Dưới màn đêm….
Hà Hoa cảm thấy dường như bản thân bị ăn một cái tát vang đội vào má, sắc mặt trắng bệch, hắn không có nhặt đóa hoa lên mà kinh ngạc nhìn Hạ Y Na, phảng phất như đang hỏi Hạ Y Na, rốt cuộc là tại sao? Chưa trả lời, Hạ Y Na hướng về người xem toàn trường cúi đầu một cái sau đó lui xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay của toàn trường.
Nhìn bóng lưng Hạ Y Na , trong con ngươi của Hà Hoa tìm không được một chút xíu mong muốn chinh phục, có chăng chỉ là khuất nhục cùng tức giận.
Sau đó hắn phảng phất cũng biết nếu tiếp tục ở trên sân khấu là một việc cực kỳ mất mặt cho nên vội vàng đứng lên, kẹp đuôi lui xuống.
Hà Hoa vừa lui xuống, mọi người tại hiện trường tựa hồ cảm thấy bữa tiệc sắp kết thúc rối rít đứng dậy chuẩn bị ra về.
- Các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các vị lão sư, đồng học, xin đừng vội ra về.
Đang lúc mọi người chuẩn bị ra về một gã khác mặc áo sơ mi trắng, quần tây bước nhanh lên sân khấu, cố gắng không chế tâm tình kích động nói:
- Tiếp theo có một siêu sao mà mọi người không thể nghĩ tới sẽ lên sân khấu, mọi người đừng nên bỏ qua.
- Ta chuẩn bị ra về, người này đầu óc có vấn đề gì không?
- Không sai, này con mợ nó ngay cả siêu sao thần bí đều ra biểu diễn hết rồi, hắn cho đây là buổi biểu diễn trao giải oscar sao?
Nghe được lời người chủ trì nói những người xem rối rít cho rằng tên này có vấn đề, cũng có một bộ phận người xem bị hắn gợi lên lòng hiếu kì, một lần nữa trở về chỗ ngồi của mình.
Cung lúc đó nam chủ trì đi vào lối ra, ánh đèn sân khấu vụt tắt, sân khấu chìm trong bóng tối.
Trong bóng tối Mộ Khuynh Nhan chậm rãi đi ra.
Khi Mộ Khuynh Nhan đi ra sân khấu, ánh đèn sân khấu dần dần hiện lên, ánh đèn hết sức yếu ớt, không cách nào làm cho khán giả thấy rõ Mộ Khuynh Nhan, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh.
- Rốt cuộc là ai vậy, thần bí quá!
Nhìn thân ảnh mơ hồ của Mộ Khuynh Nhan, nhưng người còn ngồi lại rối rít ở trong lòng thầm đoán là ai, mà những người chuẩn bị ra về đang đứng ở cửa lối ra, nhịn không được dừng bước lại nhìn lên sân khấu.
Một giây, hai giây, ba giây, trong khi khán giả chờ đợi, Mộ Khuynh Nhan đã đi tới giữa sân khấu.
" Bùng"
Cùng lúc đó, kèm theo một tiếng giòn vang, một dòng tia lửa hoa mĩ như thác nước từ trên dỉnh sân khấu rơi thẳng xuống, cung lúc đó, vô số đạo tia sáng tập trong vào sân khấu, thân ảnh Mộ Khuynh Nhan mặc áo trắng, váy đen nhất thời hiện ra trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Hiện trường trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh giống như chết lặng.
Trên sân khấu là Mộ Khuynh Nhan sao?
Vô luận là nam sinh hay là nữ sinh, đều trợn tròn cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Mộ Khuynh Nhan, trong lòng thầm hỏi chính bản thân mình.
Lý trí nói cho bọn hắn biết, thân là siêu sao của Châu Á, Mộ Khuynh Nhan không thể nào xuất hiện ở nơi này, nhưng mà sự thật trước mắt cho bọn hắn biết, đang đứng trên sân khấu kia chính là Mộ Khuynh Nhan!
Điều này khiến cho bọn họ hoài nghi có phải chính mình đang bị ảo giác hay không!
Phía sau sân khấu, Hạ Y Na đang chuẩn bị thay quần áo, ngạc nhiên trông thấy siêu sao Châu Á Mộ Khuynh Nhan đang ở trên sân khấu, nàng sững sờ ngay tại chỗ.
Mộ…Mộ khuynh Nhan nàng sao lại xuất hiện ở nơi này?
- Khuynh Nhan!
" A…A"
Không đợi Hạ Y Na nghĩ ra vì sao lại như vậy, hiện trường an tĩnh đột nhiên giống như nước sôi trong nháy mắt nổ tung, cơ hồ tất cả thầy trò đều không chịu ngồi yên tại chỗ, giống như là phát điên tại chỗ rồi hô tên của Mộ Khuynh Nhan đến khản cả giọng, cũng có những người rống to thất thanh.
Trong nhất thời những tiếng hô ầm ĩ che mất cả hiện trường, dường như muốn phá vỡ không gian yên lặng bình thường.
Nữ thần đột nhiên lại xuất hiện ở bữa tiệc của trường học chúng ta, điều này con mợ nó thật không thêt tin được.
Mặc dù Ngô Vũ Trạch không quá ngạc nhiên, nhưng mà cũng giống như những nam sinh khác, bị vẻ mĩ lệ của Mộ Khuynh Nhan chinh phục, thấy Mộ Khuynh Nhan xuất hiện, hắn điên cuồng mà la lên, cho tới bây giờ hắn vẫn không thể tin được hết thảy đều là sự thật.
- Văn Cảnh, chú vừa mới nói Mộ Khuynh Nhan là vì Đông Lai mà đến đây biểu diễn sao?
Đang lúc Ngô vũ Trạch cảm thấy tất cả đều không thể tin được, Trang Bích Phàm liền nhớ lại lời nói lúc trước của Cổ Văn Cảnh, hắn không có làm bộ làm tịch như mọi khi mà trợn tròn mắt hỏi.
Cổ Văn Cảnh cười mà không nói, nhìn Bùi Đông Lai, cố gắng làm cho Bùi Đông Lai nghe mình giải thích.
- Không cần nhìn như vậy, ka căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Bùi Đông Lai cười khổ nói, lúc trước nghe Cổ Văn Cảnh nói có khách quý thần bí lúc sau sẽ lên sân khấu biểu diễn, trong đầu hắn từng hiện ra thân ảnh của Mộ Khuynh Nhan, hắn có cảm giác hốt hoảng.
Ngay cả Mộ Khuynh Nhan sớm đã thích ứng với việc diễn xuất trên sân khấu, chỉ là đối mặt với tiếng hô toàn trường nàng vẫn lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, hơn nữa trong lòng có chút khẩn trương.
Hưng phấ, khẩn trương rất nhiều, vẻ mặt Mộ Khuynh Nhan rạng rỡ mỉm cười hướng khán giả vẫy tay:
- Xin chào mọi người!
"A..."
Nghe được thanh âm của Mộ Khuynh Nhan, những người hâm mộ Mộ Khuynh Nhan giống như được uống thuốc kích thích điên cuồng mà gào thét lên, có mấy người sức lực có hạn, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ.
Tiếng reo hò kéo dài vài giây đồng hồ, điệu nhạc du dương vang lên, khán giả không hẹn mà cùng ngừng reo hò.
- 1 với 1 = 2, 2 thêm 2 = 4, 4 với 1 là 5, 5 với 5 = 10.
Sau khi tiếng reo hò dừng lại Mộ Khuynh Nhan khẽ nhắm đôi mắt lại, mang theo vẻ thâm tình vô hạn bắt đầu buổi biểu diễn ca khúc tối nay, bài hát này nằm trong album mới nhất của nàng: "Tập đếm".
Thân ảnh nổi bật, vẻ mặt thâm tình, giọng hát ngọt ngào, vũ điệu hoa lệ, Mộ Khuynh Nhan phảng phất như được sinh ra để biểu diễn, tiếng hát của nàng mang theo ma lực không cách nào kháng cự, làm cho cả Bùi Đông Lai cũng bị chìm đắm ở bên trong, trong đó phần lớn đều là kích động ngừng hô hấp lại sợ bỏ sót bất kì âm thanh nào.
Có một người là ngoại lệ.
Hà Hoa!
Mặc dù hắn không nghĩ tới Mộ Khuynh Nhan sẽ xuất hiện ở bữa tiệc tối nay, nhưng bởi vì lúc trước bị Hạ Y Na dùng phương thức tàn khốc để cự tuyệt hắn, căn bản hắn không còn lòng dạ nào nghe Mộ Khuynh Nhan biều diễn, hắn chỉ muốn biết tại sao Hạ Y Na lại tàn nhẫn cự tuyệt hắn như vậy.
Bởi vì muốn biết điểm này, mắt thấy Hạ Y Na cũng giống như tất cả các học sinh ở toàn trường, đắm chìm trong tiếng hát của Mộ Khuynh Nhan, hắn bước đến bên cạnh Hạ Y Na nhẹ giọng nói:
- Y Na…
Không có phản ứng, Hạ Y Na phảng phất căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Hà Hoa.
Hà Hoa thấy thế khuôn mặt biến sắc một bước bước tới trực tiếp đứng trước người Hạ Y Na, chặn tầm mắt đang nhìn vào Mộ Khuynh Nhan lại.
Bởi vì duyên cớ xuất thân, Hạ Y Na không phải là một Fan cuồng, chỉ là nàng thường xuyên nghe các ca khúc của Mộ Khuynh Nhan, hôm nay thấy Mộ Khuynh Nhan đích thân đến biểu diễn nàng cùng rất nhiều người hâm mộ của Mộ Khuynh Nhan giống nhau, hết sức kích động
Nhưng đột nhiên Hà Hoa ngăn trở tầm mắt nàng, làm cho nàng không thấy đưcọ thân ảnh của Mộ Khuynh Nhan nhất thời khiến cho nàng nóng nảy:
- Hà Hoa, cậu làm cái gì vậy?
- Y Na, anh muốn biết tại sao em lại cự tuyệt anh?
Mặc dù nhận thấy Hạ Y Na đang tức giận nhưng Hà Hoa cũng không có tránh ra, đối với hắn mà nói, nếu như không cách nào biết được nguyên nhân mình bị cự tuyệt, hắn sợ rằng thậm chí đi ngủ đều không thể ngủ được.
- Ta không thích ngươi.
-
Hạ Y Na mặc dù không thích Hà Hoa, nhưng cũng cảm thấy Hà Hoa không tệ, lúc này thấy Hà Hoa làm như vậy, ấn tượng với Hà Hoa trong nháy mắt tụt xuống đáy vực, nàng không còn băn khoăn tâm tình của Hà Hoa mà mang theo vài phần tức giận nói:
- Ngươi tránh ra, không được làm ảnh hưởng ta xem biểu diễn.
Ta không thích ngươi.
Lời nói vô tình của Hạ Y Na như là một cái trùy nặng trực tiếp đập nát bấy nội tâm kiêu ngạo của Hà Hoa, đồng thời cũng làm cho một tia ảo trưởng cuối cùng trong lòng hắn tan thành tro bụi.
Trong phút chốc, tâm tình của hắn trở nên cực kỳ kích động, chẳng những không có tránh ra mà còn chất vấn tiếp:
- Chẳng lẽ em thật có cảm tình với tên ngốc Bùi Đông Lai kia sao?
- Tên Ngốc!
Nghe được Hà Hoa gọi Bùi Đông Lai như vậy, sắc mặt Hạ Y Na trong phút chốc trở nên cực kỳ khó coi:
- Hà Hoa, ngươi lầm rồi không phải là ta có cảm tình với hắn mà là ta muốn được làm bạn gái của hắn, ngươi hiểu chưa?
"Bá!"
Bên tai vang lên lời nói của Hạ Y Na, sắc mặt của Hà Hoa đại biến hắn trợn tròn cặp mắt không thể tin nổi nhìn Hạ Y Na.
Sau đó khuôn mặt hắn trực tiếp biến thành màu gan heo, há miệng thật to, muốn nói cái gì nhưng lại không nói được nên lời.
Một cỗ khuất nhục chưa từng có dâng lên trong trái tim hắn rồi lan tràn ra bốn phía thân thể hắn.
- Tránh ra, đừng có cản trở ta xem biểu diễn.
Sắc mặt Hạ Y Na lạnh dần, từ nhỏ đến lớn nàng đều không thích người ta xen vào việc của mình, Tôn Vệ Đông chính là ví dụ, hôm nay lại là Hà Hoa, điều này làm cho thái độ của nàng đối với Hà hoa biến hóa cực lớn.
Chưa trả lời cũng không có tránh ra, Hà Hoa thẹn quá hóa giận thuận thế giơ tay lên chuẩn bị cho Hạ Y Na một cái tát.
- Hà Hoa ngươi muốn chết?
Đối mặt với hành động của Hà Hoa, Hạ Y Na đầu tiên là cả kinh sau đó không có cảm thấy sợ mà tức giận dị thường.
Lời nói của Hạ Y Na giống như là giội một chậu nước lạnh vào người Hà Hoa, dập tắt hết lửa giận của hắn, khiến cho tay của hắn dừng lại ở trên không.
Cùng lúc đó hắn thấy rõ ràng một gã nam tử lạnh lùng giống như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng Hạ Y Na.
- Hạ Y Na, cái tên ngốc kia trừ học giỏi ra có chỗ nào sánh được với ta?
Có lẽ đối với bối cảnh của Hạ Y Na có chút kiêng kị, và sợ gã nam tử lạnh lùng kia xuất thủ, Hà Hoa cuối cùng không có tát ra cái tát kia, mà là nghiến răng nghiến lợi nói.
Hiển nhiên hắn không cam lòng mình sẽ thua Bùi Đông Lai!
Hắn cảm thấy, mặc dù thân thế không nói ,nhưng riêng về năng lực Bùi Đông Lai có vỗ ngựa cũng không đuổi kịp hắn.
- Cút!
Hạ Y Na không nói nhảm trực tiếp phun ra một câu lạnh như băng, ý tứ trong lời nói không thể nghi ngờ.
- Hạ Y Na , cô…
Hà Hoa giận đến run cả người, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị nhục mạ như thế.
- Hà Hoa ta cho ngươi ba giây đồng hồ,ngươi không biến đi đừng có trách ta không khách khí.
Hạ Y Na vẻ mặt băng lãnh, nghĩ đến lúc trước Hà Hoa thiếu chút nữa động thủ đánh nàng, nàng hận không thế làm thịt hắn được.
- Hạ Y Na, cô không yêu ta, ta sẽ khiến cô phải hối hận.
Hà Hoa nghiến răng nghiến lợi nói một câu rồi rời đi.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đây mới là con người thật của Hà Hoa.
Hà Hoa cảm thấy dường như bản thân bị ăn một cái tát vang đội vào má, sắc mặt trắng bệch, hắn không có nhặt đóa hoa lên mà kinh ngạc nhìn Hạ Y Na, phảng phất như đang hỏi Hạ Y Na, rốt cuộc là tại sao? Chưa trả lời, Hạ Y Na hướng về người xem toàn trường cúi đầu một cái sau đó lui xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay của toàn trường.
Nhìn bóng lưng Hạ Y Na , trong con ngươi của Hà Hoa tìm không được một chút xíu mong muốn chinh phục, có chăng chỉ là khuất nhục cùng tức giận.
Sau đó hắn phảng phất cũng biết nếu tiếp tục ở trên sân khấu là một việc cực kỳ mất mặt cho nên vội vàng đứng lên, kẹp đuôi lui xuống.
Hà Hoa vừa lui xuống, mọi người tại hiện trường tựa hồ cảm thấy bữa tiệc sắp kết thúc rối rít đứng dậy chuẩn bị ra về.
- Các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các vị lão sư, đồng học, xin đừng vội ra về.
Đang lúc mọi người chuẩn bị ra về một gã khác mặc áo sơ mi trắng, quần tây bước nhanh lên sân khấu, cố gắng không chế tâm tình kích động nói:
- Tiếp theo có một siêu sao mà mọi người không thể nghĩ tới sẽ lên sân khấu, mọi người đừng nên bỏ qua.
- Ta chuẩn bị ra về, người này đầu óc có vấn đề gì không?
- Không sai, này con mợ nó ngay cả siêu sao thần bí đều ra biểu diễn hết rồi, hắn cho đây là buổi biểu diễn trao giải oscar sao?
Nghe được lời người chủ trì nói những người xem rối rít cho rằng tên này có vấn đề, cũng có một bộ phận người xem bị hắn gợi lên lòng hiếu kì, một lần nữa trở về chỗ ngồi của mình.
Cung lúc đó nam chủ trì đi vào lối ra, ánh đèn sân khấu vụt tắt, sân khấu chìm trong bóng tối.
Trong bóng tối Mộ Khuynh Nhan chậm rãi đi ra.
Khi Mộ Khuynh Nhan đi ra sân khấu, ánh đèn sân khấu dần dần hiện lên, ánh đèn hết sức yếu ớt, không cách nào làm cho khán giả thấy rõ Mộ Khuynh Nhan, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh.
- Rốt cuộc là ai vậy, thần bí quá!
Nhìn thân ảnh mơ hồ của Mộ Khuynh Nhan, nhưng người còn ngồi lại rối rít ở trong lòng thầm đoán là ai, mà những người chuẩn bị ra về đang đứng ở cửa lối ra, nhịn không được dừng bước lại nhìn lên sân khấu.
Một giây, hai giây, ba giây, trong khi khán giả chờ đợi, Mộ Khuynh Nhan đã đi tới giữa sân khấu.
" Bùng"
Cùng lúc đó, kèm theo một tiếng giòn vang, một dòng tia lửa hoa mĩ như thác nước từ trên dỉnh sân khấu rơi thẳng xuống, cung lúc đó, vô số đạo tia sáng tập trong vào sân khấu, thân ảnh Mộ Khuynh Nhan mặc áo trắng, váy đen nhất thời hiện ra trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Hiện trường trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh giống như chết lặng.
Trên sân khấu là Mộ Khuynh Nhan sao?
Vô luận là nam sinh hay là nữ sinh, đều trợn tròn cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Mộ Khuynh Nhan, trong lòng thầm hỏi chính bản thân mình.
Lý trí nói cho bọn hắn biết, thân là siêu sao của Châu Á, Mộ Khuynh Nhan không thể nào xuất hiện ở nơi này, nhưng mà sự thật trước mắt cho bọn hắn biết, đang đứng trên sân khấu kia chính là Mộ Khuynh Nhan!
Điều này khiến cho bọn họ hoài nghi có phải chính mình đang bị ảo giác hay không!
Phía sau sân khấu, Hạ Y Na đang chuẩn bị thay quần áo, ngạc nhiên trông thấy siêu sao Châu Á Mộ Khuynh Nhan đang ở trên sân khấu, nàng sững sờ ngay tại chỗ.
Mộ…Mộ khuynh Nhan nàng sao lại xuất hiện ở nơi này?
- Khuynh Nhan!
" A…A"
Không đợi Hạ Y Na nghĩ ra vì sao lại như vậy, hiện trường an tĩnh đột nhiên giống như nước sôi trong nháy mắt nổ tung, cơ hồ tất cả thầy trò đều không chịu ngồi yên tại chỗ, giống như là phát điên tại chỗ rồi hô tên của Mộ Khuynh Nhan đến khản cả giọng, cũng có những người rống to thất thanh.
Trong nhất thời những tiếng hô ầm ĩ che mất cả hiện trường, dường như muốn phá vỡ không gian yên lặng bình thường.
Nữ thần đột nhiên lại xuất hiện ở bữa tiệc của trường học chúng ta, điều này con mợ nó thật không thêt tin được.
Mặc dù Ngô Vũ Trạch không quá ngạc nhiên, nhưng mà cũng giống như những nam sinh khác, bị vẻ mĩ lệ của Mộ Khuynh Nhan chinh phục, thấy Mộ Khuynh Nhan xuất hiện, hắn điên cuồng mà la lên, cho tới bây giờ hắn vẫn không thể tin được hết thảy đều là sự thật.
- Văn Cảnh, chú vừa mới nói Mộ Khuynh Nhan là vì Đông Lai mà đến đây biểu diễn sao?
Đang lúc Ngô vũ Trạch cảm thấy tất cả đều không thể tin được, Trang Bích Phàm liền nhớ lại lời nói lúc trước của Cổ Văn Cảnh, hắn không có làm bộ làm tịch như mọi khi mà trợn tròn mắt hỏi.
Cổ Văn Cảnh cười mà không nói, nhìn Bùi Đông Lai, cố gắng làm cho Bùi Đông Lai nghe mình giải thích.
- Không cần nhìn như vậy, ka căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Bùi Đông Lai cười khổ nói, lúc trước nghe Cổ Văn Cảnh nói có khách quý thần bí lúc sau sẽ lên sân khấu biểu diễn, trong đầu hắn từng hiện ra thân ảnh của Mộ Khuynh Nhan, hắn có cảm giác hốt hoảng.
Ngay cả Mộ Khuynh Nhan sớm đã thích ứng với việc diễn xuất trên sân khấu, chỉ là đối mặt với tiếng hô toàn trường nàng vẫn lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, hơn nữa trong lòng có chút khẩn trương.
Hưng phấ, khẩn trương rất nhiều, vẻ mặt Mộ Khuynh Nhan rạng rỡ mỉm cười hướng khán giả vẫy tay:
- Xin chào mọi người!
"A..."
Nghe được thanh âm của Mộ Khuynh Nhan, những người hâm mộ Mộ Khuynh Nhan giống như được uống thuốc kích thích điên cuồng mà gào thét lên, có mấy người sức lực có hạn, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ.
Tiếng reo hò kéo dài vài giây đồng hồ, điệu nhạc du dương vang lên, khán giả không hẹn mà cùng ngừng reo hò.
- 1 với 1 = 2, 2 thêm 2 = 4, 4 với 1 là 5, 5 với 5 = 10.
Sau khi tiếng reo hò dừng lại Mộ Khuynh Nhan khẽ nhắm đôi mắt lại, mang theo vẻ thâm tình vô hạn bắt đầu buổi biểu diễn ca khúc tối nay, bài hát này nằm trong album mới nhất của nàng: "Tập đếm".
Thân ảnh nổi bật, vẻ mặt thâm tình, giọng hát ngọt ngào, vũ điệu hoa lệ, Mộ Khuynh Nhan phảng phất như được sinh ra để biểu diễn, tiếng hát của nàng mang theo ma lực không cách nào kháng cự, làm cho cả Bùi Đông Lai cũng bị chìm đắm ở bên trong, trong đó phần lớn đều là kích động ngừng hô hấp lại sợ bỏ sót bất kì âm thanh nào.
Có một người là ngoại lệ.
Hà Hoa!
Mặc dù hắn không nghĩ tới Mộ Khuynh Nhan sẽ xuất hiện ở bữa tiệc tối nay, nhưng bởi vì lúc trước bị Hạ Y Na dùng phương thức tàn khốc để cự tuyệt hắn, căn bản hắn không còn lòng dạ nào nghe Mộ Khuynh Nhan biều diễn, hắn chỉ muốn biết tại sao Hạ Y Na lại tàn nhẫn cự tuyệt hắn như vậy.
Bởi vì muốn biết điểm này, mắt thấy Hạ Y Na cũng giống như tất cả các học sinh ở toàn trường, đắm chìm trong tiếng hát của Mộ Khuynh Nhan, hắn bước đến bên cạnh Hạ Y Na nhẹ giọng nói:
- Y Na…
Không có phản ứng, Hạ Y Na phảng phất căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Hà Hoa.
Hà Hoa thấy thế khuôn mặt biến sắc một bước bước tới trực tiếp đứng trước người Hạ Y Na, chặn tầm mắt đang nhìn vào Mộ Khuynh Nhan lại.
Bởi vì duyên cớ xuất thân, Hạ Y Na không phải là một Fan cuồng, chỉ là nàng thường xuyên nghe các ca khúc của Mộ Khuynh Nhan, hôm nay thấy Mộ Khuynh Nhan đích thân đến biểu diễn nàng cùng rất nhiều người hâm mộ của Mộ Khuynh Nhan giống nhau, hết sức kích động
Nhưng đột nhiên Hà Hoa ngăn trở tầm mắt nàng, làm cho nàng không thấy đưcọ thân ảnh của Mộ Khuynh Nhan nhất thời khiến cho nàng nóng nảy:
- Hà Hoa, cậu làm cái gì vậy?
- Y Na, anh muốn biết tại sao em lại cự tuyệt anh?
Mặc dù nhận thấy Hạ Y Na đang tức giận nhưng Hà Hoa cũng không có tránh ra, đối với hắn mà nói, nếu như không cách nào biết được nguyên nhân mình bị cự tuyệt, hắn sợ rằng thậm chí đi ngủ đều không thể ngủ được.
- Ta không thích ngươi.
-
Hạ Y Na mặc dù không thích Hà Hoa, nhưng cũng cảm thấy Hà Hoa không tệ, lúc này thấy Hà Hoa làm như vậy, ấn tượng với Hà Hoa trong nháy mắt tụt xuống đáy vực, nàng không còn băn khoăn tâm tình của Hà Hoa mà mang theo vài phần tức giận nói:
- Ngươi tránh ra, không được làm ảnh hưởng ta xem biểu diễn.
Ta không thích ngươi.
Lời nói vô tình của Hạ Y Na như là một cái trùy nặng trực tiếp đập nát bấy nội tâm kiêu ngạo của Hà Hoa, đồng thời cũng làm cho một tia ảo trưởng cuối cùng trong lòng hắn tan thành tro bụi.
Trong phút chốc, tâm tình của hắn trở nên cực kỳ kích động, chẳng những không có tránh ra mà còn chất vấn tiếp:
- Chẳng lẽ em thật có cảm tình với tên ngốc Bùi Đông Lai kia sao?
- Tên Ngốc!
Nghe được Hà Hoa gọi Bùi Đông Lai như vậy, sắc mặt Hạ Y Na trong phút chốc trở nên cực kỳ khó coi:
- Hà Hoa, ngươi lầm rồi không phải là ta có cảm tình với hắn mà là ta muốn được làm bạn gái của hắn, ngươi hiểu chưa?
"Bá!"
Bên tai vang lên lời nói của Hạ Y Na, sắc mặt của Hà Hoa đại biến hắn trợn tròn cặp mắt không thể tin nổi nhìn Hạ Y Na.
Sau đó khuôn mặt hắn trực tiếp biến thành màu gan heo, há miệng thật to, muốn nói cái gì nhưng lại không nói được nên lời.
Một cỗ khuất nhục chưa từng có dâng lên trong trái tim hắn rồi lan tràn ra bốn phía thân thể hắn.
- Tránh ra, đừng có cản trở ta xem biểu diễn.
Sắc mặt Hạ Y Na lạnh dần, từ nhỏ đến lớn nàng đều không thích người ta xen vào việc của mình, Tôn Vệ Đông chính là ví dụ, hôm nay lại là Hà Hoa, điều này làm cho thái độ của nàng đối với Hà hoa biến hóa cực lớn.
Chưa trả lời cũng không có tránh ra, Hà Hoa thẹn quá hóa giận thuận thế giơ tay lên chuẩn bị cho Hạ Y Na một cái tát.
- Hà Hoa ngươi muốn chết?
Đối mặt với hành động của Hà Hoa, Hạ Y Na đầu tiên là cả kinh sau đó không có cảm thấy sợ mà tức giận dị thường.
Lời nói của Hạ Y Na giống như là giội một chậu nước lạnh vào người Hà Hoa, dập tắt hết lửa giận của hắn, khiến cho tay của hắn dừng lại ở trên không.
Cùng lúc đó hắn thấy rõ ràng một gã nam tử lạnh lùng giống như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng Hạ Y Na.
- Hạ Y Na, cái tên ngốc kia trừ học giỏi ra có chỗ nào sánh được với ta?
Có lẽ đối với bối cảnh của Hạ Y Na có chút kiêng kị, và sợ gã nam tử lạnh lùng kia xuất thủ, Hà Hoa cuối cùng không có tát ra cái tát kia, mà là nghiến răng nghiến lợi nói.
Hiển nhiên hắn không cam lòng mình sẽ thua Bùi Đông Lai!
Hắn cảm thấy, mặc dù thân thế không nói ,nhưng riêng về năng lực Bùi Đông Lai có vỗ ngựa cũng không đuổi kịp hắn.
- Cút!
Hạ Y Na không nói nhảm trực tiếp phun ra một câu lạnh như băng, ý tứ trong lời nói không thể nghi ngờ.
- Hạ Y Na , cô…
Hà Hoa giận đến run cả người, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị nhục mạ như thế.
- Hà Hoa ta cho ngươi ba giây đồng hồ,ngươi không biến đi đừng có trách ta không khách khí.
Hạ Y Na vẻ mặt băng lãnh, nghĩ đến lúc trước Hà Hoa thiếu chút nữa động thủ đánh nàng, nàng hận không thế làm thịt hắn được.
- Hạ Y Na, cô không yêu ta, ta sẽ khiến cô phải hối hận.
Hà Hoa nghiến răng nghiến lợi nói một câu rồi rời đi.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đây mới là con người thật của Hà Hoa.
Danh sách chương