Buổi tối. Yến tiệc hoàng cung
Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất sắc mặt rạng rỡ, bên dưới lần lượt là các hoàng tử được sắp xếp ngồi theo thứ tự lớn bé.
“Yến tiệc lần này là để chào đón Ngạo nhi và Tường nhi quay trở về, nào, trầm trước tiên kính các ngươi 2 ly” Hoàng thượng cười nói, sau đó uống cạn ly rượu.
Bắc Thần Ngạo vẫn không có động tĩnh gì, dường như không nghe thấy lời hoàng thượng nói, không gian xung quanh như đóng băng, lần này, Bắc Thần Tường ở 1 bên vội vàng lộ diện hóa giải bầu không khí này, tự mình uống cạn 2 ly rượu.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, chỉ là không có ai dám nói gì, hoàng hậu vội vàng mở miệng nói: “Ngạo nhi, mấy năm nay con sống như nào? Mẫu hậu quả thật rất nhớ con”.
“Xem ra tâm tư của mẫu hậu chưa bao giờ đặt lên đứa con này, nếu không thì như nào hỏi con cái vẫn đề này?” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng, tự rót rượu cho mình rồi uống cạn.
Sắc mặt hoàng hậu thay đổi, lúc này không biết phải nói như nào, không khí lúc này lại lần nữa vì câu nói của Bắc Thần Ngạo, trở nên hết sức kỳ lạ.
Mu quang của Tô Duyệt Duyệt nhìn Bắc Thần Ngạo, hoàng thượng và hoàng hậu như nào cũng là thân sinh của hắn, hắn như nào có thể dùng thái độ như vậy đối đãi với bọn họ? “Lục thái tử có phải hơi quá đáng rồi không? Ngươi như nào cũng không nên dùng thái độ đó đối đãi với những người thân sinh ra mình..” Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn, mở miệng nói.
Tô Duyệt Duyệt từ nhỏ đã không có bố mẹ, sinh ra và lớn lên 1 mình ở cô nhi viện, cho nên nàng từ trước đến giờ luôn luôn hi vọng có bố mẹ, có thể cảm nhận sự đầm ấm của gia đình.
Chỉ cần nhìn thấy con cái không hiếu thuận với bố mẹ, nàng liền không chịu đựng được, lên tiếng trách móc hắn, chính như vậy nên….
Bắc Thần Hàn kéo kéo góc áo của nàng, nhỏ tiếng nói: “Ngươi không biết nguyên nhân hậu quả, ngậm miệng lại”.
Nàng quay đầu nhìn hắn, ngoan ngoãn không nói nữa.
“Thái tử phi cảm thấy bổn vương phải đối đãi với bọn họ như nào? Ngươi nói xem…” Bắc Thần Hàn góc miệng giật giật, nhìn nàng hỏi.
“Ngươi nên phải…” Tô Duyệt Duyệt không nhịn được, muốn mở miệng nói, lại bị hoàng hậu chặn đứng.
“Tô Duyệt Duyệt, đủ rồi, việc của chúng ta không tới lượt ngươi chen vào”. Hoàng hậu sắc mặt khó coi nhìn Tô Duyệt Duyệt nói.
Tô Duyệt Duyệt nhún nhún vai, gật gật đầu biểu thị nàng không them quản nữa, người ta đã không cảm kích rồi, nàng hà tất phải lấy khuôn mặt nóng ấm của nàng đi giúp cho cái mông lạnh băng của người ta chứ.
Như vậy, yến tiệc trong sự kì lạ này lại càng thêm không khí khó hiểu.
Hoàng hậu đột nhiên nhìn Tô Duyệt Duyệt, sau đó dặn dò vào tai của Lý mama, chỉ nhìn thấy chủ nô hai người lại lần nữa lộ ra nụ cười nham hiểm.
Không lâu sau, cung nữ mang đến một hộp mộc, Bắc Thần Hàn phát hiện ra là hộp mộc này chính là hộp mà hôm nay hắn mang vào cung tặng hoàng thượng, hắn không biết hoàng hậu tại sao lại cầm vật này trong tay?
“Bổn cung nghe nói lễ vật này là thái tử điện hạ muốn dâng tặng hoàng thượng, có thể làm phiền thái tử phi tận tay mở lễ vật dâng tặng này đề biểu thị thành ý hay không?”. Hoàng hậu cười cười nhìn Tô Duyệt Duyệt nói, trong mâu quang lại lóe sáng.
Sự việc Tô Duyệt Duyệt sớm nay trêu đùa, hoàng hậu vẫn canh cánh trong lòng, bà không cam tâm bị nàng đùa cợt như vậy, đường đường là 1 mẫu nhi thiên hạ, bà cũng muốn để cho Tô Duyệt Duyệt thử nếm mùi vị như vậy.
“Soái ca, thứ mà ngươi tặng là thứ gì?” Tô duyệt Duyệt háo kì hỏi nhỏ vào tai Bắc Thần Hàn.
“Một miếng ngọc bội, bổn vương cũng không biết hoàng hậu đang có chủ ý gì?” Hắn hoài nghi nhìn chiếc hộp mộc đó, trong đầu luôn cảm thấy nó có vấn đề.
Mâu quang hoàng thượng lóe sáng, nhìn Tô Duyệt Duyệt, cười nói: “Duyệt Duyệt, ngươi thay Hàn nhi lại đây mở lễ vật cho trẫm xem nào”.
Sau khi nói xong, mâu quang hoàng thượng đầy phức tạp nhìn thân ảnh ung dung của Tô Duyệt Duyệt đang bước tới, trong lòng dường như đang tính toán cái gì.
___ Lâm HiHi___
Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất sắc mặt rạng rỡ, bên dưới lần lượt là các hoàng tử được sắp xếp ngồi theo thứ tự lớn bé.
“Yến tiệc lần này là để chào đón Ngạo nhi và Tường nhi quay trở về, nào, trầm trước tiên kính các ngươi 2 ly” Hoàng thượng cười nói, sau đó uống cạn ly rượu.
Bắc Thần Ngạo vẫn không có động tĩnh gì, dường như không nghe thấy lời hoàng thượng nói, không gian xung quanh như đóng băng, lần này, Bắc Thần Tường ở 1 bên vội vàng lộ diện hóa giải bầu không khí này, tự mình uống cạn 2 ly rượu.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, chỉ là không có ai dám nói gì, hoàng hậu vội vàng mở miệng nói: “Ngạo nhi, mấy năm nay con sống như nào? Mẫu hậu quả thật rất nhớ con”.
“Xem ra tâm tư của mẫu hậu chưa bao giờ đặt lên đứa con này, nếu không thì như nào hỏi con cái vẫn đề này?” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng, tự rót rượu cho mình rồi uống cạn.
Sắc mặt hoàng hậu thay đổi, lúc này không biết phải nói như nào, không khí lúc này lại lần nữa vì câu nói của Bắc Thần Ngạo, trở nên hết sức kỳ lạ.
Mu quang của Tô Duyệt Duyệt nhìn Bắc Thần Ngạo, hoàng thượng và hoàng hậu như nào cũng là thân sinh của hắn, hắn như nào có thể dùng thái độ như vậy đối đãi với bọn họ? “Lục thái tử có phải hơi quá đáng rồi không? Ngươi như nào cũng không nên dùng thái độ đó đối đãi với những người thân sinh ra mình..” Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn, mở miệng nói.
Tô Duyệt Duyệt từ nhỏ đã không có bố mẹ, sinh ra và lớn lên 1 mình ở cô nhi viện, cho nên nàng từ trước đến giờ luôn luôn hi vọng có bố mẹ, có thể cảm nhận sự đầm ấm của gia đình.
Chỉ cần nhìn thấy con cái không hiếu thuận với bố mẹ, nàng liền không chịu đựng được, lên tiếng trách móc hắn, chính như vậy nên….
Bắc Thần Hàn kéo kéo góc áo của nàng, nhỏ tiếng nói: “Ngươi không biết nguyên nhân hậu quả, ngậm miệng lại”.
Nàng quay đầu nhìn hắn, ngoan ngoãn không nói nữa.
“Thái tử phi cảm thấy bổn vương phải đối đãi với bọn họ như nào? Ngươi nói xem…” Bắc Thần Hàn góc miệng giật giật, nhìn nàng hỏi.
“Ngươi nên phải…” Tô Duyệt Duyệt không nhịn được, muốn mở miệng nói, lại bị hoàng hậu chặn đứng.
“Tô Duyệt Duyệt, đủ rồi, việc của chúng ta không tới lượt ngươi chen vào”. Hoàng hậu sắc mặt khó coi nhìn Tô Duyệt Duyệt nói.
Tô Duyệt Duyệt nhún nhún vai, gật gật đầu biểu thị nàng không them quản nữa, người ta đã không cảm kích rồi, nàng hà tất phải lấy khuôn mặt nóng ấm của nàng đi giúp cho cái mông lạnh băng của người ta chứ.
Như vậy, yến tiệc trong sự kì lạ này lại càng thêm không khí khó hiểu.
Hoàng hậu đột nhiên nhìn Tô Duyệt Duyệt, sau đó dặn dò vào tai của Lý mama, chỉ nhìn thấy chủ nô hai người lại lần nữa lộ ra nụ cười nham hiểm.
Không lâu sau, cung nữ mang đến một hộp mộc, Bắc Thần Hàn phát hiện ra là hộp mộc này chính là hộp mà hôm nay hắn mang vào cung tặng hoàng thượng, hắn không biết hoàng hậu tại sao lại cầm vật này trong tay?
“Bổn cung nghe nói lễ vật này là thái tử điện hạ muốn dâng tặng hoàng thượng, có thể làm phiền thái tử phi tận tay mở lễ vật dâng tặng này đề biểu thị thành ý hay không?”. Hoàng hậu cười cười nhìn Tô Duyệt Duyệt nói, trong mâu quang lại lóe sáng.
Sự việc Tô Duyệt Duyệt sớm nay trêu đùa, hoàng hậu vẫn canh cánh trong lòng, bà không cam tâm bị nàng đùa cợt như vậy, đường đường là 1 mẫu nhi thiên hạ, bà cũng muốn để cho Tô Duyệt Duyệt thử nếm mùi vị như vậy.
“Soái ca, thứ mà ngươi tặng là thứ gì?” Tô duyệt Duyệt háo kì hỏi nhỏ vào tai Bắc Thần Hàn.
“Một miếng ngọc bội, bổn vương cũng không biết hoàng hậu đang có chủ ý gì?” Hắn hoài nghi nhìn chiếc hộp mộc đó, trong đầu luôn cảm thấy nó có vấn đề.
Mâu quang hoàng thượng lóe sáng, nhìn Tô Duyệt Duyệt, cười nói: “Duyệt Duyệt, ngươi thay Hàn nhi lại đây mở lễ vật cho trẫm xem nào”.
Sau khi nói xong, mâu quang hoàng thượng đầy phức tạp nhìn thân ảnh ung dung của Tô Duyệt Duyệt đang bước tới, trong lòng dường như đang tính toán cái gì.
___ Lâm HiHi___
Danh sách chương