Trên mặt đất, Vân Phong cũng bị thương nhẹ một chút, là Đại Võ Giả, trên người đều có một số con át chủ bài, hoặc là vũ khí kinh người, nếu muốn không bị thương mà chém giết những Đại Võ Giả Hách Liên gia này là không quá thực tế.

Ở dưới thiên phú tốc độ Trung đẳng, đám người Hách Liên gia tộc muốn trốn cũng không có hy vọng.

10 phút trôi qua, giữa chiến trường chỉ còn lại một người —— Hách Liên Bích! "Ha ha, không ngờ được ta đã đánh giá thấp ngươi, thiên phú tốc độ của ngươi dĩ nhiên đã đạt đến Trung đẳng, ta không cam tâm a!" Hách Liên Bích miệng phun máu tươi, không cam lòng cười giận dữ nói.

"Chết đi!" Vân Phong vung tay lên, một đạo Phong Nhận xuyên thủng lồng ngực của Hách Liên Bích, hoàn toàn không cho Hách Liên Bích cơ hội nói nhảm.

Một kích này đã trực tiếp giết chết Hách Liên Bích đã trọng thương.

"May mắn là mình lấy được một gốc Phong Linh Thảo, đem thiên phú tốc độ tăng lên tới Trung đẳng, nếu không thì bị đám Đại Võ Giả này vây công, không chết cũng phải bị thương nặng!" Vân Phong cảm thấy may mắn nói.

Bỗng nhiên hắn trở nên kích động, vội vàng lấy đi Túi Trữ Vật của những người này. Nhiều Túi Trữ Vật như vậy, đặc biệt là Túi Trữ Vật của Hách Liên Bích, bảo vật ở bên trong tuyệt đối có rất nhiều rất nhiều, giá trị của những thứ này là không tưởng.

Hắn chỉ là thiên tài chi thứ của Vân gia mà thôi, mặc dù có thiên phú chiến đấu rất cao, nhưng lại không đạt được quá nhiều sự bồi dưỡng của Vân gia, tất cả tài nguyên tu luyện của hắn vẫn phải dựa vào bản thân.

Bây giờ, thiên phú tu luyện của hắn đã đạt đến cấp siêu phàm, đã là thiên phú tu luyện cao cấp nhất trong Đại căn cứ Ma Hải, lại chiếm được nhiều tài nguyên như vậy, trong tương lai hắn đã không cần lo lắng về vấn đề tu luyện nữa.

"Còn có tòa khoáng mạch Nguyên Khí Thạch này!" Trong hai con ngươi của Vân Phong đều là lửa nóng.

Giá trị của tòa khoáng mạch Nguyên Khí Thạch này còn có giá trị cao hơn, một khi giết chết con hung thú kia, toàn bộ khoáng mạch sẽ chính là của hắn. Tòa khoáng mạch Nguyên Khí Thạch này mới chân chính là đại thu hoạch a!

"Trước tiên phải tiến hành chữa thương, dù sao thì khoáng mạch Nguyên Khí Thạch cũng sẽ không chạy mất, sau khi khôi phục thương thế, liền đi giết con hung thú này!" Vân Phong hạ quyết định.

Bỏ ra ước chừng nửa giờ, hắn đã khôi phục toàn bộ thương thế, sau đó lại tiến hành khôi phục nguyên lực cùng với thể lực.

Một lát sau hắn liền đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Oanh! Vân Phong bước vào cửa đường hầm, đi vào bên trong lòng đất.

Một trận chiến đấu là không thể tránh khỏi.

Mà vào thời điểm Vân Phong đang chém giết cùng với Địa Hành Xuyên Sơn Giáp, Diệp Thiên đã đào được hơn 200 khối Nguyên Khí Thạch.

"Hắc hắc, các ngươi cứ đánh đi, chờ các ngươi đánh đến lúc không sai biệt lắm, đại bộ phận Nguyên Khí Thạch đã rơi vào trong tay của ta!" Diệp Thiên nói thầm.

Căn cứ theo sự thăm dò cảm giác không gian của hắn, Nguyên Khí Thạch trong tòa khoáng mạch Nguyên Khí Thạch này đã bị con Địa Hành Xuyên Sơn Giáp kia ăn đi không ít, hơn nữa còn là khoáng mạch cỡ nhỏ, căn bản không có nhiều Nguyên Khí Thạch.

Bây giờ, toàn bộ khoáng mạch Nguyên Khí Thạch đại khái chỉ còn hơn 3000 khối, so với toà khoáng mạch Nguyên Khí Thạch 10 năm trước ít hơn rất nhiều, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, 3000 khối Nguyên Khí Thạch đã là một gia tài không có cách nào tưởng tượng.

Vào giờ phút này, Vân Phong đang chém giết cùng với Địa Hành Xuyên Sơn Giáp, thanh âm chiến đấu rất lớn, cho nên cho dù Diệp Thiên đang nhanh chóng đào Nguyên Khí Thạch, chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ không gây ra sự chú ý của bọn hắn.

"Tiểu Tử, ngươi cũng đừng có biếng nhác, mau đào với ta!" Diệp Thiên hạ mệnh lệnh.

"Chủ nhân, ta nhất định sẽ cố gắng đào!" Tiểu Tử liên tục gật đầu.

Loại chuyện đào bảo vật này, là chuyện mà nó thích làm nhất. Nó đã sớm muốn đào Nguyên Khí Thạch, chỉ là do có con Địa Hành Xuyên Sơn Giáp kia ở đây, nó không dám vào đây để đào.

Hiện tại thì quá tốt, có chủ nhân làm chỗ dựa, nó cũng không sợ.

Một người một thú bắt đầu ở bên trong khoáng mạch Nguyên Khí Thạch điên cuồng đào móc, nếu như là người bình thường đào mà nói, đoán chừng thật lâu mới có thể đào ra một khối Nguyên Khí Thạch, bởi vì rất khó tìm ra Nguyên Khí Thạch, nơi này đại bộ phận đều là đá tảng.

Nhưng Diệp Thiên lại có thể dùng năng lực cảm giác không gian xuyên thấu qua tầng đá tảng tìm tới Nguyên Khí Thạch, chuẩn xác tìm tới vị trí Nguyên Khí Thạch, cho nên tốc độ đào móc mới trở nên rất nhanh.

Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không đào những khối Nguyên Khí Thạch ở sâu bên trong đá tảng, mà chỉ đào những khối Nguyên Khí Thạch ở ngoài rìa.

300 khối!

400 khối!

500 khối!

...

"Đáng chết, con hung thú này có phòng ngự quá cao, thiên phú Phong Nhận đỉnh cấp của ta không có cách nào dùng một kích giết chết nó, trừ phi đánh trúng khuyết điểm của nó. Nhưng nó lại có thể lần lượt dùng thuật độn thổ để bỏ chạy, quá khó giết!" Vân Phong nhíu mày nghĩ thầm.

Nhưng nếu từ bỏ đánh giết con hung thú này là chuyện không có khả năng, hắn đã bị theo dõi, vụng trộm đào móc sẽ không có khả năng, chỉ có thể xử lý nó mới có thể đào móc Nguyên Khí Thạch.

"Ta đã làm cho nó bị thương, nó hẳn là sẽ rất phẫn nộ, ta hoàn toàn có thể dẫn dụ nó ra bên ngoài, không gian ở bên ngoài rất lớn, thiên phú Phong Nhận của ta liền có thể phóng xuất ra tốt hơn!" Vân Phong thầm nghĩ.

Thế là, hắn có ý đồ dẫn dụ Địa Hành Xuyên Sơn Giáp ra bên ngoài.

Mà hành động này lại khiến cho Diệp Thiên vui mừng hết lớn. Lúc đầu Diệp Thiên còn lo lắng bị Địa Hành Xuyên Sơn Giáp phát hiện ra, cho nên mới cố ý ở một địa phương khá xa đào móc Nguyên Khí Thạch.

Hiện tại thì tốt rồi, Địa Hành Xuyên Sơn Giáp bị dẫn dụ lên trên mặt đất, Diệp Thiên liền có thể đào móc một cách trắng trợn.

600 khối!

700 khối!

800 khối!

Diệp Thiên không ngừng gia tăng tốc độ đào móc, thanh âm dần dần lớn lên, mà thanh âm này cũng truyền lên trên mặt đất.

Vân Phong đang chém giết cùng với Địa Hành Xuyên Sơn Giáp nghe thấy thanh âm ở dưới đất truyền lên, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn nghe được, nghĩ thầm: "Ở dưới mặt đất có động tĩnh?"

Bất quá, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Mà Địa Hành Xuyên Sơn Giáp cũng không quá coi trọng Nguyên Khí Thạch, nó ăn Nguyên Khí Thạch cũng không có cách nào tăng thực lực lên, Nguyên Khí Thạch ở trong mắt của nó bất quá chỉ là một loại đồ ăn vặt mà thôi, ăn nhiều cũng không còn hứng thú.

Người mà nó hận nhất hiện tại là Vân Phong, bởi vì Vân Phong đã đả thương nó. Cho dù nó biết rõ ở dưới mặt đất có người xông vào, cũng muốn xử lý Vân Phong trước.

Nó rất là đần độn, có thể nói là ngu như heo, còn lâu mới có được sự nhạy bén giống như tiểu Tử cùng với tiểu Kim, nếu như nó có một chút nhạy bén mà nói, Diệp Thiên cũng không dễ dàng đào được Nguyên Khí Thạch như vậy.

Thời gian trôi qua từng chút một, động tĩnh dưới mặt đất cũng càng ngày càng lớn. Vân Phong thậm chí còn nghe được thanh âm đào móc, phảng phất như là...

"Chẳng lẽ có người đang đào Nguyên Khí Thạch?" Vân Phong suy đoán, vừa nghĩ tới loại khả năng này, Vân Phong liền cảm thấy cấp bách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện