Rốt cục Lâm Phi cũng hoàn thành xong yêu cầu huấn luyện của Hệ Thống Chiến Thần, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất. thở hổn hà hổn hển. Lúc này hắn cảm thấy hai đùi và hai cánh tay đã tê tê, nghỉ ngơi tốt một thời gian mới khôi phục lại được.
Nhìn đồng hồ một chút, đã là xế chiều rồi, chắc Lam Bách Hợp chưa thể về sớm. Lâm Phi đi vào nhà tắm của cô, lấy đầy một chậu nước, cởi hết quần áo, bắt đầu tắm rửa.
Trời nóng tắm nước lạnh thoải mái hết sức. Tắm xong, Lâm Phi nhìn bên trong phòng tắm có một chiếc khăn bông màu trắng lớn. Dù sao thì Lam Bách Hợp cùng là một mỹ nữ, Lâm Phi cũng không ngại chiếc khăn này đã được dùng rồi, trực tiếp lấy nó lau giọt nước trên người đi. Hắn thuận tay giặt quần áo của mình một lần, chỉ khoác mỗi chiếc khăn bông, mang quần áo ra phơi ngoài cửa sổ.
Ánh hoàng hôn cũng đủ rồi, chắc chỉ hai giờ là có thể phơi khô quần áo của hắn. Trong lòng Lâm Phi đang nghĩ, Lam Bách Hợp hiện giờ đừng có trở về, nếu không gặp mặt lúc này, mình thì không sao nhưng cô gái này có thể tức giận, bắt mình luyện dao găm, luận bàn võ nghệ mất.
Lâm Phi đi vào bên trong phòng ngủ nằm một lúc, sau đó mặc quần áo của mình vào, chuẩn bị ra ngoài đi dạo. Dù sao thì phòng ở rách nát như thế, đồ đạc trong phòng cũng chẳng đáng tiền, kẻ trộm cũng chẳng thèm vào đâu.
Lâm Phi mở cửa sổ xong liền trực tiếp đi ra khỏi phòng, cũng tiện tay đóng cánh cửa kim loại lại. Chờ mình trở về rồi mà Lam Bách Hợp còn chưa về thì hắn sẽ nhảy thẳng từ cửa sổ tiến vào.
Hắn bắt đầu vừa đi vừa quan sát cảnh vật bốn phía. Nếu không chờ tới khi mình đi dạo xong lại không tìm được nhà của Lam Bách Hợp nữa thì tha hồ mà vui rồi.
Phố buôn bán của Bắc Đẩu Tinh rất nhộn nhịp. Đã có hơn một năm không được tiếp xúc với khu buôn bán thế này, Lâm Phi đi lại trên đường, có cảm giác giống như mình vừa từ xã hội nguyên thủy trở lại xã hội loài người vậy. Hắn thấy bốn phía bán rất nhiều thứ đẹp, rất nhiều đồ ăn vặt, đồ uống lạnh, quần áo, đồ vận động. Đáng tiếc là hiện giờ trong ví trống trơn, chẳng mua được gì.
Nhưng đi bộ bên trên con đường náo nhiệt cũng là một thú vui, có rất nhiều nhà hàng đang tiến hành khuyến mãi, có thức ăn thức uống miễn phí.
Mặc dù mỗi lần chỉ được ăn thử một chút nhưng lại được ăn nhiều loại. Lâm Phi đi dọc theo khu buôn bán này một vòng lớn, cuối cùng ăn no, trong tay còn cầm hai chén nhỏ không biết là thứ thức uống gì.
Thấy trời sắp tối, hắn dựa theo ký ức, trở về trước căn nhà nhỏ tồi tàn của Lam Bách Hợp. Cộc cộc cộc, hắn gõ cửa nhưng lại chưa thấy có ai trả lời.
Chắc Lam Bách Hợp còn chưa trở về, Lâm Phi trực tiếp nhảv qua cửa sổ, tiến vào bên trong nhà, cầm tờ tạp chí nhận được trên đường lên mà đọc.
Nhưng qua ba giờ nữa, trời cũng tối mịt rồi, Lam Bách Hợp còn chưa về nhà. Trong lòng Lam Bách Hợp có dự cảm không hay, nghĩ có thể cô đã xảy ra chuyện rồi.
- Hay là đi ra ngoài xem một chút đi.
Lâm Phi đứng dậy đi ra khỏi cửa, đi tới một con đường nhỏ tối mịt. Đại khái hắn đi dọc mấy con đường nhỏ vài giờ.
Lúc này hắn thấy phía xa xa có một bóng người mặc quần áo đen, đang dựa vào vách tường, di chuyển rất khó khăn.
Lâm Phi bước nhanh tới, vừa nhìn đã thấy đúng là Lam Bách Hợp. Chẳng qua một tay cô che bụng, máu chảy rất nhiều, rõ ràng đang bị thương rồi.
Mà sau khi Lam Bách Hợp thấy Lâm Phi, ánh mắt trở lên buông lỏng hơn:
- Lại phải làm phiền anh trị liệu rồi. Lần này tôi đi xem thử có cơ hội ra tay hay không, không ngờ trong đám vệ sĩ của đối phương có cao thủ. Tôi khi trốn đi còn bị bắn trúng một phát. Anh mau đỡ tôi trở về nhà đi.
- Bảo cô nghĩ ngơi cho tốt rồi hãy đi làm nhiệm vụ mà cô không nghe.
Lâm Phi nhìn Lam Bách Hợp yếu ớt nói, trực tiếp ôm lấy cô, bước nhanh về phía căn nhà.
Mặc dù tốc độ chạy của hắn rất nhanh nhưng đang ôm Lam Bách Hợp nên Lâm Phi vẫn cố gắng giữ thân thể vững vàng, không để cô bị xóc quá mạnh.
Đột nhiên bị Lâm Phi ôm chặt trong lòng, Lam Bách Hợp vùng vẫy hai cái rồi cũng phải chấp nhận, cơ thể dán lên ngực Lâm Phi, cảm thấy cơ thể Lâm Phi vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi đặt Lam Bách Hợp lên giường trong phòng ngủ, Lâm Phi liền bật đèn, bắt đầu dựa theo chỉ dẫn của Lam Bách Hợp, tìm tất cả thuốc men, băng gạc tới, còn có một con dao phẫu thuật nhỏ, một chiếc kim phẫu thuật.
- Lần này bụng tôi bị trúng một viên đạn. Nó chưa bắn xuyên qua người tôi, vẫn còn ở bên trong. Anh phải lấy viên đạn ra, sau đó khâu vết thương lại. Nếu không chắc tôi không qua được đêm nay đâu.
Lam Bách Hợp nhìn Lâm Phi trước mặt, nói rất nghiêm túc.
- Lấy viên đạn ra sao? Lam Bách Hợp, cô còn nghĩ y thuật của tôi cao thế à? Kể cả phim chụp tôi còn chưa đọc, căn bản không biết viên đạn kia ở chỗ nào, thế thì lấy đạn ra kiểu gì? Chúng ta phải tới bệnh viện thôi.
Lâm Phi đề nghị Lam Bách Hợp. Chỗ này là hiện thực, không phải là mộng cảnh. Lâm Phi tự biết y thuật của mình rất bình thường Lấy viên đạn ra không khó, nhưng khó ở chổ tốc độ và kinh nghiệm của mình dù có tìm được viên đạn thì Lam Bách Hợp chắc cũng mất máu nhiều quá mà chết thôi.
Lại nói, nếu lúc phẫu thuật mình cắt nhầm một mạch máu nào đó, chắc là Lam Bách Hợp sẽ lên gặp thượng đế sớm thêm vài giờ mất.
- Mục tiêu ám sát lần này của tôi có chút thế lực. Bọn họ biết tôi bị trúng đạn, khẳng định cho người giám sát bệnh viện. Hiện giờ đừng nói là đi viện, dù có đi tới mấy phòng khám cũng là muốn chết. Anh cứ yên tâm làm phẫu thuật cho tôi đi. Dù là thất bại thì tôi cũng không oán anh. Chỉ phiền anh mỗi dịp tết hàng năm, thay tôi đi tới thăm em gái tôi tại học viện quân sự Bắc Đẩu một chút.
Lam Bách Hợp sau khi nghĩ tới em gái mình, vẻ mặt trở nên dịu dàng nói với Lâm Phi.
- Cô không chết thì tôi cũng sẽ đi thăm em gái cô.
Lâm Phi cười nói, biết không thể tránh được liền bắt đầu lấy nước nóng rửa tay, tìm cồn sát trùng dụng cụ, sau đó ôm Lam Bách Hợp lên cái bàn lớn, đặt tất cả các loại dụng cụ phẫu thuật ra.
Nhìn sắc mặt Lam Bách Hợp càng ngày càng trắng bệch, Lâm Phi biết tốc độ lấy viên đạn phải nhanh, không để mất máu nhiều hơn. Hôm qua Lam Bách Hợp đã mất nhiều máu, hiện giờ lại bị thương có thể qua khỏi đêm nay hay không cũng còn khó nói.
Lâm Phi tim được một liều thuốc gây hưng phấn, tiêm vào cánh tay Lam Bách Hợp. Thuốc gây hưng phấn vào thân thể, khuôn mặt tái nhợt của Lam Bách Hợp có chút chuyển biến tốt
Nhưng hắn biết đó chỉ là tạm thời thôi. Hắn đi găng tay, nhìn Lam Bách Hợp đang nằm trên chiếc bàn lớn.
Sau đó Lâm Phi lại tiêm cho cơ thể một liều gây tê, gây tê nửa người. Lượng thuốc cần tiêm bao nhiêu, Lâm Phi không nắm được, tùy ý tiêm một mũi thôi.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy giờ còn lo lắng hơn cả lúc mình cầm dao giết người.
Lam Bách Hợp cũng rất hồi hộp.ô nắm chặt bàn tay, nhìn về phía Lâm Phi hỏi một câu:
- Bác sĩ Lâm, tôi có thể hỏi, bằng bác sĩ của anh vì sao lại bị thu không?
Nhìn đồng hồ một chút, đã là xế chiều rồi, chắc Lam Bách Hợp chưa thể về sớm. Lâm Phi đi vào nhà tắm của cô, lấy đầy một chậu nước, cởi hết quần áo, bắt đầu tắm rửa.
Trời nóng tắm nước lạnh thoải mái hết sức. Tắm xong, Lâm Phi nhìn bên trong phòng tắm có một chiếc khăn bông màu trắng lớn. Dù sao thì Lam Bách Hợp cùng là một mỹ nữ, Lâm Phi cũng không ngại chiếc khăn này đã được dùng rồi, trực tiếp lấy nó lau giọt nước trên người đi. Hắn thuận tay giặt quần áo của mình một lần, chỉ khoác mỗi chiếc khăn bông, mang quần áo ra phơi ngoài cửa sổ.
Ánh hoàng hôn cũng đủ rồi, chắc chỉ hai giờ là có thể phơi khô quần áo của hắn. Trong lòng Lâm Phi đang nghĩ, Lam Bách Hợp hiện giờ đừng có trở về, nếu không gặp mặt lúc này, mình thì không sao nhưng cô gái này có thể tức giận, bắt mình luyện dao găm, luận bàn võ nghệ mất.
Lâm Phi đi vào bên trong phòng ngủ nằm một lúc, sau đó mặc quần áo của mình vào, chuẩn bị ra ngoài đi dạo. Dù sao thì phòng ở rách nát như thế, đồ đạc trong phòng cũng chẳng đáng tiền, kẻ trộm cũng chẳng thèm vào đâu.
Lâm Phi mở cửa sổ xong liền trực tiếp đi ra khỏi phòng, cũng tiện tay đóng cánh cửa kim loại lại. Chờ mình trở về rồi mà Lam Bách Hợp còn chưa về thì hắn sẽ nhảy thẳng từ cửa sổ tiến vào.
Hắn bắt đầu vừa đi vừa quan sát cảnh vật bốn phía. Nếu không chờ tới khi mình đi dạo xong lại không tìm được nhà của Lam Bách Hợp nữa thì tha hồ mà vui rồi.
Phố buôn bán của Bắc Đẩu Tinh rất nhộn nhịp. Đã có hơn một năm không được tiếp xúc với khu buôn bán thế này, Lâm Phi đi lại trên đường, có cảm giác giống như mình vừa từ xã hội nguyên thủy trở lại xã hội loài người vậy. Hắn thấy bốn phía bán rất nhiều thứ đẹp, rất nhiều đồ ăn vặt, đồ uống lạnh, quần áo, đồ vận động. Đáng tiếc là hiện giờ trong ví trống trơn, chẳng mua được gì.
Nhưng đi bộ bên trên con đường náo nhiệt cũng là một thú vui, có rất nhiều nhà hàng đang tiến hành khuyến mãi, có thức ăn thức uống miễn phí.
Mặc dù mỗi lần chỉ được ăn thử một chút nhưng lại được ăn nhiều loại. Lâm Phi đi dọc theo khu buôn bán này một vòng lớn, cuối cùng ăn no, trong tay còn cầm hai chén nhỏ không biết là thứ thức uống gì.
Thấy trời sắp tối, hắn dựa theo ký ức, trở về trước căn nhà nhỏ tồi tàn của Lam Bách Hợp. Cộc cộc cộc, hắn gõ cửa nhưng lại chưa thấy có ai trả lời.
Chắc Lam Bách Hợp còn chưa trở về, Lâm Phi trực tiếp nhảv qua cửa sổ, tiến vào bên trong nhà, cầm tờ tạp chí nhận được trên đường lên mà đọc.
Nhưng qua ba giờ nữa, trời cũng tối mịt rồi, Lam Bách Hợp còn chưa về nhà. Trong lòng Lam Bách Hợp có dự cảm không hay, nghĩ có thể cô đã xảy ra chuyện rồi.
- Hay là đi ra ngoài xem một chút đi.
Lâm Phi đứng dậy đi ra khỏi cửa, đi tới một con đường nhỏ tối mịt. Đại khái hắn đi dọc mấy con đường nhỏ vài giờ.
Lúc này hắn thấy phía xa xa có một bóng người mặc quần áo đen, đang dựa vào vách tường, di chuyển rất khó khăn.
Lâm Phi bước nhanh tới, vừa nhìn đã thấy đúng là Lam Bách Hợp. Chẳng qua một tay cô che bụng, máu chảy rất nhiều, rõ ràng đang bị thương rồi.
Mà sau khi Lam Bách Hợp thấy Lâm Phi, ánh mắt trở lên buông lỏng hơn:
- Lại phải làm phiền anh trị liệu rồi. Lần này tôi đi xem thử có cơ hội ra tay hay không, không ngờ trong đám vệ sĩ của đối phương có cao thủ. Tôi khi trốn đi còn bị bắn trúng một phát. Anh mau đỡ tôi trở về nhà đi.
- Bảo cô nghĩ ngơi cho tốt rồi hãy đi làm nhiệm vụ mà cô không nghe.
Lâm Phi nhìn Lam Bách Hợp yếu ớt nói, trực tiếp ôm lấy cô, bước nhanh về phía căn nhà.
Mặc dù tốc độ chạy của hắn rất nhanh nhưng đang ôm Lam Bách Hợp nên Lâm Phi vẫn cố gắng giữ thân thể vững vàng, không để cô bị xóc quá mạnh.
Đột nhiên bị Lâm Phi ôm chặt trong lòng, Lam Bách Hợp vùng vẫy hai cái rồi cũng phải chấp nhận, cơ thể dán lên ngực Lâm Phi, cảm thấy cơ thể Lâm Phi vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi đặt Lam Bách Hợp lên giường trong phòng ngủ, Lâm Phi liền bật đèn, bắt đầu dựa theo chỉ dẫn của Lam Bách Hợp, tìm tất cả thuốc men, băng gạc tới, còn có một con dao phẫu thuật nhỏ, một chiếc kim phẫu thuật.
- Lần này bụng tôi bị trúng một viên đạn. Nó chưa bắn xuyên qua người tôi, vẫn còn ở bên trong. Anh phải lấy viên đạn ra, sau đó khâu vết thương lại. Nếu không chắc tôi không qua được đêm nay đâu.
Lam Bách Hợp nhìn Lâm Phi trước mặt, nói rất nghiêm túc.
- Lấy viên đạn ra sao? Lam Bách Hợp, cô còn nghĩ y thuật của tôi cao thế à? Kể cả phim chụp tôi còn chưa đọc, căn bản không biết viên đạn kia ở chỗ nào, thế thì lấy đạn ra kiểu gì? Chúng ta phải tới bệnh viện thôi.
Lâm Phi đề nghị Lam Bách Hợp. Chỗ này là hiện thực, không phải là mộng cảnh. Lâm Phi tự biết y thuật của mình rất bình thường Lấy viên đạn ra không khó, nhưng khó ở chổ tốc độ và kinh nghiệm của mình dù có tìm được viên đạn thì Lam Bách Hợp chắc cũng mất máu nhiều quá mà chết thôi.
Lại nói, nếu lúc phẫu thuật mình cắt nhầm một mạch máu nào đó, chắc là Lam Bách Hợp sẽ lên gặp thượng đế sớm thêm vài giờ mất.
- Mục tiêu ám sát lần này của tôi có chút thế lực. Bọn họ biết tôi bị trúng đạn, khẳng định cho người giám sát bệnh viện. Hiện giờ đừng nói là đi viện, dù có đi tới mấy phòng khám cũng là muốn chết. Anh cứ yên tâm làm phẫu thuật cho tôi đi. Dù là thất bại thì tôi cũng không oán anh. Chỉ phiền anh mỗi dịp tết hàng năm, thay tôi đi tới thăm em gái tôi tại học viện quân sự Bắc Đẩu một chút.
Lam Bách Hợp sau khi nghĩ tới em gái mình, vẻ mặt trở nên dịu dàng nói với Lâm Phi.
- Cô không chết thì tôi cũng sẽ đi thăm em gái cô.
Lâm Phi cười nói, biết không thể tránh được liền bắt đầu lấy nước nóng rửa tay, tìm cồn sát trùng dụng cụ, sau đó ôm Lam Bách Hợp lên cái bàn lớn, đặt tất cả các loại dụng cụ phẫu thuật ra.
Nhìn sắc mặt Lam Bách Hợp càng ngày càng trắng bệch, Lâm Phi biết tốc độ lấy viên đạn phải nhanh, không để mất máu nhiều hơn. Hôm qua Lam Bách Hợp đã mất nhiều máu, hiện giờ lại bị thương có thể qua khỏi đêm nay hay không cũng còn khó nói.
Lâm Phi tim được một liều thuốc gây hưng phấn, tiêm vào cánh tay Lam Bách Hợp. Thuốc gây hưng phấn vào thân thể, khuôn mặt tái nhợt của Lam Bách Hợp có chút chuyển biến tốt
Nhưng hắn biết đó chỉ là tạm thời thôi. Hắn đi găng tay, nhìn Lam Bách Hợp đang nằm trên chiếc bàn lớn.
Sau đó Lâm Phi lại tiêm cho cơ thể một liều gây tê, gây tê nửa người. Lượng thuốc cần tiêm bao nhiêu, Lâm Phi không nắm được, tùy ý tiêm một mũi thôi.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy giờ còn lo lắng hơn cả lúc mình cầm dao giết người.
Lam Bách Hợp cũng rất hồi hộp.ô nắm chặt bàn tay, nhìn về phía Lâm Phi hỏi một câu:
- Bác sĩ Lâm, tôi có thể hỏi, bằng bác sĩ của anh vì sao lại bị thu không?
Danh sách chương