“Đồng chí có đi xe không? Giá rẻ lắm.”“ Xe ôm không, muốn đi đâu cũng được.”“Đồng chí mới tới Bắc Kinh lần đầu phải không? Ta biết nhà khách ở ngay cạnh ga tàu.”“Đồng chí, nữ đồng chí……”“Không cần, chúng ta là người ở đây.” Quan Vãn Vãn dùng giọng địa phương, lưu loát từ chối đám người vây xung quanh.

Bọn họ đi đi lại lại quanh quảng trường ga tàu hỏa, nhưng vẫn không tìm thấy Dì La mà Quan Vãn Vãn nói, hai người đành phải đứng chờ ở ven đường.“Kỳ lạ, ta đã đánh điện báo cho dì La rồi mà, sao 8 giờ sáng đến nơi rồi mà vẫn chưa thấy người đâu?” Quan Vãn Vãn làu bàu trong miệng.

Bà vừa quay đầu lại đã thấy đứa con gái mất hết hình tượng ngồi trên mấy túi hành lý.Quan Vãn Vãn luôn chú ý đến hình tượng thấy vậy theo bản năng khẽ nhíu mày, định nhắc nhở, nhưng thái độ chán ghét của con gái làm bà khựng lại, chuyển chủ đề.“Lát nữa thấy con gái của con gái của dì La Quyên nhớ phải lễ phép một chút, đừng có không chào hỏi ai giống như hồi còn ở nông thôn.”“Là Lương Văn Tĩnh ạ?” Nhắc tới cái tên này, Quan Tễ Bạch không khỏi cắn răng.Chính bởi vì bị Lương Văn Tĩnh hãm hại mà nguyên chủ bị cô lập, bắt nạt ở chỗ làm.


Con người này trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.“Đúng vậy, chính là Lương Văn Tĩnh, con bé lớn hơn con hai tuổi.

Năm đó lúc chúng ta rời đi, con bé đã biết gọi gì rồi, là một cô bé rất thông minh.”Trong mắt Quan Vãn Vãn hiện lên một tia hoài niệm.

Lại nói tiếp, bà cũng là người được sinh ra trong gia đình danh môn thế gia, được người người yêu thương.Nếu không phải liên tiếp bị đả kích, bà cũng sẽ không đi đến bước đường này.Lần này hai mẹ con trở về, phải nương nhờ ở chỗ La Quyên.

Năm đó, khi Quan Vãn Vãn đã nhận được vai chính trong đoàn ca múa, còn La Quyên chỉ là một nhân viên tạm thời được bà giới thiệu vào làm khuân vác và những việc lặt vặt.Sau này Quan Vãn Vãn xảy ra chuyện, trước khi rời khỏi Bắc Kinh bà đã cho La Quyên không ít đồ mà mình không thể mang theo.Bà còn giúp người yêu của La Quyên vào làm việc trong nhà máy, cho La Quyên ở trong căn tứ hợp viện duy nhất dưới tên bà còn sót lại, nhân tiện nhờ bà ấy trông nom.Dù sao bỏ trống căn nhà trong một thời gian dài cũng không tốt.Lúc ấy Quan Vãn Vãn không nghĩ đến việc chừa lại đường lui cho mình, chỉ đơn giản là tính cách bà rất phóng khoáng mà thôi.

Sở dĩ lần này trở về bà tìm đến La Quyên là bởi vì căn nhà đó là của bà.Quan Tễ Bạch giả vờ lạnh lùng giống nguyên chủ, chứ thật ra cô đang thầm phỉ nhổ trong lòng.

Bởi vì có ký ức kiếp trước của nguyên chủ, nên cô cũng hiểu đại khái những chuyện đã xảy ra, La Quyên mà mẹ cô nhắc tới cũng chả phải thứ tốt lành gì.Một nhà ba người La Quyên sớm đã coi căn nhà đó là của mình.“Quan…… Vãn vãn?” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói choe chóe, ngữ khí tràn ngập vẻ không thể tin.Hai người quay đầu lại, lập tức nhận ra người mặc một cái váy liền làm từ sợi tổng hợp, trang điểm bằng mỹ phẩm kém chất lượng, La Quyên.


Bà ta khoảng chừng ngoài 40 tuổi, nơi khóe mắt đã hiện lên vết chân chim và rãnh cười hằn sâu.

Đứng trước mặt Quan Vãn Vãn, hai người không giống bạn cùng tuổi mà ngược lại giống mẹ con hơn.Trong đôi mắt nhỏ dài hiện lên sự ghen ghét xen lẫn hốt hoảng lo sợ không kip che giấu.“Cậu, Cậu…… Sao cậu lại……” Sao lại changre hề già đi chút nào?La Quyên cắn răng, nuốt lại câu nói kế tiếp.

Bà ta còn trang điểm tỉ mỉ tận một tiếng, mặc lên người bộ quần áo đắt tiền nhất.


Cứ nghĩ đến việc bây giờ mình đã giáo viên trong đoàn ca múa, là người thành phố chân chính.Mà thiên kim tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa, trải qua mười mấy năm vất vả ở nông thôn đã biến thành một con mụ nhà quê già nua, tiều tụy, trong lòng bà ta liền vui sướng không thôi.Nhưng Quan Vãn Vãn lại hung hăng quăng cho một cái tát.Mười lăm năm qua đi, dường như Quan Vãn Vãn vẫn không thể thay đổi, dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn tựa như thiếu nữ.La Quyên đỏ bừng mắt vì hận, hàm răng nghiến nát.

Nếu không phải vội vàng muốn so sánh với Quan Vãn Vãn một thân bụi bặm, thì bà ta đã không in nghỉ làm để đi đón người.La Quyên rất muốn xoay người rời đi xem như chưa từng tới đây.

Nhưng nhớ đến giấy tờ nhà Quan Vãn Vãn đang giữ, đồ vẫn chưa tới tay bà ta không thể trở mặt được.Là Quyên chỉ có thể đè nén sự không cam tâm xuống, nở một nụ cười vui vẻ, hào hứng nói cười với Quan Vãn Vãn, trông như thể chị em tốt lâu ngày gặp lại.Quan Tễ Bạch đứng bên cạnh suýt thì bị chọc mù mắt, kỹ nwang diễn xuất của La Quyên kém như thế mà mẹ cô không nhìn ra ư?Thật khiến người ta quan ngại mà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện