải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện