Một buổi chiều mùa xuân quang đãng, ánh nắng ấm áp, gió thổi hiu hiu. Cả kinh thành vẫn đang ồn ào, náo nhiệt.

.

.

.

Trong phủ thái tử…

Một bóng nữ nhỏ nhắn đang bước đi thoăn thoắt, bước đi của cô tuy không dài, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ trong chốc lát, cô đã vắt vẻo trên một cái cây lớn, một mình yên tĩnh thoải mái trên một chạc cây vững chắc.

Những tia nắng dịu dàng xuyên qua những tán lá cây tươi tốt, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt của cô, khiến cho cả gương mặt ấy như đang tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ. Cô có một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn như có thể bao trọn được trong lòng bàn bàn tay, các nét trên gương mặt cô đều hết sức cân đối, nhưng có lẽ sự thu hút nằm nhiều nhất ở đôi mắt trong sáng như ngọc kia, lúc nào cũng toát lên một vẻ thông minh, lanh lợi.

  “Ôi trời, thái tử phi, người làm gì mà lại phải trèo lên cây như vậy, người nên xuống mau đi ạ” Một nha đầu bận đồ tì nữ đững dưới gốc cây từ bao giờ đang hốt hoảng kêu la.

Nô tì này là người thân cận đã đi theo Tô Duyệt Duyệt từ nhỏ đến giờ, ngay cả khi đã vào phủ thái tử. Thế mà giờ đây, cô thật sự không thể lí giải nổi, từ khi chủ nhân từ hoàng cung trở về, đột nhiên như biến thành một người hoàn toàn khác, cái gọi là tiểu thư con nhà khuê các biến đi đâu mất, thay vào đó là hết lần này đến lần khác những hành động vô cùng lỗ mãn, ví như việc trèo cây này.

“Tiểu Thúy, ngươi không cần phải suốt ngày cứ lẽo đẽo theo ta thế đâu, mau đi đi, ta muốn một mình yên tĩnh” Tô Duyệt Duyệt nhắm mắt, tựa lưng vào thân cây thư giãn.

Quay về quá khứ đã được một tháng rồi, từ lúc trở về từ hoàng cung, đã một tháng rồi cô chưa nhìn thấy Bắc Thần Hàn. Thật sự không thể hiểu nổi, kẻ đó rõ ràng không ưa gì cô, vậy mà vẫn khăng khăng không chịu phế cô. Điều khó chịu nhất là, còn có vài ả đàn bà lẳng lơ, trơ trẽn trong phủ hết lần này đến lần khác cứ đến soi mói, bới móc.

“Thái tử phi à, người mau xuống đi, ngộ ngỡ bị thái tử gia nhìn thấy, chắc chắn là lại bị mắng a” Tiểu Thúy lo lắng mà ngẩng đầu liên tục khuyên can. Cô biết, Bắc Thần Hàn vôn chẳng yêu thương gì chủ nhân nhà mình, đến ngay cả đêm động phòng hoa trúc cũng giả vờ bệnh tật để mặc cho chủ nhân phải cô quả chốn phòng the.

Tô Duyệt Duyệt nhún vai, chẳng hề để tâm đến mấy lời nói của Tiểu Thúy: “Anh ta dám mắng, thì cũng chưa chắc ta đã thèm nghe.”

“Thật sao? Tô Duyệt Duyệt, ngươi càng ngày càng láo xược rồi đấy” Giọng nói của Bắc Thần Hàn từ phía xa vọng lại.

Không biết hắn đã đứng ở đó từ lúc nào, bên canh còn có một bóng giai nhân trẻ tuổi. dáng hình yểu điệu thướt tha, bước đi thong thả đong đưa.

Bắc Thần Hàn đến bên cái cây, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt vẫn không hề nhúc nhích, gương mặt tuấn tú cau có trước đó cũng dần trở nên lạnh nhạt.

“Ngươi xuống mau cho bổn cung…” Hăn khẽ rít qua kẽ răng.

Khóe miệng của Tô Duyệt Duyệt cong lên một nụ cười đẹp mắt. “Soái ca, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện rồi.”

Hắn thực là một cực phẩm nam nhân, càng nhìn càng thấy đẹp, chỉ có điều tính khí chẳng dễ chịu chút nào.

“Tô Duyệt Duyệt, xuống mau…” Cái ngữ khí lạnh lung ấy khiến cho những người bên cạnh lúc đó đều phát run bần bật, tất nhiên là chỉ trừ Tô Duyệt Duyệt.

“Tôi có một điều kiện, chỉ cần anh đáp ứng được, tôi sẽ xuống ngay lập tức…” Tô Duyệt đột nhiên nghiêm túc nhìn anh ta nói.

Bắc Hàn Thần còn chưa kịp nói câu nào, thì đã bị nữ nhân bên cạnh cướp lời.

“Ai ya. Thái tử phi sao lại không biết phép tắc như vậy a, dám cả gan ra điều kiện với thái tử, thật không coi thái tử gia ra gì a.”

Tô Duyệt Duyệt bất giác chú ý nhìn sang bản mặt của nữ nhân bên cạnh, cũng không đến nỗi, vẫn còn có thể coi là mĩ nữ. Chỉ có điều nếu phấn trên mặt bớt dày đi một chút, y phục mặc cũng nhiều hơn một chút, giọng nói cũng bình thường đi một chút, khéo đâu lại có thể trở thành một mĩ nhân thập toàn thập mĩ.

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi còn khồng chịu xuống thì đừng có trách bổn cung” Bắc Thần Hàn nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt vô cùng lạnh lẽo, không bộc lộ một chút tình cảm.

Tô Duyệt Duyệt bất chợt cảm thấy trong giọng nói ấy có gì đó bất ổn, nhưng khẩu khí thì vẫn cương quyết: “Tôi đã nói rồi, anh đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ tự khắc xuống”.

Bắc Thần Hàn chợt rút kiếm ra, chẳng chút do dự kề vào cổ Tiểu Thúy.

Tô Duyệt Duyệt trợn tròn đôi mắt, không thể tin nổi một kẻ đẹp trai như vậy mà lại có thể vô tình đến thế, chẳng nhẽ giữa thanh thiên bạch nhật, hắn lại có thể chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà nhẫn tâm sát hại một kẻ bề tôi. Thật sự là không còn chút đạo lý nào.

“Thái… Thái tử phi… Nô tì xin người hãy xuống đi a… Nô tì không muốn chết…” Tiểu Thúy sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra mà van nài.

Bắc Thần Hàn bất chợt nhận ra sự hoảng loạn và không cam tâm hiện lên trong đáy mắt Tô Duyệt Duyệt. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nhìn về phía cô, hắn muốn cô phải hiểu, khiến hắn nổi giận thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

“Đồ hèn hạ, biến thái, vô nhân tính, đồ ích kỉ, đồ điên…” Tô Duyệt Duyệt muôn chửi ra hết tất cả những lời có thể chửi. căm phẫn mà dằn lòng trèo xuống.

Đôi mắt Bắc Thần Hàn ánh lên ý cười, chẳng hiểu tại sao, nghe thấy những câu chửi đó, lòng hắn chẳng có chút bực bội. Trái lại, càng nghe chửi, hắn lại càng thấy buồn cười quá.

Nhưng nữ nhân bên cạnh thì gương mặt chợt biến sắc, nhìn thấy Bắc Thần Hàn chẳng những không hề mảy may tức giận, mà trên gương mặt còn đang nở ra một nụ cười, vậy là sao? Không phải thái tử gia đã thích cái thứ hoa thô tục như vậy chứ?

Tô Duyệt Duyệt tức giận mà giẫm mạnh từng bước, chậm chạp trèo xuống. Nhưng vừa mới trèo được xuống nửa thân cây, đôi chân bất ngờ bước hụt một bước…

“Aaaa…”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện