Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 66: Quần ẩu.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Share by:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo


- Phốc phốc!
Hai tiếng, hai vệ sĩ kia không thể nào đỡ nổi một đấm của Đại Cá Tử, liền trực tiếp bị đánh ngất, nằm trên mặt đất.
Người đàn ông Đông Dương thật không ngờ người cao to trước mắt này ra đòn nhanh như vậy, loáng một cái đã đánh ngã luôn hai gã vệ sĩ, điều này không khỏi dọa gã sửng sốt, đứng tại chỗ há hốc miệng không nói lên lời.
Đại Cá Tử dễ dàng giải quyết xong hai vệ sĩ, liền tới trước mặt người đàn ông Đông Dương nói:
- Tốt, giờ đến lượt mày.
Sau đó gã cười hắc hắc, vươn một tay túm lấy cổ người đàn ông Đông Dương, hơi dùng sức một chút đã nhấc bổng lên.
- Anh bạn, xin hãy nương tay!
Một đám trị an ở đây thấy người cao to đem người đàn ông Đông Dương nhấc bổng lên, liền vội vã chạy tới. Kẻ gây rối ở đây không phải là không có, nhưng bình thường toàn là Đông Dương đánh Đông Phương, chứ Đông Phương đánh Đông Dương thì đây là lần đầu tiên.
Nói cho cùng thì nơi này cũng do người Đông Dương mở ra, làm gì có người Đông Phương nào dám bắt nạt người Đông Dương đâu. Hôm nay Đại Cá Tử lại đập vỡ cái tiền lệ này, dĩ nhiên là muốn gây hấn với người Đông Dương, nhân viên phụ trách an ninh nhìn thấy như vậy không thể không lên tiếng.
Mặc cho bọn hắn nói thế nào, Đại Cá Tử vẫn làm như không nghe thấy, “Vèo” một tiếng quăng người đàn ông Đông Dương văng xa tới 6 7m, cả người đập thẳng vào bức tường phía sau rơi xuống. Một đòn này làm đầu óc người đàn ông Đông Dương đầu choáng mắt hoa, sùi bọt mép, khóe miệng chảy máu, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
- Mày… không phải đã bảo nương tay rồi sao?
Bảy tám bảo an nhanh chóng đi trước mặt Đại Cá Tử, nhìn người đàn ông Đông Dương đang nằm thoi thóp, trong lòng họ có chút phẫn nộ.
- Mày bảo tao nương tay thì tao phải nương tay sao? Là ai mà bày đặt quản tao? Đại Cá Tử làm bộ không nói đạo lý, Vu thiên muốn sai bảo gã còn khó, huống hồ mấy tên bảo an này gã lại càng không nể mặt.
Lúc đầu mấy người bảo an còn cho rằng bên mình đông người như thế này, người cao to kia không nhiều thì ít cũng phải có chút sợ mà thu liễm, thế nhưng hắn nói như vậy, rõ ràng là không nể mặt bọn họ. Một bảo an giận dữ nói:
- Chúng ta không quản được ngươi ư? Tốt, hôm nay ta sẽ giáo huấn cho ngươi một chút, người nước nào không thể trêu chọc!
Dứt lời, hắn liền vung dùi cui điện đập tới. Mặc dù dùi cui điện không mở điện, nhưng bản thân làm từ sắt, cứ như nện vào người khác, người bình thường cũng đỡ không nổi.
Đáng tiếc, Đại Cá Tử không phải người bình thường, gã đã luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, ngay cả Vu Thiên đánh gã vẫn có thể đứng vững vài cái, huống chi là cái rễ cây nho nhỏ kia. Cho nên gã vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ dùi cui điện đánh vào mình.
Lúc này Đại Cá Tử không phải không thể tránh, mà là gã không muốn tránh, tất nhiên là người đến gây sự, thì phải có đánh lộn. Vậy tốt nhất nên chiếm lấy cái lý trước, nếu như có thể để đối phương ra tay trước, bản thân mình đương nhiên có thể phòng vệ chính đáng.
Mắt thấy dùi cui sắp đập tới, Đại Cá Tử hít một hơi, sau đó toàn bộ lồng ngực căng phồng lên. “Bộp” một tiếng, dùi cui đã đập vào Đại Cá Tử, một vài nữ sinh nhát gan tò mò xem náo nhiệt vội vàng nhắm tịt mắt lại. Các nàng cũng không dám tưởng tượng, một người Đông Phương dám gây lộn ở câu lạc bộ đêm do người Đông Dương mở ra sẽ nhận kết cục như thế nào.
Những người xung quanh không dám nhìn, cả Tần Thư Nhã cũng dúi vào trong lòng Vu Thiên, tuy rằng cô biết Đại Cá Tử dám để bảo an đánh như vậy, nhất định gã có thực lực chống đỡ, nhưng tình cảnh như vậy có cho cô cũng không dám xem tiếp.
Một đập này, gã bảo an rất tin tưởng sẽ làm Đại Cá Tử thụ thương, sau đó cả nhóm sẽ lao vào đánh hội đồng, gã cao to 2m này cũng phải quỳ dưới chân mình mà kêu như chó.
Nhưng sự việc tiếp theo làm gã bảo an xem phải sững sờ, bởi vị một đập vừa rồi chẳng những không đạt được hiệu quả như mong muốn, trái lại còn bị lực phản đòn làm cả cánh tay tê dại, dùi cui trong tay cầm không nổi rơi xuống đất kêu lenh keng.
"Leng keng" một tiếng, gậy điện rơi trên mặt đất, bảo an người Đông Dương kia cũng bởi vì lực phản chấn quá mạnh của Thiết Bố Sam mà cả người đau đớn ngồi xổm xuống đất.
Tiếng dùi cui rơi làm mọi người xung quanh giật mình tỉnh lại, cũng như là kèn hiệu bắt đầu chiến đấu cho Đại Cá Tử.
- YA..A..A..A! Là chúng mày ra tay trước, vậy cũng đừng trách tao đây không khách khí, bọn mày đều chết đi.
Tiếp theo hai nắm đấm to như cái bát của gã đấm thẳng về phía trước.

- Phốc phốc!!!
Hai tên bảo an lập tức bị nốc ao, bay ngược về phía sau. Theo đà cú đấm, Đại Cá Tử tiến lên một bước, thoáng cái ôm luôn bốn tên bảo an vào trong ngực, sau đó hai tay dùng lực siết vào, bốn tên bảo an bị ép chỉ biết giẫy giẫy vài cái rồi sùi bọt mép.
Nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay, bốn tên bảo an mềm như bún lăn ra đất, trước mặt Đại Cá Tử bây giờ chỉ còn đúng một tên bảo an.
Gã may mắn kia hai mắt mở lớn không thể tin nổi, nhưng khi xem lại tình hình xung quanh, gã mới ý thức được mình bây giờ chỉ còn một người, thật sự là sợ đến phát khóc.
- Ầy… mày không đánh thì để tao đánh vậy.
Nói xong Đại Cá Tử vươn tay ra, năm ngón tay nắm lấy đầu tên bảo an, nhẹ nhàng bóp một cái, tên này liền lăn ra đất té xỉu.
Có người gan to vào gần nhìn, trời ạ! Tên bảo an này mặt chảy đầy máu, bốn phía là năm dấu sâu, máu là chảy từ những chỗ này ra. Lập tức người ta đoán ra đây là do ngón tay của người cao to kia cắm vào đầu tên bảo an hình thành vết thương.
Nghĩ xem, chỉ dựa vào tay không mà trong nháy mắt có thể cắm vào tận xương người ta, đó là loại sức mạnh gì đây, khán giả xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, rồi cả đám như gặp quỷ chạy toán loạn ra ngoài.
Một đám người chạy như điên ra ngoài, lại có một đám người khác xông vào, là nhân viên an ninh của tổng hội Nhật Bất Lạc Dạ (mặt trời không bao giờ lặn), bọn họ nhìn qua camera an ninh biết ở đây có đánh lộn, vội vàng tới trợ giúp.
Nhìn đám khách chạy nháo nhào ra ngoài, Vu Thiên nhếch mép, đưa ly rượu đỏ lên thưởng thức, bộ dạng thích thú, rượu vào miệng có cảm giác ngọt ngào thoải mái, khác hắn rượu của mấy thúc thúc của hắn, thật là nhạt!
Đại Cá Tử thấy xung quanh không còn người nào, liền quay đầu nhìn sư phụ Vu Thiên. Vu Thiên khoát tay, ý bảo Đại Cá Tử có thế ngồi xuống. Đại Cá Tử cũng không khách khí, ngồi xuống tự rót một cốc bia, đưa lên một hơi cạn sạch. Gã biết kế tiếp sẽ còn càng nhiều người đến gặp gã tìm chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện