“Ngươi…..tóm lại hôm nay ta nhất định thắng, hừ!” Lãnh Phức Hương đột nhiên nghĩ đến quyển sách mà Tô Duyệt Duyệt mượn nàng, vội vàng lớn tiếng hỏi: “đúng rồi, quyển xuân cung đồ lần trước ngươi mượn ta, khi nào mới giả lại cho ta đây?”

Tô Duyệt Duyệt ngại ngùng cười, nhìn nàng ta một cách trìu mến: “ngươi gấp như vậy đã muốn đòi về rồi, là muốn cùng nam nhân hoang dã nào đó thực hành sao?”

Mấy vị hoàng tử ở đấy giống như hít phải một ngụm khí lạnh, hai người nữ nhân này cư nhiên ở trước mặt mấy người họ không chút xấu hổ nói đến cái loại chuyện này.

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi đừng có nói bừa, cái gì mà nam nhân hoang dã” Lãnh Phức Hương khuôn mặt ngay lập tức đỏ hồng, sau khi liếc nhìn Bắc Thần Hàn, vội vàng phản bác.

Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía Bắc Thần Hàn, sau đó lại quay đầu nhìn khuôn mặt đang ngượng ngùng của Lãnh Phức Hương, cười tà mị nói: “không phải nam nhân khác, nói như vậy, quận chúa là chỉ xem sách, sau đó tự dùng tay của chính mình, hoang tưởng đến phu quân nhà ta, có đúng không?”

Lãnh Phức Hương giống như bị nói trúng tim đen, khuôn mặt nhất thời khẩn trương đỏ hồng như quả táo chín, tức giận nói: “Tô Duyệt Duyệt….Ngươi….ngươi đừng có nói bừa!! Ta không có”

Sắc mặt Bắc Thần Hàn lúc này bắt đầu tái nhợt, nghiến răng nói: “Nữ nhân, câm mồm”

Thật đáng chết, nữ nhân này cư nhiên trước mặt nhiều người nói ra những lời này, lại còn cái gì mà tưởng tượng nữa…..

“Quận chúa a, sao mặt ngươi tại đỏ như vậy?” Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt hỏi.

Lãnh Phức Hương phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, nàng ta còn dám hỏi đến vấn đề này? nàng ta sao có thể ở trước mặt điện hạ nói ra những chuyện này chứ? thật sự quá mất mặt, đáng chết…đáng chết…

“Vậy còn ngươi? Ngươi mượn quyển sách đó, là muốn cùng nam nhân nào làm chuyện mờ ám sao?” Lãnh Phức Hương hỏi lại Tô Duyệt Duyệt.

Tô Duyệt Duyệt cười cười, nhìn nàng ta nói: “Còn có thể là ai? chính là Phu quân nhà ta a! ngươi không biết trong quyển sách đó có mấy tư thế rất tốt, phu quân nhà ta cũng thử qua hết nha, hại tiểu hoa cúc của ta đau đến muốn mất mạng”

Quần chúng xung quanh lại thở một hơi dài, Xuân cung đồ? tư thế? Bắc Thần Hàn bỏ sức lực ra thử? Tiểu hoa cúc?

Lúc này những hình ảnh sống động như thật lần lượt hiện lên trong đầu của những người đứng ở đây.

Bắc Thần Hàn sau khi nghe những lời này, sắc mặt ngay lập tức đỏ ửng, vô cùng đáng yêu.

Lãnh Phức Hương lặng người đi một lát, vội vàng đẩy những hình ảnh mờ ám đang tưởng tượng trong đầu đi, phẫn nộ nói: ” Tô Duyệt Duyệt, ta hảo tâm cho ngươi mượn sách, ngươi cư nhiên lại đi thực hành cùng Thái tử điện hạ, ngươi tại sao lại có thể như vậy?”

Vừa nghĩ đến những cảnh thân mật của hai người bọn họ, tâm của nàng lại như bị ngàn mũi kim châm.

“Quận chúa, ta là vì ngươi làm thực nghiệm a! trên sách ta có viết lại những cảm nghĩ của ta ở từng tư thế, như vậy sau này mỗi lần ngươi tưởng tượng sẽ chân thực hơn nhiều lần a” Tô Duyệt Duyệt vô cùng hảo tâm nói.

“Tô Duyệt Duyệt, nói như vậy là ngươi còn muốn ta phải cảm ơn ngươi sao?” Lãnh Phức Hương nghiễn răng, trừng mắt nhìn nàng hỏi.

“Quận chúa chỉ cần đánh giá cao tiểu hoa cúc của ta là được rồi, không uổng công nó bị cái gậy của thái tử gia giày vò cả một đêm, thật sự như muốn để lại sẹo a” Tô Duyệt Duyệt nói.

Bắc Thần Hàn lúc này khuôn mặt tràn đầy hắn tuyến trừng mắt nhìn nàng, “cái gậy” của hắn rõ ràng đã rất nhẹ nhàng, nào có tàn bạo như những lời nàng ta nói.

ở một góc, Bắc Thần Ngạo sắc mặt càng ngày càng khó coi, bàn tay to bất giác nắm chặt lại thành quyền, hận ý trừng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt và Bắc Thần Hàn.

“Được rồi, không nói linh tinh nữa, bắt đầu” Lãnh Phức Hương nghiêm nghị trừng mắt nhìn nàng, nhanh chóng giương cung lên, bắt đầu cuộc thi.

vù vù vù…Năm mũi tên lần lượt được bắn ra, cuối cùng bay thằng vào hồng tâm trên chiếc bia.

“Tô Duyệt Duyệt, Ngươi thảm rồi, chỉ cần có một mũi tên không trúng hồng tâm, vậy coi như thua” Lãnh Phức Hương đắc ý cười nói.

Tô Duyệt Duyệt sắc mặt nhất thời thay đổi một chút, lấy bốn mũi tên ở phía sau đặt lên giây cung, sau đó giương cung bắn đi.

Vút một tiếng…chỉ nhìn thấy bốn mũi tên cùng tốc độ, cùng chuẩn xác đâm thẳng vào hồng tâm của tấm bia, Lãnh Phức Hương vô cùng kinh ngạc, đang muốn mở mồm. Cùng lúc đó, Tô Duyệt Duyệt lại một lần nữa lấy nốt mũi tên còn lại đặt lên giây cung, nhắm vào không trung, dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, bắn mũi tên đó đi..

___Hồng Trần__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện