“Duyệt Nhi, ta không đi đâu hết, chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ ở bên nàng. Ta không đi đâu cả, ta sẽ không rời xa nàng đâu!” Cơ thể mềm nhũn của Duyệt ôm lấy chàng, chàng quay đầu lại ôm chặt cô vào lòng.
“Hàn, thiếp xin lỗi, thiếp không cố ý muốn tức giận với chàng, thiếp chỉ vì quá lo cho con, thiếp thật sự rất lo lắng.” Duyệt sụt sùi, trông cô lúc ấy thật sự rất bất lực, rất đau lòng.
Cô thật sự lo sợ đứa con sẽ rời xa hai người, thật sự rất sợ!
“Duyệt nhi, nàng đừng lo lắng, con nhất định sẽ không sao! Tất cả mọi chuyện đã qua rồi.” Hàn biết Duyệt đang đau đớn, nhưng ngoài việc an ủi ra thì chàng còn biết làm gì đây?
Ba ngày sau, Lạc thần y nhìn Ngạo với sắc mặt nghiêm trọng, sau đó ông đưa cho Ngạo thứ thuốc trong tay mình.
“Đây là Dẫn độc đan và phệ huyết thảo, dẫn độc đan này ngươi hãy cho Duyệt dùng, nó sẽ khiến tất cả Túy Hồng Nhan dồn xuống cổ tay, tiếp đó ngươi hãy ăn thứ phệ huyết thảo này, rồi hút toàn bộ huyết đen từ cổ tay cô ấy, nhưng ngươi cũng nên biết rằng, dù ngươi có không uống thứ huyết đen ấy vào thì phệ huyết thảo cũng sẽ hập thụ thứ máu trong miệng ngươi vào cơ thể, còn nữa, Túy Hồng Nhan một khi đã chuyển giao cho người thứ hai thì nó sẽ ngay lập tức bộc phát, chẳng chốc mấy canh giờ sẽ tử vong.”
Ngạo bối rối đón lấy hai viên thuốc, rồi chàng gật đầu: “Cảm ơn ông!!”
“Tiểu tử, ngươi đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?” Lạc thần y hỏi lại.
Ngạo kiên quyết gật đầu, sau đó chàng quay người bỏ đi.
Hai ngày sai, trong đêm tối, Ngạo cùng Tu La Sát đến bên ngoài phòng của DUyệt, Ngạo đã thu xếp tất cả mọi thứ, cả thư để lại cho mẫu hậu chàng cũng đã viết.
Chàng không thể để Duyệt gặp chuyện! tuyệt đối không!
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, hai người bước vào.
“Hoành huynh…” Ngạo nhìn thấy Hàn ngồi bên giường, hình như đang ru Duyệt ngủ, trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót, nhưng ngay lập tức bị chàng nén lại.
Hai tiếng Hoàng huynh đã mười mấy năm nay chàng chưa từng thốt ra, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng.
Hàn nghe thấy tiếng Ngạo, khẽ giật mình, đã khuya thế này mà Ngạo còn đến tìm chàng làm gì, chàng càng ngạc nhiên khi thấy Ngạo gọi mình như thế, đã lâu rồi chàng không nghe thấy Ngạo gọi hai tiếng hoàng huynh.
“Lục đê, có việc gì vậy?”
Hàn rõ ràng cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng không thể nói thành lời, chẳng nhẽ con trai gặp chuyện gì?
“Hàn, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!” Tu La Sát nhìn Hàn nói.
Hôm nay ông đi cùng Ngạo cũng chỉ vì muốn tách Hàn ra, vì Ngạo biết Hàn sẽ tuyệt đối không đồng ý, mà Duyệt cũng chắc chắn sẽ tìm mọi cách để khiến Hàn ngăn chàng lại, để chắc chắn, chàng muốn Tu La Sát dẫn Hàn ra ngoài.
“Sao lại phải ra ngoài, chẳng nhẽ con tôi xảy ra chuyện gì? Có gì mau nói thẳng trước mặt tôi này, đừng có giấu diếm.”
Duyệt vừa mới chợp mắt, khi hai người Ngạo vừa bước vào cô cũng choàng tỉnh, nghe thấy Tu La sát nói muốn ra ngoài nói chuyện với Hàn, cô liền cho rằng đứa bé đã xảy ra chuyện gì.
“Duyệt, nàng đừng vội kích động, con nàng vẫn ổn, là… là sức khỏe của phụ hoàng, có mấy vị thái y đang đợi hoàng huynh ở bên ngoài, muốn bẩm báo tình trạng sức khỏe của phụ hoàng, nàng đừng lo lắng, con nàng thật sự không sao!” Ngạo vội vàng vỗ về cơn kích động của Duyệt.
“Hàn, thiếp xin lỗi, thiếp không cố ý muốn tức giận với chàng, thiếp chỉ vì quá lo cho con, thiếp thật sự rất lo lắng.” Duyệt sụt sùi, trông cô lúc ấy thật sự rất bất lực, rất đau lòng.
Cô thật sự lo sợ đứa con sẽ rời xa hai người, thật sự rất sợ!
“Duyệt nhi, nàng đừng lo lắng, con nhất định sẽ không sao! Tất cả mọi chuyện đã qua rồi.” Hàn biết Duyệt đang đau đớn, nhưng ngoài việc an ủi ra thì chàng còn biết làm gì đây?
Ba ngày sau, Lạc thần y nhìn Ngạo với sắc mặt nghiêm trọng, sau đó ông đưa cho Ngạo thứ thuốc trong tay mình.
“Đây là Dẫn độc đan và phệ huyết thảo, dẫn độc đan này ngươi hãy cho Duyệt dùng, nó sẽ khiến tất cả Túy Hồng Nhan dồn xuống cổ tay, tiếp đó ngươi hãy ăn thứ phệ huyết thảo này, rồi hút toàn bộ huyết đen từ cổ tay cô ấy, nhưng ngươi cũng nên biết rằng, dù ngươi có không uống thứ huyết đen ấy vào thì phệ huyết thảo cũng sẽ hập thụ thứ máu trong miệng ngươi vào cơ thể, còn nữa, Túy Hồng Nhan một khi đã chuyển giao cho người thứ hai thì nó sẽ ngay lập tức bộc phát, chẳng chốc mấy canh giờ sẽ tử vong.”
Ngạo bối rối đón lấy hai viên thuốc, rồi chàng gật đầu: “Cảm ơn ông!!”
“Tiểu tử, ngươi đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?” Lạc thần y hỏi lại.
Ngạo kiên quyết gật đầu, sau đó chàng quay người bỏ đi.
Hai ngày sai, trong đêm tối, Ngạo cùng Tu La Sát đến bên ngoài phòng của DUyệt, Ngạo đã thu xếp tất cả mọi thứ, cả thư để lại cho mẫu hậu chàng cũng đã viết.
Chàng không thể để Duyệt gặp chuyện! tuyệt đối không!
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, hai người bước vào.
“Hoành huynh…” Ngạo nhìn thấy Hàn ngồi bên giường, hình như đang ru Duyệt ngủ, trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót, nhưng ngay lập tức bị chàng nén lại.
Hai tiếng Hoàng huynh đã mười mấy năm nay chàng chưa từng thốt ra, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng.
Hàn nghe thấy tiếng Ngạo, khẽ giật mình, đã khuya thế này mà Ngạo còn đến tìm chàng làm gì, chàng càng ngạc nhiên khi thấy Ngạo gọi mình như thế, đã lâu rồi chàng không nghe thấy Ngạo gọi hai tiếng hoàng huynh.
“Lục đê, có việc gì vậy?”
Hàn rõ ràng cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng không thể nói thành lời, chẳng nhẽ con trai gặp chuyện gì?
“Hàn, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!” Tu La Sát nhìn Hàn nói.
Hôm nay ông đi cùng Ngạo cũng chỉ vì muốn tách Hàn ra, vì Ngạo biết Hàn sẽ tuyệt đối không đồng ý, mà Duyệt cũng chắc chắn sẽ tìm mọi cách để khiến Hàn ngăn chàng lại, để chắc chắn, chàng muốn Tu La Sát dẫn Hàn ra ngoài.
“Sao lại phải ra ngoài, chẳng nhẽ con tôi xảy ra chuyện gì? Có gì mau nói thẳng trước mặt tôi này, đừng có giấu diếm.”
Duyệt vừa mới chợp mắt, khi hai người Ngạo vừa bước vào cô cũng choàng tỉnh, nghe thấy Tu La sát nói muốn ra ngoài nói chuyện với Hàn, cô liền cho rằng đứa bé đã xảy ra chuyện gì.
“Duyệt, nàng đừng vội kích động, con nàng vẫn ổn, là… là sức khỏe của phụ hoàng, có mấy vị thái y đang đợi hoàng huynh ở bên ngoài, muốn bẩm báo tình trạng sức khỏe của phụ hoàng, nàng đừng lo lắng, con nàng thật sự không sao!” Ngạo vội vàng vỗ về cơn kích động của Duyệt.
Danh sách chương