Nhân viên tuyển sinh nhìn Lâm Phi có giấy giới thiệu của quân đội thì sao dám chậm trễ. Tuy học viện quân sự Bắc Đẩu rất nổi tiếng nhưng cũng chỉ là một bộ phận của quân đội. Lâm Phi có giấy giới thiệu của quân đội, hơn nữa thoạt nhìn còn rất kiêu ngạo, vậy bối cảnh của hắn nhất định không phải một nhân viên tuyển sinh nho nhỏ có thể đắc tội được. Nhân viên tuyển sinh lập tức liên lạc với thầy chủ nhiệm phụ trách công tác tuyển sinh.
Mấy phút sau, nhân viên tuyển sinh rót nước cho Lâm Phi, rồi cung kính nói:
- Sáng ngày mai, cậu cầm giấy giới thiệu này trực tiếp đến học viện chúng tôi là được. Lúc đó, chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu tham gia cuộc thi.
Thấy việc tham gia cuộc thi nhập học đã xong, Lâm Phi cũng không tiếp tục làm khó nhân viên tuyển sinh này nữa. Hắn cầm giấy giới thiệu của quân đội rồi ngẩng cao đầu rời khỏi học viện quân sự Bắc Đẩu.
Sáng sớm ngày thứ hai. Lâm Phi cầm giấy giới thiệu của quân đội đến học viện quân sự Bắc Đẩu. Nhân viên tuyển sinh ngày hôm qua đang đứng trước công trường đợi hắn.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng để được vào học viện quân sự Bắc Đẩu. Học viện quân sự Bắc Đẩu chính là trường đại học quân sự hàng đầu của Thiên Long Liên Bang nên hàng năm thí sinh nhập học là nhiều nhất, đồng nghĩa với việc cuộc thi cũng là nghiêm khắc nhất.
Lâm Phi đi theo nhân viên tuyển sinh vào trong phòng giáo vụ của trường, đưa giấy giới thiệu cho thầy chủ nhiệm phụ trách công tác tuvển sinh là một người đàn ông hơn 40 tuổi.
Vương Vĩ là người phụ trách công tác tuyển sinh của học viện quản sự Bắc Đẩu. Hàng năm, bận rộn nhất là lúc này, đều có một số người chạy tới cửa sau. Vương Vĩ cũng có chút khó xử với việc này, có một số người có thể đắc tội, nhưng có một số người lại không thể đắc tội được, giống như Lâm Phi có giấv giới thiệu trong tay vậy. Tuy chỉ là một tờ giấy nhưng nơi đóng dấu, ký tên lại là con dấu của quân đội Thiên Long Liên Bang. Điều này làm cho Vương Vĩ rất tò mò với xuất thân của Lâm Phi.
Mọi người đều biết, bộ trưởng bây giờ của quân đội Thiên Long Liên Bang là một vị quan lớn ngay thẳng, liêm khiết. Vậy mà thiếu niên thoạt nhìn rất bình thường trước mặt này lại có được con dấu của ông ấy. Chẳng lẽ hắn là con riêng của một vị hạm trưởng của đế quốc nào đó.
Vương Vĩ nhìn thiếu niên trước mắt, nói:
- Cuộc thi vào Bắc Đẩu năm nay đã diễn ra từ hơn một tháng trước. Cơ giáp khoa cơ giáp tổng cộng có ba bài thi là: điều khiển cơ giáp, lý luận cơ giáp và năng lực bản thân. Hôm nay là ngày thi cuối cùng, sẽ tiến hành nội dung thi điều khiển cơ giáp. Trước kia cậu đã từng điều khiển loại cơ giáp nào chưa? - Trước kia chưa từng lái, chẳng qua, tôi thích cơ giáp viễn trình. Tôi thích lấy mạng đối phương từ ngoài ngàn dặm.
Lâm Phi nói. Đây là Lâm Phi căn cứ vào dị năng Chiến thần ba phút của mình nghĩ ra loại cơ giáp thực dụng nhất rồi.
Chủ nhiệm Vương nghe xong câu trả lời của Lâm Phi cảm giác trên đầu mình tràn đầy gân xanh. Chưa từng lái cơ giáp mà lại muốn thi vào trường học hàng đầu của đế quốc ư.
- Được. Vậy cậu cùng tôi ra trường bắn.
Chủ nhiệm Vương âm thầm thở dài xong liền nói với người thanh niên trước mắt. Không còn cách khác, ai bảo xuất thân của tên ranh này không thể đắc tội được chứ.
Lâm Phi đi theo Vương Vĩ ra trường bắn của học viện Bắc Đẩu.
Trong sân có khoảng hơn hai trăm tân sinh viên tham dự cuộc thi vào học viện của Thiên Long Liên Bang. Đừng nghĩ chỉ có 200 người là ít, hai nội dung thi trước đã loại chín phần mười người rồi.
Lúc này còn muốn loại bỏ một nữa số ở đây nữa. Năm nay, hệ cơ giáp viễn trình của học viện quân sự Bắc Đẩu liên bang tuyển 100 người. Đừng tưởng 100 người so với học viện quân sự Bắc Đẩu khổng lồ là ít. Dù sao liên bang bồi dưỡng được một người điều khiển cơ giáp viễn trình hao phí rất nhiều tài lực, vật lực. Vì thế, hơn hai trăm tên học sinh trong sân lúc này đều rất coi trọng cuộc thi trước mắt.
Người phụ trách cuộc thi hôm nay là huấn luyện viên Lưu Lệ, là huấn luyện viên trẻ tuổi nhất học viện quân sự Bắc Đẩu. Cô mặc đồng phục huấn luyện viên của Thiên Long Liên Bang, làm việc nghiêm túc, vừa từ quân đoàn thứ năm ở tiền tuyến trở về học viện Bắc Đẩu.
Lưu Lệ chiến đấu ở tiền tuyến ba năm. Trong ba năm, số máy móc của Bách Thú Đế Quốc bị hạ dưới cơ giáp bắn tỉa của cô đã tới 42 chiếc.
Đây tuyệt đối là người đứng đầu trong hàng ngũ phi công viễn trình.
Trong trường thi, các thi sinh nhìn thấy Lâm Phi và chủ nhiệm Vương đi vào, sau đó huấn luyện viên Lưu Lệ bị chủ nhiệm Vương kéo đến một bên nói chuyện. Từ vẻ mặt của hai người có thể thấy, hai người này đang tranh cãi, cũng được khoảng năm phút rồi.
Chủ nhiệm Vương đi tới trước mặt Lâm Phi nói:
- Xem ra hệ cơ giáp viễn trình không hợp với cậu rồi, cùng tôi đi trường thi cận chiến đi.
- Vì sao?
- Bởi vì giám khảo Lưu Lệ ở đây không nể mặt quân đội. Cha của cô ấy là một trong ba hạm trướng lớn của liên bang.
- Tôi không cần thể diện của quân đội, tôi vào bằng thực lực của chính mình. Tôi là lá bài chủ chốt.
Lâm Phi vừa nói vừa khiêu khích nhìn về giám khảo huấn luyện viên Lưu Lệ.
Mà Lưu Lệ nghe được lời nói của Lâm Phi liền bước nhanh tới:
- Một tên ranh con chưa từng ra chiến trường, chưa từng đổ máu mà đám tự xưng là lá bài chủ chốt à. Cậu lập tức đi lên cơ giáp huấn luyện, tiến hành kiểm tra. Nếu thành tích của cậu không tốt như cậu nói thì mặc kệ xuất thân của cậu như thế nào, hôm nay tôi sẽ cho cậu nằm mà rời đi bài kiểm tra của bà cô này.
Huấn luyện viên Lưu Lệ tức giận đùng đùng nói.
- Rất hợp với ý tôi. Chẳng qua, nếu thành tích của tôi còn tốt hơn tôi nói thì cô phải xin lỗi cho hành vi sĩ nhục tôi vừa rồi.
Lâm Phi kiêu căng nói. Lam Bách Hợp rời đi đã kích thích hắn, lại có dị năng có thể trợ giúp do Hệ Thống Chiến Thần cung cấp, Lâm Phi tràn đầy lòng tin, đồng thời cũng muốn phát tiết.
Nhìn hai người nói chuyện ngập mùi thuốc súng, sau gáy thầy chủ nhiệm chảy đầy mồ hôi lạnh. Chuyện cứ thế này, hắn tiến lên khuyên cũng không có tác dụng. Hai người trước mắt cùng bối cảnh sau lưng họ thì một thầy chủ nhiệm đâu dám đắc tội.
Sau đó, dưới ánh mắt soi mói của rất nhiều học viên cùng Lưu Lệ, Lâm Phi bước trên bậc thang lên một chiếc cơ giáp viễn trình Cú Mèo Đen thông dụng của Thiên Long Liên Bang, tiến vào buồng lái.
Cơ giáp viễn trình Cú Mèo Đen:
Khung máy cao tám thước sáu, sơn ngoài màu đen.
Vũ khí được trang bị: bộc phá, đạn, súng bắn tỉa( lúc này đang là huấn luyện nên được thay bằng đạn giả), nòng súng dài ba thước hai, được chế tạo bởi tài liệu đặc thù, có thể chứa 50 viên đạn, có sáu hộp chứa đạn dự bị.
Tầm sát thương: 400 km. Tầm bắn lớn nhất: 600 km.
Vũ khí cận chiến, đao năng lượng.
Hệ thống động lực phụ trợ, hệ phản lực đời hai.
Sau khi ngồi vào buồng lái, Lâm Phi mới phát hiện một vần đề, tuy mình đã học điều khiển cơ giáp ở học viện quân sự hạng ba nhưng học viện quân sự hạng ba dù sao cũng chỉ là hạng ba. Hắn chưa từng ngồi trên loại cơ giáp thật này. Hơn thế nữa, lúc ấy hắn học là cơ giáp cận chiến. Buồng lái của cơ giáp viễn trình và máy móc cận chiến có rất nhiều chỗ khác biệt. Nhìn trong buồng lái có hơn một nửa số phím mình không biết, hắn cảm thấy hơi đau đầu.
- Hệ Thống Chiến Thần, ngươi có thể giảng giải cách nhắm trúng mục tiêu không?
Lâm Phi thử xin giúp đỡ từ lão đại Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
Mấy phút sau, nhân viên tuyển sinh rót nước cho Lâm Phi, rồi cung kính nói:
- Sáng ngày mai, cậu cầm giấy giới thiệu này trực tiếp đến học viện chúng tôi là được. Lúc đó, chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu tham gia cuộc thi.
Thấy việc tham gia cuộc thi nhập học đã xong, Lâm Phi cũng không tiếp tục làm khó nhân viên tuyển sinh này nữa. Hắn cầm giấy giới thiệu của quân đội rồi ngẩng cao đầu rời khỏi học viện quân sự Bắc Đẩu.
Sáng sớm ngày thứ hai. Lâm Phi cầm giấy giới thiệu của quân đội đến học viện quân sự Bắc Đẩu. Nhân viên tuyển sinh ngày hôm qua đang đứng trước công trường đợi hắn.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng để được vào học viện quân sự Bắc Đẩu. Học viện quân sự Bắc Đẩu chính là trường đại học quân sự hàng đầu của Thiên Long Liên Bang nên hàng năm thí sinh nhập học là nhiều nhất, đồng nghĩa với việc cuộc thi cũng là nghiêm khắc nhất.
Lâm Phi đi theo nhân viên tuyển sinh vào trong phòng giáo vụ của trường, đưa giấy giới thiệu cho thầy chủ nhiệm phụ trách công tác tuvển sinh là một người đàn ông hơn 40 tuổi.
Vương Vĩ là người phụ trách công tác tuyển sinh của học viện quản sự Bắc Đẩu. Hàng năm, bận rộn nhất là lúc này, đều có một số người chạy tới cửa sau. Vương Vĩ cũng có chút khó xử với việc này, có một số người có thể đắc tội, nhưng có một số người lại không thể đắc tội được, giống như Lâm Phi có giấv giới thiệu trong tay vậy. Tuy chỉ là một tờ giấy nhưng nơi đóng dấu, ký tên lại là con dấu của quân đội Thiên Long Liên Bang. Điều này làm cho Vương Vĩ rất tò mò với xuất thân của Lâm Phi.
Mọi người đều biết, bộ trưởng bây giờ của quân đội Thiên Long Liên Bang là một vị quan lớn ngay thẳng, liêm khiết. Vậy mà thiếu niên thoạt nhìn rất bình thường trước mặt này lại có được con dấu của ông ấy. Chẳng lẽ hắn là con riêng của một vị hạm trưởng của đế quốc nào đó.
Vương Vĩ nhìn thiếu niên trước mắt, nói:
- Cuộc thi vào Bắc Đẩu năm nay đã diễn ra từ hơn một tháng trước. Cơ giáp khoa cơ giáp tổng cộng có ba bài thi là: điều khiển cơ giáp, lý luận cơ giáp và năng lực bản thân. Hôm nay là ngày thi cuối cùng, sẽ tiến hành nội dung thi điều khiển cơ giáp. Trước kia cậu đã từng điều khiển loại cơ giáp nào chưa? - Trước kia chưa từng lái, chẳng qua, tôi thích cơ giáp viễn trình. Tôi thích lấy mạng đối phương từ ngoài ngàn dặm.
Lâm Phi nói. Đây là Lâm Phi căn cứ vào dị năng Chiến thần ba phút của mình nghĩ ra loại cơ giáp thực dụng nhất rồi.
Chủ nhiệm Vương nghe xong câu trả lời của Lâm Phi cảm giác trên đầu mình tràn đầy gân xanh. Chưa từng lái cơ giáp mà lại muốn thi vào trường học hàng đầu của đế quốc ư.
- Được. Vậy cậu cùng tôi ra trường bắn.
Chủ nhiệm Vương âm thầm thở dài xong liền nói với người thanh niên trước mắt. Không còn cách khác, ai bảo xuất thân của tên ranh này không thể đắc tội được chứ.
Lâm Phi đi theo Vương Vĩ ra trường bắn của học viện Bắc Đẩu.
Trong sân có khoảng hơn hai trăm tân sinh viên tham dự cuộc thi vào học viện của Thiên Long Liên Bang. Đừng nghĩ chỉ có 200 người là ít, hai nội dung thi trước đã loại chín phần mười người rồi.
Lúc này còn muốn loại bỏ một nữa số ở đây nữa. Năm nay, hệ cơ giáp viễn trình của học viện quân sự Bắc Đẩu liên bang tuyển 100 người. Đừng tưởng 100 người so với học viện quân sự Bắc Đẩu khổng lồ là ít. Dù sao liên bang bồi dưỡng được một người điều khiển cơ giáp viễn trình hao phí rất nhiều tài lực, vật lực. Vì thế, hơn hai trăm tên học sinh trong sân lúc này đều rất coi trọng cuộc thi trước mắt.
Người phụ trách cuộc thi hôm nay là huấn luyện viên Lưu Lệ, là huấn luyện viên trẻ tuổi nhất học viện quân sự Bắc Đẩu. Cô mặc đồng phục huấn luyện viên của Thiên Long Liên Bang, làm việc nghiêm túc, vừa từ quân đoàn thứ năm ở tiền tuyến trở về học viện Bắc Đẩu.
Lưu Lệ chiến đấu ở tiền tuyến ba năm. Trong ba năm, số máy móc của Bách Thú Đế Quốc bị hạ dưới cơ giáp bắn tỉa của cô đã tới 42 chiếc.
Đây tuyệt đối là người đứng đầu trong hàng ngũ phi công viễn trình.
Trong trường thi, các thi sinh nhìn thấy Lâm Phi và chủ nhiệm Vương đi vào, sau đó huấn luyện viên Lưu Lệ bị chủ nhiệm Vương kéo đến một bên nói chuyện. Từ vẻ mặt của hai người có thể thấy, hai người này đang tranh cãi, cũng được khoảng năm phút rồi.
Chủ nhiệm Vương đi tới trước mặt Lâm Phi nói:
- Xem ra hệ cơ giáp viễn trình không hợp với cậu rồi, cùng tôi đi trường thi cận chiến đi.
- Vì sao?
- Bởi vì giám khảo Lưu Lệ ở đây không nể mặt quân đội. Cha của cô ấy là một trong ba hạm trướng lớn của liên bang.
- Tôi không cần thể diện của quân đội, tôi vào bằng thực lực của chính mình. Tôi là lá bài chủ chốt.
Lâm Phi vừa nói vừa khiêu khích nhìn về giám khảo huấn luyện viên Lưu Lệ.
Mà Lưu Lệ nghe được lời nói của Lâm Phi liền bước nhanh tới:
- Một tên ranh con chưa từng ra chiến trường, chưa từng đổ máu mà đám tự xưng là lá bài chủ chốt à. Cậu lập tức đi lên cơ giáp huấn luyện, tiến hành kiểm tra. Nếu thành tích của cậu không tốt như cậu nói thì mặc kệ xuất thân của cậu như thế nào, hôm nay tôi sẽ cho cậu nằm mà rời đi bài kiểm tra của bà cô này.
Huấn luyện viên Lưu Lệ tức giận đùng đùng nói.
- Rất hợp với ý tôi. Chẳng qua, nếu thành tích của tôi còn tốt hơn tôi nói thì cô phải xin lỗi cho hành vi sĩ nhục tôi vừa rồi.
Lâm Phi kiêu căng nói. Lam Bách Hợp rời đi đã kích thích hắn, lại có dị năng có thể trợ giúp do Hệ Thống Chiến Thần cung cấp, Lâm Phi tràn đầy lòng tin, đồng thời cũng muốn phát tiết.
Nhìn hai người nói chuyện ngập mùi thuốc súng, sau gáy thầy chủ nhiệm chảy đầy mồ hôi lạnh. Chuyện cứ thế này, hắn tiến lên khuyên cũng không có tác dụng. Hai người trước mắt cùng bối cảnh sau lưng họ thì một thầy chủ nhiệm đâu dám đắc tội.
Sau đó, dưới ánh mắt soi mói của rất nhiều học viên cùng Lưu Lệ, Lâm Phi bước trên bậc thang lên một chiếc cơ giáp viễn trình Cú Mèo Đen thông dụng của Thiên Long Liên Bang, tiến vào buồng lái.
Cơ giáp viễn trình Cú Mèo Đen:
Khung máy cao tám thước sáu, sơn ngoài màu đen.
Vũ khí được trang bị: bộc phá, đạn, súng bắn tỉa( lúc này đang là huấn luyện nên được thay bằng đạn giả), nòng súng dài ba thước hai, được chế tạo bởi tài liệu đặc thù, có thể chứa 50 viên đạn, có sáu hộp chứa đạn dự bị.
Tầm sát thương: 400 km. Tầm bắn lớn nhất: 600 km.
Vũ khí cận chiến, đao năng lượng.
Hệ thống động lực phụ trợ, hệ phản lực đời hai.
Sau khi ngồi vào buồng lái, Lâm Phi mới phát hiện một vần đề, tuy mình đã học điều khiển cơ giáp ở học viện quân sự hạng ba nhưng học viện quân sự hạng ba dù sao cũng chỉ là hạng ba. Hắn chưa từng ngồi trên loại cơ giáp thật này. Hơn thế nữa, lúc ấy hắn học là cơ giáp cận chiến. Buồng lái của cơ giáp viễn trình và máy móc cận chiến có rất nhiều chỗ khác biệt. Nhìn trong buồng lái có hơn một nửa số phím mình không biết, hắn cảm thấy hơi đau đầu.
- Hệ Thống Chiến Thần, ngươi có thể giảng giải cách nhắm trúng mục tiêu không?
Lâm Phi thử xin giúp đỡ từ lão đại Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
Danh sách chương