Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn mặt không hề có chút sợ hãi, đột nhiên ánh mắt hướng về Lãnh Phức Hương đang cưỡi trên lưng ngựa, lúc này mặt của nàng đang sực mùi đố kị, nhìn 2 người bọn họ, Tô Duyệt Duyệt nở 1 nụ cười kì lạ, nhìn thấy quận chúa kia càng tức, nàng càng cảm thấy vui vẻ.
Giống như đang trêu tức vậy, Tô Duyệt Duyệt không hề do dự ôm lấy cổ của Bắc Thần Hàn, trực tiếp đứng trước mặt Lãnh Phức Hương, ôm hôn Bắc Thần Hàn. Nàng chính là không tin, Lãnh Phức Hương nhìn thấy màn kịch này tâm tình còn yên ổn, người xưa nói, muốn dành được phần thắng thì phải đánh đòn tâm lý. Quả nhiên…..
“A…. Tô Duyệt Duyệt… ngươi như nào có thể thân ái với điện hạ…” Lãnh Phức Hương gầm lên giận dữ.
Lão nhị và lão tứ lần lượt đứng sang 1 bên, cười cười nhìn biểu cảm khác nhau của 3 người, mà lão tam Bắc Thần Lẫm thì lại thống khổ nhìn bộ dạng thân mật của vợ chồng họ, cũng cảm thấy hơi khẩn trương.
Bắc Thần Hàn nhất thời lặng người, nhưng khi mà hắn cảm nhận thấy Tô Duyệt Duyệt muốn rời xa hắn, lập tức ôm lấy đầu nàng, không để nàng rời xa, khó lắm đây là lần đầu tiên nàng chủ động, hắn làm sao có thể để kết thúc dễ dàng như vậy được.
Tô Duyệt Duyệt trợn tròn mắt kinh ngạc, cái miệng nhỏ cũng bất giác nở 1 nụ cười, lại cũng để cho cái lưỡi quả quyết của hắn thoải mái mà thâm nhập vào. Khi mà nàng đã phục hồi lại tình thần, bàn tay nhỏ bé muốn kháng cự thì lại bị Bắc Thần Hàn giữ chặt lại.
Đáng ghét, tên biến thái này cư nhiên ăn đậu hũ của nàng, nàng chỉ là muốn hôn nhẹ nhàng mà thôi, cuối cùng cái miệng nhỏ này cư nhiên bị hắn hôn cho vừa đỏ vừa sưng, mất mặt chết được.
“Miệng của ngươi thật ngọt…” Bắc Thần Hàn lấy tay xoa xoa cái môi đỏ ửng của nàng, dịu dàng nói.
Tô Duyệt Duyệt lườm Bắc Thần Hàn 1 cái: “Ngươi cư nhiên dám lừa ta…”.
“Oan uổng a! Dường như là nhà ngươi chủ động thân thiết với bổn vương, không phải sao? Duyệt Duyệt ngoan, đừng thi đấu nữa, như vậy quá nguy hiểm.” Bắc Thần Hàn nhìn Tô Duyệt Duyệt nghiêm túc nói.
Tô Duyệt Duyệt lúc này mới nghĩ đến còn có cuộc thi phải thi a! “May có ngươi nhắc nhở ta, ngươi đứng sang 1 bên đi..”
Nàng không nói nhiều nữa, trực tiếp đến trước con ngựa, giả ngốc trèo lên lưng ngựa, quay đầu lại thì phát hiện Lãnh Phức Hương đã tức mặt đỏ gay gắt lên rồi.
“Vừa rồi điện hạ hôn ta thật đau a! Ngươi còn chưa biết nụ hôn của điện hạ ngọt như nào đâu…” Tô Duyệt Duyệt tặc lưỡi nói.
Tức đi, tức đi… tốt nhất là ngươi tức chết đi.. há há!! Quả nhiên, Lãnh Phức Hương không chịu nổi khiêu khích, lại 1 lần nữa hét lớn: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi chết chắc rồi….”.
“Quận chúa còn chưa nói rõ luật chơi, như nào mới là thắng đây?” Tô Duyệt Duyệt nhún vai, nhìn nàng ta hỏi.
“Phía trước có 1 lá cơ, chúng ta lấy đó làm đích, đoạt lấy lá cờ và đem về đây, người trở về đầu tiên sẽ thắng trong trận này.” Lãnh Phức Hương kìm nén cơn tức giận, giải thích rõ rang.
Tô Duyệt Duyệt gật đầu, đột nhiên chuyển sang nhìn 4 vị hoàng tử.: “Này, Các người đã nghe rõ quy tắc rồi chứ.. do các ngươi làm trọng tài nhé..”
“Duyệt Duyệt…” Bắc Thần Hàn còn muốn nói gì, lại nhìn thấy Duyệt Duyệt cơ bản không thèm để ý đến hắn, đồng thời cùng quận chúa quất roi ngựa đi mất.
“Duyệt Duyệt, cẩn thận…” Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Lẫn nhìn thấy thân ảnh của Tô Duyệt Duyệt, lần lược hét lớn.
Tô Duyệt Duyệt 1 tay cầm chắc yên ngựa, 1 tay cầm chắc roi quất ngựa, đáng tiếc cuối cùng là không bằng người ta, dần dần bị bỏ rơi.Đầu tiên là nửa đầu, tiếp đến là nửa thân, cuối cùng bị con ngựa của Lãnh Phức Hương vượt hẳn lên.
Lãnh Phức Hương vừa phi ngựa, vừa quay đầu cười nói: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi thua chắc rồi…” Nói xong, phủ lấy thân ngựa, hai chân thúc ngựa, con ngựa trong không gian hí lên 1 tiếng, ngựa nàng ta càng phi càng nhanh.
Sau khi 2 người dành được cơ, lần lượt quay đầu trở về, Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy nàng ta càng đi xa càng kiêu ngạo, đột nhiên hận lòng, bỏ roi ngựa, thuận tay lấy cái kim vàng ở trên đầu xuống, cầm chắc yên ngựa, cắn răng hít 1 hơi lấy kim châm đâm vào đít ngựa. Chỉ nghe thấy con ngựa lồng lên, gầm 1 tiếng, rồi phi như bay. Tô Duyệt Duyệt vội nắm ___chắc yên ngựa, hai chân dùng toàn lực bám chắc lấy thân ngựa, lắc lư trên lưng ngựa mà đi.
___Lâm HiHi___
Giống như đang trêu tức vậy, Tô Duyệt Duyệt không hề do dự ôm lấy cổ của Bắc Thần Hàn, trực tiếp đứng trước mặt Lãnh Phức Hương, ôm hôn Bắc Thần Hàn. Nàng chính là không tin, Lãnh Phức Hương nhìn thấy màn kịch này tâm tình còn yên ổn, người xưa nói, muốn dành được phần thắng thì phải đánh đòn tâm lý. Quả nhiên…..
“A…. Tô Duyệt Duyệt… ngươi như nào có thể thân ái với điện hạ…” Lãnh Phức Hương gầm lên giận dữ.
Lão nhị và lão tứ lần lượt đứng sang 1 bên, cười cười nhìn biểu cảm khác nhau của 3 người, mà lão tam Bắc Thần Lẫm thì lại thống khổ nhìn bộ dạng thân mật của vợ chồng họ, cũng cảm thấy hơi khẩn trương.
Bắc Thần Hàn nhất thời lặng người, nhưng khi mà hắn cảm nhận thấy Tô Duyệt Duyệt muốn rời xa hắn, lập tức ôm lấy đầu nàng, không để nàng rời xa, khó lắm đây là lần đầu tiên nàng chủ động, hắn làm sao có thể để kết thúc dễ dàng như vậy được.
Tô Duyệt Duyệt trợn tròn mắt kinh ngạc, cái miệng nhỏ cũng bất giác nở 1 nụ cười, lại cũng để cho cái lưỡi quả quyết của hắn thoải mái mà thâm nhập vào. Khi mà nàng đã phục hồi lại tình thần, bàn tay nhỏ bé muốn kháng cự thì lại bị Bắc Thần Hàn giữ chặt lại.
Đáng ghét, tên biến thái này cư nhiên ăn đậu hũ của nàng, nàng chỉ là muốn hôn nhẹ nhàng mà thôi, cuối cùng cái miệng nhỏ này cư nhiên bị hắn hôn cho vừa đỏ vừa sưng, mất mặt chết được.
“Miệng của ngươi thật ngọt…” Bắc Thần Hàn lấy tay xoa xoa cái môi đỏ ửng của nàng, dịu dàng nói.
Tô Duyệt Duyệt lườm Bắc Thần Hàn 1 cái: “Ngươi cư nhiên dám lừa ta…”.
“Oan uổng a! Dường như là nhà ngươi chủ động thân thiết với bổn vương, không phải sao? Duyệt Duyệt ngoan, đừng thi đấu nữa, như vậy quá nguy hiểm.” Bắc Thần Hàn nhìn Tô Duyệt Duyệt nghiêm túc nói.
Tô Duyệt Duyệt lúc này mới nghĩ đến còn có cuộc thi phải thi a! “May có ngươi nhắc nhở ta, ngươi đứng sang 1 bên đi..”
Nàng không nói nhiều nữa, trực tiếp đến trước con ngựa, giả ngốc trèo lên lưng ngựa, quay đầu lại thì phát hiện Lãnh Phức Hương đã tức mặt đỏ gay gắt lên rồi.
“Vừa rồi điện hạ hôn ta thật đau a! Ngươi còn chưa biết nụ hôn của điện hạ ngọt như nào đâu…” Tô Duyệt Duyệt tặc lưỡi nói.
Tức đi, tức đi… tốt nhất là ngươi tức chết đi.. há há!! Quả nhiên, Lãnh Phức Hương không chịu nổi khiêu khích, lại 1 lần nữa hét lớn: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi chết chắc rồi….”.
“Quận chúa còn chưa nói rõ luật chơi, như nào mới là thắng đây?” Tô Duyệt Duyệt nhún vai, nhìn nàng ta hỏi.
“Phía trước có 1 lá cơ, chúng ta lấy đó làm đích, đoạt lấy lá cờ và đem về đây, người trở về đầu tiên sẽ thắng trong trận này.” Lãnh Phức Hương kìm nén cơn tức giận, giải thích rõ rang.
Tô Duyệt Duyệt gật đầu, đột nhiên chuyển sang nhìn 4 vị hoàng tử.: “Này, Các người đã nghe rõ quy tắc rồi chứ.. do các ngươi làm trọng tài nhé..”
“Duyệt Duyệt…” Bắc Thần Hàn còn muốn nói gì, lại nhìn thấy Duyệt Duyệt cơ bản không thèm để ý đến hắn, đồng thời cùng quận chúa quất roi ngựa đi mất.
“Duyệt Duyệt, cẩn thận…” Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Lẫn nhìn thấy thân ảnh của Tô Duyệt Duyệt, lần lược hét lớn.
Tô Duyệt Duyệt 1 tay cầm chắc yên ngựa, 1 tay cầm chắc roi quất ngựa, đáng tiếc cuối cùng là không bằng người ta, dần dần bị bỏ rơi.Đầu tiên là nửa đầu, tiếp đến là nửa thân, cuối cùng bị con ngựa của Lãnh Phức Hương vượt hẳn lên.
Lãnh Phức Hương vừa phi ngựa, vừa quay đầu cười nói: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi thua chắc rồi…” Nói xong, phủ lấy thân ngựa, hai chân thúc ngựa, con ngựa trong không gian hí lên 1 tiếng, ngựa nàng ta càng phi càng nhanh.
Sau khi 2 người dành được cơ, lần lượt quay đầu trở về, Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy nàng ta càng đi xa càng kiêu ngạo, đột nhiên hận lòng, bỏ roi ngựa, thuận tay lấy cái kim vàng ở trên đầu xuống, cầm chắc yên ngựa, cắn răng hít 1 hơi lấy kim châm đâm vào đít ngựa. Chỉ nghe thấy con ngựa lồng lên, gầm 1 tiếng, rồi phi như bay. Tô Duyệt Duyệt vội nắm ___chắc yên ngựa, hai chân dùng toàn lực bám chắc lấy thân ngựa, lắc lư trên lưng ngựa mà đi.
___Lâm HiHi___
Danh sách chương