Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Trong phòng bệnh, Hàn Siêu nằm trên giường, ánh mắt bình tĩnh, hoàn toàn không giống một bệnh nhân sắp sửa lìa đời.
“Két”, cửa phòng mở ra, luật sư bước vào, mỉm cười thân thiện:
- Anh Hàn, di chúc của anh tôi đã làm xong rồi, xin hỏi anh có chuyện gì cần dặn dò nữa không?
- Còn một chuyện nữa.
Hàn Siêu nằm trên giường bệnh, mỉm cười thản nhiên, trái tim hắn bình lặng như một chiếc giếng cổ, nhìn thấu sinh tử:
- Tôi lớn lên ở đài hỏa táng, sống qua 27 năm kiếp người, chết rồi tôi cũng muốn được chôn ở đài hỏa táng. Anh nhớ bảo bọn họ dùng lò số 3 để hỏa táng tôi nhé. Cái lò ấy nóng đều, không bị sót tro cốt, hơn nữa còn từng được thầy sư ở chùa Tinh Linh khai quang, có thể giúp tôi được đầu thai vào nhà giàu có. Anh nhớ chưa?
- Được! Luật sự gật đầu, cầm tài liệu ra định để Hàn Siêu kí chữ kí cuối cùng lên thì lại phát hiện hắn đã nhắm mắt lại, điện tâm đồ bên cạnh đã biến thành một đường thẳng, phát ra tiếng “tít tít tít”.
Hàn Siêu, nhân vật truyền kì đấu tranh với căn bệnh ung thư suốt mười tám năm qua cuối cùng cũng đã nhắm mắt xuôi tay.
…
Hàn Siêu đã chết, ý thức của hắn chìm sâu xuống như sắt rơi vào nước, trôi đến một thế giới không biết tên.
Không biết trải qua bao lâu, trong cơn mê man, một giọng nói the thé truyền từ phương xa tới:
“Bệ hạ có chỉ, thế tử Cung Cẩn vương Hàn Siêu dâm loạn cung đình, tội ác tày trời, vốn nên bị trời chu đất diệt, chịu hình phạt sấm đánh lửa thiêu cho đến chết! Nhưng niệm phụ thân Cung Cẩn vương cầu xin, Bệ Hạ rủ lòng nhân từ, tội giảm một bậc, xử phạt cung hình, phế đi tinh mạch, biếm làm thứ dân! Khâm thử!
- Bệ Hạ anh minh! Chúng thần tiếp chỉ!
Tiếng hô hào vang như chuông khiến Hàn Siêu từ từ tỉnh lại, hắn chỉ thấy trước mặt mình lập lòe bóng người như bóng cây lòa xòa chốn âm tào đia phủ.
Mấy người trước mặt hắn vận quần áo cổ đại, đầu đội mũ mạo trông vô cùng kỳ lạ.
Hắn nhìn quanh một vòng thì phát hiện mình đang qùy trên nền đá lạnh lẽo, phía trước có treo một tấm biển đề chữ “Gương sáng trên cao”, án đài cao ngất. Một người đàn ông trung niên mình mặc áo mãng bào màu tím ngồi trên án, sắc mặt nghiêm túc. Đứng trên trái y là một ông già mặc quần áo vàng, mặt trắng bóc, ánh mắt lão ta nhìn hắn lạnh thấu xương.
Hai bên trái phải có mười mấy tướng sĩ mặc áo giáp oai vệ, tay cầm gậy sắt, tinh thần phấn chấn.
Nhìn cảnh này thì có vẻ như đây là công đường, còn hắn là phạm nhân bị thẩm vấn.
- Hành hình đi! Mời mấy vị công công của Tịnh Thân phòng ra đây.
Người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào giơ tay lên, một tấm lệnh bài màu tím đen rơi từ trên án xuống, nó nảy lên mấy cái rồi đáp xuống trước mặt Hàn Siêu.
Chữ “Chấp” duy nhất bên trên lệnh bài đập vào mắt hắn.
Đúng vào lúc này, bốn lão già mặc quần áo trắng đi từ bên sườn ra, tới cạnh người hắn. Hai trong số đó giơ tay nắm lấy vai hắn, ngón tay của chúng sắc nhọn như móng vuốt chim ưng, sức mạnh ngàn cân.
Trong nháy mắt, bả vai của hắn tê cứng, cả người như bị trói, giơ lên giữa không trung như một con gà bị diều hâu quắp đi.
- Các người muốn làm gì?
Hàn Siêu lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, cảnh tượng trước mắt hắn như thật như ảo, tuy nhiên cảm giác đau đớn thì hoàn toàn chân thật.
Ngay sau đó, một ánh sáng lạnh lóe lên, hắn chỉ cảm thấy quần lỏng ra, dưới háng lạnh buốt.
- Thế tử, từ nay về sau người cũng có thể ngồi tiểu rồi.
Một lão già mặc quần áo trắng đi tới trước mặt hắn, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm, con dao dài ba tấc trên tay lão lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Vụt!
Một tiếng động nhỏ vang lên, ánh dao lóe qua.
Cái đó của Hàn Siêu rơi xuống dưới đất, máu tươi phun ra từ miệng vết thương, cảm giác đau đớn vô tận xông thẳng lên đầu, khiến hắn lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Đây là sự thật!
Tất cả những chuyện trước mắt hắn đều là sự thật!
Vạn vật trên thế gian đều có thể làm giả được, nhưng nỗi đau thấu tận xương cốt khi mất đi thứ của đàn ông thì không thể giả được!
Đây không phải là âm tào địa phủ!
“Hự!”
Hàn Siêu cố cắn chặt răng, mồ hôi lạnh trên mặt túa ra đầm đìa, hai mắt trợn lên đầy dữ tợn, gân xanh khắp người nổi hết lên vì đau đớn.
- Bôi thuốc cho hắn.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím ngồi trên án đứng dậy một cách thản nhiên, người đó thân cao chín thước, dáng người cao to, khí thế áp bách như núi đổ ập tới khiến Hàn Siêu cảm thấy khó thở.
- Tâu vâng.
Thái giám mặc áo trắng bọc cái đó của Hàn Siêu vào trong một tấm vải trắng rồi thu lại, mỉm cười đầy u ám, bôi một đống thuốc mỡ màu vàng lên vết thương của hắn..
Máu ngừng chảy ngay lập tức, cảm giác mát lạnh chạy khắp người Hàn Siêu, hai tên thái giám đang nâng hắn cùng cười lạnh một tiếng rồi buông tay ra.
“Uỵch”, Hàn Siêu quỳ xuống đất, cảm giác lạnh thấu xương truyền từ nền đá tới, ngẩng đầu lên hắn phát hiện ra ánh mặt trời bên ngoài công đường lạnh như băng, dưới mái hiên có nhiều cột băng to như cánh tay kết lại, trong suốt lóng lánh.
Hóa ra bây giờ đã vào đông.
- Hàn Siêu, trước kia ngươi cũng từng gọi ta một tiếng thúc thúc, hôm nay ta sẽ cho ngươi thoải mái một chút.
Người đàn ông mặc áo bào tím đi xuống, nắm lấy bả vai của hắn, một tay nhấc hắn lên, tay còn lại từ từ vươn ra, nhìn như chậm nhưng thật ra lại nhanh, ấn vào trên bụng của hắn.
Một luồng sức mạnh nóng rực bá đạo truyền từ trong tay của y ra.
Hàn Siêu tức khắc cảm thấy bụng mình như bị đao lửa tàn phá!
Từng luồng khí nóng rẫy chạy khắp cơ thể hắn, tựa như những sợi dây thép nung đỏ điên cuồng đâm chém, phá hủy hết thảy!
Trong nháy mắt, máu thịt cả người như bị dao chém lửa thiêu, đau nhức vô cùng.
Phụt phụt phụt.
Yết hầu của Hàn Siêu trào lên vị ngọt, ba ngụm máu tươi phun ra, hai mắt của trợn ngược lên, hắn hôn mê bất tỉnh.
Tuy nhiên, ba ngụm máu đó rơi xuống cách người đàn ông mặc áo bào tím một thước thì đột nhiên ngừng lại. Dường như quanh người y có một nguồn sức mạnh vô hình, khiến cho máu tươi đông lại.
“Hừ! Tiết công công, tinh mạch của Hàn Siêu đã bị phế hết rồi, ngươi có cần kiểm tra không?
Một lúc sau, người đàn ông trung niên đó tiện tay vứt Hàn Siêu xuống dưới đất, chắp hai tay ra sau lưng, quay đầu lại nhìn lão già mặc áo vàng mặt mũi trắng bóc kia.
- Thế là được rồi! Đại tướng quân võ đô úy Thần Thông cảnh ra tay thì sao lại không phế được một kẻ Nhục Thân cảnh cơ chứ?
Lão già mặc áo vàng đi tới, đá vào kẻ đang nằm dưới đất, người mềm nhũn như sợi bún là Hàn Siêu một cái, chắp tay nói:
- Đại tướng quân, cáo từ, nô tài xin về phục mệnh với Bệ Hạ!
Nói xong, cơ thể của lão ta lóe lên, bay ra khỏi công đường một cách quỷ dị.
- Người đâu, tên Hàn Siêu này đã bị biếm làm dân thường, không thể mặc quần áo bằng lụa thượng đẳng, cởi quần áo của hắn ta ra, thay một bộ quần áo vải, vứt ra khỏi phủ võ đô úy. Sống chết không cần quan tâm!
Sau khi im lặng chốc lát, người đàn ông trung niên đó liếc Hàn Siêu đang bị hôm mê bằng ánh mắt thâm thúy rồi phất tay áo đi vào trong đại đường.
- Vâng!
Một tướng sĩ mặc khôi giáp đi ra, nhấc Hàn Siêu đang nửa sống nửa chết lên, nhanh nhẹn lột quần áo của hắn ra rồi bước như bay ra khỏi cánh cửa son đỏ của phủ đô úy, tiện tay vứt Hàn Siêu đi như vứt một đống rác.
Hắn ta liếc một vòng qua tầng tầng bách tính đang vây chặt trước cửa, nhíu mày lại, nhìn sang Hàn Siêu đang nằm bên cạnh con sư tử đá uy vũ rồi xoay người đóng cửa lại.
Ngay lập tức, mọi người bu vào, thảo luận sôi nổi.
- Ra rồi! Ra rồi! Khà khà, đường đường là thế tử của vương gia, người đứng đầu trong bốn thiếu niên thiên tài của Đại Huyền đế đô mà lại rơi vào tình cảnh này!
- Xem kìa, hắn ta thật sự bị thiến rồi, còn bị phế hết tinh mạch nữa, ha ha ha! Sảng khoái quá!
- Hì hì, kỳ tài ngút trời, thành danh từ thưở thiếu niên, chưa đến mười sáu tuổi đã đạt được Nhục Thân nhất phẩm, chỉ còn một bước nữa là tấn thăng lên Thần Thông cảnh. Nay lại bị biến thành thái giám, còn trở thành một tên tàn phế bị phế hết tinh mạch! Đáng tội lắm!
- Nếu không phải Bệ Hạ nhân từ thì sao hắn còn giữ lại được cái mạng này chứ?
…
Trong tiếng bàn tán ầm ĩ, Hàn Siêu từ từ tỉnh lại, cảm giác đau đớn như thủy triều không ngừng ập tới, hắn hoàn toàn không thể động đậy được, mới vừa cử động đã đau đớn vạn phần, giống như toàn bộ máu thịt kinh mạch trên cơ thể đều bị phá nát vậy.
Hắn gục xuống nền đá lạnh như băng, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, híp mắt ngước nhìn già trẻ lớn bé hả hê, cười trào phúng khi thấy hắn gặp nạn, cắn chặt răng thốt lên hai từ:
- Cứu tôi!
Nói xong, đầu hắn trĩu xuống, tiếp tục hôn mê.
Trong cơn mê man, dường như ý thức của hắn đã va phải thứ gì đó, vô số tin tức, hình ảnh trào dâng trong đầu hắn.
Hắn tên là Hàn Siêu, năm nay mười sáu tuổi, thiên tư thông tuệ, tuổi còn trẻ mà đã là Nhục Thân nhất phẩm, sức địch ngàn cân, là cháu trai của hoàng đế Đại Huyền vương triều trên Tinh Linh đại lục, tính cách kiêu ngạo nóng nảy, phụ thân là Cung Cẩn vương, cao thủ Thần Thông cảnh.
Hắn vốn có thể một bước lên trời, đột phá bí mật thần thông nhưng vì tư thông với phi tần bị giam cầm ở lãnh cung của hoàng đế mà bị cung hình, phế tinh mạch biếm làm dân thường. Thế tử cao ngạo không chịu được nhục nhã, trước khi bị cung hình đã tự đoạn tâm mạch rồi bị người khách đến từ thế giới khác là Hàn Siêu nhập vào người.
Hóa ra là thay đổi thời không, hắn đã nhập vào người khác để sống lại!
Tinh Linh đại lục, một đại lục thần kỳ trong vũ trụ, có hàng tỉ tinh linh, lãnh thổ rộng lớn vô biên vô tận, lại còn có bí cảnh thần vực giấu mình trong không trung.
Đại Huyền vương triều là một trong bốn nước lớn, hoàng đế Hàn Khái, là tinh sư Trường Sinh cảnh duy nhất của Đại Huyền vương triều.
Sau khi có được trí nhớ của Hàn Siêu, hắn biết, vị thế tử này bị người ta hãm hại.
Vị phi tần bị nhốt trong lãnh cung kia không có tu vi Thần Thông cảnh, điều đó có nghĩa là mỹ nhân bước vào giấc mộng của hắn hàng đêm, cùng giao hòa thần hồn, điên long đảo phượng, hẹn hắn đến lãnh cung để nếm thử khoái cảm cấm kị không thể là nàng ta!
Hàn Siêu tuổi trẻ khí huyết phương cương, bị mỹ nhân trong mơ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nếm tủy biết vị, sắc đảm bao thiên, lẻn vào trong cung, định cùng tình nhân, cũng chính là phi tần của đương kim bệ hạ mây mưa một phen.
Nhưng khi nhìn thấy phi tần kia hắn liền biết mỹ nhân trong mộng luôn đeo mạng che mặt, dịu dàng ngọt ngào khiến hắn mê mệt đến hao gầy không phải là nàng ta.
Khí chất không giống!
Tuy rằng không thấy mặt thật nhưng mỹ nhân trong mộng dịu dàng như nước, khí chất cao quý, còn phi tần kia lại lạnh lùng khó gần.
Hơn nữa, hắn mới tới lãnh cung gặp phi tần kia, vừa cảm ứng được nàng ta không phải Thần Thông cảnh thì Ngự Lâm quân đã nhào ra bắt lấy hắn rồi!
Đây là một cái bẫy! Một cái bẫy rõ rành rành là nhằm vào hắn!
Ai đã dùng thủ đoạn như thế để giết chết một thiếu niên thiên tài tuyệt diễm như hắn?
Ở Tinh Linh đại lục, người phàm dùng tinh quang rèn luyện nhục thân được gọi là Nhục Thân cảnh, phân làm chín bậc. Thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm, sức địch ngàn cân.
Sau khi lên đến Nhục Thân nhất phẩm, dùng phương pháp tu luyện đặc biệt ngưng tụ tinh quang thành pháp lực thần bí để đột phá Thần Thông cảnh.
Thần Thông là gì, Thần Thông có thể thao túng phong hỏa thủy lôi điện, bay trên không trung, ngự kiếm giết người, xuất khiếu nhập mộng, mọc lại tứ chi!Có thể làm những chuyện mà người bình thường không thể làm được chính là Thần Thông cảnh.
Sau khi bước vào Thần Thông cảnh tứ phẩm, kể cả có bị chặt ngang người cũng có thể mọc lại, chẳng khác gì thần tiên!
Nếu như đạt đến cảnh giới thần nhân ấy thì cái đó của Hàn Siêu mọc lại chỉ là chuyện dễ như ăn bánh! Nhưng đáng tiếc, trong vạn người thì mới có một người có thể tấn thăng lên đến Thần Thông cảnh!
Về phần Trường Sinh cảnh, nó quá huyền bí ảo diệu, trừ tinh sư Trường Sinh cảnh ra thì không một ai biết.
Ngoại trừ chuyện đó ra thì Tinh Linh Đại Lục vẫn còn chỗ huyền diệu khác.
Người có thần hồn cường đại có thể cảm ứng được mệnh tinh ở tinh giới xa xôi. Trong mệnh tinh ẩn chứa tinh vật hoặc tinh linh thần kỳ, nếu triệu tập thì chúng có thể giáng xuống bên cạnh mình.
Tinh vật rất có linh tính, chỉ cần sử dụng một ý niệm là có thể sai khiến nó.
Tinh linh giống như anh hồn, toàn thân lấp lánh ánh bạc như ánh sáng của các vì sao, cứng như kim cương, có tính cách ý thức độc lập, tinh linh nào cũng có pháp thuật thần thông.
Lúc này, Hàn Siêu cảm nhận được một cách rõ ràng rằng trên cửu thiên kia, trong bầu trời sao xa xôi bao la có một ý thức cường đại liên kết chặt chẽ với tâm thần của mình, đợi hắn triệu hoán.
***
Trong phòng bệnh, Hàn Siêu nằm trên giường, ánh mắt bình tĩnh, hoàn toàn không giống một bệnh nhân sắp sửa lìa đời.
“Két”, cửa phòng mở ra, luật sư bước vào, mỉm cười thân thiện:
- Anh Hàn, di chúc của anh tôi đã làm xong rồi, xin hỏi anh có chuyện gì cần dặn dò nữa không?
- Còn một chuyện nữa.
Hàn Siêu nằm trên giường bệnh, mỉm cười thản nhiên, trái tim hắn bình lặng như một chiếc giếng cổ, nhìn thấu sinh tử:
- Tôi lớn lên ở đài hỏa táng, sống qua 27 năm kiếp người, chết rồi tôi cũng muốn được chôn ở đài hỏa táng. Anh nhớ bảo bọn họ dùng lò số 3 để hỏa táng tôi nhé. Cái lò ấy nóng đều, không bị sót tro cốt, hơn nữa còn từng được thầy sư ở chùa Tinh Linh khai quang, có thể giúp tôi được đầu thai vào nhà giàu có. Anh nhớ chưa?
- Được! Luật sự gật đầu, cầm tài liệu ra định để Hàn Siêu kí chữ kí cuối cùng lên thì lại phát hiện hắn đã nhắm mắt lại, điện tâm đồ bên cạnh đã biến thành một đường thẳng, phát ra tiếng “tít tít tít”.
Hàn Siêu, nhân vật truyền kì đấu tranh với căn bệnh ung thư suốt mười tám năm qua cuối cùng cũng đã nhắm mắt xuôi tay.
…
Hàn Siêu đã chết, ý thức của hắn chìm sâu xuống như sắt rơi vào nước, trôi đến một thế giới không biết tên.
Không biết trải qua bao lâu, trong cơn mê man, một giọng nói the thé truyền từ phương xa tới:
“Bệ hạ có chỉ, thế tử Cung Cẩn vương Hàn Siêu dâm loạn cung đình, tội ác tày trời, vốn nên bị trời chu đất diệt, chịu hình phạt sấm đánh lửa thiêu cho đến chết! Nhưng niệm phụ thân Cung Cẩn vương cầu xin, Bệ Hạ rủ lòng nhân từ, tội giảm một bậc, xử phạt cung hình, phế đi tinh mạch, biếm làm thứ dân! Khâm thử!
- Bệ Hạ anh minh! Chúng thần tiếp chỉ!
Tiếng hô hào vang như chuông khiến Hàn Siêu từ từ tỉnh lại, hắn chỉ thấy trước mặt mình lập lòe bóng người như bóng cây lòa xòa chốn âm tào đia phủ.
Mấy người trước mặt hắn vận quần áo cổ đại, đầu đội mũ mạo trông vô cùng kỳ lạ.
Hắn nhìn quanh một vòng thì phát hiện mình đang qùy trên nền đá lạnh lẽo, phía trước có treo một tấm biển đề chữ “Gương sáng trên cao”, án đài cao ngất. Một người đàn ông trung niên mình mặc áo mãng bào màu tím ngồi trên án, sắc mặt nghiêm túc. Đứng trên trái y là một ông già mặc quần áo vàng, mặt trắng bóc, ánh mắt lão ta nhìn hắn lạnh thấu xương.
Hai bên trái phải có mười mấy tướng sĩ mặc áo giáp oai vệ, tay cầm gậy sắt, tinh thần phấn chấn.
Nhìn cảnh này thì có vẻ như đây là công đường, còn hắn là phạm nhân bị thẩm vấn.
- Hành hình đi! Mời mấy vị công công của Tịnh Thân phòng ra đây.
Người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào giơ tay lên, một tấm lệnh bài màu tím đen rơi từ trên án xuống, nó nảy lên mấy cái rồi đáp xuống trước mặt Hàn Siêu.
Chữ “Chấp” duy nhất bên trên lệnh bài đập vào mắt hắn.
Đúng vào lúc này, bốn lão già mặc quần áo trắng đi từ bên sườn ra, tới cạnh người hắn. Hai trong số đó giơ tay nắm lấy vai hắn, ngón tay của chúng sắc nhọn như móng vuốt chim ưng, sức mạnh ngàn cân.
Trong nháy mắt, bả vai của hắn tê cứng, cả người như bị trói, giơ lên giữa không trung như một con gà bị diều hâu quắp đi.
- Các người muốn làm gì?
Hàn Siêu lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, cảnh tượng trước mắt hắn như thật như ảo, tuy nhiên cảm giác đau đớn thì hoàn toàn chân thật.
Ngay sau đó, một ánh sáng lạnh lóe lên, hắn chỉ cảm thấy quần lỏng ra, dưới háng lạnh buốt.
- Thế tử, từ nay về sau người cũng có thể ngồi tiểu rồi.
Một lão già mặc quần áo trắng đi tới trước mặt hắn, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm, con dao dài ba tấc trên tay lão lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Vụt!
Một tiếng động nhỏ vang lên, ánh dao lóe qua.
Cái đó của Hàn Siêu rơi xuống dưới đất, máu tươi phun ra từ miệng vết thương, cảm giác đau đớn vô tận xông thẳng lên đầu, khiến hắn lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Đây là sự thật!
Tất cả những chuyện trước mắt hắn đều là sự thật!
Vạn vật trên thế gian đều có thể làm giả được, nhưng nỗi đau thấu tận xương cốt khi mất đi thứ của đàn ông thì không thể giả được!
Đây không phải là âm tào địa phủ!
“Hự!”
Hàn Siêu cố cắn chặt răng, mồ hôi lạnh trên mặt túa ra đầm đìa, hai mắt trợn lên đầy dữ tợn, gân xanh khắp người nổi hết lên vì đau đớn.
- Bôi thuốc cho hắn.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím ngồi trên án đứng dậy một cách thản nhiên, người đó thân cao chín thước, dáng người cao to, khí thế áp bách như núi đổ ập tới khiến Hàn Siêu cảm thấy khó thở.
- Tâu vâng.
Thái giám mặc áo trắng bọc cái đó của Hàn Siêu vào trong một tấm vải trắng rồi thu lại, mỉm cười đầy u ám, bôi một đống thuốc mỡ màu vàng lên vết thương của hắn..
Máu ngừng chảy ngay lập tức, cảm giác mát lạnh chạy khắp người Hàn Siêu, hai tên thái giám đang nâng hắn cùng cười lạnh một tiếng rồi buông tay ra.
“Uỵch”, Hàn Siêu quỳ xuống đất, cảm giác lạnh thấu xương truyền từ nền đá tới, ngẩng đầu lên hắn phát hiện ra ánh mặt trời bên ngoài công đường lạnh như băng, dưới mái hiên có nhiều cột băng to như cánh tay kết lại, trong suốt lóng lánh.
Hóa ra bây giờ đã vào đông.
- Hàn Siêu, trước kia ngươi cũng từng gọi ta một tiếng thúc thúc, hôm nay ta sẽ cho ngươi thoải mái một chút.
Người đàn ông mặc áo bào tím đi xuống, nắm lấy bả vai của hắn, một tay nhấc hắn lên, tay còn lại từ từ vươn ra, nhìn như chậm nhưng thật ra lại nhanh, ấn vào trên bụng của hắn.
Một luồng sức mạnh nóng rực bá đạo truyền từ trong tay của y ra.
Hàn Siêu tức khắc cảm thấy bụng mình như bị đao lửa tàn phá!
Từng luồng khí nóng rẫy chạy khắp cơ thể hắn, tựa như những sợi dây thép nung đỏ điên cuồng đâm chém, phá hủy hết thảy!
Trong nháy mắt, máu thịt cả người như bị dao chém lửa thiêu, đau nhức vô cùng.
Phụt phụt phụt.
Yết hầu của Hàn Siêu trào lên vị ngọt, ba ngụm máu tươi phun ra, hai mắt của trợn ngược lên, hắn hôn mê bất tỉnh.
Tuy nhiên, ba ngụm máu đó rơi xuống cách người đàn ông mặc áo bào tím một thước thì đột nhiên ngừng lại. Dường như quanh người y có một nguồn sức mạnh vô hình, khiến cho máu tươi đông lại.
“Hừ! Tiết công công, tinh mạch của Hàn Siêu đã bị phế hết rồi, ngươi có cần kiểm tra không?
Một lúc sau, người đàn ông trung niên đó tiện tay vứt Hàn Siêu xuống dưới đất, chắp hai tay ra sau lưng, quay đầu lại nhìn lão già mặc áo vàng mặt mũi trắng bóc kia.
- Thế là được rồi! Đại tướng quân võ đô úy Thần Thông cảnh ra tay thì sao lại không phế được một kẻ Nhục Thân cảnh cơ chứ?
Lão già mặc áo vàng đi tới, đá vào kẻ đang nằm dưới đất, người mềm nhũn như sợi bún là Hàn Siêu một cái, chắp tay nói:
- Đại tướng quân, cáo từ, nô tài xin về phục mệnh với Bệ Hạ!
Nói xong, cơ thể của lão ta lóe lên, bay ra khỏi công đường một cách quỷ dị.
- Người đâu, tên Hàn Siêu này đã bị biếm làm dân thường, không thể mặc quần áo bằng lụa thượng đẳng, cởi quần áo của hắn ta ra, thay một bộ quần áo vải, vứt ra khỏi phủ võ đô úy. Sống chết không cần quan tâm!
Sau khi im lặng chốc lát, người đàn ông trung niên đó liếc Hàn Siêu đang bị hôm mê bằng ánh mắt thâm thúy rồi phất tay áo đi vào trong đại đường.
- Vâng!
Một tướng sĩ mặc khôi giáp đi ra, nhấc Hàn Siêu đang nửa sống nửa chết lên, nhanh nhẹn lột quần áo của hắn ra rồi bước như bay ra khỏi cánh cửa son đỏ của phủ đô úy, tiện tay vứt Hàn Siêu đi như vứt một đống rác.
Hắn ta liếc một vòng qua tầng tầng bách tính đang vây chặt trước cửa, nhíu mày lại, nhìn sang Hàn Siêu đang nằm bên cạnh con sư tử đá uy vũ rồi xoay người đóng cửa lại.
Ngay lập tức, mọi người bu vào, thảo luận sôi nổi.
- Ra rồi! Ra rồi! Khà khà, đường đường là thế tử của vương gia, người đứng đầu trong bốn thiếu niên thiên tài của Đại Huyền đế đô mà lại rơi vào tình cảnh này!
- Xem kìa, hắn ta thật sự bị thiến rồi, còn bị phế hết tinh mạch nữa, ha ha ha! Sảng khoái quá!
- Hì hì, kỳ tài ngút trời, thành danh từ thưở thiếu niên, chưa đến mười sáu tuổi đã đạt được Nhục Thân nhất phẩm, chỉ còn một bước nữa là tấn thăng lên Thần Thông cảnh. Nay lại bị biến thành thái giám, còn trở thành một tên tàn phế bị phế hết tinh mạch! Đáng tội lắm!
- Nếu không phải Bệ Hạ nhân từ thì sao hắn còn giữ lại được cái mạng này chứ?
…
Trong tiếng bàn tán ầm ĩ, Hàn Siêu từ từ tỉnh lại, cảm giác đau đớn như thủy triều không ngừng ập tới, hắn hoàn toàn không thể động đậy được, mới vừa cử động đã đau đớn vạn phần, giống như toàn bộ máu thịt kinh mạch trên cơ thể đều bị phá nát vậy.
Hắn gục xuống nền đá lạnh như băng, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, híp mắt ngước nhìn già trẻ lớn bé hả hê, cười trào phúng khi thấy hắn gặp nạn, cắn chặt răng thốt lên hai từ:
- Cứu tôi!
Nói xong, đầu hắn trĩu xuống, tiếp tục hôn mê.
Trong cơn mê man, dường như ý thức của hắn đã va phải thứ gì đó, vô số tin tức, hình ảnh trào dâng trong đầu hắn.
Hắn tên là Hàn Siêu, năm nay mười sáu tuổi, thiên tư thông tuệ, tuổi còn trẻ mà đã là Nhục Thân nhất phẩm, sức địch ngàn cân, là cháu trai của hoàng đế Đại Huyền vương triều trên Tinh Linh đại lục, tính cách kiêu ngạo nóng nảy, phụ thân là Cung Cẩn vương, cao thủ Thần Thông cảnh.
Hắn vốn có thể một bước lên trời, đột phá bí mật thần thông nhưng vì tư thông với phi tần bị giam cầm ở lãnh cung của hoàng đế mà bị cung hình, phế tinh mạch biếm làm dân thường. Thế tử cao ngạo không chịu được nhục nhã, trước khi bị cung hình đã tự đoạn tâm mạch rồi bị người khách đến từ thế giới khác là Hàn Siêu nhập vào người.
Hóa ra là thay đổi thời không, hắn đã nhập vào người khác để sống lại!
Tinh Linh đại lục, một đại lục thần kỳ trong vũ trụ, có hàng tỉ tinh linh, lãnh thổ rộng lớn vô biên vô tận, lại còn có bí cảnh thần vực giấu mình trong không trung.
Đại Huyền vương triều là một trong bốn nước lớn, hoàng đế Hàn Khái, là tinh sư Trường Sinh cảnh duy nhất của Đại Huyền vương triều.
Sau khi có được trí nhớ của Hàn Siêu, hắn biết, vị thế tử này bị người ta hãm hại.
Vị phi tần bị nhốt trong lãnh cung kia không có tu vi Thần Thông cảnh, điều đó có nghĩa là mỹ nhân bước vào giấc mộng của hắn hàng đêm, cùng giao hòa thần hồn, điên long đảo phượng, hẹn hắn đến lãnh cung để nếm thử khoái cảm cấm kị không thể là nàng ta!
Hàn Siêu tuổi trẻ khí huyết phương cương, bị mỹ nhân trong mơ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nếm tủy biết vị, sắc đảm bao thiên, lẻn vào trong cung, định cùng tình nhân, cũng chính là phi tần của đương kim bệ hạ mây mưa một phen.
Nhưng khi nhìn thấy phi tần kia hắn liền biết mỹ nhân trong mộng luôn đeo mạng che mặt, dịu dàng ngọt ngào khiến hắn mê mệt đến hao gầy không phải là nàng ta.
Khí chất không giống!
Tuy rằng không thấy mặt thật nhưng mỹ nhân trong mộng dịu dàng như nước, khí chất cao quý, còn phi tần kia lại lạnh lùng khó gần.
Hơn nữa, hắn mới tới lãnh cung gặp phi tần kia, vừa cảm ứng được nàng ta không phải Thần Thông cảnh thì Ngự Lâm quân đã nhào ra bắt lấy hắn rồi!
Đây là một cái bẫy! Một cái bẫy rõ rành rành là nhằm vào hắn!
Ai đã dùng thủ đoạn như thế để giết chết một thiếu niên thiên tài tuyệt diễm như hắn?
Ở Tinh Linh đại lục, người phàm dùng tinh quang rèn luyện nhục thân được gọi là Nhục Thân cảnh, phân làm chín bậc. Thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm, sức địch ngàn cân.
Sau khi lên đến Nhục Thân nhất phẩm, dùng phương pháp tu luyện đặc biệt ngưng tụ tinh quang thành pháp lực thần bí để đột phá Thần Thông cảnh.
Thần Thông là gì, Thần Thông có thể thao túng phong hỏa thủy lôi điện, bay trên không trung, ngự kiếm giết người, xuất khiếu nhập mộng, mọc lại tứ chi!Có thể làm những chuyện mà người bình thường không thể làm được chính là Thần Thông cảnh.
Sau khi bước vào Thần Thông cảnh tứ phẩm, kể cả có bị chặt ngang người cũng có thể mọc lại, chẳng khác gì thần tiên!
Nếu như đạt đến cảnh giới thần nhân ấy thì cái đó của Hàn Siêu mọc lại chỉ là chuyện dễ như ăn bánh! Nhưng đáng tiếc, trong vạn người thì mới có một người có thể tấn thăng lên đến Thần Thông cảnh!
Về phần Trường Sinh cảnh, nó quá huyền bí ảo diệu, trừ tinh sư Trường Sinh cảnh ra thì không một ai biết.
Ngoại trừ chuyện đó ra thì Tinh Linh Đại Lục vẫn còn chỗ huyền diệu khác.
Người có thần hồn cường đại có thể cảm ứng được mệnh tinh ở tinh giới xa xôi. Trong mệnh tinh ẩn chứa tinh vật hoặc tinh linh thần kỳ, nếu triệu tập thì chúng có thể giáng xuống bên cạnh mình.
Tinh vật rất có linh tính, chỉ cần sử dụng một ý niệm là có thể sai khiến nó.
Tinh linh giống như anh hồn, toàn thân lấp lánh ánh bạc như ánh sáng của các vì sao, cứng như kim cương, có tính cách ý thức độc lập, tinh linh nào cũng có pháp thuật thần thông.
Lúc này, Hàn Siêu cảm nhận được một cách rõ ràng rằng trên cửu thiên kia, trong bầu trời sao xa xôi bao la có một ý thức cường đại liên kết chặt chẽ với tâm thần của mình, đợi hắn triệu hoán.
Danh sách chương