Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 52: Lại có một người muốn bái sư.
Nguồn dịch: Dịch giả - Trúc
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Cho đến lúc mọi người sực tỉnh, một đàn em của Dã Ngưu kêu lên một câu:
- Thằng nhóc, hắn dám đánh anh Dã Ngưu, chúng ta xông lên đánh cho hắn tàn phế đi.
- Đúng, cùng xông lên đánh hắn.
Mấy người Bạch Ngọc Đường mang đến ngẩng đầu lên, kêu la hướng về phía Vu Thiên lao qua. Trong mắt mấy người này, Vu Thiên không bằng Đại Cá Tử, cũng không có cường tráng bằng Dã Ngưu, hơn nữa lại rất trẻ, chúng nghĩ rằng hẳn rất dễ ăn hiếp, cho nên mấy người này nhất thời muốn tìm chỗ xả giận trên người Vu Thiên.
Vu Thiên nghe mấy người này kêu la, lại thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm về phía mình, cảnh này làm cho hắn lại nhớ đến lúc hắn bị đàn sói vây quanh trong rừng lúc trước.
- Đại Cá Tử, anh ngồi bên cạnh đi, nhìn sư phụ biểu diễn công phu một chút, anh không phải vẫn muốn học một chút công phu hay sao? Ngày hôm nay tôi sẽ dạy cho anh, anh xem kĩ nhé, qua rồi thì không thấy được nữa đâu.
Vừa nói đến đây, Vu Thiên đỡ Đại Cá Tử ngồi lên một chiếc ghế trên hành lang, cái ghế kia là Vu Thiên vừa mới từ trong phòng lấy ra. Hắn muốn canh giữ ngay cửa phòng của Trịnh Khả Tâm, không thể lúc nào cũng đứng được.
An bài xong tất cả, Vu Thiên quay đầu lại hướng về phía mấy người đàn ông mặc áo đen vừa mới lúc nãy kêu la nói:
-Xong rồi, tôi đã chuẩn bị xong, mấy người bắt đầu đi.
Mấy người đàn ông mặc áo đen vừa mới kêu lúc nãy cũng chỉ muốn doạ Vu Thiên một chút thôi, một đứa con nít mới lớn nghe nhiều người kêu gào như vậy chắc chắn rất sợ hãi. Thế nhưng phản ứng của Vu Thiên làm bọn họ rất bất ngờ, thấy hắn thong dong an bài xong mọi việc, còn dám hướng đám đàn em của Dã Ngưu thách thức như vậy, ngược lại làm cho mấy người đàn ông mặc áo đen bị hù doạ, đứng trân trân không dám động đậy.
- Tôi chuẩn bị xong, các người có thể ra tay rồi đấy.
Vu Thiên nhìn đám đàn ông còn sững sờ đứng nguyên một chỗ, cười lạnh một tiếng.
Một tiếng cười nhạt này của Vu Thiên, giống như một cái tát tát trên mặt bọn họ, nhất thời làm cho bọn họ giận dữ.
- Thằng nhóc chết tiệt, đừng có ngông cuồng, xem ông nội dạy dỗ lại mày như thế nào. Lên, mọi người xông lên, xem nó mạnh được bao nhiêu.
Một người đàn ông áo đen rốt cuộc không nhịn được, gào lên một tiếng hướng về Vu Thiên vọt qua.
Theo người đàn ông kia phóng đến Vu Thiên, thêm một người khác cũng gào thét lên hướng Vu Thiên lao đến.
- Đến hết đi.
Vu Thiên giận dữ nói một tiếng. Xem ra không dạy cho bọn này một bài học là không được, bọn họ cũng không biết mình lợi hại như thế nào, mà cũng dám xưng ông nội trước mặt mình.
Trong lòng Vu Thiên thầm gào lên một tiếng, một bước hắn đã đi đến trước mặt một người đàn ông, ra một chiêu “ Hư Quyền Thổ Tín”, không có gì ngoài ý muốn, một quyền nện xuống mặt người đàn ông đó.
- Thông!
Một tiếng vang nhỏ, người đàn ông kia thậm chí một tiếng còn chưa kịp kêu cả người liền bay ngược về sau. Trong lúc gã bắn ngược về sau, trong miệng gã không ngừng có đồ vật rơi ra, nếu nhìn kĩ có thể nhận ra đó là răng ở trong miệng gã.
Một quyền đánh bay một người, hai tay Vu Thiên cùng đánh, lớn tiếng nói.
- Đại Cá Tử, anh nhìn cho kĩ, chiêu này của tôi gọi là “Song Quyền Xuất Hải”.
Không có gì ngoài ý muốn, lại có hai người đàn ông bắn ngược trở ra. Trong quá trình bọn họ bay lên lại có đồ vật không ngừng bay ra, nếu lại nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện đây là chất nhờn trong dạ dày, bởi vậy có thể tưởng tượng ra uy lực của quyền này.
- Xem kĩ cái này một chút, chiêu này tôi gọi là “Lạt Thối Phi Vũ”.
Vừa nói xong, đùi phải Vu Thiên giơ lên, làm một cú xoay 360 độ tuyệt đẹp làm cho có 4, 5 người đàn ông lại hướng trên dưới vách tường hành lang đập vào.
- Đại Cá Tử anh nhìn cho kĩ, chiêu này tôi gọi là “Chưởng Khai Biến Địa”.
Vừa nói Vu Thiên thu chân đưa hai tay ra chưởng, từng nhát chưởng hướng về mấy tên còn lại.
Tức khắc, thực ra chỉ trong chớp mắt, Vu Thiên quay cả người hướng về chỗ Đại Cá Tử nói:
- Xong rồi, Sư phụ đã dạy xong, anh học được bao nhiêu thì học, tuỳ theo khả năng cùng với tạo hoá của anh thôi.
Nói xong, Vu Thiên chậm rãi đi đến bên Đại Cá Tử. Mà theo bước chân chậm rãi của Vu Thiên, phía sau một đám đàn ông vốn còn đang đứng rầm rầm té trên mặt đất.
Đại Cá Tử mở to hai mắt nhìn Vu Thiên, mang theo biểu hiện đánh chết gã cũng chẵng dám tin.
Một đám đàn ông hơn mười người lúc nãy còn diễu võ giương oai, thế nhưng lúc này chỉ trong vòng một phút đồng hồ thì bọn họ tất cả đều tự động té trên mặt đất, không có một người nào có thể đứng lên. Đối mặt với trình độ công phu như thế này thì Đại Cá Tử thật sự chấn động. Cho đến bây giờ gã mới biết mình quyết định bái sư là việc vô cùng chính xác, mình bắt được vàng rồi.
Mà còn có một người có tâm trạng đồng dạng chấn động là người bị Vu Thiên tát hai cái đang đứng một bên hành lang, Dã Ngưu, cùng một người đàn ông áo trắng không có bị thương.
Lúc Vu Thiên vừa ra chiêu vừa nói tên gọi thì quả thật vô cùng đẹp trai. Đẹp đến nỗi Dã Ngưu cùng người áo trắng đến giờ còn sững sờ, còn nhìn chăm chăm vào Vu Thiên.
- Đi đi, anh không nên nhìn tôi làm gì, đứng lên đi.
Vu Thiên lúc này đã đến bên Đại Cá Tử, nhẹ nhàng đẩy, làm Đại Cá Tử té trên mặt đất, sau đó Vu Thiên không coi ai ra gì ngồi lên chiếc ghế để trước cửa Trịnh Khả Tâm mà canh gác.
- Sư phụ, sư phụ, ngài thật là bản lĩnh, ngài dạy tôi công phu đi, làm ơn dạy tôi công phu đi.
Đại Cá Tử không có chút giận dữ vì Vu Thiên đem mình từ trên ghế đẩy xuống, mà ngược lại gã ôm hai chân Vu Thiên, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vu Thiên.
- Thôi đi, anh làm ơn đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Cần nhờ vào chính khả năng cùng với tạo hoá của anh, khỏi cầu xin, vô dụng thôi.
Vu Thiên dùng một bộ dạng bất cần đời nhìn Đại Cá Tử.
- Không, không, sư phụ, ngài làm ơn biểu diễn lại một lần, lại một lần nữa đi, tôi chưa nhớ kĩ.
Cuối cùng Đại Cá Tử thốt lên một câu, mà ngay cả gã còn thất vọng về mình nữa.
Nói thật ra, lúc nãy Vu Thiên làm quá nhanh, Đại Cá Tử không thể theo kịp động tác của Vu Thiên. Cho nên gã cũng chỉ nhớ rõ tên gọi còn ngoài ra động tác gã cũng không thấy rõ ràng.
- Biểu diễn một lần nữa sao? Được thôi!
Vu Thiên liếc mắt nhìn Đại Cá Tử rồi trả lời một câu.
- Thật sao? Sư phụ nói thật chứ?
Vừa nghe Vu Thiên nói sẽ biểu diễn một lần nữa thì lúc này Đại Cá Tử lại có ý muốn cười, cười thật to. Gã biết một người muốn có tuyệt thế công phu, không chỉ riêng bản thân mình phải nỗ lực, còn phải có một sư phụ thật giỏi, mà hiển nhiên Vu Thiên chính là người như vậy. Nhưng sau khi nghe xong Vu Thiên nói một câu Đại Cá Tử lại muốn khóc thật to.
- Đương nhiên là thật, chẳng qua, anh nghĩ biện pháp làm cho mấy người đó đứng lên một lần nữa. Bằng không tôi đánh với ai, đánh anh được không? Anh chịu được một quyền của tôi sao?
Vu Thiên làm ra một bộ dạng muốn nói Đại Cá Tử ngươi quá ngốc. Tuy rằng Vu Thiên không có ra đòn sát thủ đối với mấy người mặc áo đen, thế nhưng Vu Thiên biết mấy người này muốn từ giường đứng lên thì không thể không nằm ngây ngốc ở bệnh viện từ năm đến mười ngày là không có khả năng. Cho nên hắn căn bản không lo lắng Đại Cá Tử có thể làm cho mấy người đó có thể đứng lên liền, sau đó lại để cho mình hành hạ họ một lần nữa.
Đại Cá Tử cũng biết, trừ phi Vu Thiên không muốn, nếu Vu Thiên thật sự muốn thì cho dù gã có dùng Kim Chung Tráo mà mặc thì cũng không thể chống được mấy quyền của Vu Thiên, cho nên Đại Cá Tử nghe xong mấy lời Vu Thiên nói, gã liền cúi đầu, gã biết muốn Vu Thiên lại đánh một lần nữa là không thể.
Mà lúc này, Dã Ngưu cũng từ trong mộng bừng tỉnh lại.
- Sư phụ, sư phụ, ngài dạy tôi công phu đi.
Vừa nói xong, Dã Ngưu trong phút chốc quỳ trên mặt đất, sau đó lấy đầu gối quỳ bò đi qua chỗ Vu Thiên.
- Cái gì, lại một người nữa muốn bái sư?
Vu Thiên lúc này mắt mở thật to, lúc nãy hắn chẳng qua chỉ mới lộ chút công phu sơ sơ mà thôi, sao lại có người muốn bái sư, đã thế sau này nên hạn chế để lộ công phu, nếu không hắn lại phải chỉ dạy công phu thì chẳng phải sẽ mệt đến chết hay sao.
- Anh tránh ra, đây là sư phụ của tôi, anh bái cái gì mà bái.
Đại Cá Tử vừa nhìn thấy Dã Ngưu bỗng nhiên chạy đến muốn bái Vu Thiên làm sư phụ, lập tức gã không cho. Đại Cá Tử cho dù có ngu đi chăng nữa cũng biết nếu chỉ có một mình làm đồ đệ thì trong tương lai toàn bộ công phu đều là của mình, nhưng nếu có thêm đồ đệ, thì thời gian sư phụ dạy cho mình sẽ giảm rất nhiều, cho nên gã sẽ không ngu đến để cho người khác bái sư ngay trước mắt mình.
Mà Vu Thiên cũng không phải là người thích thu đồ đệ, sở dĩ nhận Đại Cá Tử là vì gã có một nền móng cơ bản rất tốt, hơn nữa gã lại có Kim Chung Tráo - Thiết Bố Sam bị thất truyền từ lâu, cho nên Vu Thiên mới miễn cưỡng thu nhận gã. Một nguyên nhân khác chính là có mấy việc nhỏ không thể toàn bộ khiến hắn ra tay, cho nên cần một người như Đại Cá Tử ra tay thay hắn.
Nhưng đối với người vừa mới thu một đệ tử như Vu Thiên thì lại không có ý thu thêm đồ đệ, nên hắn phất phất tay.
- Tôi không thu đồ đệ, anh bỏ ý nghĩ đó đi.
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 52: Lại có một người muốn bái sư.
Nguồn dịch: Dịch giả - Trúc
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Cho đến lúc mọi người sực tỉnh, một đàn em của Dã Ngưu kêu lên một câu:
- Thằng nhóc, hắn dám đánh anh Dã Ngưu, chúng ta xông lên đánh cho hắn tàn phế đi.
- Đúng, cùng xông lên đánh hắn.
Mấy người Bạch Ngọc Đường mang đến ngẩng đầu lên, kêu la hướng về phía Vu Thiên lao qua. Trong mắt mấy người này, Vu Thiên không bằng Đại Cá Tử, cũng không có cường tráng bằng Dã Ngưu, hơn nữa lại rất trẻ, chúng nghĩ rằng hẳn rất dễ ăn hiếp, cho nên mấy người này nhất thời muốn tìm chỗ xả giận trên người Vu Thiên.
Vu Thiên nghe mấy người này kêu la, lại thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm về phía mình, cảnh này làm cho hắn lại nhớ đến lúc hắn bị đàn sói vây quanh trong rừng lúc trước.
- Đại Cá Tử, anh ngồi bên cạnh đi, nhìn sư phụ biểu diễn công phu một chút, anh không phải vẫn muốn học một chút công phu hay sao? Ngày hôm nay tôi sẽ dạy cho anh, anh xem kĩ nhé, qua rồi thì không thấy được nữa đâu.
Vừa nói đến đây, Vu Thiên đỡ Đại Cá Tử ngồi lên một chiếc ghế trên hành lang, cái ghế kia là Vu Thiên vừa mới từ trong phòng lấy ra. Hắn muốn canh giữ ngay cửa phòng của Trịnh Khả Tâm, không thể lúc nào cũng đứng được.
An bài xong tất cả, Vu Thiên quay đầu lại hướng về phía mấy người đàn ông mặc áo đen vừa mới lúc nãy kêu la nói:
-Xong rồi, tôi đã chuẩn bị xong, mấy người bắt đầu đi.
Mấy người đàn ông mặc áo đen vừa mới kêu lúc nãy cũng chỉ muốn doạ Vu Thiên một chút thôi, một đứa con nít mới lớn nghe nhiều người kêu gào như vậy chắc chắn rất sợ hãi. Thế nhưng phản ứng của Vu Thiên làm bọn họ rất bất ngờ, thấy hắn thong dong an bài xong mọi việc, còn dám hướng đám đàn em của Dã Ngưu thách thức như vậy, ngược lại làm cho mấy người đàn ông mặc áo đen bị hù doạ, đứng trân trân không dám động đậy.
- Tôi chuẩn bị xong, các người có thể ra tay rồi đấy.
Vu Thiên nhìn đám đàn ông còn sững sờ đứng nguyên một chỗ, cười lạnh một tiếng.
Một tiếng cười nhạt này của Vu Thiên, giống như một cái tát tát trên mặt bọn họ, nhất thời làm cho bọn họ giận dữ.
- Thằng nhóc chết tiệt, đừng có ngông cuồng, xem ông nội dạy dỗ lại mày như thế nào. Lên, mọi người xông lên, xem nó mạnh được bao nhiêu.
Một người đàn ông áo đen rốt cuộc không nhịn được, gào lên một tiếng hướng về Vu Thiên vọt qua.
Theo người đàn ông kia phóng đến Vu Thiên, thêm một người khác cũng gào thét lên hướng Vu Thiên lao đến.
- Đến hết đi.
Vu Thiên giận dữ nói một tiếng. Xem ra không dạy cho bọn này một bài học là không được, bọn họ cũng không biết mình lợi hại như thế nào, mà cũng dám xưng ông nội trước mặt mình.
Trong lòng Vu Thiên thầm gào lên một tiếng, một bước hắn đã đi đến trước mặt một người đàn ông, ra một chiêu “ Hư Quyền Thổ Tín”, không có gì ngoài ý muốn, một quyền nện xuống mặt người đàn ông đó.
- Thông!
Một tiếng vang nhỏ, người đàn ông kia thậm chí một tiếng còn chưa kịp kêu cả người liền bay ngược về sau. Trong lúc gã bắn ngược về sau, trong miệng gã không ngừng có đồ vật rơi ra, nếu nhìn kĩ có thể nhận ra đó là răng ở trong miệng gã.
Một quyền đánh bay một người, hai tay Vu Thiên cùng đánh, lớn tiếng nói.
- Đại Cá Tử, anh nhìn cho kĩ, chiêu này của tôi gọi là “Song Quyền Xuất Hải”.
Không có gì ngoài ý muốn, lại có hai người đàn ông bắn ngược trở ra. Trong quá trình bọn họ bay lên lại có đồ vật không ngừng bay ra, nếu lại nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện đây là chất nhờn trong dạ dày, bởi vậy có thể tưởng tượng ra uy lực của quyền này.
- Xem kĩ cái này một chút, chiêu này tôi gọi là “Lạt Thối Phi Vũ”.
Vừa nói xong, đùi phải Vu Thiên giơ lên, làm một cú xoay 360 độ tuyệt đẹp làm cho có 4, 5 người đàn ông lại hướng trên dưới vách tường hành lang đập vào.
- Đại Cá Tử anh nhìn cho kĩ, chiêu này tôi gọi là “Chưởng Khai Biến Địa”.
Vừa nói Vu Thiên thu chân đưa hai tay ra chưởng, từng nhát chưởng hướng về mấy tên còn lại.
Tức khắc, thực ra chỉ trong chớp mắt, Vu Thiên quay cả người hướng về chỗ Đại Cá Tử nói:
- Xong rồi, Sư phụ đã dạy xong, anh học được bao nhiêu thì học, tuỳ theo khả năng cùng với tạo hoá của anh thôi.
Nói xong, Vu Thiên chậm rãi đi đến bên Đại Cá Tử. Mà theo bước chân chậm rãi của Vu Thiên, phía sau một đám đàn ông vốn còn đang đứng rầm rầm té trên mặt đất.
Đại Cá Tử mở to hai mắt nhìn Vu Thiên, mang theo biểu hiện đánh chết gã cũng chẵng dám tin.
Một đám đàn ông hơn mười người lúc nãy còn diễu võ giương oai, thế nhưng lúc này chỉ trong vòng một phút đồng hồ thì bọn họ tất cả đều tự động té trên mặt đất, không có một người nào có thể đứng lên. Đối mặt với trình độ công phu như thế này thì Đại Cá Tử thật sự chấn động. Cho đến bây giờ gã mới biết mình quyết định bái sư là việc vô cùng chính xác, mình bắt được vàng rồi.
Mà còn có một người có tâm trạng đồng dạng chấn động là người bị Vu Thiên tát hai cái đang đứng một bên hành lang, Dã Ngưu, cùng một người đàn ông áo trắng không có bị thương.
Lúc Vu Thiên vừa ra chiêu vừa nói tên gọi thì quả thật vô cùng đẹp trai. Đẹp đến nỗi Dã Ngưu cùng người áo trắng đến giờ còn sững sờ, còn nhìn chăm chăm vào Vu Thiên.
- Đi đi, anh không nên nhìn tôi làm gì, đứng lên đi.
Vu Thiên lúc này đã đến bên Đại Cá Tử, nhẹ nhàng đẩy, làm Đại Cá Tử té trên mặt đất, sau đó Vu Thiên không coi ai ra gì ngồi lên chiếc ghế để trước cửa Trịnh Khả Tâm mà canh gác.
- Sư phụ, sư phụ, ngài thật là bản lĩnh, ngài dạy tôi công phu đi, làm ơn dạy tôi công phu đi.
Đại Cá Tử không có chút giận dữ vì Vu Thiên đem mình từ trên ghế đẩy xuống, mà ngược lại gã ôm hai chân Vu Thiên, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vu Thiên.
- Thôi đi, anh làm ơn đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Cần nhờ vào chính khả năng cùng với tạo hoá của anh, khỏi cầu xin, vô dụng thôi.
Vu Thiên dùng một bộ dạng bất cần đời nhìn Đại Cá Tử.
- Không, không, sư phụ, ngài làm ơn biểu diễn lại một lần, lại một lần nữa đi, tôi chưa nhớ kĩ.
Cuối cùng Đại Cá Tử thốt lên một câu, mà ngay cả gã còn thất vọng về mình nữa.
Nói thật ra, lúc nãy Vu Thiên làm quá nhanh, Đại Cá Tử không thể theo kịp động tác của Vu Thiên. Cho nên gã cũng chỉ nhớ rõ tên gọi còn ngoài ra động tác gã cũng không thấy rõ ràng.
- Biểu diễn một lần nữa sao? Được thôi!
Vu Thiên liếc mắt nhìn Đại Cá Tử rồi trả lời một câu.
- Thật sao? Sư phụ nói thật chứ?
Vừa nghe Vu Thiên nói sẽ biểu diễn một lần nữa thì lúc này Đại Cá Tử lại có ý muốn cười, cười thật to. Gã biết một người muốn có tuyệt thế công phu, không chỉ riêng bản thân mình phải nỗ lực, còn phải có một sư phụ thật giỏi, mà hiển nhiên Vu Thiên chính là người như vậy. Nhưng sau khi nghe xong Vu Thiên nói một câu Đại Cá Tử lại muốn khóc thật to.
- Đương nhiên là thật, chẳng qua, anh nghĩ biện pháp làm cho mấy người đó đứng lên một lần nữa. Bằng không tôi đánh với ai, đánh anh được không? Anh chịu được một quyền của tôi sao?
Vu Thiên làm ra một bộ dạng muốn nói Đại Cá Tử ngươi quá ngốc. Tuy rằng Vu Thiên không có ra đòn sát thủ đối với mấy người mặc áo đen, thế nhưng Vu Thiên biết mấy người này muốn từ giường đứng lên thì không thể không nằm ngây ngốc ở bệnh viện từ năm đến mười ngày là không có khả năng. Cho nên hắn căn bản không lo lắng Đại Cá Tử có thể làm cho mấy người đó có thể đứng lên liền, sau đó lại để cho mình hành hạ họ một lần nữa.
Đại Cá Tử cũng biết, trừ phi Vu Thiên không muốn, nếu Vu Thiên thật sự muốn thì cho dù gã có dùng Kim Chung Tráo mà mặc thì cũng không thể chống được mấy quyền của Vu Thiên, cho nên Đại Cá Tử nghe xong mấy lời Vu Thiên nói, gã liền cúi đầu, gã biết muốn Vu Thiên lại đánh một lần nữa là không thể.
Mà lúc này, Dã Ngưu cũng từ trong mộng bừng tỉnh lại.
- Sư phụ, sư phụ, ngài dạy tôi công phu đi.
Vừa nói xong, Dã Ngưu trong phút chốc quỳ trên mặt đất, sau đó lấy đầu gối quỳ bò đi qua chỗ Vu Thiên.
- Cái gì, lại một người nữa muốn bái sư?
Vu Thiên lúc này mắt mở thật to, lúc nãy hắn chẳng qua chỉ mới lộ chút công phu sơ sơ mà thôi, sao lại có người muốn bái sư, đã thế sau này nên hạn chế để lộ công phu, nếu không hắn lại phải chỉ dạy công phu thì chẳng phải sẽ mệt đến chết hay sao.
- Anh tránh ra, đây là sư phụ của tôi, anh bái cái gì mà bái.
Đại Cá Tử vừa nhìn thấy Dã Ngưu bỗng nhiên chạy đến muốn bái Vu Thiên làm sư phụ, lập tức gã không cho. Đại Cá Tử cho dù có ngu đi chăng nữa cũng biết nếu chỉ có một mình làm đồ đệ thì trong tương lai toàn bộ công phu đều là của mình, nhưng nếu có thêm đồ đệ, thì thời gian sư phụ dạy cho mình sẽ giảm rất nhiều, cho nên gã sẽ không ngu đến để cho người khác bái sư ngay trước mắt mình.
Mà Vu Thiên cũng không phải là người thích thu đồ đệ, sở dĩ nhận Đại Cá Tử là vì gã có một nền móng cơ bản rất tốt, hơn nữa gã lại có Kim Chung Tráo - Thiết Bố Sam bị thất truyền từ lâu, cho nên Vu Thiên mới miễn cưỡng thu nhận gã. Một nguyên nhân khác chính là có mấy việc nhỏ không thể toàn bộ khiến hắn ra tay, cho nên cần một người như Đại Cá Tử ra tay thay hắn.
Nhưng đối với người vừa mới thu một đệ tử như Vu Thiên thì lại không có ý thu thêm đồ đệ, nên hắn phất phất tay.
- Tôi không thu đồ đệ, anh bỏ ý nghĩ đó đi.
Danh sách chương