Lúc này, cô bé đã bị tám tên cướp ngân hàng trói tay chân. Ngay lúc bọn chúng định mang cô bé ra ngoài thì. . .
- Chờ một chút, dùng tôi tới đổi cô bé vô tội này đi.
Lâm Phi đứng lên, đi từng bước về phía bọn cướp.
Mấy người khu chỗ ghế chờ thấy cậu thanh niên bên cạnh mình đứng đậy, nói ra lời nói đại nghĩa như vậy thì đều dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Lâm Phi.
Tuy cậu thanh niên này thoạt nhìn hơi gầy yếu, nhưng trong mắt, trong lòng bọn họ lại vô cùng cao lớn.
Những người này hiểu rõ, đây không phải chuyện đùa. Từ việc bọn cướp vừa vào ngân hàng đã nổ súng giết hai người bảo vệ của ngân hàng thì có thể thấy, bọn chúng đều là những tên cướp táng tận lương tâm. Vừa rồi, khi bọn cướp đến bắt con tin, trong số họ cũng có một số người vì tinh thần chính nghĩa mà đứng dậy, định ngăn cản tên cướp ôm đi cô bé mười hai tuổi kia, nhưng khi phải đối mặt với nguy hiểm thì bọn họ đều từ bỏ ý định.
Mà cậu thanh niên trước mắt, như bọn họ thấy, tuyệt đối là anh hùng, người anh hùng có thể vì cứu một cô bé xa lạ mà không sợ chết.
- Mày hả?
Tên cướp cầm đầu cũng có chút kính nể, nhìn người thanh niên đứng đậy đi về phía bọn họ này.
- Đúng, là tôi. Tôi biết các anh muốn bắt con tin để cảnh sát bên ngoài không dám nổ súng. Anh xem, tôi mặc đồng phục học sinh, tôi là sinh viên khoa y học của học viện quân sự Bắc Đẩu. Thân phận của tôi còn quý trọng hơn thân phận cô bé kia nhiều. Mà tôi cũng không có vũ khí.
Lâm Phi vừa nói vừa giơ hai tay lên lắc lắc vài cái.
Sau khi chọn nhiệm vụ A, Lâm Phi đã biết tầm quan trọng của cô bé bị bọn cướp bắt. Đó chính là phải chạy 10 lần vòng quanh sân trường dài 30km nha. Dù là đồng tình hay là suy nghĩ vì chính mình thì Lâm Phi cũng không thể để cô bé chết được. Bởi vậy, hắn quyết định đưa ra việc trao đổi con tin với bọn cướp, mang cô bé cách xa họng súng của bọn cướp trước đã rồi tính tiếp.
- Mày không sợ chết hả?
Tên cướp cầm đầu mang theo chút kính nể, hỏi.
- Các anh chỉ vì tiền nên tôi sẽ phối hợp với các anh. Tôi tin các anh sẽ không giết tôi.
Lâm Phi tiếp tục nói.
Tên cướp cầm đầu nghe Lâm Phi nói, cười to hai tiếng:
- Ha ha, chàng trai trẻ, tao bội phục sự dũng cảm của mày. Chẳng qua, có đôi lúc, dũng cảm cũng không có tác dụng gì mà cần phải có thực lực. Nếu mày muốn làm con tin thì tao sẽ cho mày làm con tin. Lão Tam, mày đi mang thằng thanh niên can đảm kia lại đây.
Cứ thế, dưới ánh mắt kính nể của mọi người, Lâm Phi bị một tên cướp bịt mặt dùng súng dí vào đầu đẫn đến chỗ đám cướp. Đồng thời, hai tay của hắn cũng bị trói luôn.
- Tôi đã bị bắt rồi, anh có thể thả cô bé ra.
Lâm Phi nói với tên cướp cầm đầu. Hắn đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần cô bé kia rời đi bọn cướp là hắn sẽ lập tức dùng sức cởi dây trói tay, sau đó bắt đầu chém giết, giết chết tám tên cướp này.
- Tao nói sẽ thả con bé kia ra lúc nào hả? Bác sĩ thì chỉ có thể làm anh hùng trên bàn mổ, còn chỗ này thì không làm nổi anh hùng đâu. Đúng như lời mày nói, nêu mày là sinh viên khoa y học của học viện quân sự Bắc Đẩu thì dùng mày làm con tin, đám cảnh sát sẽ càng không dám nổ súng khi chúng tao rời đi. Mày cộng thêm con bé kia chính là hai lần bảo hiểm cho chúng tao. Vừa rồi tao còn nghĩ, nếu như khi chúng tao rời đi mà cảnh sát vẫn còn ngăn cản chúng tao thì tao có nên giết con bé kia không. Bây giờ mày xuất hiện lại vừa vặn giải đáp vấn đề của tao. Nếu cảnh sát dám ngăn cản thì tao sẽ giết con bé kia trước để uy hiếp bọn chúng. Như lời mày nói, sinh viên của học viện quân sự Bắc Đẩu thì có trọng lượng hơn.
Tên cướp cầm đầu nói với Lâm Phi.
- Con bà nó, sao tên cầm đầu này lại giảo hoạt như vậy. Mặc dù kế hoạch có hơi khác so với mình nghĩ, nhưng mình đã đến gần bọn chúng rồi, vậy tử kỳ của bọn chúng cũng không còn xa nữa.
Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ.
Bọn chúng quá coi thường Lâm Phi rồi. Dây thừng bình thường làm sao trói được kỷ chủ đã bị Hệ Thống Chiến Thần biến thái kia huấn luyện hơn một năm rồi chứ.
Bên ngoài ngân hàng liên bang.
Đã có rất nhiều cảnh sát chạy tới, vây quanh ngân hàng.
Cảnh sát Vương dẫn đầu. Lúc này, hắn đang thông qua camera giám sát theo dõi tình hình bên trong ngân hàng, xem đã tiến triển đến đâu. Đúng lúc hắn nhìn thấy trong camera có một người thanh niên đứng đậy, và còn nói muốn trao đổi mình với cô bé làm con tin.
- Súng bắn tỉa số 1 vào vị trí, chờ lệnh.
- Súng bắn tỉa số 2 vào vị trí, chờ lệnh.
- Súng bắn tỉa số tám vào vị trị chờ lệnh.
Vốn cảnh sát Vương đã phái ra tám tay súng bắn tỉa tinh nhuệ nhất cục cảnh sát, muốn chờ khi tám tên cướp này ra ngoài ngân hàng thì sẽ trực tiếp hạ lệnh bắn gục bọn chúng.
Mặc dù như vậy thì cô bé bị bắt kia có thể sẽ chết nhưng so với việc bọn cướp mang theo tiền cùng cô bé rời đi Bắc Đẩu Tinh, cướp ngân hàng thành công thì cảnh sát Vương chỉ có thể đánh cuộc một lần. Lúc này, hắn chỉ có thể tin vào tám tay súng bắn tỉa của cục cảnh sát mà thôi.
Tám người đồng thời nổ súng, phải đồng thời trong nháy mắt bắn chết tám tên cướp này. Cảnh sát Vương đầy kinh nghiệm biết, nhiệm vụ này chỉ có xác suất 80% thành công, nhưng hắn phải đánh cuộc một lần.
Khi trên màn hình thấy Lâm Phi nói mình là sinh viên của học viện quân sự Bắc Đẩu, và cảnh sát Vương nhìn vào camera thấy Lâm Phi đúng là mặc đồng phục học sinh thì lập tức ra lệnh cho thuộc hạ: Tất cả súng bắn tỉa, tạm ngừng nhiệm vụ, liên lạc với chuyên gia đàm phán, liên lạc với học viện quân sự Bắc Đẩu nói, sinh viên khoa y học của bọn họ bị bọn cướp bắt làm con tin rồi.
Sự chênh lệch về cấp bậc đã được thể hiện rõ. Nếu là một cô bé bình thường bị ngộ thương rồi thì cũng không sao, nhưng nếu là sinh viên của học viện quân sự bậc nhất của liên bang bị chết trong lúc cảnh sát giằng co với bọn cướp, thì cảnh sát Vương không gánh nổi trách nhiệm này.
Hai phút sau.
- Cảnh sát trưởng, giáo viên học viện quân sự Bắc Đẩu nói, trường của bọn họ không có khoa y học. Bọn họ đào tạo là chiến sĩ cơ giáp cơ giáp chứ không phải bác sĩ. Bọn họ là học viện quân sự, không phải viện y học.
Phía sau, một người cảnh sát vừa gọi điện cho học viện quân sự Bắc Đẩu nói.
- Cái gì? Cậu thanh niên đó giả mạo học sinh hả? Không thể nào, cậu ta mặc đúng là đồng phục của học viện quân sự Bắc Đẩu mà. Trước đó. Cậu ta hẳn là không biết vụ cướp này. Vậy cậu ta chính là một chiến sĩ cơ giáp. Đúng rồi, cậu ta nói như vậy là muốn bọn cướp đồng ý trao đổi con tin, nghĩ cậu ta là một bác sĩ tay trói gà không chặt, nếu không thì bọn cướp sẽ kiêng kị thân phận của cậu ta. Nhưng lúc này cậu ta đã bị trói, cho dù muốn phản kháng cũng không được.
Lúc cảnh sát Vương nghĩ đến khả năng này thì cũng đồng thời nghĩ tới một khả năng khác:
- Liệu cậu thanh niên này có phải là nội ứng của bọn cướp không.
- Gửi ảnh của cậu thanh niên này qua đó xác nhận.
Cảnh sát Vương nói với thuộc hạ.
-Dạ.
Người cảnh sát cấp dưới đáp.
Một phút sau.
- Đã xác nhận thân phận, là tân sinh viên của khoa cơ giáp viễn của học viện quân sự Bắc Đẩu, tên là Lâm Phi.
Tên cảnh sát cấp dưới trả lời.
Nghe đáp án này, một tia hy vọng cuối cùng của cảnh sát Vương đã bị hiện thực đập nát.
- Chuyên gia đàm phán của chúng ta đâu, sao còn chưa đến?
Cảnh sát Vương quay sang bên cạnh, thúc giục một cảnh sát khác.
- Chuyên gia đám phán của chúng ta vừa mới bị chết trong biển lửa trong vụ một tên khủng bố muốn tự tử bằng bom tuần trước.
Người cảnh sát bên cạnh cảnh sát Vương nhắc nhở.
- Chết tiệt. Lập tức gọi điện thoại tới nhờ cục cảnh sát khác, để họ cử chuyên gia đàm phán tới đây.
Cảnh sát Vương bắt đầu lo lắng cho hai con tin bị bắt, đồng thời cũng lo lắng cho tiền đồ của mình.