- Mình chưa từng tiếp xúc với tế bào học, một tháng căn bản không đủ. Dị năng, mình còn dị năng ba phút Chiến thần. Đây là con đường duy nhất có thể cứu mình.
Lâm Phi nghĩ bụng. Hắn lập tức tìm trong phòng thí nghiệm thiết bị nhắc nhở mạch xung cổ tay đặt giờ trong phòng thí nghiệm. Loại máy này học viện nghiên cứu trong phòng thí nghiệm chuyên dùng để đặt giờ. Phần lớn mọi người khi thí nghiệm đều rất chuyên chú mà quên mất thời gian, lỡ mất giờ nghỉ, giờ ăn cơm hay nhưng việc khác.
Loại máy mạch xung kiểu này chỉ cần đeo ở cổ tay, điều chỉnh thời gian, khi tới giờ nó sẽ phát ra một lượng xung điện nhỏ kích thích cổ tay của nghiên cứu viên để nhắc nhở.
Lâm Phi đeo nó vào rồi ngồi trên ghế thí nghiệm, điều chỉnh đến 3 phút sau đó cầm sách điện tử để đọc.
Lâm Phi đọc mục lục trước, quyển sách này ghi chép rất cặn kẽ về khởi nguyên, kết cấu và các loại đột biến có thể sảy ra của virus, các loại biến dị, phân chia trong những môi trường khác nhau, vân vân.
Vừa đọc được một lúc thì tay có dòng điện kích thích, Lâm Phi lập tức phát động dị năng trở về 3 phút trước rồi đọc tiếp.
Để tránh bị phát bệnh mà chết, Lâm Phi từ một người không biết chút gì về tế bào và virus bắt đầu chăm chỉ học tập.
Cũng may nội dung cuốn giáo trình sơ cấp này khá đầy đủ, giảng giải từ cơ sở ban đầu, thỉnh thoảng còn có lời phân tích chú giải của giáo sư điên, như vậy thì Lâm Phi học tiếp được.
- Trở về 3 phút trước.
- Trở về 3 phút trước.
Lâm Phi không ngừng phóng thích dị năng 3 phút Chiến Thần để đọc sách, tranh thủ cơ hội để tự cứu mình.
Lâm phi cảm giác như mình đang chạy đua với cái chết, đúng là giáo sư điên, ngay đệ tử của mình cũng hạ độc, đúng là cách dạy học điên cuồng.
Nhưng Lâm Phi lúc này không còn sức để nghĩ đến chuyện đó nữa. Giờ việc duy nhất cần làm là nhanh chóng học hết quyển giáo trình về virus này, trong một tháng nghiên cứu ra kháng thể tự cứu mình.
Lâm Phi không ngừng sử dụng dị năng, cố gắng hết sức để học. Sau hơn 2000 lần sử dụng, tuy hiện thực mới chỉ qua 3 phút nhưng Lâm Phi đã học liên tục hơn 2000 lần 3 phút, ít nhất hơn 100 tiếng rồi.
Tuy có nhưng nội dung 3 phút không thể đọc hết được, phải chia thành nhiều lần, như thế sẽ ảnh hưởng đến việc tư duy. Học liên tục hơn 100 tiếng đồng hồ, khi nhìn vào sách điện tử hắn cũng thấy choáng váng.
Lâm Phi biết thời gian học lần này như vậy là đủ. Nếu như cứ tiếp tục, tuy cũng thêm được vài chục lần nhưng với kinh nghiệm đã có, hắn biết, muốn hồi phục tinh thần lực thì càng mất nhiều thời gian hơn.
Thế là Lâm Phi dứt khoát buông sách xuống, nhìn sang Phan Đa Lạp ở bên cạnh.
- Phan Đa Lạp, cô biết nơi ở của chúng ta đang ở đâu không? Có thể đưa tôi đi không? Tối qua tôi quá phấn khích, giờ tinh thần có chút mệt mỏi, nuốn nghỉ ngơi một chút.
Lâm Phi nói.
- Mới thế đã muốn nghỉ, anh mới đọc được 3 phút, trời ạ, mới thế đã mệt? Không dụng tâm nghiên cứu thì một tháng sau chất độc phát tác thì không có ai cứu anh đâu. Giáo sư điên cho chúng ta uống chất độc khác nhau, đến lúc đó tôi cũng không làm được gì đâu, Lâm Phi, nge tôi đi, mau học đi. Độc dược mà giáo sư điên nghiên cứu chia 3 giai đoạn, mỗi gia đoạn một tháng, Những học viên khóa trước của giáo sư điên, mười người thì cả mười người đều chết. Đến nay chưa có một học viên nào sống sót đâu. Anh đừng tưởng với y thuật hiện tại nghiên cứu được trong một tháng là xong. Độc tố chia làm 3 giai đoạn, sau lại khó tìm kháng thể hơn giai đoạn trước.
Phan Đa Lạp tốt bụng nhắc nhở Lâm Phi.
- Không một ai sống sót? Lại còn 3 giai đoạn? Thế làm sao còn làm đệ tử giáo sư điên?
Lâm Phi kinh ngạc hỏi Phan Đa Lạp. Hắn nghĩ bụng với trình độ y học hiện tại ngay giai đoạn một hắn cũng không qua nổi.
- Vì giáo sư điên là học giả có năng lực nhất về virus trong giới y học. Tuy phải đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, nhưng ngược lại, nếu chúng ta thành công thì sẽ trở nhân vật đỉnh cấp trong giới. Có vô số người muốc làm đệ tử của giáo sư điên. Tôi và anh đã vượt qua cả mấy trăm người, thông qua tầng tầng lớp lớp truyển chọn mới có được cơ hội hiếm có này đấy.
Phan Đa Lạp tự hào nói.
Thì ra có nhiều người không sợ chêt như thế. Những người nghiên cứu y học thật điên rồ. Làm phiền cô một chút, tôi quên mất đường rồi, có thể dẫn tôi về chỗ nghỉ ngơi không?
Lâm Phi nói.
Nào theo tôi. Những gì có thể nói tôi nói hết rồi, sinh mệnh lại nằm trong tay chính mình, anh đã từ bỏ thì tôi cũng không có thời gian nghiên cứu kháng thể cứu anh đâu.
Phan Đa Lạp mở cánh cử kim loại của phòng thí nghiệm, đưa Lâm Phi đi trong con đường bằng kính, đi qua phòng khử trùng mọi thứ hiển thị bình thường thì cánh cử phía trước mở ra.
Phan Đa Lạp dẫn Lâm Phi đến phòng số 13, đặt tay lên khóa cảm ứng rồi mở cửa phòng.
Lâm phi vào phòng cùng Phan Đa Lạp, phát hiện căn phòng này tuyển một màu trắng, chỉ khoảng 40 mét vuông, trong có phòng tắm, hai cái bàn nhỏ, hai bàn thí nghiệm nhỏ, còn có hai vật thể elip hình như quan tài thủy tinh giống như khoang chữa bệnh đặt trong hai góc phòng.
Đây là khoang ngủ, nằm bên trong sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, làm tan mệt mỏi cả thể chất và tinh thần. Cái hình hoa là của tôi, cái màu đen của anh. Mệt rồi thì nghỉ đi, tỉnh lại thì mau chóng tiếp tục học đấy.
Phan Đa Lạp nói rồi quay lại mở cửa đi về phòng thí nghiệm.
Lâm Phi nhìn cái khoang ngủ màu hồng dán đề can hoạt hình, rồi lại nhìn khoang ngủ màu đen của mình.
- Vẫn còn thứ tốt này, xem ra hệ thống chiến thần sắp xếp thế giới này cũng không phải chắc chắn là chết. Có thể giảm mệt mỏi và hồi phục tinh thần, ít nhất vẫn còn chút cơ hội sống sót. Hơn nữa lại còn cùng phòng, mình và cô gái tóc đen Phan Đa Lạp ở cùng phòng.
Lâm Phi nghĩ.
Rồi hắn vận động nhẹ trong phòng, căn cứ kinh nghiệm đã có, sau khi tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, vận động thể lực ở mức nhất định, thời gian hồi phục sẽ nhanh hơn một chút.
Lâm Phi vận động song người đầy mồ hôi, đi tắm nước nóng song hắn thay quần áo.
Đến bên cạnh khoang ngủ, Lâm Phi điều chỉnh thời gian 2 tiếng vũ trụ, nằm vào trong, đóng nắp vào, cảm giác toàn thân mềm nhũn, với sự trợ giúp của khoang ngủ cao cấp, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.