Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 76: Lang ca xui xẻo.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye

Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
- Hì hì, chị Xảo Nhi, thoạt nhìn chị so với tôi lớn hơn một chút, sau này tôi sẽ gọi chị là Xảo Nhi, chị thấy thế nào?
Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi sau khi bắt tay xong, liền đổi cách xưng hô, trông như cô với Trương Xảo Nhi rất quen thuộc.
Trương Xảo Nhi thật không ngờ Tần Thư Nhã sẽ đổi cách xưng hô gọi mình là chị, trong lúc nhất thời cô còn cho rằng Tần Thư Nhã cố ý làm vậy, sau đó sẽ làm cho chính mình xấu hổ một lần. Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt chân thành của Tần Thư Nhã, cô biết được mọi việc Tần Thư Nhã làm đều xuất phát từ nội tâm.
Kỳ thực Tần Thư Nhã cũng không có ý gì khác, từ nhỏ cô vốn đã là người có tâm địa thiện lương, cho nên cô không có tâm kế sâu xa như vậy. Mà Trương Xảo Nhi bởi vì sống tại thế gia giàu có, cho dù tâm địa cô không tệ nhưng đã thấy nhiều cảnh “ta lừa ngươi gạt” nên có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường.
Đợi cho Trương Xảo Nhi ngồi xuống bên cạnh Tần Thư Nhã, Tần Thư Nhã lại giới thiệu Vương Đình cho Trương Xảo Nhi. Người ta nói ba người phụ nữ là cái chợ. Ba người vốn cũng có quen biết bây giờ ngồi cùng nhau lập tức liền trò chuyện thân thiết. Nhất là khi Tần Thư Nhã và Vương Đình biết Trương Xảo Nhi là sinh viên năm ba thì lại càng nói nhiều hơn, nào là đại học Trung Hoa khoa nào hay nhất, giáo viên nào dữ nhất, nói chung là rất nhiều chuyện nói mãi không hết.
Ba người nói chuyện thì náo nhiệt rồi, chỉ khổ cho Vu Thiên ngồi một bên. Thấy ba người Tần Thư Nhã nói chuyện vui vẻ như thế, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận khi dẫn Trương Xảo Nhi cùng đến đây, giờ thì tốt rồi, bản thân mình thì đang đói bụng thế nhưng lại không có ai quan tâm đến.
- Ơ này, chúng ta tới đây làm cái gì vậy?
Thực sự chờ không nổi nữa, Vu Thiên chỉ có thể nhắc nhở một chút.
- Nếu như anh đói thì cứ ăn trước đi, chúng em còn nhiều chuyện muốn hỏi chị Xảo Nhi lắm.
Dường như biết Vu Thiên muốn nói cái gì, Tần Thư Nhã vội vã vắt đứt lời của hắn, sau đó lại tiếp tục trò chuyện cùng Trương Xảo Nhi.
Vu Thiên nhìn Tần Thư Nhã tiếp tục trò chuyệnvới Vương Đình, biết thực sự không có ai để ý đến chính mình. Không có biện pháp, chỉ có thể tự mình lo thân thôi. Nghĩ tới đây, Vu Thiên liền đứng lên, đi về phía quầy hàng. Phải biết rằng mỗi ngày người đến ăn cơm tại nhà ăn trong trường rất nhiều, cho nên căn bản không có nhân viên phục vụ, nếu như muốn ăn cái gì chỉ có tự bản thân mình đi lấy.
Vu Thiên đứng lên, theo lối trống giữa mấy cái bàn hướng đến chỗ quầy hàng mà đi. Trong mắt Vu Thiên bây giờ trừ mỹ thực ra thì đã không còn cái gì khác.
Đến nơi này ăn cơm quả thực không phải ai cũng vì mỹ thực mà đến, rất nhiều người muốn dựa vào hoàn cảnh này mà ngắm mỹ nữ. Nếu đã có người như vậy thì không thể nghi ngờ tuyệt sắc mỹ nữ như Tần Thư Nhã cùng Trương Xảo Nhi sẽ trở thành mục tiêu của họ.

Quả nhiên, Vu Thiên vừa rời đi không lâu thì đã có một thanh niên mặc toàn hàng hiệu dẫn theo bốn năm người đi tới bên cạnh bàn của Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi.
- Hello hai vị mỹ nữ, hai người tới chỗ này ăn cơm sao?
Nghe thấy thanh âm đáng ghét này vang lên, Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi, thậm chí là cả Vương Đình không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn cái gã trước mắt này. Thực ra thì người này lớn lên cũng coi như thuận mắt, cao trên dưới 1m74, mặc tây trang màu xám, hơn nữa lại có thêm một cái kính mắt, nên trông hắn có vẻ là một người có học thức. Chỉ là khuôn mặt kia khiến người khác cảm thấy chán ghét, đặc biệt là khi hắn cười cảm giác giống như chồn chúc tết gà vậy, nhìn một lần đã biết không phải là hạng tốt lành gì.
- Hừ, tới nơi này không ăn cơm chẳng lẽ là lên lớp?
Tần Thư Nhã liếc mắt nhìn gã một cái liền đáp lại, mấy cái tên vô tích sự tìm đến cô như thế này nhiều lắm, chẳng hạn như lúc ở cao trung, thường sẽ có người lấy đủ loại lý do tìm cô nói chuyện mà thực ra mục đích đều là muốn tán tỉnh cô.
- Ai dà, vị bạn học này tâm tình xem ra rất không được tốt, ha ha, không sao, tính tình ca rất tốt. Như vầy đi, nếu tâm tình cô em không tốt để ca mang cô ra ngoài đi chơi một vòng, bảo đảm cô đi với ca thì tất cả phiền não sẽ mất hết chỉ còn lại vui sướng thôi, ha ha ha.
Vị tây trang nam tử này đối với thái độ của Tần Thư Nhã cũng không để vào đâu, hắn thậm chí còn cho rằng phụ nữ như vậy mới càng thú vị, đối với hắn càng có tính khiêu chiến.
- Thúi lắm!!!
Vừa nghe người này nói đến sung sướng, lập tức cô hiểu được ý tứ của đối phương. Mặc dù tướng mạo mình bình thường cũng có một ít sắc lang tới tìm cô gây phiền toái. Nhưng phần lớn cũng chỉ là thăm dò Tần Thư Nhã mà thôi. Chỉ cần phát hiện ra tính tình của cô phần lớn sẽ bỏ cuộc, khắp nơi chỗ nào không có cỏ thơm cần gì phải quan tâm một cây đâu này. Nhưng những người giống như tên này, mở miệng ra là nói sung sướng, thật sự không nhiều lắm. Cho nên khi nghe vị nam đồng học này nói chuyện, Tần Thư Nhã chịu không nổi mới nói tục một câu.
- Thúi lắm, đây là nói tôi sao? Ha ha, cái rắm chính là khí của nhân sinh mà, thỉnh thoảng thả ra một chút có gì không tốt, mọi người thấy tôi nói đúng không
Tên này càng nhìn Tần Thư Nhã tức giận thì lại càng động tâm, lúc này hắn còn muốn động thủ với Tần Thư Nhã.
Mắt thấy tay của tên này cũng rất không thành thật, vậy mà hướng về phía cằm Tần Thư Nhã sờ qua. Nhịn không được cơn tức Tần Thư Nhã đột nhiên vươn hai tay ra, thoáng một cái đã bắt được cánh tay của tên thanh niên kia, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giơ chân lên đạp hướng đũng quần của hắn.
Đây là một chiêu phòng lang thuật tiêu chuẩn, trong nữ tính phòng lang thuật cơ bản đều có dạy chiêu này. Cho nên Tần Thư Nhã cũng sẽ học được chiêu này, hơn nữa trải qua việc chăm chỉ luyện tập cô đã sớm thành thạo. Trong lúc tức giận cô đá ra một cước này cũng rất là uy lực, vẻn vẹn một cước đã đá trúng mục tiêu khiến tên kia phải gào lên.

- AAAaaa!
Dường như không nghĩ tới người xinh đẹp như Tần Thư Nhã chưa nói động thủ liền động thủ, điều này khiến cho hắn một chút phòng bị cũng không có. Lần này bị đá một cái, mệnh căn truyền đến một trận đau đớn khiên hắn không khỏi đưa hai tay giữ lấy sau đó nhảy dựng lên tại chỗ.
- Lang ca, Lang ca, anh không sao chứ?
Một vị huynh đệ bên cạnh hắn thấy hắn đột nhiên nhảy dựng lên không khỏi hỏi một tiếng.
Mà lúc này, không ít bạn học đang dùng cơm trong nhà ăn cũng thấy một màn này, bọn họ thấy vị công tử ca này muốn hái hoa không ngờ gặp phải hoa hồng có gai nên bị đâm trúng thì đều không nhịn được cười rộ lên. Hiển nhiên các nữ đồng học là cười cái tên tây trang này tự đại không để người ta vào mắt. Mà nam đồng học lại cười tên này đáng đời, ai bảo dám can đảm đến gần Tần Thư Nhã, phải biết rằng đây chính là việc trong lòng họ muốn làm mà không dám nha.
- Con mẹ chúng mày không thấy tao đau đến chết rồi à? Lại còn không sao cái gì.
Nghe thủ hạ ân cần hỏi thăm, vị nam sĩ này cũng không tiếp tục giả trang thân sĩ nữa, ngược lại còn nói ra những lời thô tục đủ thấy hiên tại trong lòng hắn khó chịu đến mức nào.
- Đúng thế! Lang ca giờ rất đau đớn, anh em mau bắt lấy con nhãi này, để chút nữa Lang ca phát hỏa…
Vị huynh đệ kia tựa hồ cũng rất có nhãn lực, vừa thấy cô bé này dám sút lão đại của mình liền quyết đoán ra lệnh.
Thanh âm của gã vừa dứt, phía sau lập tức có người hướng Tần Thư Nhã bước qua, xem bộ dạng của bọn họ quyết không bắt được Tần Thư Nhã không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện