buổi chiều,bên ngoài phủ
hôm nay là trận đấu thứ hai giữa Tô Duyệt Duyệt và Lãnh Phức Hương quận chúa, các vị hoàng tử ai cũng háo hức đến xem cuộc thi đấu này.
Tô Duyệt Duyệt ánh mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên phát hiện một thân ảnh cao to, ngay lập tức nộ khí lên đầu, tức tốc chạy đến trước mặt hắn ta.
“Ngươi…..lần trước tại sao dám cho ta leo cây, ngươi không phải nói 1 canh giờ sau đến đón ta sao, sao người đến đó lại là phu quân nhà ta?” Tô Duyệt Duyệt tức giận trừng mắt nhìn Bắc Thần Ngạo nói.
Bắc Thần Ngạo mu quang bỗng chốc sáng rực, khóe miệng nhếch nhếch: “quên rồi”
“kỳ thực ngươi là cố ý có đúng không? ngươi trộm đi ngân lượng của ta, sau đó quăng ta vào kỹ viện, lại chạy đi báo vơi phu quân ta, ngươi là muốn phá hại mối quan hệ tốt đẹp của phu thê chúng ta có đúng không?” Tô Duyệt Duyệt trừng mắt nói.
nàng tối hôm đó đã suy nghĩ rất kỹ càng, nàng cho rằng sự việc này chắc chắn là do tên Bắc Thần Ngạo cố ý, nếu không thì Bắc Thần Hàn sao có thể biết nàng đang ở kỹ viện chứ, lại còn biết nàng thiếu nợ 3 nghìn 2 trăm lượng.
“không sai, vậy thì đã làm sao?” Bắc Thần Ngạo không hề ngại ngùng thừa nhận, thân thể to lớn dần dần ép sát vào người nàng.
Tô Duyệt Duyệt đẩy đẩy hắn ra, vội vàng nói: “Ngươi…Ngươi đừng qua đây, còn có, ngươi sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy, muốn phá hoại hạnh phúc của vợ chồng ta? phu quân ta là hoàng huynh của ngươi đấy, ta là chị dâu của ngươi! nói gì chúng ta vơi ngươi cũng là ngươi thân, ngươi sao lại có thể…..”
“câm mồm, đứng trước mặt ta đừng có nhắc đến hắn, đã nghe rõ chưa, đừng có để ta từ mồm của ngươi nghe thấy ngươi gọi hắn là phu quân” Bắc Thần Ngạo ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt nhìn về hướng Bắc Thần Hàn đang đứng nói chuyện, sau đó lại nhìn sang Tô Duyệt Duyệt.
Tô Duyệt Duyệt khắp mặt là vẻ hoang mang nhìn hắn, cái tên ác ma này thật là khó hiểu, không biết tại sao, nàng hoàn toàn không thể biết được tên gia hỏa này đang nghĩ cái gì? hắn thật sự quá nguy hiểm…..
“Ngươi sợ ta sao?” Bắc Thần Ngạo nắm lấy cằm của nàng, hắn nhìn thấy được trong ánh mắt của nàng là tia hoang mang, liền cười lạnh 1 tiếng.
Tô Duyệt Duyệt vô cùng thành thật gật gật đầu, hạ thấp thanh âm nói: “ngươi cả người âm u quái khí, ai không sợ chứ?”
“có biết không, uyên ương hồ điệp thường đối đãi với nữ nhân như thế nào?” Bắc Thần Ngạo kề sát mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nham hiểm hỏi.
Tô Duyệt Duyệt nhăn nhăn lông mày, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại, lắc lắc đầu.
Bắc Thần Ngạo cười một tiếng, thả lỏng tay nơi cằm của nàng ra, chuyển sang đặt lên vai của nàng, làm cho cả thân thể của nàng dán vào người hắn, sau đó nhắm mắt lại, hít hà hương thơm thoang thoảng mà dịu nhẹ trên người nàng.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy vô cùng không thoải mái, muốn đẩy hắn ra, nhưng lực bất tòng tâm.
“Ngươi muốn bị ta bạo trước giết sau, hay là gết trước bạo sau?” đột nhiên hắn cười tà mị hỏi.
Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức kinh ngạc, không tự chủ hỏi: “có lựa chọn thứ 3 không?”
“Có, vừa giết vừa bạo” hắn nói.
Tô Duyệt Duyệt trong chốc lát khóe miệng cứng đờ, cái tên quái thai này đúng là khác người.
“ngươi có thể nói cho ta không? ngươi rốt cuộc tại sao lại biến thành Uyên ương hồ điệp?” Tô Duyệt Duyệt nhíu nhíu lông mày hỏi.
Bắc Thần Ngạo trong mắt nhất thời xuất hiện một tia thống khổ, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi muốn biết?”
Tô Duyệt Duyệt vội vàng gật gật đầu.
Hắn suy nghĩ một lát, đột nhiên buông nàng ra, từ trong ngực móc ra một lọ thuốc mỡ, sau đó mở lọ ra, không chút do dự xoa lên hay tay trắng nõn của nàng.
“Ngươi làm gì?” Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc thu hồi tay lại, ngửi ngửi mùi của thuốc mỡ đó.
“Việc mà ngươi muốn biết, hôm khác ta sẽ nói cho ngươi nghe, còn về lọ thuốc này…..đợi rồi sẽ biết” Bắc Thần Ngạo vừa nói xong liền trực tiếp quay người rời đi.
__Hồng Trần__
hôm nay là trận đấu thứ hai giữa Tô Duyệt Duyệt và Lãnh Phức Hương quận chúa, các vị hoàng tử ai cũng háo hức đến xem cuộc thi đấu này.
Tô Duyệt Duyệt ánh mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên phát hiện một thân ảnh cao to, ngay lập tức nộ khí lên đầu, tức tốc chạy đến trước mặt hắn ta.
“Ngươi…..lần trước tại sao dám cho ta leo cây, ngươi không phải nói 1 canh giờ sau đến đón ta sao, sao người đến đó lại là phu quân nhà ta?” Tô Duyệt Duyệt tức giận trừng mắt nhìn Bắc Thần Ngạo nói.
Bắc Thần Ngạo mu quang bỗng chốc sáng rực, khóe miệng nhếch nhếch: “quên rồi”
“kỳ thực ngươi là cố ý có đúng không? ngươi trộm đi ngân lượng của ta, sau đó quăng ta vào kỹ viện, lại chạy đi báo vơi phu quân ta, ngươi là muốn phá hại mối quan hệ tốt đẹp của phu thê chúng ta có đúng không?” Tô Duyệt Duyệt trừng mắt nói.
nàng tối hôm đó đã suy nghĩ rất kỹ càng, nàng cho rằng sự việc này chắc chắn là do tên Bắc Thần Ngạo cố ý, nếu không thì Bắc Thần Hàn sao có thể biết nàng đang ở kỹ viện chứ, lại còn biết nàng thiếu nợ 3 nghìn 2 trăm lượng.
“không sai, vậy thì đã làm sao?” Bắc Thần Ngạo không hề ngại ngùng thừa nhận, thân thể to lớn dần dần ép sát vào người nàng.
Tô Duyệt Duyệt đẩy đẩy hắn ra, vội vàng nói: “Ngươi…Ngươi đừng qua đây, còn có, ngươi sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy, muốn phá hoại hạnh phúc của vợ chồng ta? phu quân ta là hoàng huynh của ngươi đấy, ta là chị dâu của ngươi! nói gì chúng ta vơi ngươi cũng là ngươi thân, ngươi sao lại có thể…..”
“câm mồm, đứng trước mặt ta đừng có nhắc đến hắn, đã nghe rõ chưa, đừng có để ta từ mồm của ngươi nghe thấy ngươi gọi hắn là phu quân” Bắc Thần Ngạo ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt nhìn về hướng Bắc Thần Hàn đang đứng nói chuyện, sau đó lại nhìn sang Tô Duyệt Duyệt.
Tô Duyệt Duyệt khắp mặt là vẻ hoang mang nhìn hắn, cái tên ác ma này thật là khó hiểu, không biết tại sao, nàng hoàn toàn không thể biết được tên gia hỏa này đang nghĩ cái gì? hắn thật sự quá nguy hiểm…..
“Ngươi sợ ta sao?” Bắc Thần Ngạo nắm lấy cằm của nàng, hắn nhìn thấy được trong ánh mắt của nàng là tia hoang mang, liền cười lạnh 1 tiếng.
Tô Duyệt Duyệt vô cùng thành thật gật gật đầu, hạ thấp thanh âm nói: “ngươi cả người âm u quái khí, ai không sợ chứ?”
“có biết không, uyên ương hồ điệp thường đối đãi với nữ nhân như thế nào?” Bắc Thần Ngạo kề sát mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nham hiểm hỏi.
Tô Duyệt Duyệt nhăn nhăn lông mày, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại, lắc lắc đầu.
Bắc Thần Ngạo cười một tiếng, thả lỏng tay nơi cằm của nàng ra, chuyển sang đặt lên vai của nàng, làm cho cả thân thể của nàng dán vào người hắn, sau đó nhắm mắt lại, hít hà hương thơm thoang thoảng mà dịu nhẹ trên người nàng.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy vô cùng không thoải mái, muốn đẩy hắn ra, nhưng lực bất tòng tâm.
“Ngươi muốn bị ta bạo trước giết sau, hay là gết trước bạo sau?” đột nhiên hắn cười tà mị hỏi.
Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức kinh ngạc, không tự chủ hỏi: “có lựa chọn thứ 3 không?”
“Có, vừa giết vừa bạo” hắn nói.
Tô Duyệt Duyệt trong chốc lát khóe miệng cứng đờ, cái tên quái thai này đúng là khác người.
“ngươi có thể nói cho ta không? ngươi rốt cuộc tại sao lại biến thành Uyên ương hồ điệp?” Tô Duyệt Duyệt nhíu nhíu lông mày hỏi.
Bắc Thần Ngạo trong mắt nhất thời xuất hiện một tia thống khổ, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi muốn biết?”
Tô Duyệt Duyệt vội vàng gật gật đầu.
Hắn suy nghĩ một lát, đột nhiên buông nàng ra, từ trong ngực móc ra một lọ thuốc mỡ, sau đó mở lọ ra, không chút do dự xoa lên hay tay trắng nõn của nàng.
“Ngươi làm gì?” Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc thu hồi tay lại, ngửi ngửi mùi của thuốc mỡ đó.
“Việc mà ngươi muốn biết, hôm khác ta sẽ nói cho ngươi nghe, còn về lọ thuốc này…..đợi rồi sẽ biết” Bắc Thần Ngạo vừa nói xong liền trực tiếp quay người rời đi.
__Hồng Trần__
Danh sách chương