Ngày hôm sau Lâm Phi dậy sớm, sau khi đến nhà ăn ăn một bát cháo, nhìn những dòng học viên kéo dài chuyển động về các lớp học, Lâm Phi quyết định mình nên lên lớp rồi.

Lâm Phi đi dép lê, chậm rì rì bước vào lớp "Viễn trình Cơ Giáp A". đẩy cửa lớp bước vào, lần này hắn lại đến muộn nhất chỉ trừ cô giáo Lưu Lệ.

Vẫn như cũ, Lâm Phi trở về với chỗ ngồi quen thuộc gần cửa số ở hàng cuối cùng.

Mấy phút sau, giáo quan Lưu Lệ đến lớp, đứng trên bục giảng nhìn xuống hai mươi học viên, quét mắt qua một lượt là xong, không cần điểm danh.

-Đợi đã, hai mươi học viên, tiểu tử Lâm Phi lên lớp rồi. Lưu Lệ nghĩ rồi nhìn về phía cuối lớp. Quả nhiên Lâm Phi đang nhắm mắt mơ màng ngồi đó.Học viên mà mới khai giảng một ngày đã xin nghỉ ốm hơn hai mươi ngày đã lên lớp. -Lâm Phi, cậu đã khỏi ốm rồi, biết đến lớp rồi đấy! Giáo quan Lưu Lệ kìm nén nộ khí, dùng giọng quái dị nói. -Ốm, ốm gì cơ? À, em biết rồi, chắc khỏi rồi, nằm trong phòng không làm gì, cũng chẳng có

chỗ nào đi thì lên lớp.

Lâm Phi nghĩ một chút, nét mặt vẫn không thay đổi, hai mắt nhắm hờ đáp. Bụng nghĩ cô gái

giết mổ thật không trông cậy được, viết lý do xin nghỉ lại là ốm, còn xin nghỉ lâu như thế.

Lâm Phi nhớ lại, cô gái giết mổ hùng hồn đảm bảo rằng xin nghỉ tuyệt đối không có vấn đềgì, học viện sẽ không hỏi tới, xem ra cô ta đúng là cháu gái của bà Phùng Hợp. Nhờ cô ta xin nghỉ đúng là sai lầm lớn, biết thế thì tự mình nghĩ cách khác.

-Không có nơi nào đi thì đến lớp, tốt tốt, rất tốt. Lưu Lệ vẫn kìm nén sự giận dữ, trong bụng nhảm vài lượt "vi nhân sư biểu".-Bảy ngày nữa, tất cả học viên sẽ thi mô phỏng điều khiển và thi viết kiến thức thao tác Cơ

Giáp. Phải thi đạt cả hai nội dung mới được học lớp điều khiển máy thật. Ai không đạt thi viết kiến thức Cơ Giáp, dù có đạt nội dung mô phỏng thành tích cao cũng đừng mong có cơ

hội ngồi máy thật. Giáo quan Lưu Lệ nghiêm nghị nói. Học viên trong lớp thấy giáo quan nổi giận, bắt đầu nói chuyện thi cử thì có phần căng thẳng.

Thi không đạt và bị hoãn không được học thao tác thực tế không chỉ mất mặt với các bạn mà còn học thao tác ít thực ít hơn mọi người. Lần đầu tiên học viên lái người máy thật trong học viện sẽ được ghi vào hồ sơ.

Đến khi tốt nghiệp, trong hồ sơ học viện sẽ hiển thị thời gian lần đầu tiên mỗi học viên lái người máy thật, và tổng thời gian luyện tập điều khiển. Đến lúc đó, các hạm đội tới tuyển chọn học viên, thông tin học viên sẽ có cả hồ sơ về điều khiển người máy thật, và rất có thểsẽ vì được huấn luyện ít hơn học viên khác mấy chục tiếng mà bị loại.

Đây là mục ảnh hưởng tới việc phát triển của học viên trong quân đội, không thể không coi trọng.

Có điều với Lâm Phi, học viên tuyển chọn đặc biệt, vốn từ học viện hạng 3, căn bản không biết quá trình tuyển chọn học viên của các hạm đội sau khi tốt nghiệp. Đương nhiên với khảnăng mình, Lâm Phi là loại binh vương mà các hạm đội của liên bang đều muốn tranh giành, vì thế hắn cũng không để tâm lời nói của giáo quan.

Lưu Lệ nói xong, thấy vẻ mặt Lâm Phi chẳng có thay đổi gì thì càng giận dữ. Tiểu tử hôm nay lão nương sẽ cho ngươi biết lợi hại, cho ngươi biết hậu quả khi không tôn trọng học viện, không tôn trọng ta.

-Hôm nay không học kiến thức cơ bản về Cơ Giáp nữa. Tất cả học viên tới phòng huấn luyện chống choáng.

Lưu Lệ nói thay đổi nội dung học hôm nay chủ yếu là nhằm vào Lâm Phi. Bắt đầu nội dung huấn luyện chống choáng trước mấy tháng liền.

Hơn mười phút sau, giáo quan Lưu Lệ dẫn hai mươi học viên đến phòng huấn luyện chống choáng.

Giáo quan Lưu Lệ quẹt thẻ giáo viên của mình, cánh của kim loại mở ra, hai mươi học viên đi theo Lưu Lệ vào trong một căn phòng huấn luyện rộng.

Bên trong phòng có mười vật thể kim loại hình cầu khổng lồ, bên cạnh đều có khoang điều khiển.

Lưu Lệ tiến tới một cái, thành thục ấn một vài nút, quả cầu kim loại tách ra, bên trong có hai cái ghế đặt đối diện nhau.

-Mỗi chiến sĩ Cơ Giáp trong quá trình chiến đấu sau này đều sẽ không thể tránh khỏi phải trải qua những chuyển động tốc độ cao hoặc chuyển hướng trong khi di động. Để tránh việc các chiến sĩ hôn mê khi chuyển động với tốc độ nhanh, quân đội đã chế tạo ra dụng cụ huấn luyện chống choáng này. Hai học viên có thể cùng luyện tập một lúc.

-Tôi sẽ làm mẫu trước, Lâm Phi, cậu ngồi vào ghế này, thắt đai an toàn vào. Tôi và cậu sẽc ùng làm mẫu cách điều chỉnh cấp choáng.

Lưu Lệ nói, chỉ vào quả cầu đã mở.

Lâm Phi nghe vậy, cũng không bận tâm lắm ngồi vào ghế thắt đai an toàn. Lưu Lệ cũng ngồi xuống ghế trước mặt Lâm Phi.

-Trên ghế có nút cài đặt đẳng cấp huấn luyện. Lưu Lệ chỉ ghế mình và Lâm Phi, đồng thời ấn nút đóng quả cầu lại. Lâm Phi cảm giác như mình đang ngồi trên hai chiếc ghế lơ lừng giữa bầu trời sao, đồng thời

trên ghế xuất hiện năm cấp huấn luyện. Cao cấp ' Đặc cấp (Không khuyên chọn, học viên chỉ nên chọn khi có giáo viên hướng dẫn) Tử vong cấp (Không muốn chết thì đừng chọn) Lưu Lệ không chút khách khí chọn "Đặc cấp". Rất nhanh Lâm Phi phát hiện ghế ngồi của

mình xoay càng ngày càng nhanh. Không những ghế mà cả không gian cũng lộn tùng phèo.

Lưu Lệ cố chịu cảm giác choáng váng, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Phi trong lòng thầm thấy sung sướng.

-Xem ngươi dám không nghe lời không. Nhớ hồi đầu mình huấn luyện chỉ chọn cao cấp mà ngất hôn mê một tuần liền. Giờ không ngừng huấn luyện mình miễn cưỡng qua được đặc cấp. Xem tiểu tử ngươi sau này dám coi thường môn Cơ Giáp không.

Lâm Phi cảm giác trời đất đảo điên, sau hai phút sắc mặt hắn trắch bệch, rồi phụt một tiếng, hắn nôn, nôn cả vào người Lưu Lệ.

- A! - A! Sau hai tiếng kêu, Lâm Phi quả đoán dùng dị năng trở về ba phút trước. Một lần nữa vào quả cầu huấn luyện chống choáng, rồi sau hơn hai phút lại nôn. Nhịn nhịn cảm giác choáng váng, Lâm Phi lại dùng dị năng. Không ngừng sử dụng dị năng, sau vài chục lần nôn vào giáo quan Lưu Lệ, Lâm Phi bắt đầu

thích ứng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện