Lê Tiếu liếc nhìn bộ dạng thiết tha của Quan Minh Ngọc, thờ ơ cụp mắt: "Nếu học lại lớp mười hai, vậy sao không học cho đàng hoàng, lại yêu đương qua mạng với Lê Thiếu Quyền?"
Quan Minh Ngọc gảy móng tay mình, một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Vì tôi xấu xí, vì tôi nghèo khó, vì tôi lớn tuổi nên cả lớp không có bạn nào chịu nói chuyện với tôi."
"Tôi học rất kỹ kiến thức lớp mười hai, tôi cũng muốn dùng hết thời gian của mình.

Nhưng...!dù thế, đôi lúc tôi vẫn thấy cô đơn."
"Ngày nào anh tôi cũng làm việc ở công trường, cực khổ hơn tôi nhiều lắm.

Tôi không muốn kể lại những chuyện buồn lòng với anh ấy, nên mới nghĩ đến tìm một người lạ, chỉ cần tán gẫu đôi câu nghe tôi trút nỗi lòng là được."
“Trừ anh tôi ra, Lê Thiếu Quyền là bạn duy nhất trong WeChat của tôi.

Là lỗi của tôi đã gửi ảnh lúc trước của mình, gây ra hiểu lầm.

Anh tôi lại bất ngờ biết đến sự tồn tại của Lê Thiếu Quyền nên mới nảy sinh ý nghĩ không nên có."
“Cô Lê, tôi đã nói với anh tôi chuyện từ đó đến giờ rồi, chắc chắn anh ấy sẽ không tìm Lê Thiếu Quyền gây phiền nữa.

Mong cô yên tâm, tôi có thể bảo đảm."

Quan Minh Ngọc giải thích rất chân thành.
Chí ít, từ trong ánh mắt của Quan Minh Ngọc, Lê Tiếu không nhìn ra tư tưởng đòi tiền, mà ngược lại vô cùng ngay thật.
Trái lại, câu nói “Vì tôi xấu xí, nghèo khó và lớn tuổi nên không có bạn" kia của đối phương đã tạo ra cảm giác kỳ lạ trong lòng cô.
Cô không hiểu được cảm giác tương tự, nhưng cũng từng thấy đổi tượng bị bắt nạt trong trường phần lớn đều có những đặc điểm như vậy.
Lê Tiếu dời mắt nhìn những chủ hàng rong bên đường vì kiếm sống mà lớn tiếng nịnh nọt.

Có lẽ trên thế giờ này vẫn còn rất nhiều người phải sống trong nỗi vất vả mà người khác không thể nào tưởng tượng được.
Cô thoáng im lặng rồi hỏi: “Giờ mỗi tháng anh cô có thể kiểm được bao nhiêu?"
“Chưa đến năm nghìn." Quan Minh Ngọc cúi đầu trả lời, hốc mắt lại đỏ: “Thật ra anh tôi cũng rất ưu tú.

Lúc trước, anh ấy là học sinh duy nhất có thể tính nhẩm trong huyện chúng tôi.

Sau đó vì trong nhà có chuyện, mà anh ấy lại muốn tôi hoàn tất việc học nên đành thôi học để đi làm.

Rốt cuộc...!sức khỏe tôi lại thành ra như vậy."
Giờ Lê Tiếu đã hiểu, cô lấy chai nước trong hộp đồ ra đưa cho Quan Minh Ngọc: "Anh cô làm ở công trường ngay đây à?"
“Đúng thế."

Lê Tiếu nhìn chăm chú Quan Minh Ngọc một lát rồi mím môi hướng ra ngoài cửa kiếng: “Về đi, hi vọng những gì hôm nay cô nói với tôi đều là thật."
Lúc này, Quan Minh Ngọc vụng về mở cửa xe, trước khi xuống thì quay đầu nhìn Lê Tiếu: “Cô Lê, cảm ơn hôm nay cô đã giúp tôi.

Tạm biệt."
Cửa xe đóng lại, bóng dáng tròn trịa của Quan Minh Ngọc dần khuất khỏi tầm mắt.
Trông cô chưa đến 1m6, nhưng dáng người chắc hẳn phải hơn 75kg.
Quan Minh Ngọc nói mình đã từng đi khám ở bệnh viện chi nhánh của Đại học Y Nam Dương, nhưng Lê Tiếu chợt nghĩ đến, khi cô điều tra thông tin lại không có bất kì kỷ lục khám bệnh gì.
Lê Tiếu nheo mắt như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn qua công trường cách đó không xa.

Cô không ở lại đây thêm, mà lái xe đến Giang Cảnh Hào Đình.
...
Hai hôm nay, Lê Thiếu Quyền sống không yên.
Vì sợ hai anh em nhà nọ lại đột ngột tìm đến, anh ta cố ý mua ba dụng cụ báo động đặt sau cửa.

Chỉ cần có người xông vào thì chuông sẽ reo lên.
Thế nên, khi Lê Tiểu cầm tay nắm cửa đẩy vào, ba dụng cụ báo động lập tức vang lên.

Âm thanh đó...!xông thẳng lên trời.
Trên tầng, cùng với tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, Lê Thiếu Quyền với cái đầu tổ quạ, cầm gậy bóng chày trong tay, đứng ở cửa thang lầu cảnh giác hô lớn: “Ai đấy?"
Lê Tiếu: "..."
Có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện