Đêm đó, Lê Tiếu ngồi ở ban công ngoài phòng ngủ, án điển hình.
Rối loạn nhân cách hoang tưởng, trong thời gian dài luôn cố chấp ý kiến của mình, thường ngờ vực hoang tưởng, cực kỳ nhạy cảm.
Nhìn qua tổng thể báo cáo, đúng là Thương Úc có một vài biểu hiện khớp với chúng rối loạn nhân cách hoang tưởng, nhưng không quá nghiêm trọng.
Chí ít trước mắt thì anh vẫn chưa đến mức chẩn đoán lâm sàng.
Đọc qua mười mấy tờ báo cáo, đến trang cuối cùng, Lê Tiếu thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống, ngắm nhìn bóng đêm đen đặc, suy tư nặng nề.

Hôm sau, thứ hai, tan ca buổi chiều.
Lê Tiếu rời khỏi công ty, lái xe đến khung chung cư ổ chuột gần Giang Cảnh Hào Đình.
Cô đỗ xe bên đường, gọi điện thoại cho Quan Minh Ngọc.
Chưa đến năm phút, bóng người tròn trĩnh chạy vội ra.
Lúc này, tóc Quan Minh Ngọc vẫn còn ẩm, bọt xà phòng lấm tấm, rõ ràng đang tắm lại chạy vội ra ngoài.
Cô ta đi đến trước mặt Lê Tiếu, hơi thở gấp gáp, dè dặt hỏi: “Cô Lê..

cô tìm tôi sao?"

Lê Tiếu nghiêng người dựa vào cửa xe, bình tĩnh quan sát đổi phương mấy lần, sau đó đưa ra một tấm danh thiếp: “Tự cô dành ra chút thời gian đi gặp Viện sĩ Giang Hàn Đức."
Quan Minh Ngọc cầm danh thiếp màu trắng bằng hai tay, nghiêm túc nhìn: “Đây là.."
"Viện sĩ Giang đã biết về ca bệnh của cô, trước hết đi làm kiểm tra, chuyện khác chờ sau hẵng nói." Lê Tiếu chỉ giải thích một câu đơn giản, dút lời thì xoay người tính lên xe.
Quan Minh Ngọc vội bước lên trước, úp mở: “Cô Lê..

làm kiểm tra này… có đắt không?" Cô ta biết Lê Tiếu có lòng tốt, nhưng người nghèo đi khám bệnh có nhiều chuyện không phải muốn là được.
Có khi chi phí cho việc kiểm tra cao cấp đủ bức ép cả một gia đình.
Lê Tiếu thoáng dừng chân, quay đầu nhìn Quan Minh Ngọc: “Miễn phí.

Cô cứ sắp xếp thời gian rồi nhanh chóng qua đó."
Quan Minh Ngọc đứng yên tại chỗ, nhìn đuôi xe Lê Tiếu biến mất khỏi góc đường, cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, hốc mắt đỏ ửng.
"Minh Ngọc, em đứng đây làm gì?" Lúc này, sau lưng cô ta truyền đến lời hỏi han ân cần.
Là anh trai cô, Quan Minh Thần.
Dường như anh mới từ công trường về, bộ đồ rằn ri trên người bám đầy bụi bẩn, tóc cũng thế.
Quan Minh Ngọc đưa danh thiếp cho Quan Minh Thần, kể lại khái quát tình huống.


Quan Minh Thần nhíu mày: “Phòng thí nghiệm Nhân Hòa? Cô ta có lòng tốt vậy sao?"
Quan Minh Thần với đầu óc đơn giản luôn không tin Lê Tiếu sẽ giúp đỡ họ không vụ lợi.
Quan Minh Ngọc ngẫm lại những chuyện đã qua, gãi đầu: “Anh à, mặc kệ cô Lê nghĩ gì, em cũng muốn thử xem sao.

Dù gì cũng chỉ tiến hành kiểm tra thôi, chắc không trễ nải gì đâu."
Tâm tư Quan Minh Ngọc khá tinh tế.
Nghe nói phòng thí nghiệm Nhân Hòa còn đắt tiền hơn cả bệnh viện nữa.
Quan Minh Thần phủi bụi trên người, vẫn vô cùng hoài nghi: “Vậy để anh đi cùng em."

Nửa tiếng sau, tại Nam Dương Entertainment City.
Lê Tiếu đỗ xe xong thì đi thẳng lên nhà hàng ở tầng bảy.
Đang trong giờ cao điểm dùng bữa nên trong nhà hàng rất đông khách.
Đường Dực Đình ngồi gần cửa số, nhìn Lê Tiếu liền ngoắc cổ tay: “Tiếu Tiếu, bên này!"
Tối nay hai người hẹn nhau dùng cơm.
Lê Tiếu ngồi xuống, Đường Dực Đình rót ly nước cho cô, hất cằm sang chảnh: “Sao hôm nay cậu có thời gian rỗi thế?"
Trước đó Đường Dực Đình đã nhiều lần hẹn Lê Tiếu, nhưng đều bị từ chối.
Hôm nay thì hay rồi.
Lê Tiếu bưng ly nước uống một hớp rồi liếc đối phương: “Rảnh rỗi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện