Tô Duyệt Duyệt cười cười, sau đó quay người đi về vị trí của mình.
Mâu quang Bắc Thần Hãn bỗng chốc sáng rực, chăm chú nhìn nụ cười trên mặt Tô Duyệt Duyệt, đột nhiên góc miệng cũng bất giác cong lên nở ra một nụ cười vô cùng dễ coi, nàng lại vừa thay hắn chuốc một cốc rượu ngon.
Hoàng đế cũng đem ánh nhìn đặt trên người Tô Duyệt Duyệt, thu từng động tác của nàng vào trong mắt, nụ cười cũng ngày càng lớn.
Cứ như vậy, buổi tiệc cũng dần dần đến hồi cuối, Bắc Thần Hàn đột nhiên phát hiện Tô Duyệt Duyệt đang không ngừng nhìn vế phía hoàng hậu, trong lòng liền cảm thấy có chút hoài nghi.
“Duyệt Duyệt, ngươi đang nhìn cái gì vậy?” hắn hỏi.
Tô Duyệt Duyệt nở một nụ cười, chỉ nhìn liếc qua hắn, sau đó lại quay đầu tiếp tục nhìn khuôn mặt của hoàng hậu.
“Ta nhìn chơi thôi a!!” nàng cười cười nói.
Nhìn chơi? Bắc Thần Hàn vô cùng hoài nghi, hắn thật sự không biết nàng nói như vậy rốt cuộc la ý gì.
Hoàng hậu sắc mặt ngày càng khó coi, tay cũng theo đó cúi người ôm lấy bụng, không biết vì sao bụng của mụ bỗng nhiên đau thắt từng cơn từng cơn, lam cho cả khuôn mặt đều chảy mồ hôi hột.
Mụ ta hơi hơi di chuyển thân thể, bỗng một tiếng xì hơi vô cùng rõ ràng phát ra: “ Bủm…”
Cả đại điện đang vô cùng yên tĩnh, một tiếng xì hơi vô cùng lớn ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, liên tục lắc đầu biểu thị không phải mình.
Khuôn mặt của hoàng hậu ngay lập tức đỏ đến tận mang tai, cúi đầu không dám nhìn thẳng mọi người, cố gắng kiểm soát bản thân, chỉ là……
“Bủm….Bủm bủm bủm….” Một cuỗi âm thanh không ngừng phát ra, ngày càng rõ ràng hơn.
Tô Duyệt Duyệt đột nhiên cười lớn, trực tiếp chỉ về phía hoàng hậu, tỏ ra vô tội nói: “Hoàng hậu nương nương, bụng của ngươi nếu đã đau thì nhanh đi nhà xí a, cứ như vậy xì hơi thật là không tôn trọng mọi người”
Hoàng hậu vừa tức vừa ngại trừng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, ánh mắt của mọi người cũng dần dần đổ dồn lên trên người hoàng hậu, có người cười, cũng có người tỏ ra xem thường.
“Tô Duyệt Duyệt, Ngươi đã đủ chưa….Bủm….bủm…” Hoàng hậu to tiếng hét, do dùng lực quá mạnh nên lại một lần nữa không kìm được mà xì hơi.
Tô Duyệt Duyệt nhăn nhăn lông mày, vội vàng đưa tay lên bịt mũi của mình lại.
“Ai…thật khó ngửi a! Hoàng hậu nương nương ngươi khẳng định là đã ăn quá nhiều thịt rồi, nếu không thì sao có thể thối như vậy chứ?”
Mọi người ai cũng đưa tay lên bịt mũi, không muốn bản thân phải hít cái loại khí thối này.
Hoàng hậu nhìn thấy mọi người bộ dáng xem thường như vậy, khuôn mặt lại càng lúc càng đỏ, bất giác lệ rơi đầy mặt, không muốn nói thêm gì nữa, ngay lập tức đứng dậy chạy đi.
“Bủm Bủm….Bủm…” trong lúc chạy, do không kiểm soát được, tiếng xì hơi cứ thế tiếp tục phát ra.
Sau khi hoàng hậu rời đi, cả đại điện mới hồi phục được không khí trong lành ban đầu.
Hoàng thượng nhìn nụ cười của Tô Duyệt Duyệt, trong mâu quang của ông cũng vô cùng khó nói, kỳ thực lúc Tô Duyệt Duyệt lén lút bỏ thuốc vào chén trà của hoàng hậu, ông đã nhìn thấy rồi.
“Duyệt Duyệt, người vào ngự thư phòng gặp ta, những người còn lại sau khi dùng cơm xong, có thể hồi phủ” hoàng đế nghiêm túc nhìn mọi người nói.
Tô Duyệt Duyệt nhăn nhăn lông mày, không biết hoàng thượng tìm nang có việc gì?
Bắc Thần Hàn cho rằng hoàng thượng muốn trách phạt tính hiếu động của Tô Duyệt Duyệt, vội vàng nói: “ phụ hoàng, Duyệt Duyệt nàng ấy không phải cố ý”
Hoàng thượng nhìn hắn ta, sau đó cười cười nói: “ con đến điện thái tử trước đi, trẫm có việc cần nói với Duyệt Duyệt”
Cứ như vậy, Tô Duyệt Duyệt khắp mặt tràn đầy vẻ hoài nghi cùng hoàng thượng đi vào ngự thư phòng, mà Bắc Thần Hàn lại có chút lo lằng nhìn theo bóng dáng của hai người họ.
__Hồng Trần___
Mâu quang Bắc Thần Hãn bỗng chốc sáng rực, chăm chú nhìn nụ cười trên mặt Tô Duyệt Duyệt, đột nhiên góc miệng cũng bất giác cong lên nở ra một nụ cười vô cùng dễ coi, nàng lại vừa thay hắn chuốc một cốc rượu ngon.
Hoàng đế cũng đem ánh nhìn đặt trên người Tô Duyệt Duyệt, thu từng động tác của nàng vào trong mắt, nụ cười cũng ngày càng lớn.
Cứ như vậy, buổi tiệc cũng dần dần đến hồi cuối, Bắc Thần Hàn đột nhiên phát hiện Tô Duyệt Duyệt đang không ngừng nhìn vế phía hoàng hậu, trong lòng liền cảm thấy có chút hoài nghi.
“Duyệt Duyệt, ngươi đang nhìn cái gì vậy?” hắn hỏi.
Tô Duyệt Duyệt nở một nụ cười, chỉ nhìn liếc qua hắn, sau đó lại quay đầu tiếp tục nhìn khuôn mặt của hoàng hậu.
“Ta nhìn chơi thôi a!!” nàng cười cười nói.
Nhìn chơi? Bắc Thần Hàn vô cùng hoài nghi, hắn thật sự không biết nàng nói như vậy rốt cuộc la ý gì.
Hoàng hậu sắc mặt ngày càng khó coi, tay cũng theo đó cúi người ôm lấy bụng, không biết vì sao bụng của mụ bỗng nhiên đau thắt từng cơn từng cơn, lam cho cả khuôn mặt đều chảy mồ hôi hột.
Mụ ta hơi hơi di chuyển thân thể, bỗng một tiếng xì hơi vô cùng rõ ràng phát ra: “ Bủm…”
Cả đại điện đang vô cùng yên tĩnh, một tiếng xì hơi vô cùng lớn ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, liên tục lắc đầu biểu thị không phải mình.
Khuôn mặt của hoàng hậu ngay lập tức đỏ đến tận mang tai, cúi đầu không dám nhìn thẳng mọi người, cố gắng kiểm soát bản thân, chỉ là……
“Bủm….Bủm bủm bủm….” Một cuỗi âm thanh không ngừng phát ra, ngày càng rõ ràng hơn.
Tô Duyệt Duyệt đột nhiên cười lớn, trực tiếp chỉ về phía hoàng hậu, tỏ ra vô tội nói: “Hoàng hậu nương nương, bụng của ngươi nếu đã đau thì nhanh đi nhà xí a, cứ như vậy xì hơi thật là không tôn trọng mọi người”
Hoàng hậu vừa tức vừa ngại trừng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, ánh mắt của mọi người cũng dần dần đổ dồn lên trên người hoàng hậu, có người cười, cũng có người tỏ ra xem thường.
“Tô Duyệt Duyệt, Ngươi đã đủ chưa….Bủm….bủm…” Hoàng hậu to tiếng hét, do dùng lực quá mạnh nên lại một lần nữa không kìm được mà xì hơi.
Tô Duyệt Duyệt nhăn nhăn lông mày, vội vàng đưa tay lên bịt mũi của mình lại.
“Ai…thật khó ngửi a! Hoàng hậu nương nương ngươi khẳng định là đã ăn quá nhiều thịt rồi, nếu không thì sao có thể thối như vậy chứ?”
Mọi người ai cũng đưa tay lên bịt mũi, không muốn bản thân phải hít cái loại khí thối này.
Hoàng hậu nhìn thấy mọi người bộ dáng xem thường như vậy, khuôn mặt lại càng lúc càng đỏ, bất giác lệ rơi đầy mặt, không muốn nói thêm gì nữa, ngay lập tức đứng dậy chạy đi.
“Bủm Bủm….Bủm…” trong lúc chạy, do không kiểm soát được, tiếng xì hơi cứ thế tiếp tục phát ra.
Sau khi hoàng hậu rời đi, cả đại điện mới hồi phục được không khí trong lành ban đầu.
Hoàng thượng nhìn nụ cười của Tô Duyệt Duyệt, trong mâu quang của ông cũng vô cùng khó nói, kỳ thực lúc Tô Duyệt Duyệt lén lút bỏ thuốc vào chén trà của hoàng hậu, ông đã nhìn thấy rồi.
“Duyệt Duyệt, người vào ngự thư phòng gặp ta, những người còn lại sau khi dùng cơm xong, có thể hồi phủ” hoàng đế nghiêm túc nhìn mọi người nói.
Tô Duyệt Duyệt nhăn nhăn lông mày, không biết hoàng thượng tìm nang có việc gì?
Bắc Thần Hàn cho rằng hoàng thượng muốn trách phạt tính hiếu động của Tô Duyệt Duyệt, vội vàng nói: “ phụ hoàng, Duyệt Duyệt nàng ấy không phải cố ý”
Hoàng thượng nhìn hắn ta, sau đó cười cười nói: “ con đến điện thái tử trước đi, trẫm có việc cần nói với Duyệt Duyệt”
Cứ như vậy, Tô Duyệt Duyệt khắp mặt tràn đầy vẻ hoài nghi cùng hoàng thượng đi vào ngự thư phòng, mà Bắc Thần Hàn lại có chút lo lằng nhìn theo bóng dáng của hai người họ.
__Hồng Trần___
Danh sách chương