Đối với Lê Tiếu, đây đúng là chuyện bé xé ra to!
Lúc này, Lê Quân lạnh giọng nói qua điện thoại: "Không cần anh phải nói rõ thân phận của em, anh ta cũng biết nên làm thế nào.

Lão Tam đã nói hết mọi chuyện ở trường của em với anh.

Đừng sợ, anh trút giận thay em."
"Được rồi, cảm ơn anh Cả."
Cúp máy, Lê Tiếu nhếch môi cười rồi thong thả ra khỏi tòa lầu.Cô không có lòng dạ hại người, nhưng không đồng nghĩa với việc cô là người hiền lành.
Còn về kết quả của Trần Lập Châu với Giang Úc thì tự làm tự chịu thôi.

Lúc này, đã mười một giờ rưỡi, không ít sinh viên rời khỏi lầu học đi ăn.

Cấu trúc xây dựng của khuôn viên Đại học Y theo kiểu hình tam giác.
Lầu học cùng lầu giáo vụ ở phía đông, căng tin với sân vận động ở phía Nam.
Đồng nghĩa với việc, con đường đến căng tin phải qua lầu giáo vụ.
Khi Lê Tiếu ra khỏi sảnh chính, còn chưa ngẩng đầu đã nghe tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến ở gần đó.
Dù sinh viên Đại học Y rất đông, nhưng trừ những phong trào do trường tổ chức thì bình thường rất ít có chuyện thế này.
Lê Tiếu đút hai tay vào túi bước xuống bậc thang.

Lúc lơ đãng nhìn lướt qua chỗ đông người, cô chợt giật mình.
Trước cửa lầu giáo vụ, một hàng xe Rolls Royce Phantom sang trọng bắt mắt đang đỗ ở ven đường rợp bóng cây xanh.
Biểu tượng của Tập đoàn Diễn Hoàng trên thân xe rất nổi bật, còn có vệ sĩ áo đen đứng cạnh mỗi chiếc.
Không ít sinh viên tụ tập thành đám dưới bóng cây quan sát.

Sự tò mò hiện rõ trong mắt mỗi người.
Đây là tượng trưng cho quyền lực, tiền tài và thân phận.
Vệ sĩ đứng đầu đoàn xe là một gương mặt quen thuộc.
Lê Tiếu nghiêng đầu chớp đôi mắt nai, cúi đầu tiếp tục xuống bậc thang.
Sao Thương Úc lại đến?
Đi xuống mười mấy bậc thang, Lê Tiếu ngẩng đầu chớp mắt, vừa khéo Lưu Vân cũng đi đến trước mặt cô: "Cô Lê, cô không sao chứ?"
Nghe hỏi như vậy, Lê Tiếu không nhịn được nhướng mày: "Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Lưu Vân mím môi, nhìn thoáng chiếc xe nào đó phía sau: "Lão đại đã biết rõ hiện trường bảo vệ luận văn hôm nay.


Chúng tôi đã liên lạc với hiệu trưởng Đại học Y.

Cô không cần phải lo, hiệu trưởng sẽ đích thân ra mặt xử lý mọi chuyện thay cô."
Lê Tiếu thoáng nghẹt thở, câm nín: "..."
Cô cần phải lo lắng sao?
Thế này có phải là gϊếŧ gà dùng đến dao mổ trâu không?
Chỉ có chút sóng gió lại kinh động đến cả bá chủ Nam Dương, thật vinh hạnh xiết bao!
Lê Tiếu sờ gáy, lẳng lặng thở dài: "Anh ấy ở trong xe à?"
"Phải, mời cô theo tôi."
Lê Tiểu lững thững theo Lưu Vân đi về chiếc xe giữa hàng.

Cùng lúc đó, Trần Lập Châu và Lỗ Vân sánh vai xuất hiện trước cửa lầu giáo vụ.
Ở Nam Dương, không ai không biết, không ai không rõ biểu tượng của Tập đoàn Diễn Hoàng.
Trần Lập Châu vừa thấy đoàn xe khí phách như vậy thì chợt cảm thấy nghẹt thở như chết chìm.
Đoàn xe của Diễn Hoàng, thế thì người trong xe chỉ có thể là Thương Thiếu Diễn.

Mà Lê Tiếu chẳng những quan hệ không tồi với Tổng thư ký mà còn quen biết cả Thương Thiếu Diễn?
Dường như anh ta...!tiêu tùng rồi.
Lúc này thì Lỗ Văn lại không chú ý đến những chi tiết đó, an phận theo sát Trần Lập Châu.

Hai người đứng ngay cửa nhìn một lúc rồi vội vã rời khỏi hiện trường từ cửa hông lầu giáo vụ.
Về phần Giang Ức, mặt sưng vù, bước chân nhẹ hẫng, cô ta hệt như du hồn đi ra thì chứng kiến tình cảnh thế này.
Ngay cạnh đoàn xe xếp hàng bắt mắt và bá đạo, Lê Tiếu chậm rãi bước đến chính giữa, vệ sĩ bên cạnh cung kính mở cửa xe cho cô, còn tỉ mỉ đỡ tay trên nóc xe.
Khi cửa mở, giữa khe hở nhá nhem, Giang Ức nhìn thấy một người đàn ông áo đen với phong thái tôn quý và mạnh mẽ.
Dù chỉ là đường nét gương mặt mơ hồ, cũng đủ khiến Giang Ức sợ hết hồn hết vía.
Vì có người chỉ cần liếc qua sẽ khiến bản thân biết đến cái gì gọi là cao không thể với tới..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện