Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 120: Tôn Cương vô sỉ

Vu Thiên thấy tiếng hắn bé như muỗi kêu, liền lắc đầu.
- Tôi không phải muốn cậu nói với tôi, mà là nói với Trương Xảo Nhi cơ .
Vừa nói, Vu Thiên vừa chỉ ra phía đằng xa.
Trương Xảo Nhi lúc này cũng đã chấm dứt cuộc nói chuyện với Tôn Cương, cô hiện đang đi tới phía Vu Thiên.

Thấy Trương Xảo Nhi đi tới, Sử Khắc Lang nhỏ giọng ho khan một tiếng.
- Bạn học Trương Xảo Nhi, thật sự xin lỗi, ngày đó trong nhà ăn là tôi quá lỗ mãng, thật sự rất xin lỗi, mong bạn có thể tha thứ cho.
Lần này tiếng của Sử Khắc Lang đã lớn hơn trước rất nhiều, Vu Thiên nghe thấy cũng cảm thấy thoải mái hơn.
- A!
Trương Xảo Nhi vừa đi tới, bỗng nghe thấy Sử Khắc Lang nói xin lỗi mình, cô không khỏi chút sửng sốt. Nhưng khi cô thấy đám nam sinhđang nằm la liệttrên mặt đất, côliền lập tức hiểu, tuy rằng cô không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra, nhưng cô có thể chắc chắn một điều đó chính là chuyện này chính là do Vu Thiên làm, bởi vì chỉ có Vu Thiên mới có bản lĩnh như vậy, trong thời gian ngắn có thể đánh nhiều người như thế.
- A, chuyện này tôi đã quên lâu rồi, cho nên lời xin lỗi của anh tôi nhận. Nhưng anh phải nhớ cho kỹ, nếu như sau này tôi thấy anh còn bắt nạt bất kỳ bạn học nữ nào khác, tôi sẽ tính sổ với anh cả thù mới lẫn hận cũ.
Trương Xảo Nhi trịnh trọng nói với Sử Khắc Lang.
Sử Khắc Lang nghe thấy Trương Xảo Nhi nói vậy, liền hiểu đối phương còn chưa hoàn toàn tha thứ ình, bằng không cô sẽ không nói là thù mới hận cũ, còn cái gọi là hận cũ, thì hiểu là chuyện này còn chưa xong. Thế nhưng cho dù thế nào, ít nhất hiện tại mạng của Sử Khắc Lang đã không cần lo tới nữa, cho nên hắn rất cảm kích gật đầu, thể hiện mình biết phải làm thế nào.
Mà lúc này, Tôn Cương cũng đã đi tới. Khi hắn thấy trên mặt đất nằm hơn mười nam sinh, đặc biệt trong số đó còn có hội trưởng ban võ thuật Trung Hoa Phan Đào, hắn tức thì sửng sốt. Ai có bản lĩnh đánh Phan Đào nằm trên mặt đất cơ chứ, vừa rồi mình đi chỉ mới một lát mà thôi, nói cách khác, người động thủ chính là trong một khoảng thời gian rất ngắn này mà đánh ngã được Phan Đào và những người này, là ai vậy? Cũng thật quá lợi hại rồi.
Dường như nhìn ra nghi vấn của Tôn Cương, Lý Hưng Quốc vội vã giải thích.
- Ha ha, hội trưởng Tôn, chuyện này là tại hôm khai giảng, em trai của phó hội trưởng Sử Diệu Tiến có chuyện hiểu lầm với bạn học Trương Xảo Nhi mà thôi. Nhưng hiện giờ tốt rồi, mọi người đã nói rõ, nên không còn chuyện gì rồi.
- Cái gì? Cậu nói gì?
Vừa nghe Lý Hưng Quốc nói vậy. Tôn Cương lập tức hiểu gần hết mọi chuyện. Hắn quay đầu nhìn Sử Khắc Lang bằng một ánh mắt hung ác, sau đó nhấc chân đá tới. nguồn
- Cậu là tên khốn kiếp, dám bắt nạt Xảo Nhi của tôi, còn muốn học ở đại học Trung Hoa nữa không, tôi nói à biết, tôi muốn đuổi cậu là chuyện thừa sức đó.
Sử Khắc Lang thật không ngờ mình vừa được tên sát thần Vu Thiên tha thứ, thì bây giờ lại gặp phải cả Tôn Cương, nhất thời hắn không biết làm thế nào, đứng im tại chỗ, thân thể không dám trốn, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía anh mình Sử Diệu Tiến, hi vọng anh trai hắn nói giúp hắn.
Sử Diệu Tiến cũng thật không ngờ lúc này Tôn Cương lại ra tay với em trai mình, sau nháy mắt sửng sốt, hắn vội vã chạy tới cản Tôn Cương.
- Hội trưởng, hội trưởng, anh không nên tức giận, em trai của tôi không hiểu chuyện, làm chuyện sai, nhưng vừa rồi bạn học Vu Thiên cũng đã giáo huấn rồi, hơn nữa em trai tôi cũng đã xin lỗi Trương Xảo Nhi, mong anh nể mặt tôi chút được không.

Sử Diệu Tiến phi thường thông minh, hắn biết với tính cách của Tôn Cương vốn sẽ không quản chuyện này, nhưng hiện giờ vừa lúc Trương Xảo Nhi có mặt ở đây, nên hắn mới diễn trò nhằm cưa gái mà thôi, tin rằng chỉ cần cho hắn một bậc thang là không có chuyện gì nữa.
Quả nhiên, Tôn Cương đá Sử Khắc Lang chỉ là làm ra vẻ mà thôi. Hiện giờ Sử Diệu Tiến đã ra mặt ngăn hắn, Tôn Cương cũng lập tức giả bộ ra vẻ tức giận, song rất bất đắc dĩ nói:
- Ai, Diệu Tiến này, đây là do hắn là em trai cậu đấy, nếu là người khác, tôi đã sớm đuổi ra khỏi trường rồi.
- Đúng vậy ,đúng vậy, cảm ơn hội trưởng Tôn đã nể mặt tôi.
Sử Diệu Tiến lúc này quả thực rất là uất ức, em trai mình chẳng qua chỉ là nói hai câu hơi quá mức mà thôi, còn chưa làm ra hành động cụ thể gì, nhưng cả đám đều bắt lấy hắn không tha, giáo huấn cứ liên tiếp giáo huấn, cuối cùng là chọc ai cơ chứ.
Vu Thiên nhìn biểu hiện của Tôn Cương, hơi nhíu mày một chút, hắn luôn quan sát mọi việc thật cẩn thận. Ví dụ như lời tên họ Tôn này nói đuổi khỏi trường, hắn đã nói liên tục hai lần như thế. Cũng biết là hội học sinh rất có quyền lực, khiến cho ai cũng cảm thấy có cảm giác rất trâu, thế nhưng ngươi cũng không cần phải nói đi nói lại chứ. Nhưng tên Tôn Cương kia lại làm vậy, chỉ có một nguyên nhân, là muốn để người khác nghe. Thế những người khác ở đây là ai? Vu Thiên sau khi nhìn quanh một chút, lắc đầu cười, tựa hồ ở đây ngoài mình, Tôn Cương không có khả năng nói với ai khác.
Ai, xem ra tên Tôn Cương này nhất định là hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trương Xảo Nhi rồi, cho nên mới tỏ vẻ dọa mình như vậy. Vu Thiên thông minh quả thực đã đoán ra tâm tư của Tôn Cương, đồng thời ấn tượng trong lòng hắn với Tôn Cương cũng đã xuống dốc không phanh. Hội học sinh đại học Trung Hoa cũng chỉ thế mà thôi! Đây là kết luận sau cùng của Vu Thiên.
Đã nói xong mấy lời với sdt, Tôn Cương mới gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Trương Xảo Nhi, nịnh bợ hỏi.
- Xảo Nhi, em xem xử lý như vậy có được không?
Lời này mà Tôn Cương cũng dám nói ra, chuyện này đều là do Vu Thiên làm, thế nhưng thật không ngờ tới lúc cuối lại là Tôn Cương ra tranh công. Thế nhưng Trương Xảo Nhi có thể không rõ chuyện này hay sao?
Nghe thấy câu hỏi của Tôn Cương, cô cũng chẳng thèm nói gì, nhiều năm gia giáo đã dạy cho cô, cho dù là chán ghét một người cũng không cần phải thể hiện lên mặt, phải biết nể mặt người khác, huống chi người trước mặt cô giờ cũng không phải người thường.
Cho nên Trương Xảo Nhi cũng không vạch trần lời Tôn Cương, chỉ là chờ một lúc, cô lại quay về phía Vu Thiên và Lý Hưng Quốc nói:
- Tốt rồi, ở đây cũng không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi.
Nói thật, đối với biểu hiện hôm nay của Tôn Cương, Lý Hưng Quốc nhìn rất không vừa mắt. Cho tới giờ, Lý Hưng Quốc cũng chưa có tiếp xúc gì với Tôn Cương, hắn nghĩ Tôn Cương là người của Tôn gia, hẳn là tố chất cũng không tệ lắm, nhưng từ chuyện hôm nay mà xét, tên Tôn Cương cũng không được tốt lắm, thật sự là đã khiến Lý Hưng Quốc phải thất vọng.
Nhưng xuất phát từ lễ phép, Lý Hưng Quốc vẫn mỉm cười gật đầu với Tôn Cương, sau đó mới cùng Trương Xảo Nhi rời đi.
Chỉ có Vu Thiên chẳng thèm làm gì, trực tiếp đi theo Trương Xảo Nhi. Với loại người như Vu Thiên, hắn chẳng thèm quan tâm anh có phải chủ tịch hội sinh viên gì gì đó hay không, chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn, cho nên hắn cũng không thèm lấy lòng tên Tôn Cương này.

Đối với thái độ của Vu Thiên, Tôn Cương tự nhiên cũng không thoải mái. Không biết vì sao, nói chung Tôn Cương hôm nay thất rất khó chịu, hắn cảm giác được thái độ của Trương Xảo Nhi sau này hôm nay đối với hắn đã thay đổi, thế nhưng thay đổi ở đâu, hắn không thể nói rõ ra được, thế nhưng hắn chắc chắn là có thay đổi, đây cũng có thể coi là trực giác của nam nhân.
Trong lúc đó, tại phòng làm việc của khoa trưởng Khoa Ổn Định Cục Quốc An, Lương Mộc Lan đang quay sang Triệu Đan Đan trịnh trọng nói:
- Đan Đan, hiện giờ chúng ta nhất định phải tranh thủ được Vu Thiên, chị vừa mới nhận thông báo, đại sự nước Mỹ Nicolas muốn một tuần sau tổ chức tiệc sinh nhật 18 cho con gái ông. Lúc đó sẽ có rất nhiều người đến tham gia.
Lương Mộc Lan vừa mới nói đến đây, Triệu Đan Đan lập tức ngắt lời.
- Sinh nhật của cô thì có liên quan gì tới chúng ta?
- Ai, cái đáng chết ở đây là chị còn nhận được một tin khác là, tổ chức khủng bố quốc tế sẽ tới quấy rối, em cũng biết cách đây không lâu trụ sở của tổ chức này mới bị nước Mỹ đánh phá, nên hiện giờ bọn chúng rất nóng lòng trả thù, nhưng bởi nước Mỹ có hệ thống phòng ngự quá vững chắc, nên bọn chúng đành nhắm tới những đại sứ Mỹ đang ở các quốc gia khác, nên rất có thể Nicolas trong bữa tiệc này sẽ thành mục tiêu trả thù.
- Cái gì? Chị Mộc Lan, chị chắc chắn không đó?
Triệu Đan Đan nghe tin này, cũng lập tức bị dọa, kêu to một tiếng.
- Việc này chị cũng không dám chắc, nhưng chuẩn bị trước thì vẫn tốt hơn.
Tin này Lương Mộc Lan cũng không dám khẳng định, nếu chắc chắn tin kia là thật, cô cũng chả cần phải ngồi đây lo lắng, trực tiếp phái quân đội xung quanh tới phòng vệ là được.
Nhưng hiện giờ vấn đề mấu chốt là không thể xác định tin này có thật hay không, đây mới là việc khiến Lương Mộc Lan đau đầu. Thử nghĩ xem, nếu phái quân đội tới, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, chẳng phải mất công vô ích hay sao? Đến lúc đó thì thật mất mặt, để người nước ngoài chê người Đông Phương quốc quá nhát gan, thì cái được không bù nổi cái mất, nên Lương Mộc Lan không dám làm vậy.
- A!
Triệu Đan Đan nghe xong, cũng biết việc này rất phiền toái:
- Vậy, vậy gọi Vu Thiên tới thì sẽ có tác dụng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện