Đêm ấy, chín giờ rưỡi.

Xe chậm rãi dừng lại, Lê Tiếu nhìn biệt thự xây trong núi tòa ra ánh sáng ẩm áp, ánh mắt hơi ngập ngừng.

Thật ra trên đường rời khỏi Bất Dạ Thành, cô đã phát hiện hướng xe chạy không phải là nhà họ Lê đường Hoa Nam.

Đúng như cô dự đoán, xe chạy đến biệt thự Nam Dương.

Lê Tiếu nhìn núi Nam Dương trong màn đêm đen như mực, đỉnh nhọn trùng điệp dưới trăng sao như tranh vẽ.

Mà trước cửa biệt thự, bóng dáng Thương Úc cao ráo như người trong bức họa đêm trăng.

Anh đứng chắp tay, nhìn Lê Tiêếu ở xa qua ánh sáng lờ mờ.

Ngay lúc tầm mắt giao nhau, Lê Tiếu vội xuống xe, bước nhanh rút ngắn khoảng cách mười mấy mét.

Cô đứng lại, ngẩng đầu, tâm sự hiện rõ nơi đáy mắt.

Thương Úc nhìn xuống Lê Tiếu, lòng bàn tay rộng rơi trên đỉnh đầu cô xoa nhẹ, giọng lộ rõ không vui: “Đêm qua còn không được nghỉ ngơi, tối nay lại uống rượu?"
Hử? Anh ấy biết?

Cô đã mơ hồ biết được tại sao hôm nay Lạc Vũ đột ngột phục chức, nên bĩu môi, cụp mắt, nhỏ giọng: "Hơi phiền não thôi.

"
Thương Úc cho một tay vào túi, bất đắc dĩ nhìn gương mặt của cô, xoay người bảo: “Vào rồi nói.

"
Hai người nối nhau vào phòng khách.

Ánh đèn sáng âấm áp khiến Lê Tiểu khó chịu nhíu mày.

Cô tìm sofa đơn ngồi xuống, thuận tay ôm gối vùi mặt xuống.

Tối nay Lê Tiếu khác ngày thường, có thể nói là lần đầu lộ ra tâm trạng bất ổn như vậy trước mặt Thương Úc.

Lúc này, Thương Úc chợt chau mày, quyết đoán ngồi đối diện cô, cúi người lấy gói thuốc trên bàn trà, châm điếu thuốc, hít một hơi, tùy ý bắt tréo chân, giọng trầm khàn: “Tại sao bỗng dung điều tra Đồ An Lương?"
Cánh tay ôm gối ôm của Lê Tiểu căng thắng, ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Lạc Vũ nói anh nghe à?"
Cô chưa từng nghĩ phải giấu giếm chuyện gì với Thương Úc, nhưng cũng không thích cách người bên cạnh mật báo.

Nếu muốn nói, tự cô có thể nói anh nghe.

Ngay lúc Lê Tiếu khó chịu, giọng nói mang ý cười vang lên: “Buổi sáng lợi dụng máy tính công ty xâm nhập camera của Bất Dạ Thành, tưởng anh không biết sao?"

Lê Tiếu bị phát hiện: “! "
Thật xấu hổ!
Cô còn tưởng mình làm kín kẽ lắm.

Buổi sáng sau khi xâm nhập camera của Bất Dạ Thành, cô nhanh chóng đồng bộ video vào điện thoại của mình, hơn nữa còn xóa sạch lịch sử trên máy tính công ty.

Chỉ mất chưa đến một tiếng, anh đã biết rõ như vậy.

Lê Tiếu ôm chặt gối ôm, vùi mặt không nói.

Lúc này Thương Úc nhả khói, mùi thuốc lá nhàn nhạt phiếu tán, đôi mắt sâu thằm bị ngăn trong làn khói trắng hiện lên vẻ u ám không muốn ai biết: “Có va chạm với Đồ An Lương?"
Nếu Đồ An Lương trêu chọc cô, dù có phá vỡ sự thăng bằng của các thế lực khắp nơi anh cũng không ngại lật tung cả Thành Nam vì cô.

Lúc này, Lê Tiếu áp mặt vào gối, cáu kỉnh nói: “Không va chạm, chỉ đơn giản nhìn anh ta ngứa mắt!"
Tiếng cười quyến rũ như dòng nước chảy êm ả bỗng truyền đến bên tai, vô cùng dễ nghe.

"Vì Cửu Công sao?" Thương Úc tiếp tục nhả khói, nhìn Lê Tiếu uể oải mà hỏi thẳng.

Không hổ là bá chủ Nam Dương Thương Thiếu Diễn, dường như chuyện gì cũng nằm trong long bàn tay anh.

Lê Tiếu im lặng, không phản bác: “Ừm, xem như là thế.

"
Sau đó, cô ngẩng đầu đánh giá anh, muốn nói nhưng lại thôi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện