“Nữ nhân khốn kiếp, ngươi dám cả gan làm ta tuyệt tự tuyệt tôn…”
Gương mặt sát thủ áo đen hết sức khó coi, hắn trợn mắt nhìn về phía Lãnh Phức Hương còn đang ngơ ngác, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt hắn như muốn nung chảy nữ nhân trước mặt.
Lãnh Phức Hương tròn mắt hoảng hốt, kinh hoàng mà vội vã lắc đầu. “Không… Sao lại là tôi… Không phải tôi đâu!”
Tô Duyệt Duyệt này muốn hại chết cô sao! Sao có thể hãm hại cô chứ!
Tên sát thủ áo đen dồn hết phẫn nộ mà vung tay về phía Lãnh Phức Hương, Tô Duyệt Duyệt chỉ khẽ cười, nắm lấy áo của Lãnh Phức Hương kéo lại, tiếp đó điều khiển cánh tay của cô ta văng thẳng vào mặt tên sát thủ.
“Oa, quân chúa thật lợi hại a! Nàng xem, nàng vừa đánh bại được hắn rồi…” Tô Duyệt Duyệt vừa vỗ tay vừa không ngớt lời khen ngợi.
Lãnh Phức Hương hoảng hốt nhìn xuống kẻ áo đen đang nằm bất động, lẽ nào là cô vừa rồi đã tự tay xử hắn?
“Ây! Chuyện này có nhằm nhò gì đâu!” Lãnh Phức Hương xoa xoa bàn tay trắng nõn đang đỏ ửng, gương mặt không giấu nổi sự kiêu ngạo trả lời.
Khóe miêng Tô Duyệt Duyệt khẽ giật giật, giấu cây châm bạc vào ống tay áo, nàng quận chúa này vừa rồi rõ ràng còn sợ chết khiếp, thế mà bây giờ còn dám giả bộ nữ đại hào kiệt khí phách.
Cùng lúc đó, Bắc Thần Hàn cùng với nhị, tam, tứ hoàng tử cũng đã dần dần xử lý được không ít lũ áo đen.
“Khai mau, kẻ nào sai các ngươi đến ám sát bọn ta?” Bắc Thần Hàn giương ánh mắt lạnh lẽo về phía những kẻ áo đen, vừa tấn công vừa tra hỏi.
Toán áo đen này rõ ràng là những kẻ sát thủ chuyên nghiệp, mà hơn nữa mục tiêu của chúng còn là bọn hắn – đều là hoàng thân quốc thích, hắn nghĩ một hồi, nhưng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là ai đã ra tay, thậm chí đến Tô Duyệt Duyệt và Lãnh Phức Hương cũng không tha.
Lũ áo đen vốn chẳng để ý đến lời của Bắc Thần Hàn, tiếp tục tấn cồng như điên như dại.
Đột nhiên một toán áo đen còn đông hơn cả toán vừa rồi nhào về phía họ.
Bắc Thần Hàn nhân thấy thật sự giết không nổi lũ này, nếu tiếp tục chiến đấu, e rằng mọi người đều không thể thoát, thể nên hắn thẳng tay giết ba tên áo đen trước mặt, sau đó lập tức đến bên cạnh Bắc Thần Liệt, vừa đáp trả vừa nghĩ kế.
“Nhị đệ, mau nghĩ cách thoát khỏi chỗ này, mấy người bọn đệ hộ tống quận chúa, ta và Tô Duyệt Duyệt sẽ chạy đường khác, các đệ hãy cẩn thận…” Bắc Thần Hàn vừa dứt lời lập tức hạ tiếp bốn tên trước mặt, chuyển mình đến bên Tô Duyệt Duyệt.
Nhưng Bắc Thần Liệt lại kéo Lãnh Phức Hương, ám thị cho hai hoàng tử còn lại chạy về những hướng khác nhau, đồng thời phân tán lực lượng của lũ sát thủ.
Bắc Thần Hàn kéo Tô Duyệt Duyệt chạy theo hướng Bắc, khi mà bốn bề đã yên tĩnh trở lại, từ cây cổ thụ bước ra hai kẻ nam nhân.
“Bốp” Nam nhân độ trung niên phẫn nộ giáng cho chàng trai trẻ còn lại một cái bạt tai.
“Nghĩa phụ…” Chàng trai trẻ khóe miệng rớm máu, hoảng loạn nhìn về phía người kia.
Ánh mắt của người đàn ông kia vô vùng nghiêm khắc, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn còn gọi ta là nghĩa phụ, vừa rồi sao ngươi dám cứu Tô Duyệt Duyệt, nếu ngươi không rách việc thì làm sao Tô Duyệt Duyệt có thể phát hiện ra con chim ưng đó, kế hoạch của ta sao có thể thất bại được”
Người đàn ông đó càng nói càng kích động, tiếp tục giáng cho chàng trai một cái tát. CHàng trai ngậm ngùi thừa nhận mà hoàn toàn không chút phản kháng.
“Ta nói cho con biết, đừng để ta phát hiện ra con đã yêu nữ nhân đó, bằng không kết cục ra sao thì con biết rồi đấy…” Người đàn ông lạnh lùng nói, sau đó ngay tức khắc quay mặt đi mất.
Chàng trai kia khẽ lau vệt máu còn vương nơi khóe miệng, ánh mắt trong suốt nhìn về hướng Bắc Thần Hàn và Tô Duyệt Duyệt vừa chạy.
—Gấu_
Gương mặt sát thủ áo đen hết sức khó coi, hắn trợn mắt nhìn về phía Lãnh Phức Hương còn đang ngơ ngác, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt hắn như muốn nung chảy nữ nhân trước mặt.
Lãnh Phức Hương tròn mắt hoảng hốt, kinh hoàng mà vội vã lắc đầu. “Không… Sao lại là tôi… Không phải tôi đâu!”
Tô Duyệt Duyệt này muốn hại chết cô sao! Sao có thể hãm hại cô chứ!
Tên sát thủ áo đen dồn hết phẫn nộ mà vung tay về phía Lãnh Phức Hương, Tô Duyệt Duyệt chỉ khẽ cười, nắm lấy áo của Lãnh Phức Hương kéo lại, tiếp đó điều khiển cánh tay của cô ta văng thẳng vào mặt tên sát thủ.
“Oa, quân chúa thật lợi hại a! Nàng xem, nàng vừa đánh bại được hắn rồi…” Tô Duyệt Duyệt vừa vỗ tay vừa không ngớt lời khen ngợi.
Lãnh Phức Hương hoảng hốt nhìn xuống kẻ áo đen đang nằm bất động, lẽ nào là cô vừa rồi đã tự tay xử hắn?
“Ây! Chuyện này có nhằm nhò gì đâu!” Lãnh Phức Hương xoa xoa bàn tay trắng nõn đang đỏ ửng, gương mặt không giấu nổi sự kiêu ngạo trả lời.
Khóe miêng Tô Duyệt Duyệt khẽ giật giật, giấu cây châm bạc vào ống tay áo, nàng quận chúa này vừa rồi rõ ràng còn sợ chết khiếp, thế mà bây giờ còn dám giả bộ nữ đại hào kiệt khí phách.
Cùng lúc đó, Bắc Thần Hàn cùng với nhị, tam, tứ hoàng tử cũng đã dần dần xử lý được không ít lũ áo đen.
“Khai mau, kẻ nào sai các ngươi đến ám sát bọn ta?” Bắc Thần Hàn giương ánh mắt lạnh lẽo về phía những kẻ áo đen, vừa tấn công vừa tra hỏi.
Toán áo đen này rõ ràng là những kẻ sát thủ chuyên nghiệp, mà hơn nữa mục tiêu của chúng còn là bọn hắn – đều là hoàng thân quốc thích, hắn nghĩ một hồi, nhưng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là ai đã ra tay, thậm chí đến Tô Duyệt Duyệt và Lãnh Phức Hương cũng không tha.
Lũ áo đen vốn chẳng để ý đến lời của Bắc Thần Hàn, tiếp tục tấn cồng như điên như dại.
Đột nhiên một toán áo đen còn đông hơn cả toán vừa rồi nhào về phía họ.
Bắc Thần Hàn nhân thấy thật sự giết không nổi lũ này, nếu tiếp tục chiến đấu, e rằng mọi người đều không thể thoát, thể nên hắn thẳng tay giết ba tên áo đen trước mặt, sau đó lập tức đến bên cạnh Bắc Thần Liệt, vừa đáp trả vừa nghĩ kế.
“Nhị đệ, mau nghĩ cách thoát khỏi chỗ này, mấy người bọn đệ hộ tống quận chúa, ta và Tô Duyệt Duyệt sẽ chạy đường khác, các đệ hãy cẩn thận…” Bắc Thần Hàn vừa dứt lời lập tức hạ tiếp bốn tên trước mặt, chuyển mình đến bên Tô Duyệt Duyệt.
Nhưng Bắc Thần Liệt lại kéo Lãnh Phức Hương, ám thị cho hai hoàng tử còn lại chạy về những hướng khác nhau, đồng thời phân tán lực lượng của lũ sát thủ.
Bắc Thần Hàn kéo Tô Duyệt Duyệt chạy theo hướng Bắc, khi mà bốn bề đã yên tĩnh trở lại, từ cây cổ thụ bước ra hai kẻ nam nhân.
“Bốp” Nam nhân độ trung niên phẫn nộ giáng cho chàng trai trẻ còn lại một cái bạt tai.
“Nghĩa phụ…” Chàng trai trẻ khóe miệng rớm máu, hoảng loạn nhìn về phía người kia.
Ánh mắt của người đàn ông kia vô vùng nghiêm khắc, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn còn gọi ta là nghĩa phụ, vừa rồi sao ngươi dám cứu Tô Duyệt Duyệt, nếu ngươi không rách việc thì làm sao Tô Duyệt Duyệt có thể phát hiện ra con chim ưng đó, kế hoạch của ta sao có thể thất bại được”
Người đàn ông đó càng nói càng kích động, tiếp tục giáng cho chàng trai một cái tát. CHàng trai ngậm ngùi thừa nhận mà hoàn toàn không chút phản kháng.
“Ta nói cho con biết, đừng để ta phát hiện ra con đã yêu nữ nhân đó, bằng không kết cục ra sao thì con biết rồi đấy…” Người đàn ông lạnh lùng nói, sau đó ngay tức khắc quay mặt đi mất.
Chàng trai kia khẽ lau vệt máu còn vương nơi khóe miệng, ánh mắt trong suốt nhìn về hướng Bắc Thần Hàn và Tô Duyệt Duyệt vừa chạy.
—Gấu_
Danh sách chương