Khi Lê Tiểu vừa nói vậy, cô thấy rõ ánh mắt sắc lẹm của Thương Úc.
Tuy chỉ thoáng qua, nhưng nó đã kiểm chứng được suy đoán của Lê Tiểu.
Cô thật sự chọc giận vị bá chủ Nam Dương này rồi.
Thương Úc cầm bút máy ký tên trên hồ sơ, vẻ mặt không vui, giọng nói cũng không ôn hòa như trước nữa: "Cô thấy sao?"
Đến lúc này, Lê Tiểu mới phát giác ra cô thật sự không hiểu gì về Thương Úc cả.
Thật ra thì, mỗi lời nói và hành động của anh nhìn qua thì ôn nhã lễ độ, biếng nhác quyến rũ, nhưng chỉ e rằng bá đạo ngang ngược mới là bản chất thật sự của anh.
Lê Tiếu chậm rãi dời mắt, sờ cằm, ngẫm nghĩ ba phút rồi mới phiền não thở dài: "Diễn gia gợi ý chút xem sao?"
Thương Úc không nhìn cô, vẫn duy trì tư thế kỷ tên.
Nhưng đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy, tâm trạng đè nén khiến anh dùng lực hơi nhiều, đầu bút máy vì sức lớn quá mà nghe tiếng rạch trên hồ sơ.
Âm thanh nhỏ ấy thu hút sự chú ý của Lê Tiểu.
Cô chăm chú nhìn, chi thấy anh đã đóng nắp bút, vút đại lên trên hồ sơ.
Giây kế đến, Thương Úc đứng dây, động tác ung dung cởϊ áσ vest ra, sau đó đi về phía Lê Tiếu.
Nét mặt anh lạnh lùng, môi mím chặt, con người sâu thẳm như có dòng nước ngầm cuộn xoáy.
Lê Tiếu chợt đứng thẳng người, tư thể phòng bị, nhìn chằm chằm Thương Úc với vẻ hoài nghi.
Anh nhanh chóng đến gần sofa, vung áo vest thoảng hương nước hoa cao cấp, trùm lên người cô, đồng thời che đi đầu vai trắng như tuyết lóa mắt.
Lê Tiếu kinh ngạc, còn chưa kịp nói thì cằm chợt bị lòng bàn tay rộng của anh kìm chặt.
Ngón tay hơi thô nhám chạm lên gò má cô, ngón cái giữ chặt cằm cô, cúi người, híp mắt, giọng nói lạnh thấu xương: “Muốn đến thực tập ở Diễn Hoàng là vì Truy Phong sao?"
Lê Tiếu bị ép phải ngửa đầu vì động tác của Thương Úc.
Tuy anh không dùng sức lớn, nhưng cánh tay nổi gân xanh cứ như đang cố kiềm chế.
Bốn mắt nhìn nhau, lần đầu cô nhìn thấy rõ khí thế sát phạt sắc bén của Thương Úc, chứng kiến một mặt mà anh không muốn ai biết.
Lê Tiểu nhẹ giọng than thở, hàng mi dày run run, nhướng mày kiêu ngạo: “Chỉ có một lựa chọn là Truy Phong sao?"
Vẻ liều lĩnh không sợ hãi của cô rơi vào tầm mắt Thương Úc, sức trong tay anh không giảm, người cúi thấp, một tay chống lên phần sofa phía sau cô, tư thái từ trên cao nhìn xuống: “Trừ cậu ta ra thì còn muốn thêm ai nữa?"
Càng lúc càng gần hơn, gần đến mức Lê Tiếu chi cần nghiêng về trước 1 centimet thì chóp mũi có thể chạm vào môi anh.
Hơi thở của họ quấn quanh, ánh mắt va chạm, một kẻ lạnh một người cuồng.
Lê Tiếu nuốt nước bọt, nhìn sâu vào mắt Thương Úc, chợt bật cười: “Tôi cho rằng Diễn gia biết chứ!"
Nếu đám Vọng Nguyệt chứng kiến tình cảnh này chắc sẽ tè trong quần mất!
Vì Lê Tiếu là người đầu tiên có thể cười nói tự nhiên khi Thương Úc lộ ra vẻ mặt nguy hiểm nhất của mình.
Lúc này, áp lực bên người Thương Úc đần thu lại, bàn tay buông lỏng, ngón cái lơ đăng vuốt ve làn da Lê Tiểu, thoáng trầm ngâm, giọng nói khôi phục nét trầm mạnh quyến rũ: “Em chắc chắn?"
Có đôi lời không cần phải nói rõ, chỉ cần ánh mắt và động tác liền hiểu rõ lòng nhau.
Lê Tiểu cảm nhận được rõ ràng tay anh đã giảm lực, gương mặt xinh đẹp hếch lên, thuận thể đặt cằm mình vào lòng bàn tay Thương Úc.
Cô nói: “Tôi muốn đến Diễn Hoàng, đương nhiên là vì Diễn Hoàng rồi.
"
Hai từ Diễn Hoàng lại mang thâm ý khác biệt.
Môi Thương Úc khẽ nhếch, cổ tay hơi động, nâng gò má cô lên, trầm giọng nói: “Làm việc ở Diễn Hoàng thì phải mặc đồ công sở.
".
Tuy chỉ thoáng qua, nhưng nó đã kiểm chứng được suy đoán của Lê Tiểu.
Cô thật sự chọc giận vị bá chủ Nam Dương này rồi.
Thương Úc cầm bút máy ký tên trên hồ sơ, vẻ mặt không vui, giọng nói cũng không ôn hòa như trước nữa: "Cô thấy sao?"
Đến lúc này, Lê Tiểu mới phát giác ra cô thật sự không hiểu gì về Thương Úc cả.
Thật ra thì, mỗi lời nói và hành động của anh nhìn qua thì ôn nhã lễ độ, biếng nhác quyến rũ, nhưng chỉ e rằng bá đạo ngang ngược mới là bản chất thật sự của anh.
Lê Tiếu chậm rãi dời mắt, sờ cằm, ngẫm nghĩ ba phút rồi mới phiền não thở dài: "Diễn gia gợi ý chút xem sao?"
Thương Úc không nhìn cô, vẫn duy trì tư thế kỷ tên.
Nhưng đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy, tâm trạng đè nén khiến anh dùng lực hơi nhiều, đầu bút máy vì sức lớn quá mà nghe tiếng rạch trên hồ sơ.
Âm thanh nhỏ ấy thu hút sự chú ý của Lê Tiểu.
Cô chăm chú nhìn, chi thấy anh đã đóng nắp bút, vút đại lên trên hồ sơ.
Giây kế đến, Thương Úc đứng dây, động tác ung dung cởϊ áσ vest ra, sau đó đi về phía Lê Tiếu.
Nét mặt anh lạnh lùng, môi mím chặt, con người sâu thẳm như có dòng nước ngầm cuộn xoáy.
Lê Tiếu chợt đứng thẳng người, tư thể phòng bị, nhìn chằm chằm Thương Úc với vẻ hoài nghi.
Anh nhanh chóng đến gần sofa, vung áo vest thoảng hương nước hoa cao cấp, trùm lên người cô, đồng thời che đi đầu vai trắng như tuyết lóa mắt.
Lê Tiếu kinh ngạc, còn chưa kịp nói thì cằm chợt bị lòng bàn tay rộng của anh kìm chặt.
Ngón tay hơi thô nhám chạm lên gò má cô, ngón cái giữ chặt cằm cô, cúi người, híp mắt, giọng nói lạnh thấu xương: “Muốn đến thực tập ở Diễn Hoàng là vì Truy Phong sao?"
Lê Tiếu bị ép phải ngửa đầu vì động tác của Thương Úc.
Tuy anh không dùng sức lớn, nhưng cánh tay nổi gân xanh cứ như đang cố kiềm chế.
Bốn mắt nhìn nhau, lần đầu cô nhìn thấy rõ khí thế sát phạt sắc bén của Thương Úc, chứng kiến một mặt mà anh không muốn ai biết.
Lê Tiểu nhẹ giọng than thở, hàng mi dày run run, nhướng mày kiêu ngạo: “Chỉ có một lựa chọn là Truy Phong sao?"
Vẻ liều lĩnh không sợ hãi của cô rơi vào tầm mắt Thương Úc, sức trong tay anh không giảm, người cúi thấp, một tay chống lên phần sofa phía sau cô, tư thái từ trên cao nhìn xuống: “Trừ cậu ta ra thì còn muốn thêm ai nữa?"
Càng lúc càng gần hơn, gần đến mức Lê Tiếu chi cần nghiêng về trước 1 centimet thì chóp mũi có thể chạm vào môi anh.
Hơi thở của họ quấn quanh, ánh mắt va chạm, một kẻ lạnh một người cuồng.
Lê Tiếu nuốt nước bọt, nhìn sâu vào mắt Thương Úc, chợt bật cười: “Tôi cho rằng Diễn gia biết chứ!"
Nếu đám Vọng Nguyệt chứng kiến tình cảnh này chắc sẽ tè trong quần mất!
Vì Lê Tiếu là người đầu tiên có thể cười nói tự nhiên khi Thương Úc lộ ra vẻ mặt nguy hiểm nhất của mình.
Lúc này, áp lực bên người Thương Úc đần thu lại, bàn tay buông lỏng, ngón cái lơ đăng vuốt ve làn da Lê Tiểu, thoáng trầm ngâm, giọng nói khôi phục nét trầm mạnh quyến rũ: “Em chắc chắn?"
Có đôi lời không cần phải nói rõ, chỉ cần ánh mắt và động tác liền hiểu rõ lòng nhau.
Lê Tiểu cảm nhận được rõ ràng tay anh đã giảm lực, gương mặt xinh đẹp hếch lên, thuận thể đặt cằm mình vào lòng bàn tay Thương Úc.
Cô nói: “Tôi muốn đến Diễn Hoàng, đương nhiên là vì Diễn Hoàng rồi.
"
Hai từ Diễn Hoàng lại mang thâm ý khác biệt.
Môi Thương Úc khẽ nhếch, cổ tay hơi động, nâng gò má cô lên, trầm giọng nói: “Làm việc ở Diễn Hoàng thì phải mặc đồ công sở.
".
Danh sách chương