Đã qua hơn hai tiếng đồng hồ kể từ lúc anh bị sốt, Vương Tuyết Băng không gặp được anh lại càng lo lắng.

Cô nhìn về phía trước, tựa trán lên cửa sổ sát đất, mờ mịt nhìn mặt biển trong đêm tối.

Hòn đảo lớn như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh thủy triều lên xuống vào thời gian cố định trong ngày.

Hiện giờ đang là thời điểm triều dâng, mặt biển phẳng lặng trong đêm đen từ từ dâng cao, kèm theo đó là cơn sóng biển mạnh mẽ hơn lúc ban ngày, liên tục vỗ vào bờ cát và bãi đá ngầm nơi xa.

Vương Tuyết Băng biết đến hiện tại mình không thể giả vờ được nữa, hơn thế còn chuyện khúc mắc của anh và gia đình Triệu gia còn cần cô giải quyết thay anh.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn cảm xúc của bản thân, sau đó lại đi đến thư phòng cầm máy tính rồi đi đến ngồi xuống cửa sổ sát đất mà tra những thông tin cần thiết.

Tra cứu thông tin, cô vô tình phát hiện ra những chuyện mà Triệu Hàn Lâm cố gắng giấu diếm.

Đó là vụ việc năm anh mới 15 tuổi, Triệu Hàn Lâm khi ấy chỉ mới 12 đã lỡ tay đánh chết bạn học và được mẹ Triệu biết được và đã dùng đẩy trách nhiệm cho Triệu Hàn Dương, nhưng khi đó anh mới 15 tuổi và được cảnh sát đưa đến trại cải tạo hai năm.

Sau vụ việc đó, ba Triệu cũng không còn yêu thương hay quan tâm anh như trước, vì lúc đó ông chỉ mù quáng yêu thương bà Triệu nghe lời bà nói.

Sau hai năm cải tạo, Triệu Hàn Dương đã 17 tuổi, anh đã bị tước hết quyền thừa kế và biết được Triệu Hàn Lâm đã cướp trắng trợn mối hôn sự với Vương Tuyết Băng.

Cũng ngay trong đêm, anh đã rời khỏi Triệu gia, sau gần mười năm, cho dù ai trong Triệu gia đến kiếm và thăm anh điều bị trợ lý ngăn chặn.

Vương Tuyết Băng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đái mắt của cô hiện lên vẻ đau xót, nhưng trong đầu vẫn không ngừng tua đi tua lại hình ảnh Triệu Hàn Dương ngã xuống đất trong phòng sách.

Vương Tuyết Băng chậm rãi nhíu mày, giơ tay lên ấn mạnh vào cái đầu đang càng ngày càng đau. Bỗng nhiên, trong phòng ngủ vang lên hai tiếng ho khẽ, cô mở choàng mắt ra, vội vàng xoay người bước nhanh vào.

Thuốc hạ sốt Triệu Hàn Dương uống phát huy tác dụng, nên trên trán anh dần toát mồ hôi, nhưng đồng thời cũng khiến anh ngủ rất sâu.

Thấy mồ hôi trên trán anh, Vương Tuyết Băng liền bước đến cạnh giường, rút khăn giấy bên cạnh lau giúp anh.

Vừa lau khô không bao lâu lại thấy trán anh toát một lớp mồ hôi mỏng, Vương Tuyết Băng đỏ mắt tiếp tục lau, vừa lau vừa nói: “ Hàn Dương, đều tại em không tốt, ngay cả chăm sóc anh mà em cũng không biết…”

Triệu Hàn Dương đang ngủ, bỗng dưng nghe được giọng nói của cô, anh nhíu mày, nhưng không tỉnh lại.

Vương Tuyết Băng lại duỗi tay cầm túi chườm đá trượt từ trán anh xuống bên cạnh, sau đó sờ trán anh, cảm giác nhiệt độ của anh đã không còn nóng như trước nữa.

Vương Tuyết Băng lại nhìn anh, dường như nghĩ ra chuyện gì, cô ném khăn giấy vẫn luôn nắm trong tay, xoay người chạy vào trong phòng tắm lấy thau nước sạch và khăn lông trắng sạch sẽ chạy trở về cạnh giường.

Cô nhúng khăn lông vào nước, rồi lại vắt hơi khô, sau đó tỉ mỉ lau đi lau lại những nơi đổ mồ hôi trên đầu anh.

Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh không còn đổ mồ hôi nữa.

Vương Tuyết Băng đặt tay lên trán anh, xác định anh không còn sốt thì mới bê nước về phòng tắm.

Suốt cả đêm, thỉnh thoảng Vương Tuyết Băng trở về cạnh giường trông Triệu Hàn Dương, nếu không thì cũng đứng ở cửa sổ phòng khách ngắm thủy triều cuộn sóng bên ngoài.

Cho đến khi trời sắp sáng, cô vô thức xoay người trở vào bếp, không bao lâu sau lại quay trở vào phòng ngủ.

Mười giờ sáng hôm sau.

Triệu Hàn Dương cũng đã hạ sốt, sau đó lại ngủ suốt một đêm khiến sau khi tỉnh lại anh đã không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Anh rất ít khi ngã bệnh, hiếm lắm mới phát sốt một lần, hạ sốt rồi cũng không sao nữa.

Nhưng vừa đảo mắt anh đã thấy cô gái nằm ở mép giường.

Trông Vương Tuyết Băng như cả đêm không ngủ ngon, tay anh chầm chậm nâng lên, phủ lên đầu cô vuốt ve.

Tay vừa mới chạm vào, Vương Tuyết Băng đã choàng tỉnh, lập tức ngước mắt lên nhìn về phía Triệu Hàn Dương: “ Hàn Dương, anh tỉnh rồi? ”

Tay Triệu Hàn Dương nâng giữa không trung bỗng khựng lại.

Anh nhìn chằm chằm ánh mắt mơ hồ khi mới ngủ dậy, nhưng lại có phần tỉnh táo đã lâu không thấy của cô, ánh mắt ấy đập mạnh vào lòng anh.

Vương Tuyết Băng cho rằng anh không khỏe ở đâu, đứng dậy duỗi tay sờ đầu anh: “ Đã hết sốt rồi, có phải dạ dày anh khó chịu không? Em cũng đã gọi điện cho anh ba hỏi những chuyện cần chú ý sau khi anh hạ sốt cũng như bệnh đau dạ dày. Và em đã lấy một ít gạo thừa tối qua anh chưa dùng nấu cháo rồi, vẫn đang nấu trong nồi. Giờ ăn là vừa đúng lúc, để em đi múc cho anh. ”

Vương Tuyết Băng dứt lời đã xoay người đi ra ngoài.

Triệu Hàn Dương nhìn theo bóng cô không chớp mắt.

Cho dù là ánh mắt hay giọng điệu…

Cô hình như đã nhớ lại tất cả rồi...

Anh rất sợ cô sẽ rời khỏi anh sau khi nhớ lại tất cả, cũng như chuyện anh nói dối cô về việc anh là chồng của cô trong những ngày cô mất trí nhớ vậy.

Anh đột ngột bật dậy, xốc chăn xuống giường, đi thẳng ra ngoài.

Thấy Vương Tuyết Băng quay người đi đóng cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, rồi lại xoay người chuẩn bị bước vào phòng bếp, anh bỗng gọi: “ Tuyết Băng”

Bước chân cô khựng lại, nhưng không quay đầu.

“ Em đã khỏe rồi? ” Giọng nói của anh nhỏ nhẹ có phần dò xét, nhưng lại mang theo chín phần khẳng định.

Vương Tuyết Băng khẽ cười nhưng không lên tiếng, tiếp tục đi về phía phòng bếp.

Triệu Hàn Dương lập tức bước tới. Người anh cao chân anh dài, bước mấy bước đã đuổi kịp cô.

Anh ôm lấy bả vai cô, ép Vương Tuyết Băng xoay người lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “ Nói cho anh biết, có phải em đã khỏe lại không? Em đã tỉnh rồi? Nhớ ra hết rồi? Đúng không? ”. Truyện Tổng Tài

Vương Tuyết Băng ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đã phiếm hồng, nhẹ giọng hỏi anh: " Anh nghỉ sao? "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện