Nghe cô gái nhỏ nói vậy, Triệu Hàn Dương gật đầu như đã hiểu, anh cũng không thắc mắc gì thêm.
Chỉ riêng mỗi Anh Tư Vương Thừa Quân vẫn luôn để ý đến mọi cử chỉ hành động của em gái liền cảm thấy sai sai, mà sai ở đâu thì anh không rõ lắm.
Ít phút sau, mẹ Tô cũng đã từ trong phòng bếp trở ra, trên tay bà là một đĩa trái cây đầy đủ các chất dinh dưỡng.
" Cục cưng, nếu đã ăn xong chén súp rồi thì cũng nên ăn ít trái cây đi. Mẹ sẽ bảo đầu bếp đun chút tổ yến để con bồi bổ rồi. " mẹ Tô Tiểu Hạ đưa đĩa trái cây đến trước mặt cô, vui vẻ nói.
Vương Tuyết Băng nhìn mẹ Tô, khẽ cười gật đầu, nhận lấy đĩa trái cây từ tay bà lên tiếng: " Mẹ, đừng vất vả quá, cùng ngồi đây xem phim với con đi. "
Vừa nói, Vương Tuyết Băng cũng từ trong lòng ngực anh ngồi dậy, dù hiện tại nhìn cô ngoài biến nhát ra thì sâu trong đôi mắt của cô vẫn luôn che giấu cơn buồn ngủ và mệt mỏi.
Mẹ Tô Tiểu Hạ thấy con gái quan tâm bà cũng dẹp luôn chuyện bếp núc ra sau đầu, cùng con gái xem phim trò chuyện với nhau vậy.
Và rồi cả hai mẹ con Tô Tiểu Hạ cũng nắm tay nhau đi đến chiếc ghế sofa dành cho bốn người ngồi, mẹ Tô liền mở TV lên đúng lúc đang chiếu bộ phim đã gắn liền với biết bao thế hệ.
Vừa xem phim, Vương Tuyết Băng đang ôm gối nhỏ đã bị mẹ Tô ôm chầm lấy mình, giọng nói hào hứng: " Cục cưng, con nói xem, sau bao nhiêu chuyện tại sao Tôn Ngộ Không vẫn luôn hướng đến Đường Tăng vậy? "
Vương Tuyết Băng dù đã quá quen thuộc với những hành động của mẹ Tô, cô cũng mặc kệ mẹ Tô muốn làm gì thì làm, lên tiếng giải thích: " Mặc dù Đường Tăng không đúng hoàn toàn hay là cách nghĩ của mỗi người, nhưng theo quan điểm của con thì Tôn Ngộ Không chính là một người mạnh mẽ, kiên trì, đôi lúc nhí nhảnh, nhưng dù có bị hiểu lầm thì Tôn Ngộ Không cũng đã tự mình chứng minh trong sạch, quét sạch yêu quái để bảo vệ Đường Tăng suốt cả đường đi. "
Mẹ Tô Tiểu Hạ gật gù, lại ôm con gái để xem hết cả bộ phim.
Quản gia cũng đã từ trong bếp đi ra, lễ phép lên tiếng: " Ông bà chủ, bữa tối đã được dọn lên rồi. "
Ba Vương gật đầu, phất tay bảo quản gia đi vào trong đi, lúc này ông cũng đã lên tiếng: " Được rồi, bữa tối đã được dọn sẵn rồi, cả nhà vào dùng bữa luôn đi. "
Nghe vậy, mấy anh em Vương gia cũng rất thản nhiên đứng dậy, cùng với Triệu Hàn Dương đi vào bên trong.
Lúc này, trên bàn ăn mọi chuyện lại tiếp tục xảy ra, mẹ Tô nhíu mày nhìn mọi người một lượt chỉ từng người, ba Vương bị chỉ đầu tiên: " Ông xã anh ngồi ở đây. "
Chỗ ông ngồi chính là đầu bàn ăn, tiếp đến bên tay phải là bà, rồi cô con gái nhỏ và anh tư Vương Thừa Quân, đối diện với mẹ Tô là anh cả, anh hai, anh ba và tảng đá Triệu Hàn Dương.
Nhìn cách sắp xếp này, Vương Thừa Quân cười không nhặc được mồm luôn ấy, có ai như mẹ Tô không, mặc dù biết không thể chia cắt nhưng bà vẫn luôn làm đủ mọi cách để em gái anh và tên kia được ngồi gần nhau.
" Ấy chà, tảng đá. Làm sao đây? Cậu không thể ngồi cạnh con bé thì ông đây rất vui nha. " Anh Hai Vương Tử Nhân vui vẻ hẳn lên mà buông lời trêu ghẹo, đúng là hiện tại anh rất vui nha, ít nhất trên bàn ăn hai người họ đã ngồi tách xa thì không thể âu yếm mà phát cơm mọi lúc được.
Triệu Hàn Dương nhìn anh, nhướng mày: " Cậu chắc chắn? "
" Hả? Chắc chắn gì…" Vương Tử Nhân khó hiểu nhìn anh.
Lúc này, Vương Thừa Quân cũng đã lên tiếng: " Lão nhị, anh thật sự không hiểu à? Chẳng trách con bé suốt ngày lấy anh ra để làm bao cát để chút giận. "
Nói đến đây, Vương Thừa Quân lại tiếp tục lên tiếng: " Cho dù cậu ta và em gái của chúng ta không ngồi kế bên, nhưng hành động hay cử chỉ của họ cũng phát cơm cho cún rồi đấy. "
Hừ nói ra những lời này, ngay cả anh cũng có cảm giác bản thân đang tự bê thức ăn cho cún nhét vào mồm mà.
Quả thật rất đáng ghét nha.
Đến khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, ai nấy đều thi nhau gấp đồ ăn cho em gái, ngay cả Triệu Hàn Dương cũng không ngoại lệ.
Buổi cơm diễn ra rất xuông sẽ, đến khi mọi người dùng xong đã là một tiếng sau.
Mọi người lại tiếp tục quay quần bên nhau, mẹ Tô dù không muốn cũng đã để con gái cưng đi dạo cùng thằng nhóc Triệu gia.
Bên ngoài vườn, Vương Tuyết Băng đã được anh bao bọc thật kỹ trong cái áo khoác dày và dài gần như bao phủ cả cô gái nhỏ.
Đi đến chiếc ghế xích đu, Vương Tuyết Băng đã ngồi lên du đưa rất nhẹ nhàng, Triệu Hàn Dương ở phía sau lưng đẩy nhẹ cái xích đu, lên tiếng: " Bé con, cái xích đu này đến bây giờ vẫn còn sau, dù đã rất nhiều năm rồi. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, nhoẽ miệng cười đáp: " Đúng vậy đó, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng đây là cái xích đu em đã đòi anh làm khi còn bé, và nó lại chính là hồi ức tốt đẹp nhất trước khi anh rời khỏi mà không lời từ biệt. "
Tuy miệng nói, đôi mắt cô không biết từ lúc nào đã đỏ hoe, nước mắt lưng trào,ngữa đầu ra sao tựa hẳn vào phần bụng dưới của anh.
Triệu Hàn Dương chỉ cần cuối xuống đã nhìn thấy, anh đau lòng, ôm chặt cô gái nhỏ nào lòng, bản thân anh cũng đã ôm đứng dậy, anh vừa ngồi xuống đã đặt cô lên trên đùi, hôn lên đôi mắt to tròn hơi đỏ của cô, lên tiếng: " Bé con, anh hứa sẽ không rời khỏi em dù tương lai có thế nào, anh cũng sẽ mang em theo cùng. "
Nghe anh hứa, cô chỉ gật đầu, úp hẳn cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào hỏm cổ của anh, ngước mắt nhìn bầu trời đêm.
Giờ phút này đây thật sự rất yên tĩnh, không khí cũng không quá lạnh, đối với cả hai người mà nói, chỉ cần ở bên cạnh nhau đã là hạnh phúc rồi.
Cả hai người đều không mong muốn đều gì hơn.
Có lẽ vào thời khắc này, có thể nói thời gian yên bình trước cơn giông tố.
Chỉ riêng mỗi Anh Tư Vương Thừa Quân vẫn luôn để ý đến mọi cử chỉ hành động của em gái liền cảm thấy sai sai, mà sai ở đâu thì anh không rõ lắm.
Ít phút sau, mẹ Tô cũng đã từ trong phòng bếp trở ra, trên tay bà là một đĩa trái cây đầy đủ các chất dinh dưỡng.
" Cục cưng, nếu đã ăn xong chén súp rồi thì cũng nên ăn ít trái cây đi. Mẹ sẽ bảo đầu bếp đun chút tổ yến để con bồi bổ rồi. " mẹ Tô Tiểu Hạ đưa đĩa trái cây đến trước mặt cô, vui vẻ nói.
Vương Tuyết Băng nhìn mẹ Tô, khẽ cười gật đầu, nhận lấy đĩa trái cây từ tay bà lên tiếng: " Mẹ, đừng vất vả quá, cùng ngồi đây xem phim với con đi. "
Vừa nói, Vương Tuyết Băng cũng từ trong lòng ngực anh ngồi dậy, dù hiện tại nhìn cô ngoài biến nhát ra thì sâu trong đôi mắt của cô vẫn luôn che giấu cơn buồn ngủ và mệt mỏi.
Mẹ Tô Tiểu Hạ thấy con gái quan tâm bà cũng dẹp luôn chuyện bếp núc ra sau đầu, cùng con gái xem phim trò chuyện với nhau vậy.
Và rồi cả hai mẹ con Tô Tiểu Hạ cũng nắm tay nhau đi đến chiếc ghế sofa dành cho bốn người ngồi, mẹ Tô liền mở TV lên đúng lúc đang chiếu bộ phim đã gắn liền với biết bao thế hệ.
Vừa xem phim, Vương Tuyết Băng đang ôm gối nhỏ đã bị mẹ Tô ôm chầm lấy mình, giọng nói hào hứng: " Cục cưng, con nói xem, sau bao nhiêu chuyện tại sao Tôn Ngộ Không vẫn luôn hướng đến Đường Tăng vậy? "
Vương Tuyết Băng dù đã quá quen thuộc với những hành động của mẹ Tô, cô cũng mặc kệ mẹ Tô muốn làm gì thì làm, lên tiếng giải thích: " Mặc dù Đường Tăng không đúng hoàn toàn hay là cách nghĩ của mỗi người, nhưng theo quan điểm của con thì Tôn Ngộ Không chính là một người mạnh mẽ, kiên trì, đôi lúc nhí nhảnh, nhưng dù có bị hiểu lầm thì Tôn Ngộ Không cũng đã tự mình chứng minh trong sạch, quét sạch yêu quái để bảo vệ Đường Tăng suốt cả đường đi. "
Mẹ Tô Tiểu Hạ gật gù, lại ôm con gái để xem hết cả bộ phim.
Quản gia cũng đã từ trong bếp đi ra, lễ phép lên tiếng: " Ông bà chủ, bữa tối đã được dọn lên rồi. "
Ba Vương gật đầu, phất tay bảo quản gia đi vào trong đi, lúc này ông cũng đã lên tiếng: " Được rồi, bữa tối đã được dọn sẵn rồi, cả nhà vào dùng bữa luôn đi. "
Nghe vậy, mấy anh em Vương gia cũng rất thản nhiên đứng dậy, cùng với Triệu Hàn Dương đi vào bên trong.
Lúc này, trên bàn ăn mọi chuyện lại tiếp tục xảy ra, mẹ Tô nhíu mày nhìn mọi người một lượt chỉ từng người, ba Vương bị chỉ đầu tiên: " Ông xã anh ngồi ở đây. "
Chỗ ông ngồi chính là đầu bàn ăn, tiếp đến bên tay phải là bà, rồi cô con gái nhỏ và anh tư Vương Thừa Quân, đối diện với mẹ Tô là anh cả, anh hai, anh ba và tảng đá Triệu Hàn Dương.
Nhìn cách sắp xếp này, Vương Thừa Quân cười không nhặc được mồm luôn ấy, có ai như mẹ Tô không, mặc dù biết không thể chia cắt nhưng bà vẫn luôn làm đủ mọi cách để em gái anh và tên kia được ngồi gần nhau.
" Ấy chà, tảng đá. Làm sao đây? Cậu không thể ngồi cạnh con bé thì ông đây rất vui nha. " Anh Hai Vương Tử Nhân vui vẻ hẳn lên mà buông lời trêu ghẹo, đúng là hiện tại anh rất vui nha, ít nhất trên bàn ăn hai người họ đã ngồi tách xa thì không thể âu yếm mà phát cơm mọi lúc được.
Triệu Hàn Dương nhìn anh, nhướng mày: " Cậu chắc chắn? "
" Hả? Chắc chắn gì…" Vương Tử Nhân khó hiểu nhìn anh.
Lúc này, Vương Thừa Quân cũng đã lên tiếng: " Lão nhị, anh thật sự không hiểu à? Chẳng trách con bé suốt ngày lấy anh ra để làm bao cát để chút giận. "
Nói đến đây, Vương Thừa Quân lại tiếp tục lên tiếng: " Cho dù cậu ta và em gái của chúng ta không ngồi kế bên, nhưng hành động hay cử chỉ của họ cũng phát cơm cho cún rồi đấy. "
Hừ nói ra những lời này, ngay cả anh cũng có cảm giác bản thân đang tự bê thức ăn cho cún nhét vào mồm mà.
Quả thật rất đáng ghét nha.
Đến khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, ai nấy đều thi nhau gấp đồ ăn cho em gái, ngay cả Triệu Hàn Dương cũng không ngoại lệ.
Buổi cơm diễn ra rất xuông sẽ, đến khi mọi người dùng xong đã là một tiếng sau.
Mọi người lại tiếp tục quay quần bên nhau, mẹ Tô dù không muốn cũng đã để con gái cưng đi dạo cùng thằng nhóc Triệu gia.
Bên ngoài vườn, Vương Tuyết Băng đã được anh bao bọc thật kỹ trong cái áo khoác dày và dài gần như bao phủ cả cô gái nhỏ.
Đi đến chiếc ghế xích đu, Vương Tuyết Băng đã ngồi lên du đưa rất nhẹ nhàng, Triệu Hàn Dương ở phía sau lưng đẩy nhẹ cái xích đu, lên tiếng: " Bé con, cái xích đu này đến bây giờ vẫn còn sau, dù đã rất nhiều năm rồi. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, nhoẽ miệng cười đáp: " Đúng vậy đó, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng đây là cái xích đu em đã đòi anh làm khi còn bé, và nó lại chính là hồi ức tốt đẹp nhất trước khi anh rời khỏi mà không lời từ biệt. "
Tuy miệng nói, đôi mắt cô không biết từ lúc nào đã đỏ hoe, nước mắt lưng trào,ngữa đầu ra sao tựa hẳn vào phần bụng dưới của anh.
Triệu Hàn Dương chỉ cần cuối xuống đã nhìn thấy, anh đau lòng, ôm chặt cô gái nhỏ nào lòng, bản thân anh cũng đã ôm đứng dậy, anh vừa ngồi xuống đã đặt cô lên trên đùi, hôn lên đôi mắt to tròn hơi đỏ của cô, lên tiếng: " Bé con, anh hứa sẽ không rời khỏi em dù tương lai có thế nào, anh cũng sẽ mang em theo cùng. "
Nghe anh hứa, cô chỉ gật đầu, úp hẳn cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào hỏm cổ của anh, ngước mắt nhìn bầu trời đêm.
Giờ phút này đây thật sự rất yên tĩnh, không khí cũng không quá lạnh, đối với cả hai người mà nói, chỉ cần ở bên cạnh nhau đã là hạnh phúc rồi.
Cả hai người đều không mong muốn đều gì hơn.
Có lẽ vào thời khắc này, có thể nói thời gian yên bình trước cơn giông tố.
Danh sách chương