9: Không Kịp Nữa
Bà ta để mọi người phát hiện Quan Vãn Vãn và Hà Toàn trong tình trạng quần áo xốc xếch, kết quả như thế nào không cần nói ai cũng có thể tưởng được.Tất cả đều huỷ hoại, hai mẹ con bị ném trở lại địa ngục.
Khi ấy bởi vì giữa hai mẹ con có ngăn cách, cộng thêm thanh danh Quan Vãn Vãn vốn đã không tốt, cho nên bất kể Quan Vãn Vãn có giải thích như thế nào cũng không có người tin.Bao gồm cả nguyên chủ.Mãi cho đến cuối cùng, cô ấy mới biết được chân tướng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.Đây là chuyện làm nguyên chủ đau lòng nhất, cũng khắc sâu trong ký ức của Quan Tễ Bạch nhát.Buổi tối hôm nay là một cơ hội tốt.Lương Quốc khánh không có ở nhà, sao lão sắc quỷ Hà Toàn kia sao có thể buông tha cơ hội này được.Quan Tễ Bạch nhanh nhẹn mở cổng, lặng lẽ bước đi, uyển chuyển giống như một chú mèo Ba Tư.Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng người yểu điệu đổ dài trên tường, xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa.Hà Toàn ở hơi xa, cô cứ nghĩ rằng tới đó phải mất một lúc lâu, có thể làm xong việc trước khi trời sáng cũng đã không tệ rồi.Thậm chí Quan Tễ Bạch còn lên kế hoạch phòng hờ nếu chuyện thất bại.
Nhưng ai ngờ đi chẳng bao xa cô đã nhìn thấy một người lén la lén lút.Nhìn kỹ lại, đây chính là Hà Toàn trong trí nhớ.Ông ta vừa đi vừa ngân nga một giai điệu không đứng đắn, bước chân loạng choạng, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.Quan Tễ Bạch nương theo ánh trăng, quan sát một cách cẩn thận.
Từ vóc dáng đến giọng nói tất cả đều trùng khớp với trí nhớ của nguyên chủ.Ông ta khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cao lớn thô kệch thoạt nhìn đích xác cường tráng hơn Lương Quốc khánh rất nhiều.Nghĩ kỹ lại thì Hà Toàn đến cũng không có gì ngạc nhiên cả.Có lẽ là ông ta đã đến đây ngay từ đầu rồi, chẳng qua nguyên chủ và Quan Vãn Vãn bị hạ thuốc ngủ, cái gì cũng không biết, đương nhiên cũng không biết chuyện Hà Toàn đã từng tới.Như vậy cũng bớt cho cô rất nhiều việc, không cần phải mạo hiểm nữa.Suy nghĩ cẩn thận Quan Tễ Bạch nhanh chóng xoay người, thừa dịp chưa bị phát hiện, cô lén lút trở về, sau đó khép hờ cửa lại.
Cô cởi qu@n áo trên người ra, ném vào trong phòng La Quyên, rồi mới về phòng.Vừa bước vào phòng, Quan Tễ Bạch lập tức khóa trái cửa từ bên trong.
Chưa yên tâm, cô còn lấy ghế dựa chèn vào cửa, rồi bất động thanh sắc nấp sau khe cứa, lén nhìn qua khe cửa.Trời quá tối, cô không nhìn rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động.Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng cổng bị mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân, tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng phụ nữ mắng yêu ‘đồ chết tiệt’.Trong bóng đêm, gương mặt Quan Tễ Bạch chậm rãi nở một nụ cười quyến rũ.“Mẹ, dậy đi.”Quan Vãn Vãn mơ mơ màng màng bị người lay tỉnh.
Bà cố gắng mở to hai mắt nhưng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thẳng đến khi bị người ta dội một chậu nước lạnh lên đầu, bà mới hoàn toàn tỉnh táo.Quan vãn vãn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa định lên tiếng hỏi thì nghe thấy giọng nói run rẩy của con gái, sắc mặt cô trắng bệch, sợ hãi nói: “Có trộm vào nhà, phải làm sao bây giờ?”Quan Vãn Vãn lập tức tỉnh táo, may mà khi sống ở nông thôn, bà có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc bắt ăn trộm, đánh lưu manh và mấy tên bi3n thái.
Mặc dù hoảng loạn, nhưng bà sẽ không vì thế mà làm mấy hành động bốc đồng.“Dì La Quyên và chị Văn Tĩnh đâu? Bọn họ sao rồi?”“Con không biết, chắc là chạy ra ngoài rồi.” Quan Tễ Bạch túm lấy cánh tay mẹ mình: “Chúng ta ra ngoài thôi, hình như con nghe thất tiếng tên trộm kia đi vào phòng bếp.
Mẹ nghe xem, có đúng là có tiếng gì đó hay không?”Hai người ngừng thở, trong không gian tĩnh lặng quả thật có tiếng động, nhưng nghe thế nào cũng thấy âm thanh này…… Không thích hợp lắm?Quan Vãn Vãn muốn nghe kỹ hơn thì đã bị con gái vội vàng kéo ra ngoài.“Nhanh lên, đừng để tên trộm phát hiện ra, lỡ như hắn chó cùng rứt giậu thì làm sao.” Quan Tễ Bạch tỏ vẻ kinh sợ bất an, nhưng trên thực tế Quan Vãn Vãn đang bị cô dẫn dắt .“Mẹ, mẹ nhanh đi gọi hàng xóm đi, gọi người tới bắt ăn trộm.”“Này……Cái này, dì La Quyên……”“Nhanh lên, không còn kịp nữa rồi.” Quan Tễ Bạch căn bản không muốn cho bà thời gian suy nghĩ, thúc giục bà nhanh chóng chạy đi gọi người..
Niên đại này, hàng xóm xung quanh nếu không phải là họ hàng, đồng nghiệp thì cũng là người đã quen biết nhau vài chục năm. Người ở thành phố thời bấy giờ không giống trong tương lai, hàng xóm chẳng ai quen biết ai, người nào làm việc của người nấy, không xen vào việc của người khác.
Bản thân chỗ này cũng gần với đoàn ca múa thành phố, dân cư quanh đây đều làm việc trong nhà hát hoặc là người cùng ngành.
Bọn họ quen biết lẫn nhau, lại thường xuyên chung đụng trong công việc, thậm chí có khi còn là đối thủ cạnh tranh.
Có ăn trộm đột nhập vào nhà La Quyên, người khác nghe thấy tiếng động đều nhiệt tình chạy đến bắt kẻ trộm.
Lúc Quan Vãn Vãn luống cuống hoảng hốt gọi mọi người bắt trộm, có không ít người cuống cuồng chạy ra ngoài, ngay cả giày cũng không kịp đi.
vội vã mở cửa, giày đều không kịp xuyên người, có không ít đều nhận thức.
Có rất nhiều người quen Quan Vãn Vãn, nên vừa nhận ra người hô hoán mọi người là bà, bọn họ đều có chút sững sờ.
Chuyện Quan Vãn Vãn trở về đoàn ca múa bị La Quyên giấu kín, trong đơn vị không có mấy người biết. Hiện tại bỗng nhiên thấy người xuất hiện, trong lúc nhất thời bọn họ có kinh ngạc, có cao hứng, cũng có khinh thường. Tuy Quan Vãn Vãn đã bị đơn vị khai trừ , thanh danh không dễ nghe, nhưng chuyện đã qua nhiều năm, rất nhiều người đã quên từ lâu.
Kiếp Trước cuộc sống của Quan Vãn Vãn gặp nhiều khó khăn, là bởi vì La Quyên gây khó dễ.
Bây giờ nhân lúc La Quyên vẫn chưa kịp giở trò, Quan Vãn Vãn đi trước một gặp mặt các đồng nghiệp cũ, đây tuyệt đối là một khởi đầu tốt.
“Tiểu Bạch con không sao chứ? Đừng sợ.” Quan Vãn Vãn dẫn theo một đám người khí thế cuồn cuộn đi tới.
“Vãn Vãn, đây là con gái cô à? Xinh quá.” Có người lanh chanh lên tiếng, nhưng lại bị những bên cạnh lén kéo lại, lúc này người nọ mới xấu hổ gãi gãi đầu.
Có ai mà không biết năm đó đứa con mà Quan Vãn Vãn sinh ra là con hoang, còn chẳng biết cha mình là ai.
Vốn tưởng rằng sẽ rất xấu hổ, hai bên đều khó xuống đài. Ai biết người đáng lẽ phải khổ sở, không không dám ngẩng đầu lên nhất- Quan Tễ Bạch lại nở một nụ cười dịu dàng, lễ phép chào hỏi mọi người.
“Cháu chào chú, cháu là Quan Tễ Bạch, chú cứ gọi cháu Tiểu Bạch.”
“Chào chị, nhìn chị trẻ thật đấy.”
“Chào dì, dì là đồng nghiệp của mẹ cháu đúng không ạ? Mẹ cháu rất hay nhắc đến dì. Mẹ cháu nói dì múa rất đẹp, giọng lại ngọt ngào, là một đại mỹ nhân.”
Quan Tễ Bạch chào hỏi một vòng, dỗmột đám người vui vẻ ra mặt. Cô gái nhỏ xinh đẹp ai mà chả thích, huống hồ Quan Tế Bạch không chỉ xinh đẹp mà còn lễ phép, cái miệng lại cực ngọt.
Bản thân Quan Vãn Vãn cũng là mỹ nữ được giới nghệ thuật công nhận, hiện giờ con gái bà đã trưởng thành, cô thừa hưởng hết những nét đẹp của mẹ mình, con biết cách làm người hơn cả bà.
Một vài người có ấn tượng không tốt, âm thầm khinh bỉ xem thường bà, nhưng trước lời ngon tiếng ngọt của Quan Tễ Bạch trong lúc nhất thời bọn họ cũng biết phải đáp lại thế nào.
Quan Vãn Vãn đứng bên cạnh quan sát, vừa vui vừa cảm động.
Tốt quá, cuối cùng Tiểu Bạch cũng hiểu chuyện, không cần bà phải lo lắng nữa.
Trong lúc Quan Vãn Vãn đang hàn huyên với mấy người đồng nghiệp, thì những người khác đã phá cửa chạy vào nhà. Mọi người lao vào, cầm sẵn gậy gộc trong tay, chuẩn bị chiến đấu cùng những người khác, sẵn sàng bắt trộm.
Kết quả vừa bật đèn lên, mọi người men theo tiếng động, hô hào nhau phá cửa xông vào phòng ngủ chính, thì một nam một nữ đang “Chiến đấu kịch liệt” trên giường.
La Quyên trong mơ mơ màng màng, bị người đàn ông cường tráng trên người lăn lộn đến thần hồn điên đảo, đang vào lúc
say mê nhất. Có người tiến vào, nhưng bà ta hoàn toàn không nhận ra, ngược lại vẫn dính lấy Hà Toàn không buông, còn bất mãn thúc giục ông ta mạnh lên, nhanh một chút,……
Người nghe mặt đó tới tận mang tai.
Hà Toàn không uống thuốc ngủ, cửa vừa bị mở ra ông ta phát hiện có chuyện không ổn, xoay người nhảy xuống giường, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc đàng hoàng, cầm cái quần cộc hèn hạ leo lên cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mọi người cũng không có phòng bị. Bọn họ tới để bắt trộm, bây giờ xảy ra chuyện này, nhất thời trong lúc mọi người sửng sốt đã để Hà Toàn trốn thoát.