Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 94: Hai người bạn học.
Nguồn dịch: Dịch giả - tuananh12ct
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Chứng kiến chuyện ngày hôm nay, Bạch Lập Thanh biết Vu Thiên là một cái bảo bối, càng là một cường nhân. Đối với người như vậy, Bạch lập Thanh tự nhiên sẽ toàn lực thỏa mãn những yêu câu của hắn.

- Tốt, anh đã nói như vậy, tôi cũng không khách khí nữa. Tôi vừa lúc còn chưa ăn cơm, lúc nữa anh đưa tôi một ít đồ ăn mang về đi.
Vu Thiên nhàn nhạt nói.
- Được được, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Bằng không sau này Vu tiên sinh cũng không cần chuẩn bị cơm, mỗi ngày tôi phái người ba bữa mang cơm đến trường học được không?
Thấy Vu Thiên đưa ra một yêu cầu nhỏ, Bạch Lập Thanh lập tức đáp ứng hắn.
- Không cần đâu, tôi hiện tại dù sao vẫn là học sinh, có một số việc cũng không nên làm quá. Đi, tôi đi đây.
Vu Thiên nói xong liền nhấc chân ra ngoài. Ngoài hành lang còn một ít người đứng xem náo nhiệt tự động đứng ra hai bên nhường lối cho Vu Thiên, nói giỡn, võ công Vu Thiên cao như thế, nếu ngươi dám ngăn đường hắn, chỉ một cước, hắn liền trực tiếp giúp ngươi tìm lão Diêm Vương uống trà.
Bạch Lập Thanh ánh mắt nháy lên, lập tức có người an bài xe cho Vu Thiên. Nhìn Vu Thiên rời đi, lúc này Bạch Lập Thanh mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Anh Ngũ Lang đôi tay đã đứt đoạn đau ngất đi nói:
- Người đâu, mang những tên Đông Dương này đóng gói mang lên xe, sau đó đưa đến hộp đêm Nhất Bất Lạc Dạ đi.
Bạch Lập Thanh tin tưởng, với thực lực của Hắc Long hội, bọn họ lập tức có thể đoán được chuyện này do ai làm. Bây giờ Bạch gia coi như có cao thủ hậu thuẫn, nghĩ đến kẻ nào muốn gây bất lợi với mình, cũng phải xem phân lượng bản thân trước đã.
Phải biết, truyền thông xã hội bây giờ rất phát triển.
Chuyện Anh Ngũ Lang đến Thiên Đường Nhân Gian gây sự bị người ta phế, lập tức truyền khắp nơi. Lúc này đã khiến cho tất cả các thế lực phải chú ý.
Dù là Hồng Cường của Hồng bang hay Quản Nguyên Trực của Hắc Long hội, thậm chí là khoa trưởng khoa Ổn Định cục Quốc An- Lương Mộc Lan đều biết được tin này. Đương nhiên thiếu chủ đời thứ ba Bạch gia Bạch Ngọc Đường cũng nhận được báo cáo của Bạch Lập Thanh.
- Cái gi? Anh nói người của Hắc Long hội đến Thiên Đương Nhân Gian gây sự? Nhưng lại bị Vu Thiên xử lý gọn?
Nghe câu hỏi của Bạch Ngọc Đường trong điện thoại, Bạch Lập Thanh cả kinh. Gã không nghĩ rằng Bạch Ngọc Đường cũng biết Vu Thiên, theo gã biết thời điểm Vu Thiên ở nhà hàng Đế Hào, Bạch Ngọc Đường đến thì không phải Vu Thiên đã đi hay sao? Vậy bọn họ tại sao lại biết nhau?
- Này, tôi đang hỏi anh đó, trả lời đi.
Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Lập Thanh im lặng, tiếp tục truy vấn.
- Ah, thiếu chủ. Bởi vì có một lần, Vu Thiên tiên sinh đến Thiên Đường Nhân Gian của chúng ta chơi, cho nên tôi liền kết giao với hắn, cũng đáp ứng với hắn chia 1% lợi nhuận mỗi ngày ở hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian để hắn giúp chúng ta xử lí những kẻ đến đây gây sự. Vốn là để đề phòng Hồng Cường phái người đến đây gây rối, nhưng không ngờ hôm nay Hắc Long hội đến, đúng là chó ngáp phải ruồi, như vậy? Thiếu chủ, cậu sẽ không trách tôi tự chủ trương làm bậy chứ.
- Ha ha, không có, sẽ không đâu. 1% thu nhập của hộp đêm chúng ta mà thuê được một cao thủ như thế, thực sự đáng giá lắm, Lập Thanh, anh làm rất tốt, tôi sẽ ghi nhớ công lao này của anh.

Bạch Ngọc Đường vừa nghe Bạch Lập Thanh thuê được Vu Thiên, vô cùng cao hứng. Vốn, hắn đang phiền não làm sao đấu với Hồng Cường, hiện tại xem ra, có Vu Thiên mọi chuyện đều dễ xử lý hơn nhiều.
- Cảm ơn thiếu chủ.
Bạch Lập Thanh thấy Bạch Ngọc Đường không chỉ không trách gã tự ý làm việc, trái lại còn ghi công cho gã, khiến gã vô cùng vui mừng.
- Lập Thanh, anh làm rất tốt, như vậy đi, tôi nghĩ mời Vu Thiên ăn một bữa cơm, anh xem rồi giúp tôi an bài một chút, dĩ nhiên hắn cùng anh đã có hiệp ước, để đại lão bản tôi đây gặp hắn một lần cũng không phải vấn đề nan giải.
- Không tính, không tính, thiếu chủ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo.
Bạch Lập Thanh được Bạch Ngọc Đường tán dương, chưa nghĩ nhiều, lúc này liền một lời đáp ứng
Nhưng đến khi kết thúc điện thoại với Bạch thiếu chủ, Bạch Lập Thanh lúc này mới nghĩ đến, mình tựa hồ cũng không cùng Vu Thiên kí kết hiệp ước gì, tất cả đều trên miệng. Kỳ thực hôm đó Bạch Lập Thanh đúng là muốn cùng Vu Thiên kí một bản hợp đồng, thế nhưng gã lại sợ Vu Thiên ngại phiền phức cự tuyệt, cho nên gã không dám nói. Bây giờ thiếu chủ nói như vậy, tự nhiên Bạch Lập Thanh phải tận lực đi làm, cũng không có chuyện gì để nói. Không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đến cùng, gọi cho Vu Thiên một cú điện thoại.
Sau khi Vu Thiên tiếp điện thoại, hắn tưởng rằng lại có cao thủ đến Thiên Đường Nhân Gian gây sự, thế nhưng khi nghe Bạch Lập Thanh nói là thiếu chủ Bạch Ngọc Đường muốn mời mình một bữa cơm, tức thì Vu Thiên mở mồm cự tuyệt.
- Tôi còn phải đi học, không có thời gian.
- Thế nhưng Vu tiên sinh, hiện tại cậu cùng chúng ta đã có hiệp ước, Bạch Ngọc Đường chính là đại lão bản, bây giờ lão đại mốn gặp cậu, cậu không đi gặp thì có vẻ hơi khó coi.
Bạch Lập Thanh cũng đã nghĩ đến Vu Thiên sẽ cự tuyệt, không còn cách nào khác, gã đành đưa ra hiệp ước hy vọng có thể ước thúc Vu Thiên phần nào.
- Hiệp ước? Hừ! Đừng đề ra cái kia với tôi, tôi có cùng anh ký hiệp ước sao? Tôi cho anh biết, tôi sở dĩ thay anh dẹp loạn, là bởi vì tôi muốn cùng cao thủ so chiêu, đề thăng thực lực bản thân, anh hiểu chưa? Nếu anh vì vậy mà cho rằng tôi là nhân viên của anh, vậy xin lỗi, hiệp ước trên miệng của chúng ta có thể phải dừng lại. Về phần tấm thẻ anh đưa tôi, một phần tiền tôi cũng chưa dùng qua, hiện tại tôi có thể trả lại cho anh.
Bạch Lập Thanh thật không ngờ Vu Thiên thực sự cự tuyệt. Nghe thấy Vu Thiên không thừa nhận hiệp ước, lập tức Bạch Lập Thanh mở miệng trì hoãn:
- Vu Thiên tiên sinh, Vu tiên sinh, anh ngàn vạn lần đừng thế, tôi, tôi vừa rồi chỉ là cùng anh nói chuyện vui thôi mà. Ha ha.
Trong điện thoại, Bạch Lập Thanh phát ra một tiếng cười gượng.
Làm tâm phúc Bạch Ngọc Đường, bình thường gã thế nào lại dùng thái độ này nói chuyện với một nhân vật không có bối cảnh, có thể Vu Thiên chính là người không có bối cảnh. Nhưng thực sự gã phải tự hạ thấp mình thêm ba phần.
- Được, tôi hy vọng sau này anh ít vui đùa kiểu này. Anh còn chuyện gì không, nếu như không có chuyện gì tôi cúp máy đây, tôi còn phải đọc sách.
- Tốt, Vu tiên sinh cứ đi xem sách đi, tôi không có chuyện gì nữa.

Bạch Lập Thanh thấy Vu Thiên cũng không tính toán với gã, vội nói những lời này, rồi cúp điện thoại. Gã thật sự sợ Vu Thiên lại đổi ý, hiện tại vì Vu Thiên mà gã đã đắc tội với Hắc Long hội, nếu như Vu Thiên mặc kệ gã, vậy sau này Hắc Long hội phái cao thủ đến đây quấy rối, gã phải làm sao bây giờ.
Kết thúc điện thoại với Vu Thiên, Bạch Lập Thanh lập tức đem mọi chuyện trước sau mình cùng Vu Thiên nói chuyện báo lại cho Bạch Ngọc Đường.
- Cái gì? Hắn vậy mà không đồng ý cùng tôi ăn cơm?
Một tiếng phiền muộn của Bạch Ngọc Đường từ đầu bên kia điện thoại vang lên. Nhưng lại chợt nghe Bạch Ngọc Đường nói tiếp:
- Được rồi, Lập Thanh anh giúp tôi an bài một chút, từ ngày mai tôi muốn cùng Vu Thiên đến trường, đồng thời cùng đến lớp với hắn. Tất nhiên nếu hắn không thèm nhìn tôi, thì tôi sẽ tìm hắn, tôi cũng không tin, lấy thân phận bạn học mà còn không tiếp cận được hắn?
Bạch Lập Thanh nghe Bạch Ngọc Đường muốn đến trường, vội vã nói
- Thiếu chủ, cậu không phải tốt nghiệp ra trường rồi sao? Thế nào lại còn muốn đến trường? Vu Thiên bây giờ mới học năm nhất, cậu muốn tiếp cận hắn thì thật sự phải học năm nhất sao?
- Lời vô ích, những điều này cần anh nói sao, tôi vô cùng rõ ràng. Tôi cũng có thể nói cho anh biết, tôi lần này đến trường không phải để học lại, mà là kết giao bằng hữu, được rồi, anh đi làm đi, việc còn lại để tôi xử lí là được.
Nói xong, Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại.
Phải biết Bạch gia thực lực rất mạnh. Mặc dù hiện tại đã là đêm khuya. Thế nhưng Bạch Lập Thanh vẫn lập tức tìm người sắp xếp mọi thứ cho Bạch Ngọc Đường ngày mai đến đại học Trung Hoa. Đương nhiên, Bạch Ngọc Đường chọn học môn học và bài tập giống như Vu Thiên, hệ triết học xã hội.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vu Thiên vẫn theo thói quen rời giường, rửa mặt ăn điểm tâm, tới phòng học từ rất sớm. Không thể không nói, làm một sinh viên, Vu Thiên rất xứng đáng với cái danh hiệu này.
Vu Thiên vừa ngồi ổn định, đang suy nghĩ hôm qua mình đọc sách có hai vấn đề chưa rõ, chuẩn bị một hồi chờ đạo sư Khổng Văn đến, chính mình phải xin chỉ bảo thật tốt. Đối với đạo sư Khổng Văn, ban đầu Vu Thiên cũng không vừa mắt. Thế nhưng những buổi về sau, hắn mới phát hiện Khổng Văn thực sự rất có học thức, rất nhiều thứ trong sách ông ta có thể đọc làu làu, hơn nữa những vấn đề trong miệng ông ta nói ra, đặc sắc hơn xa trong sách, dần dần Vu Thiên bắt đầu thích lão đầu Khổng Văn này.
Đang ngồi bên trên đợi lão đạo sư đến, ánh mắt Vu Thiên đột nhiên phát hiện trong phòng học có một người mình quen biết, hắn chính là Bạch Ngọc Đường.
Không sai, người tới chính là Bạch Ngọc Đường. Hắn mỉm cười đi vào phòng học, tới chỗ gần Vu Thiên ngồi xuống. Vì hắn không biết cảm giác của Vu Thiên đối với mình như thế nào, cho nên hắn không có lập tức ngồi cùng bàn với Vu Thiên, mà ngồi ở bàn trước, như thế hắn có thể gần với Vu Thiên, à không, phải là tránh để Vu Thiên có phản cảm với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện