Sáng sớm. Duyệt Tâm các—–

Tô Duyệt Duyệt năm ở trên giường, ôm lấy chiếc chăn dày trong một tư thế vô cùng không đứng đắn nhắm mắt ngủ, chỉ là bên ngoài ồn ào tiếng khóc đến long trời lở đất, khiến nàng từ trong giấc mộng đẹp,vô cùng miễn cưỡng tỉnh dậy.

“Khóc cái đầu ngươi! Là ai ở bên ngoài náo loạn vậy?” Tô Duyệt Duyệt khắp mặt đều là nộ khí ngồi dậy mắng người.

Vừa mới sáng sớm tinh mơ, bị người khác làm tỉnh giấc, bất luận là ai cũng sẽ vô cùng tức giận.

Tiểu Thúy  bê đến một chậu nước lạnh tiến vào, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dáng không mấy vui vẻ của Tô Duyệt Duyệt, vội vàng chạy đến bên giường.

“Thái tử phi, là bốn vị tiểu thiếp trong phủ” Tiểu Thúy khẩn trương giải thích cho nàng.

Bọn họ cũng là sáng sớm hôm nay mới biết được thái tử gia hạ lệnh, muốn bốn vị tiểu thiếp rời khỏi phủ, nghe nói, trước chiều tối hôm nay phải rời đi, nàng vừa nghe đến đây, khắp mặt cũng là một bộ kinh ngạc.

“tiểu thiếp? bọn họ mới sớm ra khóc lóc cái rắm!” Tô Duyệt Duyệt nhíu hàng lông mày, lại nằm xuống giường nói.

Tiểu Thúy khắp mặt đều là hắc tuyến, tiểu thư nhà nàng sao có thể nói ra cái lời thô bỉ như vậy chứ?

“Thái tử phi, là thái tử điện hạ tối hôm qua hạ lệnh, muốn bốn vị phu nhân rời phủ, cho nên bọn họ mới khóc lóc náo loạn như vậy, nhưng người yên tâm, quản gia đang xử lý bên ngoài kia, chắc chắn một lúc nữa bọn họ sẽ rời đi” Tiểu Thúy nở một nụ cười vui vẻ nói.

Nàng thật sự cao hứng thay cho chủ tử của mình, thái tử điện hạ muốn hưu bốn vị tiểu thiếp kia, lại thêm đêm đêm đều lưu lại ở Duyệt Tâm các, chủ tử được sủng, ngay cả một nha hoàn nhỏ nhoi như nàng ở trong phủ địa vị cũng được nâng lên mấy phần.

“Tiểu Thúy, ngươi nói thải tử gia muốn bọn họ nhanh chóng rời khỏi phủ, là thật sao?

 Tô Duyệt Duyệt khuôn mặt là vẻ kinh ngạc mở lớn mắt.

Tiểu Thúy vội vàng gật gật đầu, khắp mặt là vẻ hưng phấn nhìn nàng: “thật ạ, thái tử điện hạ ngày hôm qua đã ra lệnh, nô tỳ cũng là sáng sớm nay mới biết, thái tử phi, hiện tại thái tử điện hạ là rất sủng người, nô tỳ thật sự rất vui”

Tô Duyệt Duyệt ngại ngùng cười một cái, nội tâm nhất thời cũng trào lên một nỗi cảm động khó nói thành lời, Bắc Thần Hàn coi trọng nữ nhân như mạng sống, vậy mà cư nhiên nỡ để cho bốn vị tiểu thiếp kia rời phủ, là vì nàng sao?

Tuy rất cảm động, nhưng là trong phủ không còn nữ nhân khác, vậy không phải từ nay về sau mỗi tối đều do nàng thị tẩm sao?, mẹ của ta a! với cái kiểu yêu thương theo phương thức đói khát của Bắc Thần Hàn, vậy nàng khẳng định mỗi đêm đều bị tên nam nhân đó dày vò rồi.

Nghĩ đến đây, nàng bất giác toàn thân phát run.

“không quản họ nữa, mau bảo bọn họ muốn khóc thì đi ra xa chút, đừng làm phiền giấc ngủ của ta” Tô Duyệt Duyệt không để tâm nói, tuy biểu tình là tỏ ra không quan tâm, nhưng thật ra nội tâm vẫn là có điểm đồng tình vói bốn người tiểu thiếp kia.

Nữ nhân cổ đại mà đã mất đi trinh tiết, lại bị phu quân hưu, thật sự là còn thảm hơn cả chết.

Tên Bắc Thần Hàn này cũng thật là, chơi chán chê rồi, lại không chút do dự đuổi họ đi, thật đáng hận.

“Thái tử phi, đừng ngủ nữa! nhanh rời giường rửa mặt” Tiểu Thúy nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt ôm chăn tiếp tục ngủ, vội vàng giật chăn ra, không để cho nàng tiếp tục mộng đẹp.

Tô Duyệt Duyệt nhíu hai hàng lông mày, khuôn mặt là một biểu tình không vui, miễn cường giữ chăn lại: “Tiểu Thúy, ta còn muốn ngủ thêm một lúc, thật sự rất mệt”

Đêm qua bị tên nam nhân đói khát ấy dày vò đến tận sáng mới được nghỉ ngơi, vừa mới sáng lại bị một đám bên ngoài kia làm ồn, hiện tại nàng thật sự rất mệt, phải nhanh chóng ngủ bù mới được.

“Nhưng là…Thái tử phi…nhưng…..” Tiểu Thúy sắc mặt khó coi nhỏ giọng nói, còn chưa nói xong đã bị Tô Duyệt Duyệt chặn họng.

“Không có nhưng nhị gì hết, đừng ồn nữa, ra ngoài đi” vừa nói xong, nàng ngay lập tức trùm chăn kín đầu, không để tâm đến bất kỳ cái gì xung quanh.

Tiểu Thúy miễn cưỡng quay người đi, kỳ thực nàng là muốn nói, nhưng, thái tử điện hạ đã từng dặn dò, không lâu nữa các mama trong hoàng cung sẽ đến, nói là muốn dạy thái tử phi các nghi lễ trong cung.

Nàng cảm thấy rất kỳ quái, thái tử phi rõ ràng lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, những loại lễ nghi như vậy còn cần các ma ma phải dạy sao?

Chỉ là nàng không biết, Tô Duyệt Duyệt này sớm đã không còn là Tô Duyệt Duyệt rồi.

__Hồng Trần__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện