Dịch và biên bởi: MụcNguyên.
Truyện được đăng độc quyền tại:
—— ——
"Dịch Địa Tâm, do địa mạch hấp thu thiên địa nguyên khí trong trăm năm ngưng tụ thành, có được hiệu quả cải thiện thiên phú tu luyện, chỉ có hiệu quả đối với thiên phú tu luyện Sơ đẳng trở xuống. Nơi sinh ra Dịch Địa Tâm có xác xuất nhỏ sinh ra Nguyên thạch, đối với Võ Giả có thiên phú tu luyện Trung đẳng trở xuống đều có hiệu quả cải thiện thiên phú tu luyện!"
Nhìn qua phần giới thiệu này, hô hấp của Diệp Thiên liền trở nên dồn dập.
"Trời ạ, lại có thể là bảo vật cải thiện thiên phú tu luyện, một khi bán đi mà nói, đừng nói là 10 vạn, coi như mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn đều có người mua sắm a?" Diệp Thiên thì thào nói.
Nhưng ở trong nháy mắt, hắn liền dập tắt cái ý nghĩ này. Nếu như hắn thật sự đem Dịch Địa Tâm bán ra mà nói, hắn có thể cam đoan bản thân vào ngày thứ hai liền mất mạng.
Vào lúc này, hắn cũng đã hiểu được tại sao con Ban Xà kia lại có thể đánh vỡ hạn chế chủng tộc tấn thăng đến cấp bậc hung thú.
Lúc đó hắn cũng đã nhìn thoáng qua thiên phú huyết mạch của con Ban Xà kia, thiên phú huyết mạch của nó đã đạt đến Trung đẳng, cùng với những con Ban Xà khác phảng phất như là hai giống loài, bây giờ xem ra là do Dịch Địa Tâm đã cải thiện thiên phú huyết mạch của nó, nếu không thì con Ban Xà kia dùng cả một đời cũng đừng hòng tấn thăng đến cấp độ hung thú!
"Đáng tiếc là Dịch Địa Tâm đối với việc tăng cường tu vi có hiệu quả quá thấp, mà ta căn bản không cần lo lắng đến vấn đề thiên phú, vật này cho dù hữu dụng đối với ta, ta cũng không cần phải phục dụng, huống hồ thứ này đối với thiên phú tu luyện Trung đẳng lại không có tác dụng. Đối ta không có tác dụng, lại không thể bán, vậy thì giữ lại để làm gì?" Diệp Thiên có một chút thất lạc.
Trong lúc này, hắn liền nhớ tới Diệp Vũ em gái của mình.
"Đúng rồi, em gái của mình dường như chỉ có thiên phú Thấp, nếu như đem Dịch Địa Tâm đưa cho nàng mà nói, nói không chừng có thể khiến cho thiên phú của nàng đạt tới Sơ đẳng hoặc là Trung đẳng?" Diệp Thiên suy tư.
Trong buổi ăn cơm trưa, Diệp Thiên nhìn Diệp Vũ nói: "Anh cho em cái này, em uống vào đi, đây là đồ tốt!"
Nói xong hắn liền lấy Dịch Địa Tâm ra, đặt ở trước mặt Diệp Vũ.
"Đây là cái gì?" Diệp Vũ có một chút hiếu kỳ, nàng cũng không lo lắng anh trai của mình sẽ hại nàng, chỉ lo lắng đến chuyện uống thứ này có ngon hay không?
"Là một thứ đại bổ!" Diệp Thiên chân thành nói.
Hắn cũng không nói ra hiệu quả của Dịch Địa Tâm cho nàng, dù sao thì em gái của hắn còn chưa tiếp xúc với việc tu luyện, căn bản không biết thiên phú của bản thân là cái gì, nói ra ngược lại sẽ gây nên không ít phiền phức.
"Anh không uống à?" Diệp Vũ mở to con mắt nhìn anh trai.
"Anh uống rồi, đây là phần của em!" Diệp Thiên xoa xoa đầu của Diệp Vũ, thân mật nói.
"Ừm, vậy thì em sẽ uống!" Diệp Vũ uống vào từng ngụm Dịch Địa Tâm.
Dịch Địa Tâm cũng không có nhiều, rất nhanh liền bị Diệp Vũ uống hết.
"Có cảm giác như thế nào?" Diệp Thiên liền vội hỏi, hắn dù sao cũng chưa uống qua Dịch Địa Tâm, cũng không rõ ràng hiệu quả cụ thể của Dịch Địa Tâm, nhưng trong ghi chép đã nói Dịch Địa Tâm ai uống cũng sẽ vô sự, bởi vì tính chất của Dịch Địa Tâm rất là ôn hòa.
"Em có cảm giác thân thể âm ấm, hết sức thoải mái!" Diệp Vũ nói ra cảm giác của bản thân.
"Em à, đây là vật rất trân quý, em không nên nói cho những người khác, chỉ cần anh và em biết là được rồi!" Diệp Thiên trịnh trọng căn dặn.
Hắn sợ Diệp Vũ trong lúc đi chơi với bạn bè nói lộ ra, vạn nhất bị người hữu tâm đoán được mà nói, vậy bọn hắn liền gặp nguy hiểm.
"Em sẽ không nói!" Diệp Vũ gật gật đầu.
Hai người tiếp tục ăn cơm, trong lúc này, Diệp Thiên dùng thiên phú Sao Chép một mực quan sát tình huống thiên phú của Diệp Vũ.
Ước chừng trải qua 3 phút, thiên phú của Diệp Vũ đã thật sự phát sinh biến hóa.
—— ——
Nhân loại: Diệp Vũ
Thiên phú tu luyện: Sơ đẳng
Thiên phú Hàn Băng: Sơ đẳng (chưa giác tỉnh)
—— ——
Ăn xong cơm trưa, ước chừng trôi qua thêm 1 giờ, Diệp Thiên phát hiện ra thiên phú của Diệp Vũ phát sinh biến hóa lần thứ hai.
—— ——
Nhân loại: Diệp Vũ
Thiên phú tu luyện: Trung đẳng
Thiên phú Hàn Băng: Sơ đẳng (chưa giác tỉnh)
—— ——
Mà thẳng đến ngày thứ hai, thiên phú của Diệp Vũ thủy chung cũng không phát sinh biến hóa nữa, hiển nhiên thiên phú Trung đẳng đã là cực hạn, bởi vì Dịch Địa Tâm chỉ có hiệu quả đối với thiên phú Sơ Đẳng trở xuống, mà thiên phú của Diệp Vũ sau khi được cải thiện thành Trung đẳng, đã không có khả năng tiếp tục tăng lên.
"Em gái của mình đã nắm giữ thiên phú Trung đẳng, tăng thêm thiên phú Hàn Băng, tương lai có thể trở thành Võ Giả đỉnh tiêm ở căn cứ Lâm Hải là không thành vấn đề!" Diệp Thiên nghĩ thầm.
Bây giờ đã có tiền, Diệp Thiên liền đóng tiền cho em gái đến trường học, dù sao thì em gái của hắn cũng chỉ mới 13 tuổi, ở trong nhà cả ngày nói không chừng sẽ buồn sinh ra bệnh, mà đến trường học không những có thể học tập được nhiều hơn tri thức hơn, còn có thể giao lưu cùng với bạn bè đồng lứa, đây là điều mà em gái hắn nên nhận được.
Vào lúc ban đầu em gái của hắn không đồng ý, bởi vì nàng biết rõ tình huống trong nhà mình, nhưng đến thời điểm Diệp Thiên xuất ra 10 vạn đồng tiền, nàng liền đồng ý.
Đối với lai lịch của khoản tiền này, Diệp Thiên nói là sau khi tham gia một lần luận võ trong Học viện, đã thu được hạng nhất, 10 vạn đồng tiền là phần thưởng.
Kỳ thật, chuyện này cũng không xem như là lừa gạt, dù sao thì thí luyện cũng coi như là một trận luận võ.
Em gái đi học, Diệp Thiên liền có thể yên tâm tu luyện.
Chỉ trong chớp mắt, đã trôi qua một tháng. Lúc này, Máu hung thú trung cấp đã sớm bị Diệp Thiên tiêu hao hầu như không còn.
Mà một tháng tu luyện này, cũng khiến cho thực lực của Diệp Thiên đột phá tiếp, lực lượng đạt đến 800 cân.
Lực lượng 800 cân đã được coi như là võ đồ cao cấp, khoảng cách với việc trùng kích cấp độ Võ Giả đã không còn xa. Mà nếu nói đến sức chiến đấu chân thực, Diệp Thiên cơ hồ đã có thể sánh ngang cùng với Võ Giả.
Chỉ tiếc là không có Máu hung thú, tốc độ tiến bộ của hắn lại trở nên chậm chạp, mà với thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ để đi vào nơi hoang dã săn giết hung thú, chỉ có thể chậm tu luyện để tăng thực lực lên.
Tại Mạc gia, Mạc Thiếu Bắc cũng xuất quan.
Từ sau khi kết thúc thí luyện, hắn liền bế quan tu luyện trùng kích cảnh giới Võ Giả, mà bây giờ hắn đã được như ý nguyện tiến nhập vào cấp độ Võ Giả.
Toàn bộ Mạc gia đều tổ chức tiệc chúc mừng chuyện đại hỉ sự này.
Vào thời điểm ngoại giới đang nghị luận về Mạc Thiếu Bắc, Mạc Thiếu Bắc đang thương lượng cùng với người hầu của mình.
"Lý lão, đã điều tra được hay chưa?" Mạc Thiếu Bắc nhìn chăm chú vào người hầu Lý Hải, hỏi.
Lý Hải là một Võ Giả, nhưng vẻn vẹn chỉ là Võ Giả sơ đẳng, bây giờ đã 60 tuổi, cả đời còn lại cũng chỉ có thể kẹt lại ở cái cấp độ này, đây là người hầu do phụ thân của Mạc Thiếu Bắc an bài cho hắn, vẫn một mực thay hắn làm việc.
Truyện được đăng độc quyền tại:
—— ——
"Dịch Địa Tâm, do địa mạch hấp thu thiên địa nguyên khí trong trăm năm ngưng tụ thành, có được hiệu quả cải thiện thiên phú tu luyện, chỉ có hiệu quả đối với thiên phú tu luyện Sơ đẳng trở xuống. Nơi sinh ra Dịch Địa Tâm có xác xuất nhỏ sinh ra Nguyên thạch, đối với Võ Giả có thiên phú tu luyện Trung đẳng trở xuống đều có hiệu quả cải thiện thiên phú tu luyện!"
Nhìn qua phần giới thiệu này, hô hấp của Diệp Thiên liền trở nên dồn dập.
"Trời ạ, lại có thể là bảo vật cải thiện thiên phú tu luyện, một khi bán đi mà nói, đừng nói là 10 vạn, coi như mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn đều có người mua sắm a?" Diệp Thiên thì thào nói.
Nhưng ở trong nháy mắt, hắn liền dập tắt cái ý nghĩ này. Nếu như hắn thật sự đem Dịch Địa Tâm bán ra mà nói, hắn có thể cam đoan bản thân vào ngày thứ hai liền mất mạng.
Vào lúc này, hắn cũng đã hiểu được tại sao con Ban Xà kia lại có thể đánh vỡ hạn chế chủng tộc tấn thăng đến cấp bậc hung thú.
Lúc đó hắn cũng đã nhìn thoáng qua thiên phú huyết mạch của con Ban Xà kia, thiên phú huyết mạch của nó đã đạt đến Trung đẳng, cùng với những con Ban Xà khác phảng phất như là hai giống loài, bây giờ xem ra là do Dịch Địa Tâm đã cải thiện thiên phú huyết mạch của nó, nếu không thì con Ban Xà kia dùng cả một đời cũng đừng hòng tấn thăng đến cấp độ hung thú!
"Đáng tiếc là Dịch Địa Tâm đối với việc tăng cường tu vi có hiệu quả quá thấp, mà ta căn bản không cần lo lắng đến vấn đề thiên phú, vật này cho dù hữu dụng đối với ta, ta cũng không cần phải phục dụng, huống hồ thứ này đối với thiên phú tu luyện Trung đẳng lại không có tác dụng. Đối ta không có tác dụng, lại không thể bán, vậy thì giữ lại để làm gì?" Diệp Thiên có một chút thất lạc.
Trong lúc này, hắn liền nhớ tới Diệp Vũ em gái của mình.
"Đúng rồi, em gái của mình dường như chỉ có thiên phú Thấp, nếu như đem Dịch Địa Tâm đưa cho nàng mà nói, nói không chừng có thể khiến cho thiên phú của nàng đạt tới Sơ đẳng hoặc là Trung đẳng?" Diệp Thiên suy tư.
Trong buổi ăn cơm trưa, Diệp Thiên nhìn Diệp Vũ nói: "Anh cho em cái này, em uống vào đi, đây là đồ tốt!"
Nói xong hắn liền lấy Dịch Địa Tâm ra, đặt ở trước mặt Diệp Vũ.
"Đây là cái gì?" Diệp Vũ có một chút hiếu kỳ, nàng cũng không lo lắng anh trai của mình sẽ hại nàng, chỉ lo lắng đến chuyện uống thứ này có ngon hay không?
"Là một thứ đại bổ!" Diệp Thiên chân thành nói.
Hắn cũng không nói ra hiệu quả của Dịch Địa Tâm cho nàng, dù sao thì em gái của hắn còn chưa tiếp xúc với việc tu luyện, căn bản không biết thiên phú của bản thân là cái gì, nói ra ngược lại sẽ gây nên không ít phiền phức.
"Anh không uống à?" Diệp Vũ mở to con mắt nhìn anh trai.
"Anh uống rồi, đây là phần của em!" Diệp Thiên xoa xoa đầu của Diệp Vũ, thân mật nói.
"Ừm, vậy thì em sẽ uống!" Diệp Vũ uống vào từng ngụm Dịch Địa Tâm.
Dịch Địa Tâm cũng không có nhiều, rất nhanh liền bị Diệp Vũ uống hết.
"Có cảm giác như thế nào?" Diệp Thiên liền vội hỏi, hắn dù sao cũng chưa uống qua Dịch Địa Tâm, cũng không rõ ràng hiệu quả cụ thể của Dịch Địa Tâm, nhưng trong ghi chép đã nói Dịch Địa Tâm ai uống cũng sẽ vô sự, bởi vì tính chất của Dịch Địa Tâm rất là ôn hòa.
"Em có cảm giác thân thể âm ấm, hết sức thoải mái!" Diệp Vũ nói ra cảm giác của bản thân.
"Em à, đây là vật rất trân quý, em không nên nói cho những người khác, chỉ cần anh và em biết là được rồi!" Diệp Thiên trịnh trọng căn dặn.
Hắn sợ Diệp Vũ trong lúc đi chơi với bạn bè nói lộ ra, vạn nhất bị người hữu tâm đoán được mà nói, vậy bọn hắn liền gặp nguy hiểm.
"Em sẽ không nói!" Diệp Vũ gật gật đầu.
Hai người tiếp tục ăn cơm, trong lúc này, Diệp Thiên dùng thiên phú Sao Chép một mực quan sát tình huống thiên phú của Diệp Vũ.
Ước chừng trải qua 3 phút, thiên phú của Diệp Vũ đã thật sự phát sinh biến hóa.
—— ——
Nhân loại: Diệp Vũ
Thiên phú tu luyện: Sơ đẳng
Thiên phú Hàn Băng: Sơ đẳng (chưa giác tỉnh)
—— ——
Ăn xong cơm trưa, ước chừng trôi qua thêm 1 giờ, Diệp Thiên phát hiện ra thiên phú của Diệp Vũ phát sinh biến hóa lần thứ hai.
—— ——
Nhân loại: Diệp Vũ
Thiên phú tu luyện: Trung đẳng
Thiên phú Hàn Băng: Sơ đẳng (chưa giác tỉnh)
—— ——
Mà thẳng đến ngày thứ hai, thiên phú của Diệp Vũ thủy chung cũng không phát sinh biến hóa nữa, hiển nhiên thiên phú Trung đẳng đã là cực hạn, bởi vì Dịch Địa Tâm chỉ có hiệu quả đối với thiên phú Sơ Đẳng trở xuống, mà thiên phú của Diệp Vũ sau khi được cải thiện thành Trung đẳng, đã không có khả năng tiếp tục tăng lên.
"Em gái của mình đã nắm giữ thiên phú Trung đẳng, tăng thêm thiên phú Hàn Băng, tương lai có thể trở thành Võ Giả đỉnh tiêm ở căn cứ Lâm Hải là không thành vấn đề!" Diệp Thiên nghĩ thầm.
Bây giờ đã có tiền, Diệp Thiên liền đóng tiền cho em gái đến trường học, dù sao thì em gái của hắn cũng chỉ mới 13 tuổi, ở trong nhà cả ngày nói không chừng sẽ buồn sinh ra bệnh, mà đến trường học không những có thể học tập được nhiều hơn tri thức hơn, còn có thể giao lưu cùng với bạn bè đồng lứa, đây là điều mà em gái hắn nên nhận được.
Vào lúc ban đầu em gái của hắn không đồng ý, bởi vì nàng biết rõ tình huống trong nhà mình, nhưng đến thời điểm Diệp Thiên xuất ra 10 vạn đồng tiền, nàng liền đồng ý.
Đối với lai lịch của khoản tiền này, Diệp Thiên nói là sau khi tham gia một lần luận võ trong Học viện, đã thu được hạng nhất, 10 vạn đồng tiền là phần thưởng.
Kỳ thật, chuyện này cũng không xem như là lừa gạt, dù sao thì thí luyện cũng coi như là một trận luận võ.
Em gái đi học, Diệp Thiên liền có thể yên tâm tu luyện.
Chỉ trong chớp mắt, đã trôi qua một tháng. Lúc này, Máu hung thú trung cấp đã sớm bị Diệp Thiên tiêu hao hầu như không còn.
Mà một tháng tu luyện này, cũng khiến cho thực lực của Diệp Thiên đột phá tiếp, lực lượng đạt đến 800 cân.
Lực lượng 800 cân đã được coi như là võ đồ cao cấp, khoảng cách với việc trùng kích cấp độ Võ Giả đã không còn xa. Mà nếu nói đến sức chiến đấu chân thực, Diệp Thiên cơ hồ đã có thể sánh ngang cùng với Võ Giả.
Chỉ tiếc là không có Máu hung thú, tốc độ tiến bộ của hắn lại trở nên chậm chạp, mà với thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ để đi vào nơi hoang dã săn giết hung thú, chỉ có thể chậm tu luyện để tăng thực lực lên.
Tại Mạc gia, Mạc Thiếu Bắc cũng xuất quan.
Từ sau khi kết thúc thí luyện, hắn liền bế quan tu luyện trùng kích cảnh giới Võ Giả, mà bây giờ hắn đã được như ý nguyện tiến nhập vào cấp độ Võ Giả.
Toàn bộ Mạc gia đều tổ chức tiệc chúc mừng chuyện đại hỉ sự này.
Vào thời điểm ngoại giới đang nghị luận về Mạc Thiếu Bắc, Mạc Thiếu Bắc đang thương lượng cùng với người hầu của mình.
"Lý lão, đã điều tra được hay chưa?" Mạc Thiếu Bắc nhìn chăm chú vào người hầu Lý Hải, hỏi.
Lý Hải là một Võ Giả, nhưng vẻn vẹn chỉ là Võ Giả sơ đẳng, bây giờ đã 60 tuổi, cả đời còn lại cũng chỉ có thể kẹt lại ở cái cấp độ này, đây là người hầu do phụ thân của Mạc Thiếu Bắc an bài cho hắn, vẫn một mực thay hắn làm việc.
Danh sách chương