Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 104: Bắt Vu Thiên.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Lý An Dương thấy Tôn Văn Bác hạ mệnh lệnh, ngay lập tức gật đầu. Sau đó gã quay về mấy người đằng sau, gật đầu hội ý, tiếp đó mấy người bọn họ cấp tốc rời khỏi phòng làm việc của Tôn Văn Bác, lái xe tới đại học Trung Hoa. Tất nhiên trước đó họ đã điều tra rõ ràng vị trí phòng ngủ của Vu Thiên.
Sau nửa tiếng, nhóm năm người Lý An Dương đã tới cổng trường đại học Trung Hoa. Ở đây Lý An Dương đã sắp xếp trước hai người ở lại giám sát, phụ trách giám thị tất cả những nhân vật khả nghi trong trường. Hiện giờ hai người này thấy Lý An Dương đã tới, vội vàng đi đến.
- Đội trưởng, bên trên có mệnh lệnh mới sao?
- Có, bên trên mệnh lệnh cho chúng ta trước hết bắt Vu Thiên đi.
- Cái này thì, đội trưởng, có cần chúng tôi đi theo giúp anh không?
Người vừa phải canh cổng kia nghe thấy có nhiệm vụ mới, hưng phấn lên tiếng hỏi.
- Không cần, cậu không thấy à, ở đây chúng tôi đã có năm người rồi, bằng vào năm người chúng tôi, chả lẽ còn không bắt nổi một học sinh? Hơn nữa trong tay chúng tôi còn có súng.
Lý An Dương cười với người kia một cái, rồi dẫn theo bốn người đi vào trong trường.
Chỉ trong chốc lát, năm người Lý An Dương đã tới bên ngoài tòa nhà ký túc xá của Vu Thiên, lấy ra giấy bắt người, rồi thuận lợi được người canh ký túc xá cho qua.
Vu Thiên ở tầng 3, không cao cũng chẳng thấp, năm người Lý An Dương rất nhanh đã tới bên ngoài phòng của Vu Thiên, sau đó Lý An Dương gật đầu với mấy người còn lại. Đột nhiên một người trong số đó tung ra một cước, đá về phía cửa gỗ. Rầm một tiếng, dưới áp lực của cú đá, cánh cửa gỗ mở ra.
- Không được nhúc nhích.
Vừa thấy cánh cửa gỗ mở ra, năm người Lý An Dương vội vàng cùng xông vào, sau đó cả đám cầm lấy súng lục hướng vào trong phòng Vu Thiên. Thế nhưng khiến năm người Lý An Dương không nghĩ tới là không ngờ trong phòng không có ai.
- Ặc, người đâu?
Lý An Dương nhịn không được tự hỏi một câu.
- Người đang ở trên đỉnh đầu mấy anh đó.
Ngay lúc đó có một giọng nói vang lên trên đầu bọn họ, sau đó bỗng nhiên có một vật thể lớn rơi xuống. Trong bóng đêm bỗng chốc vang lên một trận bùm bùm bùm. Thế nhưng chưa được mười giây, căn phòng lại chìm vào trong yên tĩnh.
Nương theo ánh trăng, trong phòng chỉ còn Vu Thiên đứng đó.
Hắn đứng đó, nhìn năm người Lý An Dương đã ngất xỉu dưới chân mình, không khỏi lắc đầu. Vu Thiên không biết những người này định làm gì, không ngờ dám cầm súng chạy vào trong phòng mình, thậm chí còn phá hỏng cửa phòng hắn, người như thế nhất định không phải người tốt lành gì, hơn nữa chúng còn đang cầm súng.
Nếu đã cho rằng đối phương không phải người tốt, Vu Thiên sẽ không thủ hạ lưu tình. Đương nhiên trước khi làm rõ thân phận bọn họ, Vu Thiên sẽ không giết bọn họ, chỉ đánh ngất xỉu bọn họ mà thôi.
Nhìn phòng ngủ của mình, cửa cũng đã bị phá, trong phòng còn nằm la liệt mấy người, Vu Thiên không khỏi lắc đầu. Xem ra tối nay mình phải đi nơi khác nghỉ ngơi rồi, nhưng đi đâu? Nơi đầu tiên Vu Thiên nghĩ đến là hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian cách đó không xa. Vu Thiên biết ở đó đồ dùng đầy đủ, hơn nữa cũng không thiếu phòng, mình đến đó nghỉ ngơi một đêm hoàn toàn được. Vì vậy, Vu Thiên lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Lập thanh, nói mình đêm nay không có chỗ ngủ, muốn đi tới chỗ của gã ngủ nhờ một đêm.
Bạch Lập Thanh vừa nhận điện thoại, hơn nữa còn nghe thấy đối phương muốn ngủ nhờ một đêm, trong lúc nhất thời y vui mừng không thôi, miệng liên tục đáp ứng, sau đó y cũng ngay lập tức báo lại tin này cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy cũng rất vui vẻ, nói hắn cũng sẽ ngay lập tức chạy tới.
Gọi điện thoại xong, Vu Thiên lập tức đi ra khỏi tòa nhà. Đương nhiên Vu Thiên không đi cầu thang, hắn cũng không ngu, ai biết được dưới lầu còn có người mai phục hay không, nên hắn trực tiếp nhảy từ cửa sổ phòng xuống. Ba tầng mà thôi, trong mắt người khác có thể rất cao, nhưng đối với Vu Thiên, đây là việc rất nhẹ nhàng.
Ra khỏi tòa nhà, Vu Thiên chạy tới cổng đại học Trung Hoa. Vu Thiên vừa tới, đã bị hai người được Lý An Dương an bài ở đây trông thấy.
Hai người kia vừa trông thấy Vu Thiên, liền nhận ngay ra hắn, vì trước đó Lý An Dương đã cho bọn họ nhìn ảnh Vu Thiên. Ngay lập tức hai người này gật đầu với nhau một cái, rồi đi về phía Vu Thiên. Họ tuy không biết tại sao Lý An Dương không bắt được Vu Thiên, nhưng nếu công lao đã ở trong tầm tay, họ không tới lấy quả thực đúng là ngu si rồi.
Vu Thiên từ lúc đứng ở cổng trường đợi xe của Bạch Lập Thanh thì đã chú ý tới hai người Lý An Dương an bài. Hiện giờ thấy họ tới gần mình, hắn không khỏi nhíu mày. Xem ra, đối phương còn lưu lại người ở đây, được rồi, bắt mấy người này, hỏi xem rốt cuộc họ là ai.
Hai cảnh sát kia trông thấy Vu Thiên vẫn đứng ngây ở đó, dường như không phát hiện ra mình, trong lòng họ không khỏi hưng phấn không thôi. Hai chân họ cũng bước nhanh thêm, có vẻ rất nhanh sẽ tới chỗ Vu Thiên.
Gần, gần, ngày càng gần, mắt thấy chỉ còn cách Vu Thiên hai, ba thước, hai cảnh sát này cảm thấy nắm chắc ở khoảng cách này có thể dùng súng giết Vu Thiên, nên họ bắt đầu chuẩn bị lấy súng ra.
Chính tại lúc này, Vu Thiên động. Cũng không nhìn thấy hắn động thế nào, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt người đứng bên trái, vươn một cước đá bay. Sau đó thoáng cái chạy qua nắm lấy cổ tay của người bên phải vốn đang chuẩn bị rút súng.
- Nói, các anh là ai, tại sao lại muốn động thủ với tôi?
Tên cảnh sát kia cảm thấy cổ tay vướng víu, cũng đoán ra cổ tay mình đã bị chế trụ. Hiện giờ nghe thấy lời Vu Thiên nói, đang muốn giãy tay ra, thì ngay lập tức từ cổ tay truyền tới cảm giác đau đớn, suýt nữa khiến gã ngã quỵ xuống đất. Tuy rằng vẫn chưa ngã xuống, thế nhưng từ mồ hôi lạnh đang liên tục túa ra từ trán gã, có thể thấy gã đang khó chịu cỡ nào.
- Nói mau, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ tay anh, cả đời đừng nghĩ tới chuyện cầm súng nữa.
Vu Thiên thấy người này vẫn còn cứng đầu, không khỏi càng thêm dùng lực trên tay. xem tại
Vừa nghe cả đời mình đừng mong dùng súng, tên cảnh sát kia đã có chút sợ hãi. Nếu như không thể cầm súng, gã đừng mong còn có thể làm cảnh sát nữa, điều này đối với gã chẳng khác gì trời sập, nên ngay khi Vu Thiên vừa nói xong câu đó, gã liền bật thốt lên.
- Tôi, chúng tôi là cảnh sát!
- Cảnh sát?
Vu Thiên vừa nghe thấy đối phương tự xưng là cảnh sát, trong lòng rất nghi ngờ.
Tên cảnh sát kia cũng cảm giác được ánh mắt hoài nghi của Vu Thiên, nên gã rất nhanh lấy từ trong túi ra thẻ chứng nhận, đưa cho Vu Thiên.
- Không tin cậu xem đi, chúng tôi quả thật là cảnh sát.
- Nếu các anh là cảnh sát thì tại sao lại tới bắt tôi?
Vu Thiên thấy đối phương lấy ra thẻ chứng nhận, đã tin tám phần. Thế nhưng hắn nghĩ mãi không ra, tại sao cảnh sát không đi bắt người xấu, lại tới gây phiền phức cho hắn. Hình như hắn cũng không làm chuyện xấu gì mà.
- Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, có thể là vì trưa nay cậu có dính líu tới một vụ đánh nhau trong trường.
Tên cảnh sát kia đã không thể chịu được kình lực của Vu Thiên, nói xong mấy câu này, gã đã sắp ngã quỵ xuống.
Vu Thiên cũng nhìn ra, người này chỉ có địa vị thấp, chắc cũng không biết nhiều. Vì vậy hắn cũng không làm khó gã nữa, giơ tay lên, sau đó đập mạnh vào sau gáy người này, đánh ngất gã.
Mà lúc này, xe Bạch Lập Thanh phái tới đón tiếp hắn cũng đã đến. Vu Thiên nhìn xung quanh, xác nhận đã không còn cảnh sát, mời từ từ lên xe.
Xe chạy như bay tới hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian. Ở cửa hộp đêm, Bạch Ngọc Đường và Bạch Lập Thanh đã sớm đứng ở chỗ này chờ Vu Thiên.
Thấy xe đón Vu Thiên đã đến, hai người vội vã đi tới, đưa Vu Thiên vào trong câu lạc bộ. Bảo vệ hộp đêm thấy ông chủ và anh Thanh không ngờ đều cùng ra chỉ để đón tiếp một người, không khỏi rất tò mò, rốt cuộc người đến có thân phận gì mà được cả hai người ra nghênh đón.
Bạch Lập Thanh dẫn đường phía trước, Bạch Ngọc Đường và Vu Thiên sóng vai đi theo sau, rất nhanh ba người đã lên tới tầng năm của hộp đêm, đây là nơi chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơ cho khách quý, mà hôm nay hiển nhiên khách quý chính là Vu Thiên.
Gọi tới một nhân viên phục vụ mở cửa phòng, sau đó ba người Vu Thiên lập tức đi vào. đọc truyện mới nhất tại .
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 104: Bắt Vu Thiên.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Lý An Dương thấy Tôn Văn Bác hạ mệnh lệnh, ngay lập tức gật đầu. Sau đó gã quay về mấy người đằng sau, gật đầu hội ý, tiếp đó mấy người bọn họ cấp tốc rời khỏi phòng làm việc của Tôn Văn Bác, lái xe tới đại học Trung Hoa. Tất nhiên trước đó họ đã điều tra rõ ràng vị trí phòng ngủ của Vu Thiên.
Sau nửa tiếng, nhóm năm người Lý An Dương đã tới cổng trường đại học Trung Hoa. Ở đây Lý An Dương đã sắp xếp trước hai người ở lại giám sát, phụ trách giám thị tất cả những nhân vật khả nghi trong trường. Hiện giờ hai người này thấy Lý An Dương đã tới, vội vàng đi đến.
- Đội trưởng, bên trên có mệnh lệnh mới sao?
- Có, bên trên mệnh lệnh cho chúng ta trước hết bắt Vu Thiên đi.
- Cái này thì, đội trưởng, có cần chúng tôi đi theo giúp anh không?
Người vừa phải canh cổng kia nghe thấy có nhiệm vụ mới, hưng phấn lên tiếng hỏi.
- Không cần, cậu không thấy à, ở đây chúng tôi đã có năm người rồi, bằng vào năm người chúng tôi, chả lẽ còn không bắt nổi một học sinh? Hơn nữa trong tay chúng tôi còn có súng.
Lý An Dương cười với người kia một cái, rồi dẫn theo bốn người đi vào trong trường.
Chỉ trong chốc lát, năm người Lý An Dương đã tới bên ngoài tòa nhà ký túc xá của Vu Thiên, lấy ra giấy bắt người, rồi thuận lợi được người canh ký túc xá cho qua.
Vu Thiên ở tầng 3, không cao cũng chẳng thấp, năm người Lý An Dương rất nhanh đã tới bên ngoài phòng của Vu Thiên, sau đó Lý An Dương gật đầu với mấy người còn lại. Đột nhiên một người trong số đó tung ra một cước, đá về phía cửa gỗ. Rầm một tiếng, dưới áp lực của cú đá, cánh cửa gỗ mở ra.
- Không được nhúc nhích.
Vừa thấy cánh cửa gỗ mở ra, năm người Lý An Dương vội vàng cùng xông vào, sau đó cả đám cầm lấy súng lục hướng vào trong phòng Vu Thiên. Thế nhưng khiến năm người Lý An Dương không nghĩ tới là không ngờ trong phòng không có ai.
- Ặc, người đâu?
Lý An Dương nhịn không được tự hỏi một câu.
- Người đang ở trên đỉnh đầu mấy anh đó.
Ngay lúc đó có một giọng nói vang lên trên đầu bọn họ, sau đó bỗng nhiên có một vật thể lớn rơi xuống. Trong bóng đêm bỗng chốc vang lên một trận bùm bùm bùm. Thế nhưng chưa được mười giây, căn phòng lại chìm vào trong yên tĩnh.
Nương theo ánh trăng, trong phòng chỉ còn Vu Thiên đứng đó.
Hắn đứng đó, nhìn năm người Lý An Dương đã ngất xỉu dưới chân mình, không khỏi lắc đầu. Vu Thiên không biết những người này định làm gì, không ngờ dám cầm súng chạy vào trong phòng mình, thậm chí còn phá hỏng cửa phòng hắn, người như thế nhất định không phải người tốt lành gì, hơn nữa chúng còn đang cầm súng.
Nếu đã cho rằng đối phương không phải người tốt, Vu Thiên sẽ không thủ hạ lưu tình. Đương nhiên trước khi làm rõ thân phận bọn họ, Vu Thiên sẽ không giết bọn họ, chỉ đánh ngất xỉu bọn họ mà thôi.
Nhìn phòng ngủ của mình, cửa cũng đã bị phá, trong phòng còn nằm la liệt mấy người, Vu Thiên không khỏi lắc đầu. Xem ra tối nay mình phải đi nơi khác nghỉ ngơi rồi, nhưng đi đâu? Nơi đầu tiên Vu Thiên nghĩ đến là hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian cách đó không xa. Vu Thiên biết ở đó đồ dùng đầy đủ, hơn nữa cũng không thiếu phòng, mình đến đó nghỉ ngơi một đêm hoàn toàn được. Vì vậy, Vu Thiên lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Lập thanh, nói mình đêm nay không có chỗ ngủ, muốn đi tới chỗ của gã ngủ nhờ một đêm.
Bạch Lập Thanh vừa nhận điện thoại, hơn nữa còn nghe thấy đối phương muốn ngủ nhờ một đêm, trong lúc nhất thời y vui mừng không thôi, miệng liên tục đáp ứng, sau đó y cũng ngay lập tức báo lại tin này cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy cũng rất vui vẻ, nói hắn cũng sẽ ngay lập tức chạy tới.
Gọi điện thoại xong, Vu Thiên lập tức đi ra khỏi tòa nhà. Đương nhiên Vu Thiên không đi cầu thang, hắn cũng không ngu, ai biết được dưới lầu còn có người mai phục hay không, nên hắn trực tiếp nhảy từ cửa sổ phòng xuống. Ba tầng mà thôi, trong mắt người khác có thể rất cao, nhưng đối với Vu Thiên, đây là việc rất nhẹ nhàng.
Ra khỏi tòa nhà, Vu Thiên chạy tới cổng đại học Trung Hoa. Vu Thiên vừa tới, đã bị hai người được Lý An Dương an bài ở đây trông thấy.
Hai người kia vừa trông thấy Vu Thiên, liền nhận ngay ra hắn, vì trước đó Lý An Dương đã cho bọn họ nhìn ảnh Vu Thiên. Ngay lập tức hai người này gật đầu với nhau một cái, rồi đi về phía Vu Thiên. Họ tuy không biết tại sao Lý An Dương không bắt được Vu Thiên, nhưng nếu công lao đã ở trong tầm tay, họ không tới lấy quả thực đúng là ngu si rồi.
Vu Thiên từ lúc đứng ở cổng trường đợi xe của Bạch Lập Thanh thì đã chú ý tới hai người Lý An Dương an bài. Hiện giờ thấy họ tới gần mình, hắn không khỏi nhíu mày. Xem ra, đối phương còn lưu lại người ở đây, được rồi, bắt mấy người này, hỏi xem rốt cuộc họ là ai.
Hai cảnh sát kia trông thấy Vu Thiên vẫn đứng ngây ở đó, dường như không phát hiện ra mình, trong lòng họ không khỏi hưng phấn không thôi. Hai chân họ cũng bước nhanh thêm, có vẻ rất nhanh sẽ tới chỗ Vu Thiên.
Gần, gần, ngày càng gần, mắt thấy chỉ còn cách Vu Thiên hai, ba thước, hai cảnh sát này cảm thấy nắm chắc ở khoảng cách này có thể dùng súng giết Vu Thiên, nên họ bắt đầu chuẩn bị lấy súng ra.
Chính tại lúc này, Vu Thiên động. Cũng không nhìn thấy hắn động thế nào, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt người đứng bên trái, vươn một cước đá bay. Sau đó thoáng cái chạy qua nắm lấy cổ tay của người bên phải vốn đang chuẩn bị rút súng.
- Nói, các anh là ai, tại sao lại muốn động thủ với tôi?
Tên cảnh sát kia cảm thấy cổ tay vướng víu, cũng đoán ra cổ tay mình đã bị chế trụ. Hiện giờ nghe thấy lời Vu Thiên nói, đang muốn giãy tay ra, thì ngay lập tức từ cổ tay truyền tới cảm giác đau đớn, suýt nữa khiến gã ngã quỵ xuống đất. Tuy rằng vẫn chưa ngã xuống, thế nhưng từ mồ hôi lạnh đang liên tục túa ra từ trán gã, có thể thấy gã đang khó chịu cỡ nào.
- Nói mau, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ tay anh, cả đời đừng nghĩ tới chuyện cầm súng nữa.
Vu Thiên thấy người này vẫn còn cứng đầu, không khỏi càng thêm dùng lực trên tay. xem tại
Vừa nghe cả đời mình đừng mong dùng súng, tên cảnh sát kia đã có chút sợ hãi. Nếu như không thể cầm súng, gã đừng mong còn có thể làm cảnh sát nữa, điều này đối với gã chẳng khác gì trời sập, nên ngay khi Vu Thiên vừa nói xong câu đó, gã liền bật thốt lên.
- Tôi, chúng tôi là cảnh sát!
- Cảnh sát?
Vu Thiên vừa nghe thấy đối phương tự xưng là cảnh sát, trong lòng rất nghi ngờ.
Tên cảnh sát kia cũng cảm giác được ánh mắt hoài nghi của Vu Thiên, nên gã rất nhanh lấy từ trong túi ra thẻ chứng nhận, đưa cho Vu Thiên.
- Không tin cậu xem đi, chúng tôi quả thật là cảnh sát.
- Nếu các anh là cảnh sát thì tại sao lại tới bắt tôi?
Vu Thiên thấy đối phương lấy ra thẻ chứng nhận, đã tin tám phần. Thế nhưng hắn nghĩ mãi không ra, tại sao cảnh sát không đi bắt người xấu, lại tới gây phiền phức cho hắn. Hình như hắn cũng không làm chuyện xấu gì mà.
- Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, có thể là vì trưa nay cậu có dính líu tới một vụ đánh nhau trong trường.
Tên cảnh sát kia đã không thể chịu được kình lực của Vu Thiên, nói xong mấy câu này, gã đã sắp ngã quỵ xuống.
Vu Thiên cũng nhìn ra, người này chỉ có địa vị thấp, chắc cũng không biết nhiều. Vì vậy hắn cũng không làm khó gã nữa, giơ tay lên, sau đó đập mạnh vào sau gáy người này, đánh ngất gã.
Mà lúc này, xe Bạch Lập Thanh phái tới đón tiếp hắn cũng đã đến. Vu Thiên nhìn xung quanh, xác nhận đã không còn cảnh sát, mời từ từ lên xe.
Xe chạy như bay tới hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian. Ở cửa hộp đêm, Bạch Ngọc Đường và Bạch Lập Thanh đã sớm đứng ở chỗ này chờ Vu Thiên.
Thấy xe đón Vu Thiên đã đến, hai người vội vã đi tới, đưa Vu Thiên vào trong câu lạc bộ. Bảo vệ hộp đêm thấy ông chủ và anh Thanh không ngờ đều cùng ra chỉ để đón tiếp một người, không khỏi rất tò mò, rốt cuộc người đến có thân phận gì mà được cả hai người ra nghênh đón.
Bạch Lập Thanh dẫn đường phía trước, Bạch Ngọc Đường và Vu Thiên sóng vai đi theo sau, rất nhanh ba người đã lên tới tầng năm của hộp đêm, đây là nơi chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơ cho khách quý, mà hôm nay hiển nhiên khách quý chính là Vu Thiên.
Gọi tới một nhân viên phục vụ mở cửa phòng, sau đó ba người Vu Thiên lập tức đi vào. đọc truyện mới nhất tại .
Danh sách chương