Vào một ngày nọ, Liêu Nhiễm đến làm khách ở nhà Tiếu Tử Mặc, Đan Á Đồng vì phải quay phim hai ngày liên tiếp nên còn đang ngủ ở trên lầu.
Tiếu Tử Mặc lạnh nhạt hỏi “Chị tới làm gì vậy?”
Liêu Nhiễm vô cùng quen thuộc ngồi xuống sofa “Đã nắm được người yêu trong tay liền ném bà mối ra khỏi cửa sao. Tổng giám đốc Tiếu à, cậu cũng lạnh lùng quá đi, muốn cố ý gây chuyện phải không! À, mà… không cho tôi một ly cà phê hả?”
Tiếu Tử Mặc hừ lạnh một tiếng “Không có cà phê, hoặc là uống trà, hoặc là uống nước lọc.”
Liêu Nhiễm méo miệng, cô sao lại quên mất chuyện gần đây Đan Á Đồng nói muốn cai cà phê. Đan Á Đồng muốn cai gì đó thì làm sao có thể xuất hiện ở biệt thự này được chứ “Thôi, cho tôi tách trà đi.”
Cầm tách trà lên uống một hớp. Mới đây cũng có nghe ngóng được chút kế hoạch đóng phim của Đan Á Đồng, trong tay cô lại đang có một kịch bản rất thích hợp với Đan Á Đồng, cũng không biết cậu ta có thể sắp xếp thời gian không.
Đáng tiếc tên Tiếu Tử Mặc quá khôn khéo, kiên quyết không lộ ra bất cứ tin tức gì về Đan Á Đồng, đến tận trưa, Liêu Nhiễm vẫn chẳng xơ múi được tí gì.
Vì thế đại tiểu thư Liêu Nhiêm mặt dày ở lại ăn chực cơm trưa, sau đó rốt cục cũng thấy được gương mặt có chút tái nhợt của Đan Á Đồng.
“Ơ, Á Đồng, ” Liêu Nhiễm mỉm cười chọn một vị trí rồi ngồi xuống “Dạo này bận lắm sao?”
Đan Á Đồng thấy Liêu Nhiễm đến cũng chẳng cảm thấy lạ lùng gì, kéo cái ghế rồi ngồi xuống, nói “Chị Liêu đến à, gần đây mới quay xong một bộ, nên chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.”
“A!” Nghỉ ngơi chút, xem ra có hi vọng. Liêu Nhiễm tiếp tục lộ ra nụ cười của một bà cô kỳ quái “Vậy, tuần sau cậu đã xếp kín lịch chưa?”
Động tác xoa tay của Đan Á Đồng tác dừng một chút, rồi hỏi “Chị Liêu, chị có chuyện gì không?” Mặc dù là câu hỏi thăm, nhưng ánh mắt là khẳng định.
Tiếu Tử Mặc cũng không thèm liếc Liêu Nhiễm một cái, gắp mấy món ăn Đan Á Đồng thích đặt trước mặt cậu rồi mới nói “Chị Liêu, nếu chị không ăn thì để tôi kêu tài xe đưa chị về.”
Liêu Nhiễm nhìn món ăn trước mặt mình, xong nhìn qua trước mặt Đan Á Đồng… Mắt giật giật, quên đi, dù sao tay nghề đầu bếp nhà Tiếu Tử Mặc rất cao, món ăn nào cũng là mỹ vị, cô nàng cười hì hì nói “Cũng không phải không có việc, thật ra là việc nho nhỏ này cần Á Đồng hỗ trợ.”
Tiếu Tử Mặc muốn mở miệng từ chối, nhưng khi nhìn vẻ mặt cười cười của Đan Á Đồng, liền không dám nói tiếp, chỉ có thể oán hận nhìn món cá sốt chua cay trước mặt.
Đan Á Đồng thấy dáng vẻ tủi thân của Tiếu Tử Mặc, không khỏi có chút buồn cười, cậu vội ho một tiếng, nói “Chị Liêu đã nói thế thì em nhất định phải giúp rồi, là chuyện gì vậy?”
“Á Đồng, hôm qua em đã đồng ý với anh không nhận kịch bản nhiều như vậy mà…” Lời kháng nghị của Tiếu Tử Mặc rất vô lực, rất mềm yếu, thấy ánh mắt của Đan Á Đồng, liền tự động nín thinh.
Thấy Tiếu Tử Mặc bây giờ như ngoan một chú cún, lại nghĩ đến đến thái độ vừa nãy của Đan Á Đồng, trong lòng đột nhiệt trỗi dậy sự ngưỡng mộ. Không hổ là Đan nữ vương nha, phương thức thuần khuyển thật quá cao thủ, ngay cả Tiếu Tử Mặc kiêu ngạo như vậy cũng phải cúi đầu.
Trao đổi với Liêu Nhiễm về kịch bản một hồi, Đan Á Đồng liền đồng ý, nhìn qua thấy Tiếu Tử Mặc ngẩng cao đầu ngồi ở một bên, cậu cười nói “Được rồi, em sẽ kêu Lộ Phàm từ chối một kịch bản khác vậy, tối em muốn uống canh xương.”
Nghe nói như thế, Tiếu Tử Mặc lập tức cười lớn “Anh đi kêu phòng bếp chuẩn bị cho em.”
Liêu Nhiễm thấy cảnh hai người ở chung, cười thật tươi. Đã tám năm rồi, mà hai người vẫn yêu nhau như trước, có lẽ mười năm trước bản thân từng nói đây quả là một vở kịch thuần phục thật hay, nhưng bây giờ cô cũng hiểu được, chuyện tình yêu này vốn chẳng có chữ áp bức hay phục tùng, mà là hỗ trợ lẫn nhau, cho dù một Đan Á Đồng lãnh đạm cũng đều vì Tiếu Tử Mặc làm ra một ít chuyện ấm áp.
Tạm biệt hai người, sau khi rời khỏi biệt thự, Liêu Nhiễm liền cười thật lớn. Dù thế nào thì Tiếu Tử Mặc vẫn là một con trung khuyển phục tùng Đan Á Đồng, một con trung khuyển thuộc về Đan Á Đồng.
Tiếu Tử Mặc lạnh nhạt hỏi “Chị tới làm gì vậy?”
Liêu Nhiễm vô cùng quen thuộc ngồi xuống sofa “Đã nắm được người yêu trong tay liền ném bà mối ra khỏi cửa sao. Tổng giám đốc Tiếu à, cậu cũng lạnh lùng quá đi, muốn cố ý gây chuyện phải không! À, mà… không cho tôi một ly cà phê hả?”
Tiếu Tử Mặc hừ lạnh một tiếng “Không có cà phê, hoặc là uống trà, hoặc là uống nước lọc.”
Liêu Nhiễm méo miệng, cô sao lại quên mất chuyện gần đây Đan Á Đồng nói muốn cai cà phê. Đan Á Đồng muốn cai gì đó thì làm sao có thể xuất hiện ở biệt thự này được chứ “Thôi, cho tôi tách trà đi.”
Cầm tách trà lên uống một hớp. Mới đây cũng có nghe ngóng được chút kế hoạch đóng phim của Đan Á Đồng, trong tay cô lại đang có một kịch bản rất thích hợp với Đan Á Đồng, cũng không biết cậu ta có thể sắp xếp thời gian không.
Đáng tiếc tên Tiếu Tử Mặc quá khôn khéo, kiên quyết không lộ ra bất cứ tin tức gì về Đan Á Đồng, đến tận trưa, Liêu Nhiễm vẫn chẳng xơ múi được tí gì.
Vì thế đại tiểu thư Liêu Nhiêm mặt dày ở lại ăn chực cơm trưa, sau đó rốt cục cũng thấy được gương mặt có chút tái nhợt của Đan Á Đồng.
“Ơ, Á Đồng, ” Liêu Nhiễm mỉm cười chọn một vị trí rồi ngồi xuống “Dạo này bận lắm sao?”
Đan Á Đồng thấy Liêu Nhiễm đến cũng chẳng cảm thấy lạ lùng gì, kéo cái ghế rồi ngồi xuống, nói “Chị Liêu đến à, gần đây mới quay xong một bộ, nên chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.”
“A!” Nghỉ ngơi chút, xem ra có hi vọng. Liêu Nhiễm tiếp tục lộ ra nụ cười của một bà cô kỳ quái “Vậy, tuần sau cậu đã xếp kín lịch chưa?”
Động tác xoa tay của Đan Á Đồng tác dừng một chút, rồi hỏi “Chị Liêu, chị có chuyện gì không?” Mặc dù là câu hỏi thăm, nhưng ánh mắt là khẳng định.
Tiếu Tử Mặc cũng không thèm liếc Liêu Nhiễm một cái, gắp mấy món ăn Đan Á Đồng thích đặt trước mặt cậu rồi mới nói “Chị Liêu, nếu chị không ăn thì để tôi kêu tài xe đưa chị về.”
Liêu Nhiễm nhìn món ăn trước mặt mình, xong nhìn qua trước mặt Đan Á Đồng… Mắt giật giật, quên đi, dù sao tay nghề đầu bếp nhà Tiếu Tử Mặc rất cao, món ăn nào cũng là mỹ vị, cô nàng cười hì hì nói “Cũng không phải không có việc, thật ra là việc nho nhỏ này cần Á Đồng hỗ trợ.”
Tiếu Tử Mặc muốn mở miệng từ chối, nhưng khi nhìn vẻ mặt cười cười của Đan Á Đồng, liền không dám nói tiếp, chỉ có thể oán hận nhìn món cá sốt chua cay trước mặt.
Đan Á Đồng thấy dáng vẻ tủi thân của Tiếu Tử Mặc, không khỏi có chút buồn cười, cậu vội ho một tiếng, nói “Chị Liêu đã nói thế thì em nhất định phải giúp rồi, là chuyện gì vậy?”
“Á Đồng, hôm qua em đã đồng ý với anh không nhận kịch bản nhiều như vậy mà…” Lời kháng nghị của Tiếu Tử Mặc rất vô lực, rất mềm yếu, thấy ánh mắt của Đan Á Đồng, liền tự động nín thinh.
Thấy Tiếu Tử Mặc bây giờ như ngoan một chú cún, lại nghĩ đến đến thái độ vừa nãy của Đan Á Đồng, trong lòng đột nhiệt trỗi dậy sự ngưỡng mộ. Không hổ là Đan nữ vương nha, phương thức thuần khuyển thật quá cao thủ, ngay cả Tiếu Tử Mặc kiêu ngạo như vậy cũng phải cúi đầu.
Trao đổi với Liêu Nhiễm về kịch bản một hồi, Đan Á Đồng liền đồng ý, nhìn qua thấy Tiếu Tử Mặc ngẩng cao đầu ngồi ở một bên, cậu cười nói “Được rồi, em sẽ kêu Lộ Phàm từ chối một kịch bản khác vậy, tối em muốn uống canh xương.”
Nghe nói như thế, Tiếu Tử Mặc lập tức cười lớn “Anh đi kêu phòng bếp chuẩn bị cho em.”
Liêu Nhiễm thấy cảnh hai người ở chung, cười thật tươi. Đã tám năm rồi, mà hai người vẫn yêu nhau như trước, có lẽ mười năm trước bản thân từng nói đây quả là một vở kịch thuần phục thật hay, nhưng bây giờ cô cũng hiểu được, chuyện tình yêu này vốn chẳng có chữ áp bức hay phục tùng, mà là hỗ trợ lẫn nhau, cho dù một Đan Á Đồng lãnh đạm cũng đều vì Tiếu Tử Mặc làm ra một ít chuyện ấm áp.
Tạm biệt hai người, sau khi rời khỏi biệt thự, Liêu Nhiễm liền cười thật lớn. Dù thế nào thì Tiếu Tử Mặc vẫn là một con trung khuyển phục tùng Đan Á Đồng, một con trung khuyển thuộc về Đan Á Đồng.
Danh sách chương