- Tôi còn có việc cần xử lý ở bên ngoài, không tiện làm vật thí nghiệm cho kế hoạch hoàn thiện của bà.

Lâm Phi nhìn thi thể vừa mới tự bóp cổ mình, ngã lăn ra đất, giờ còn đang chảy máu trên màn hình, lập tức từ chối.

- Nhưng lần này tôi mang một vật thí nghiệm cường tráng tới đây. Tôi đoán chắc là hắn sẽ rất vui vẻ tham gia kế hoạch hoàn thiện nhân loại của bà mà hiến dâng bản thân.

Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi nói, mở túi nilon ra, để lộ thú nhân Áo Đinh Đặc cường tráng đang bị trói.

- Lại có vật thí nghiệm rồi. Thật tốt quá. Lại còn trẻ tuổi cường tráng như vậy chứ. Rất có sức sống. Tôi phải nhanh chóng xét nghiệm máu cho hắn một chút. Nếu trong quá trình thí nghiệm mà bị thương thì còn có thể nhanh chóng cứu chữa. Lần thí nghiệm tiếp theo này tôi sẽ chú ý, tuyệt đối không để hắn tự sát dễ dàng được.

Phùng Hợp Bà Bà vừa nói, tay bắt đầu cầm một bơm tiêm lớn đặt trên bàn, đâm vào mạch máu Áo Đinh Đặc.

Áo Đinh Đặc vừa mới tỉnh lại, miệng bị bít tất thối của Lâm Phi bịt kín, khuôn mặt kinh hãi nhìn bản mặt đầy vết vá của Phùng Hợp Bà Bà. Trong lòng hắn nghĩ tới những lời đồn như ác mộng của đám học viên cũ trong học viện quân sự Bắc Đẩu này về Phùng Hợp Bà Bà, lại nhìn các thiết bị thí nghiệm bốn phía, cảm thấy không ổn.

- Thằng ranh Lâm Phi này. Cái thằng nhãi cường tráng "tự nguyện" tới tham gia thí nghiệm của tôi thật ra có thân phận gì?

Phùng Hợp Bà Bà rút bơm tiêm đầy máu ra, dò hỏi Lâm Phi.

- Hắn là học viên lưu ban của khoa cơ giáp chúng tôi, tên là Áo Đinh Đặc. Lần trước bà nói với tôi về đề tài của bà, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi. Vì hoàn thành chuyện bà giao cho, cũng vì cống hiến cho một bước phát triển trong nghiên cứu nhân thể của liên bang, tôi đành nhịn đau mang tới tiểu đệ trung thành của mình.

- Tiểu đệ trong tay tôi đây muốn tăng thực lực bản thân nhưng tính tự kỷ luật của hắn không tốt lắm. Lần này mang hắn tới tặng bà, bà giúp hắn huấn luyện một thời gian nhé. Tốt nhất là đừng có giết hắn.

Lâm Phi liếc Áo Đinh Đặc một cái, sau đó đáp lời Phùng Hợp Bà Bà.

- Học viên của học viện chúng ta à? Không tồi. Thế thì có thể tránh được rất nhiều phiền hà rồi. Tôi sẽ gọi điện thoại cho viện trưởng, xin hắn nghỉ học mấy tháng. Thế là tôi cố gắng hết sức rồi nhé. Lần này tôi sẽ chú ý tới tỉ lệ huấn luyện, không để hắn chết dễ dàng đâu.

Phùng Hợp Bà Bà giống như nhìn thấy một món đồ chơi, nhìn Áo Đinh Đặc bị trói chặt, không thể nói chuyện, sau đó nói.

Tiếp theo. Phùng Hợp Bà Bà dùng giọng nói the thé của mình liên lạc với hiệu trưởng.

- Đúng rồi ông già này, tôi có một học viên tên là Áo Đinh Đặc. Hắn bị xe đâm sắp chết rồi, cần cứu thương tại phòng thí nghiệm của tôi mấy tháng, xem có thể sống được không. Cái gì mà nghiên cứu trên người sống chứ? Yên tâm đi, sao tôi lại mang học viên đi làm vật nghiên cứu được? Chuyển viện, chuyển viện là hắn chết đó, vết thương của hắn thì sợ là ở y viện khác đã chết rồi. Chỉ cần ra khỏi viện nghiên cứu y học của tôi là hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ có tôi có thể trị liệu cho hắn thôi. Không nói lời thừa với ông nữa. Tôi sẽ cố gắng giúp hắn không chết đấy.

Phùng Hợp Bà Bà nói vào trong điện thoại.

Mà Áo Đinh Đặc bị trói cũng nghe thấy Phùng Hợp Bà Bà và Lâm Phi nói chuyện, sau đó nghe rõ ràng cuộc đối thoại của Phùng Hợp Bà Bà nghe đồn giống như tử thần và hiệu trưởng học viện quân sự Bắc Đẩu.

Chính mình không ngờ lại bị xe đụng, trọng thương sắp chết rồi.

Hy vọng cuối cùng, hiệu trưởng học viện quân sự Bắc Đẩu cũng phải thỏa hiệp. Mình hoàn toàn "Hợp lý" bị đưa đi chữa trị rồi. Cơ thể bị trói chặt của Áo Đinh Đặc bắt đầu vùng vẫy kịch liệt. Hắn không dám tưởng tượng, sau đây sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.

Mười phút sau. Áo Đinh Đặc bị thay một bộ đồng phục thí nghiệm màu trắng ghi số 7, sau đó đẩy vào trong một căn phòng cao su màu lục.

Áo Đinh Đặc được cởi trói cảm thấy giống như mình vừa bị Lâm Phi bán đi, đi một vòng quanh căn phòng cao su màu lục này. Giường cũng là cao su mềm tạo thành, gối cũng là cao su mềm. Mặt đất cũng là cao su mềm màu lục. Nhà vệ sinh cũng là cao su nốt. Đưa mắt cả căn phòng, không ngờ ngay cả trần nhà cũng đều là cao su màu lục.

Vách tường và mặt đất là cao su lục, còn có cả một cái máy massage, đặt chân lên thấy rất êm ái. Nhưng Áo Đinh Đặc cũng không muốn được xoa bóp ở đây. Đại khái biết mình đã bị giam lỏng, Áo Đinh Đặc bắt đầu nắm tay, hung hăng đấm lên cánh cửa cao su gắn lên tường cao su màu lục kia.

- Bịch, bịch, bịch. . .

Áo Đinh Đặc liên tục đấm mười quyền, cửa cao su chỉ lõm vào một chút sau đó đàn hồi lại rất nhanh. Cánh cửa cao su cũng chẳng rung động chút nào.

- Á, Lâm Phi, mày lăn ra đây. Thằng điên, thằng thần kinh bất thường. . . Mau thả tao ra. Tao muốn tự do!

Áo Đinh Đặc bắt đầu chửi mắng bên trong căn phòng. Mắng tới nữa giờ vũ trụ, hắn mới vô lực ngồi lên giường cao su, nhìn cả căn phòng màu lục.

- Bà bà, mặc kệ bà dùng phương pháp gì, mỗi ngày phải bắt thằng ranh này gập bụng một ngàn cái, nhảy cóc và chống đẩy một ngàn cái là được. Xem ra Áo Đinh Đặc rất thích căn phòng mới của mình rồi. Ngày mai tôi lại tới thăm bà với hắn.

Lâm Phi nói, cũng tạm biệt Phùng Hợp Bà Bà đang hạnh phúc vì có vật thí nghiệm mới, sau đó rời khỏi viện nghiên cứu y học mà dám học viên kinh hãi nhất học viện quân sự Bắc Đẩu.

Về phần tiểu đệ sống hay chết thì chỉ có ông trời mới biết. Lâm Phi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng hắn được Phùng Hợp Bà Bà cam đoan là chỉ cần Áo Đinh Đặc còn sống thì nhất định học viên cường tráng tự nguyện hiến thân cho khoa học này ngày nào cũng sẽ hoàn thành một ngàn cái gập bụng, một ngàn cái nhảy cóc, một ngàn cái chống đẩy.

Đêm xuống. Lâm Phi ăn xong cơm tối, lại nghe thấy tiếng Hệ Thống Chiến Thần trong não.

- Đinh đông, tùy tùng Áo Đinh Đặc của ký chủ bắt đầu tiến hành rèn luyện hàng ngày. Mười cái gập bụng. . . Một trăm cái gập bụng. . . Một ngàn cái gập bụng. . . . Một ngàn năm mươi cái gập bụng. . . Một ngàn tám mươi cái gập bụng. . . Một ngàn cái nhảy cóc. . . Đinh đông. Tùy tùng Áo Đinh Đặc đã hoàn thành khối lượng rèn luyện. . . Hai ngàn cái nhảy cóc. Đinh đông, tùy tùng Áo Đinh Đặc vượt khối lượng rèn luyện. Độ trung thành của Áo Đinh Đặc: 10 (lão đại rất kinh khủng rồi. Thần ơi, tại sao tôi lại đi nhận lão đại này chứ. Hắn là một kẻ điên. Sao hắn lại biết Phùng Hợp Bà Bà chứ. Chẳng lẽ người điên có ngôn ngữ chung sao? Tôi muốn đi ra ngoài. Tôi muốn tự do. Đừng có dùng điện kích tôi nữa. Cái bà bà xấu xí này, tôi đã làm xong huấn luyện rồi mà. Tôi không muốn chết ở đây. . . )

Nghe thấy lời nhắc của Hệ Thống Chiến Thần, Lâm Phi biết quyết định lúc chiều của mình, tặng Áo Đinh Đặc cho Phùng Hợp Bà Bà quản giáo mấy ngày tạm thời có thể coi là sáng suốt.

Lâm Phi tâm tình tốt đẹp, quyết định trước khi ngủ lại tiến vào Cơ Giáp Đế Quốc một lần nữa, đánh một trận đối kháng, lấy thắng lợi khiến mình ngủ cho ngon giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện