Rất nhanh sau buổi thử sức, học sinh phóng về lớp để lấy bản thời gian biểu đang chờ tụi nó. Riêng Midoriya thì phải qua phòng y tế để chữa trị ngón tay đã gãy của mình.
Có điều, Hitomi và Momo hiện tại đang phải đối mặt với khó khăn không hề nhỏ. Đó là tính hiếu kì của bọn con gái!
“Yaoyorozu này! Cậu cùng với Kizari – kun đi về cùng nhau hả?” – Ashido tò mò hỏi.
“Ờ…Uhm… Đại khái là như vậy!” – Momo có chút lắp bắp trả lời.
“Cậu ấy là boyfriend của cậu sao?” – Cô bạn gái có mái tóc đen ngắn Jiro tinh nghịch đùa một câu.
Nhưng câu hỏi này lại làm Momo đỏ mặt hơn bao giờ hết. Cô bé không trả lời mà chỉ nói lảng sang chủ đề khác:
“Bây giờ có chút trễ rồi, tụi mình nên về sớm thôi. Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nha!”
Nói xong, Momo cấp tốc bước ra khỏi lớp và chạy vội về phía cổng trường, mặc kệ đằng sau mấy cô bạn gọi với theo.
Nơi đó, Hitomi đang đứng đợi từ nãy giờ (thanh niên chuồn ngay khi thấy dấu hiệu “nguy hiểm” từ bọn con gái trong lớp).
“Để cậu đợi lâu, xin lỗi nhé Hitomi!”
“Quan hệ giữa tụi mình còn cần khách sáo làm gì! Chúng ta đi mau kẻo lỡ chuyến tàu điện ngầm.”
Hitomi vô thức đáp lại, nhưng cậu không chú ý thấy đôi bàn tay siết chặt và đôi mắt long lanh của cô bé khi cậu thốt ra năm chữ “Quan hệ giữa tụi mình”…
[Lẽ nào cậu ấy định ám chỉ điều đó sao?]
[Nhưng mà, có phải là hơi sớm quá không?]
[Thiệt là mắc cỡ quá đi!]
≧ω≦!
Momo cứ miên man suy nghĩ, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy người phía trước, theo sau mà chẳng hề chú ý quan sát xung quanh.
[Giống như…Chỉ cần có cậu ấy ở phía trước, tất cả thiên tai, bão táp đều bị cản lại…]
Momo thích cái cảm giác được Hitomi dắt đi mà không phải nghĩ ngợi gì, thật yên bình và ấm áp!
“Này… Momo ới..!”
“Momo!”
"..."
Hitomi huơ huơ ngón tay trỏ trước mặt cô bé, sao gọi nãy giờ mà không thấy đáp lại nhỉ? “Ớ…ơ, tụi mình tới rồi à?”
“Uhm, cậu nghĩ gì mà thất thần vậy, tớ gọi mấy lần rồi chả thấy trả lời!”
[Nghĩ gì á!]
[Nghĩ về cậu đó, thằng ngốc!]
Momo mặt ửng hồng, lắc lắc cái đầu nhỏ giọng nói:
“Chẳng có chi hết! Tụi mình lên nhanh thôi, Hitomi!”
“Ừ.Thế đứng đợi mình mua vé chút!”
Hitomi ra chỗ quầy để mua vé cho cả hai, trong đầu vẫn còn có chút khúc mắc…
[Vẫn cảm thấy con gái thật khó hiểu! Thây kệ!]
Kít tttttttt…..!!!
“Tàu đến rồi!” – Có tiếng ai đó la lên. Mọi người lập tức xếp hàng tuần tự lên chuyến tàu điện ngầm thường nhật này.
Hitomi đưa hai vé cho người kiểm soát, cậu và Momo nhanh chóng chọn một chỗ sát góc và đứng tựa vào nhau. Đồng thời cũng tránh để Momo bị tiếp xúc với khác giới không cần thiết.
Ping! Ping! Ping!
Lên đủ người, tàu tuýt còi ba tiếng báo hiệu, rồi bắt đầu xình xịch chạy!
Đoàn người trong toa đông nghịt, ép chặt hai đứa phải nép sát vào nhau. Hitomi dùng thân thể cao lớn của mình chiếm lấy một khu vực nhỏ vừa đủ, hai tay vòng qua eo của Momo.
“Xin lỗi nhé, nhưng lâu lâu đông đúc như thế, cậu chịu khó chen chúc một chút.”
Hitomi nhỏ giọng thì thào vào tai cô bé. Mùi hương nam tính tỏa ra từ cơ thể, ở khoảng cách gần đến vậy, khiến cho Momo cảm thấy có một chú nai con cứ nhảy loạn trong tâm trí. Cô có thể cảm nhận rõ được trái tim đang đập bình bịch…liên hồi!
“Thật muốn khoảnh khắc này lâu hơn nữa… Cậu biết không Hito!”
Momo thấp tiếng tự nói với bản thân, nhỏ đến mức Hitomi cũng không thể nghe rõ cô bạn đang lẩm bẩm điều gì.
Nhưng mà, những giây phút này, cho cậu một cảm giác nhẹ nhàng và vui sướng khó tả. Nhìn một chút thân ảnh mềm mại, đang rúc vào ngực mình, Hitomi chợt nhận ra… thứ quý giá nhất trên đời để cậu phải bảo vệ, hóa ra luôn gần kề bên cạnh.
[Tớ sẽ là bờ vai vững chắc của cậu…Mãi mãi…Momo à!]
…………….
Một ngày mới bắt đầu!
Học sinh thì vẫn phải cắp sách đến trường như thường lệ.
Nếu kể ra thì chương trình đào tạo của Khoa Anh Hùng ở Cao trung U.A gồm những tiết học bắt buộc thông thường.
Các môn, toán, anh, văn học và lịch sử anh hùng là các môn thiết yếu của kì thi lý thuyết cho bất kì người nào muốn tốt nghiệp từ cao trung U.A
Nhưng bởi vì là Khoa Anh Hùng, nên thời gian học mỗi môn sẽ rất nhàm chán vì độ khó của chúng không hề cao và tính thực dụng không nhiều.
Ví dụ như môn Ngoại ngữ vào buổi sáng!
Người dạy bọn nhỏ không ai khác chính là ông thầy tóc vàng hồi thi tuyển sinh.
Present Mic sen-sei!
Phong cách ổng dạy cùng với nội dung chương trình thật sự quá dễ đối với bọn nhóc.
Ngay cả Hitomi cũng thấy được bản thân khó mà chăm chú hay hứng thú phát biểu giống như bên cạnh cô bạn gái nhỏ.
Momo quả thực là chính hiệu học sinh chuyên cần, nghiêm túc và chăm chỉ. Trên lớp, cô nàng luôn lắng nghe, xung phong trả lời, bài tập về nhà hoàn thành cực kì đầy đủ.
Hitomi tự nhận phải mặc cảm, bởi lẽ cậu còn cần chấp hành nghĩa vụ anh hùng vào ban đêm. Mặc dù đã bước vào kì học mới, nhưng việc chấp hành anh hùng, vẫn là một thói quen lâu năm khó bỏ.
Chỉ là, Hitomi phải giảm bớt thời gian lại mà thôi.
Bữa trưa của tất cả học sinh sẽ nằm ở căn tin chính, một nơi vô cùng rộng rãi và lũ học sinh có thể mua những món ngon với giá cả hợp lý.
Và bếp trưởng của chỗ ăn là một vị Cook Hero – Lunch Rush!
Ông trông khá quái dị với chiếc mũ đầu bếp và một cái ống khói lắp thẳng lên mặt. Tuy nhiên, người anh hùng này lại được rất nhiều học sinh yêu quí vì tính vui nhộn và khả năng nấu nướng của mình.
“Cho cháu ba phần cơm sườn lợn ạ!”
Hitomi vừa nói vừa đưa tiền của mình trong khi xung quanh bạn học có vẻ há hố mồm.
[Thằng cha này làm gì ăn ghê vậy!?]
Chỉ có Momo đã quen thuộc với khẩu phần mỗi bữa của Hitomi, cô bé điểm món mì xào cùng canh rau, hai đứa bê khay đồ ăn ra một khu vực trống rồi bắt đầu nhâm nhi bữa trưa dành cho bản thân.
“Buổi chiều sẽ đến tiết thực hành! Nghe nói năm nhất chúng ta sẽ được đích thân All Might dạy dỗ đấy! Cậu nghĩ sao Hitomi?”
“Mình không rõ, cơ mà chắc hẳn phải thú vị lắm đây!”
“Uhmmmm…Thiệt trông mong đến buổi chiều quá!”
……
Và rồi, rất nhanh, khóa huấn luyện cơ bản đầu tiên của Khoa Anh Hùng lớp 1-A...
Đã đến!
Lũ học trò ngồi ngay ngắn trong lớp, vẻ nghiêm trang cùng ngóng chờ hiện rõ trên mặt từng đứa…
Bất chợt…
“TA ĐÂY ĐANG…!!!” (Xoạch, cửa phòng đột ngột mở bung ra…)
“BƯỚC VÀO NHƯ MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG!”
Đi kèm với âm thanh hùng hồn ấy, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trang phục đỏ vàng lập lòe chói mắt, trên đỉnh đầu nhấp nháy hai búi tóc đưa qua đưa lại…
Đây đích thị là người mà bọn nhỏ đang háo hức chờ đợi từ nãy giờ!
Người thầy sẽ dạy tiết học thực chiến của anh hùng cho tụi nó!
No.1 Hero … Biểu Tượng Của Hòa Bình…
All Might!!!
Sự xuất hiện của ông giống như tia nắng rực rỡ của buổi sáng ban mai, đánh tan đi cái bầu không khí âm trầm, nặng nề của lớp học… Kích động lên những búp măng tương lai của tổ quốc…
Những đứa học trò luôn lấy chính ông làm thần tượng và mục tiêu phấn đấu!
Từ khi bước vào cửa lớp, nụ cười sáng chói trên khuôn mặt ông, chưa lúc nào tắt!
“All Might kìa bây!” ( Kaminari run run giọng nói.)
“Kinh thiệt! Chú ấy thật sự đã làm giáo viên rồi!” ( Kirishima cực kì phấn khích la lên!)
Asui kinh ngạc: "Ơ kìa, đó là trang phục từ thời Silver Age đúng không nhỉ?"
Ojiro: "Phong cách thật khác biệt, làm mình nổi cả da gà lên luôn."
All Might từng bước mạnh mẽ đi lên bục giảng, tác phong dũng mãnh đã lưu lại một ấn tượng khó phai trong lần đầu ra mắt của ông với mấy đứa nhỏ. Ông hắng giọng một cái rồi nói:
“E hèm…Ta sẽ dạy cho các em tại lớp Huấn Luyện Cơ Bản cho Anh Hùng!”
“Những điều cốt lỡi nhất để trở thành anh hùng…”
“Chính môn học này sẽ giúp các em rèn luyện bằng nhiều cách để tiếp thu được nó.”
“Các em sẽ dành hầu hết thời gian cho khóa học Anh Hùng!”
“Bắt đầu luôn thôi nào!”
Thầy All Might co cả người lại thành tư thế chuẩn bị… Và, ông vung mạnh trong tay một tấm bảng giấy…
“Hôm nay các em sẽ học..."
"Huấn! Luyện! Chiến! Đấu!”
“Huấn luyện... CHIẾN ĐẤU?!” (Bakugo vẻ mặt điên cuồng cùng hưng phấn, trái ngược với Midoriya.)
“Và những thứ đi kèm…!”
Vừa nói, tay thầy vừa chỉ vào những cái khung đang từ từ trồi ra từ bức tường sát cạnh lũ trẻ.
“Dựa trên năng lực mà các em đăng ký và gửi yêu cầu từ trước… Đây chính là trang phục của các em!”
WOW wwwwww…..!!! (Cả lớp đồng thanh hét to)
“Sau khi thay đồ xong thì hãy tập trung ở bãi B.”
“Vâng!” (Đồng thanh trả lời)
Khu thực chiến Beta!
Hitomi cầm lấy bộ đồ của mình có chút cảm khái. Bởi vì cậu chỉ dùng trang phục Dawn Knight của bản thân, gửi đến cho nhà chức trách, nhờ họ chỉnh sửa đôi chút về một vài chức năng mà thôi. Nếu không phải tháo ra chiếc mũ bảo hiểm bạc che mặt của mình, thân phận anh hùng bóng đêm chắc chắn sẽ bị tiết lộ ngay lập tức!
Nói đến All Might, ông đứng chống nạnh trước cổng lớn chờ đợi học sinh…
Khoảng năm phút sau, từng bóng người dần dần xuất hiện từ bóng tối đi ra.
Hai mươi loại trang phục màu sắc sặc sỡ, đăng tràng!
“Các chàng trai, cô gái…”’
“Người ta thường nói tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà!”
“Vậy nên, hãy nhận thức rõ ràng…!”
“Kể từ giây phút này…”
“Các em chính là Anh Hùng!”
Lúc này đây, những câu nói hùng hồn của All Might đã lan tỏa hết bầu nhiệt huyết từ sâu trong ông, đến toàn bộ thành viên lớp 1- A.
Hôm nay, tất cả học sinh nơi này, sẽ chính thức bước chân vào một thế giới mới…
Thế giới của các anh hùng!
Nhìn chung quanh, có trang bị đầy người Lida- kun, một thân võ phục Ojiro, mang mặt nạ đồ bó sát hồng thẫm cực kì bốc lửa Ashida… Các “chú nghé con”, đã tề tập đầy đủ!
Momo cúi xuống quan sát lại bản thân một lần nữa. Cô cảm thấy may mắn vì đã nghe lời Hitomi, không mặc đồ quá lộ liễu.
Nguyên bản dự định, Momo chỉ định mang một bộ quần áo bó sát tay, hở ngực cùng với váy ngắn. Nhưng ngay lập tức bị Hitomi phản bác, nên phải tân trang lại quần đùi cùng áo bó liền tay, chỉ để lộ một chút ở phần trên, vừa không hở hang quá nhiều, lại có thể dễ dàng vận dụng năng lực.
All Might vẻ hài lòng nhìn bọn nhỏ. Ông toét miệng cười lớn hơn bao giờ hết và hét lên:
“Tốt lắm các em, ai cũng ngầu cả!”
“Vậy, chúng ta bắt đầu được chưa hả… dân nghiệp dư?”
“Vâng!” ( Cả lớp đồng thanh)
Đột nhiên, Lida giơ tay lên…
“Sen-sei!”
“Đây chính là Khu Vực Chiến Đấu từ đợt thi tuyển sinh.”
“Không lẽ chúng ta lại tiến hành chiến đấu trong đô thị nữa à?”
“Ồ không…” (All Might lắc đầu và đưa hai ngón tay ra)
“Chúng ta sẽ đi trước 2 bước!”
“Việc chiến đấu với tội phạm đa phần diễn ra ở bên ngoài.”
“Nhưng nếu nhìn toàn cục thì số lượng tội phạm hung ác đều xuất hiện trong nhà với tỷ lệ cao hơn hẳn.”
“Bắt giữ, tống giam, buôn lậu…Trong cái xã hội đầy ắp anh hùng thế này!”
“Các em phải hiểu rằng, chỉ có những tên tội phạm cực kỳ thông minh mới ẩn nấp trong bóng tối. Chúng như một con rắn độc rình chực bên cạnh anh hùng. Chỉ cần sơ sẩy, chúng sẽ lao ra cắn hung ta một đòn chí mạng!”
“Bởi vậy, ở lớp này, các em sẽ được chia vào nhóm Tội Phạm và Anh Hùng!”
“Chiến đấu một trận hai vs hai ở trong nhà!”
“Thưa thầy, không cần mấy cái huấn luyện cơ bản sao?” (Asui)
“Hãy dùng thực chiến để tiếp thu những thứ đó!” (All Might nắm tay lại đáp)
“Tuy nhiên, mấu chốt ở chỗ, lần này không hề có mấy con robot cho các em tiêu diệt nữa đâu.”
“Vậy chúng ta quyết định thắng thua thế nào ạ?” (Momo)
“Đập cho một trận nhừ tử có được không thầy?” (Bakugo)
“Hình phạt liệu có giống việc bị đuổi học của Aizawa sen-sei không?” (Uraraka)
“Bọn em chia nhóm thế nào đây?” (Lida)
“Cái áo choàng này nhìn có oách lắm không?” (Aoyama)
All Might: (ノಠ益ಠ)ノ!
“Rồi ta sẽ trả lời hết!!!”
To be continued…
Có điều, Hitomi và Momo hiện tại đang phải đối mặt với khó khăn không hề nhỏ. Đó là tính hiếu kì của bọn con gái!
“Yaoyorozu này! Cậu cùng với Kizari – kun đi về cùng nhau hả?” – Ashido tò mò hỏi.
“Ờ…Uhm… Đại khái là như vậy!” – Momo có chút lắp bắp trả lời.
“Cậu ấy là boyfriend của cậu sao?” – Cô bạn gái có mái tóc đen ngắn Jiro tinh nghịch đùa một câu.
Nhưng câu hỏi này lại làm Momo đỏ mặt hơn bao giờ hết. Cô bé không trả lời mà chỉ nói lảng sang chủ đề khác:
“Bây giờ có chút trễ rồi, tụi mình nên về sớm thôi. Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nha!”
Nói xong, Momo cấp tốc bước ra khỏi lớp và chạy vội về phía cổng trường, mặc kệ đằng sau mấy cô bạn gọi với theo.
Nơi đó, Hitomi đang đứng đợi từ nãy giờ (thanh niên chuồn ngay khi thấy dấu hiệu “nguy hiểm” từ bọn con gái trong lớp).
“Để cậu đợi lâu, xin lỗi nhé Hitomi!”
“Quan hệ giữa tụi mình còn cần khách sáo làm gì! Chúng ta đi mau kẻo lỡ chuyến tàu điện ngầm.”
Hitomi vô thức đáp lại, nhưng cậu không chú ý thấy đôi bàn tay siết chặt và đôi mắt long lanh của cô bé khi cậu thốt ra năm chữ “Quan hệ giữa tụi mình”…
[Lẽ nào cậu ấy định ám chỉ điều đó sao?]
[Nhưng mà, có phải là hơi sớm quá không?]
[Thiệt là mắc cỡ quá đi!]
≧ω≦!
Momo cứ miên man suy nghĩ, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy người phía trước, theo sau mà chẳng hề chú ý quan sát xung quanh.
[Giống như…Chỉ cần có cậu ấy ở phía trước, tất cả thiên tai, bão táp đều bị cản lại…]
Momo thích cái cảm giác được Hitomi dắt đi mà không phải nghĩ ngợi gì, thật yên bình và ấm áp!
“Này… Momo ới..!”
“Momo!”
"..."
Hitomi huơ huơ ngón tay trỏ trước mặt cô bé, sao gọi nãy giờ mà không thấy đáp lại nhỉ? “Ớ…ơ, tụi mình tới rồi à?”
“Uhm, cậu nghĩ gì mà thất thần vậy, tớ gọi mấy lần rồi chả thấy trả lời!”
[Nghĩ gì á!]
[Nghĩ về cậu đó, thằng ngốc!]
Momo mặt ửng hồng, lắc lắc cái đầu nhỏ giọng nói:
“Chẳng có chi hết! Tụi mình lên nhanh thôi, Hitomi!”
“Ừ.Thế đứng đợi mình mua vé chút!”
Hitomi ra chỗ quầy để mua vé cho cả hai, trong đầu vẫn còn có chút khúc mắc…
[Vẫn cảm thấy con gái thật khó hiểu! Thây kệ!]
Kít tttttttt…..!!!
“Tàu đến rồi!” – Có tiếng ai đó la lên. Mọi người lập tức xếp hàng tuần tự lên chuyến tàu điện ngầm thường nhật này.
Hitomi đưa hai vé cho người kiểm soát, cậu và Momo nhanh chóng chọn một chỗ sát góc và đứng tựa vào nhau. Đồng thời cũng tránh để Momo bị tiếp xúc với khác giới không cần thiết.
Ping! Ping! Ping!
Lên đủ người, tàu tuýt còi ba tiếng báo hiệu, rồi bắt đầu xình xịch chạy!
Đoàn người trong toa đông nghịt, ép chặt hai đứa phải nép sát vào nhau. Hitomi dùng thân thể cao lớn của mình chiếm lấy một khu vực nhỏ vừa đủ, hai tay vòng qua eo của Momo.
“Xin lỗi nhé, nhưng lâu lâu đông đúc như thế, cậu chịu khó chen chúc một chút.”
Hitomi nhỏ giọng thì thào vào tai cô bé. Mùi hương nam tính tỏa ra từ cơ thể, ở khoảng cách gần đến vậy, khiến cho Momo cảm thấy có một chú nai con cứ nhảy loạn trong tâm trí. Cô có thể cảm nhận rõ được trái tim đang đập bình bịch…liên hồi!
“Thật muốn khoảnh khắc này lâu hơn nữa… Cậu biết không Hito!”
Momo thấp tiếng tự nói với bản thân, nhỏ đến mức Hitomi cũng không thể nghe rõ cô bạn đang lẩm bẩm điều gì.
Nhưng mà, những giây phút này, cho cậu một cảm giác nhẹ nhàng và vui sướng khó tả. Nhìn một chút thân ảnh mềm mại, đang rúc vào ngực mình, Hitomi chợt nhận ra… thứ quý giá nhất trên đời để cậu phải bảo vệ, hóa ra luôn gần kề bên cạnh.
[Tớ sẽ là bờ vai vững chắc của cậu…Mãi mãi…Momo à!]
…………….
Một ngày mới bắt đầu!
Học sinh thì vẫn phải cắp sách đến trường như thường lệ.
Nếu kể ra thì chương trình đào tạo của Khoa Anh Hùng ở Cao trung U.A gồm những tiết học bắt buộc thông thường.
Các môn, toán, anh, văn học và lịch sử anh hùng là các môn thiết yếu của kì thi lý thuyết cho bất kì người nào muốn tốt nghiệp từ cao trung U.A
Nhưng bởi vì là Khoa Anh Hùng, nên thời gian học mỗi môn sẽ rất nhàm chán vì độ khó của chúng không hề cao và tính thực dụng không nhiều.
Ví dụ như môn Ngoại ngữ vào buổi sáng!
Người dạy bọn nhỏ không ai khác chính là ông thầy tóc vàng hồi thi tuyển sinh.
Present Mic sen-sei!
Phong cách ổng dạy cùng với nội dung chương trình thật sự quá dễ đối với bọn nhóc.
Ngay cả Hitomi cũng thấy được bản thân khó mà chăm chú hay hứng thú phát biểu giống như bên cạnh cô bạn gái nhỏ.
Momo quả thực là chính hiệu học sinh chuyên cần, nghiêm túc và chăm chỉ. Trên lớp, cô nàng luôn lắng nghe, xung phong trả lời, bài tập về nhà hoàn thành cực kì đầy đủ.
Hitomi tự nhận phải mặc cảm, bởi lẽ cậu còn cần chấp hành nghĩa vụ anh hùng vào ban đêm. Mặc dù đã bước vào kì học mới, nhưng việc chấp hành anh hùng, vẫn là một thói quen lâu năm khó bỏ.
Chỉ là, Hitomi phải giảm bớt thời gian lại mà thôi.
Bữa trưa của tất cả học sinh sẽ nằm ở căn tin chính, một nơi vô cùng rộng rãi và lũ học sinh có thể mua những món ngon với giá cả hợp lý.
Và bếp trưởng của chỗ ăn là một vị Cook Hero – Lunch Rush!
Ông trông khá quái dị với chiếc mũ đầu bếp và một cái ống khói lắp thẳng lên mặt. Tuy nhiên, người anh hùng này lại được rất nhiều học sinh yêu quí vì tính vui nhộn và khả năng nấu nướng của mình.
“Cho cháu ba phần cơm sườn lợn ạ!”
Hitomi vừa nói vừa đưa tiền của mình trong khi xung quanh bạn học có vẻ há hố mồm.
[Thằng cha này làm gì ăn ghê vậy!?]
Chỉ có Momo đã quen thuộc với khẩu phần mỗi bữa của Hitomi, cô bé điểm món mì xào cùng canh rau, hai đứa bê khay đồ ăn ra một khu vực trống rồi bắt đầu nhâm nhi bữa trưa dành cho bản thân.
“Buổi chiều sẽ đến tiết thực hành! Nghe nói năm nhất chúng ta sẽ được đích thân All Might dạy dỗ đấy! Cậu nghĩ sao Hitomi?”
“Mình không rõ, cơ mà chắc hẳn phải thú vị lắm đây!”
“Uhmmmm…Thiệt trông mong đến buổi chiều quá!”
……
Và rồi, rất nhanh, khóa huấn luyện cơ bản đầu tiên của Khoa Anh Hùng lớp 1-A...
Đã đến!
Lũ học trò ngồi ngay ngắn trong lớp, vẻ nghiêm trang cùng ngóng chờ hiện rõ trên mặt từng đứa…
Bất chợt…
“TA ĐÂY ĐANG…!!!” (Xoạch, cửa phòng đột ngột mở bung ra…)
“BƯỚC VÀO NHƯ MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG!”
Đi kèm với âm thanh hùng hồn ấy, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trang phục đỏ vàng lập lòe chói mắt, trên đỉnh đầu nhấp nháy hai búi tóc đưa qua đưa lại…
Đây đích thị là người mà bọn nhỏ đang háo hức chờ đợi từ nãy giờ!
Người thầy sẽ dạy tiết học thực chiến của anh hùng cho tụi nó!
No.1 Hero … Biểu Tượng Của Hòa Bình…
All Might!!!
Sự xuất hiện của ông giống như tia nắng rực rỡ của buổi sáng ban mai, đánh tan đi cái bầu không khí âm trầm, nặng nề của lớp học… Kích động lên những búp măng tương lai của tổ quốc…
Những đứa học trò luôn lấy chính ông làm thần tượng và mục tiêu phấn đấu!
Từ khi bước vào cửa lớp, nụ cười sáng chói trên khuôn mặt ông, chưa lúc nào tắt!
“All Might kìa bây!” ( Kaminari run run giọng nói.)
“Kinh thiệt! Chú ấy thật sự đã làm giáo viên rồi!” ( Kirishima cực kì phấn khích la lên!)
Asui kinh ngạc: "Ơ kìa, đó là trang phục từ thời Silver Age đúng không nhỉ?"
Ojiro: "Phong cách thật khác biệt, làm mình nổi cả da gà lên luôn."
All Might từng bước mạnh mẽ đi lên bục giảng, tác phong dũng mãnh đã lưu lại một ấn tượng khó phai trong lần đầu ra mắt của ông với mấy đứa nhỏ. Ông hắng giọng một cái rồi nói:
“E hèm…Ta sẽ dạy cho các em tại lớp Huấn Luyện Cơ Bản cho Anh Hùng!”
“Những điều cốt lỡi nhất để trở thành anh hùng…”
“Chính môn học này sẽ giúp các em rèn luyện bằng nhiều cách để tiếp thu được nó.”
“Các em sẽ dành hầu hết thời gian cho khóa học Anh Hùng!”
“Bắt đầu luôn thôi nào!”
Thầy All Might co cả người lại thành tư thế chuẩn bị… Và, ông vung mạnh trong tay một tấm bảng giấy…
“Hôm nay các em sẽ học..."
"Huấn! Luyện! Chiến! Đấu!”
“Huấn luyện... CHIẾN ĐẤU?!” (Bakugo vẻ mặt điên cuồng cùng hưng phấn, trái ngược với Midoriya.)
“Và những thứ đi kèm…!”
Vừa nói, tay thầy vừa chỉ vào những cái khung đang từ từ trồi ra từ bức tường sát cạnh lũ trẻ.
“Dựa trên năng lực mà các em đăng ký và gửi yêu cầu từ trước… Đây chính là trang phục của các em!”
WOW wwwwww…..!!! (Cả lớp đồng thanh hét to)
“Sau khi thay đồ xong thì hãy tập trung ở bãi B.”
“Vâng!” (Đồng thanh trả lời)
Khu thực chiến Beta!
Hitomi cầm lấy bộ đồ của mình có chút cảm khái. Bởi vì cậu chỉ dùng trang phục Dawn Knight của bản thân, gửi đến cho nhà chức trách, nhờ họ chỉnh sửa đôi chút về một vài chức năng mà thôi. Nếu không phải tháo ra chiếc mũ bảo hiểm bạc che mặt của mình, thân phận anh hùng bóng đêm chắc chắn sẽ bị tiết lộ ngay lập tức!
Nói đến All Might, ông đứng chống nạnh trước cổng lớn chờ đợi học sinh…
Khoảng năm phút sau, từng bóng người dần dần xuất hiện từ bóng tối đi ra.
Hai mươi loại trang phục màu sắc sặc sỡ, đăng tràng!
“Các chàng trai, cô gái…”’
“Người ta thường nói tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà!”
“Vậy nên, hãy nhận thức rõ ràng…!”
“Kể từ giây phút này…”
“Các em chính là Anh Hùng!”
Lúc này đây, những câu nói hùng hồn của All Might đã lan tỏa hết bầu nhiệt huyết từ sâu trong ông, đến toàn bộ thành viên lớp 1- A.
Hôm nay, tất cả học sinh nơi này, sẽ chính thức bước chân vào một thế giới mới…
Thế giới của các anh hùng!
Nhìn chung quanh, có trang bị đầy người Lida- kun, một thân võ phục Ojiro, mang mặt nạ đồ bó sát hồng thẫm cực kì bốc lửa Ashida… Các “chú nghé con”, đã tề tập đầy đủ!
Momo cúi xuống quan sát lại bản thân một lần nữa. Cô cảm thấy may mắn vì đã nghe lời Hitomi, không mặc đồ quá lộ liễu.
Nguyên bản dự định, Momo chỉ định mang một bộ quần áo bó sát tay, hở ngực cùng với váy ngắn. Nhưng ngay lập tức bị Hitomi phản bác, nên phải tân trang lại quần đùi cùng áo bó liền tay, chỉ để lộ một chút ở phần trên, vừa không hở hang quá nhiều, lại có thể dễ dàng vận dụng năng lực.
All Might vẻ hài lòng nhìn bọn nhỏ. Ông toét miệng cười lớn hơn bao giờ hết và hét lên:
“Tốt lắm các em, ai cũng ngầu cả!”
“Vậy, chúng ta bắt đầu được chưa hả… dân nghiệp dư?”
“Vâng!” ( Cả lớp đồng thanh)
Đột nhiên, Lida giơ tay lên…
“Sen-sei!”
“Đây chính là Khu Vực Chiến Đấu từ đợt thi tuyển sinh.”
“Không lẽ chúng ta lại tiến hành chiến đấu trong đô thị nữa à?”
“Ồ không…” (All Might lắc đầu và đưa hai ngón tay ra)
“Chúng ta sẽ đi trước 2 bước!”
“Việc chiến đấu với tội phạm đa phần diễn ra ở bên ngoài.”
“Nhưng nếu nhìn toàn cục thì số lượng tội phạm hung ác đều xuất hiện trong nhà với tỷ lệ cao hơn hẳn.”
“Bắt giữ, tống giam, buôn lậu…Trong cái xã hội đầy ắp anh hùng thế này!”
“Các em phải hiểu rằng, chỉ có những tên tội phạm cực kỳ thông minh mới ẩn nấp trong bóng tối. Chúng như một con rắn độc rình chực bên cạnh anh hùng. Chỉ cần sơ sẩy, chúng sẽ lao ra cắn hung ta một đòn chí mạng!”
“Bởi vậy, ở lớp này, các em sẽ được chia vào nhóm Tội Phạm và Anh Hùng!”
“Chiến đấu một trận hai vs hai ở trong nhà!”
“Thưa thầy, không cần mấy cái huấn luyện cơ bản sao?” (Asui)
“Hãy dùng thực chiến để tiếp thu những thứ đó!” (All Might nắm tay lại đáp)
“Tuy nhiên, mấu chốt ở chỗ, lần này không hề có mấy con robot cho các em tiêu diệt nữa đâu.”
“Vậy chúng ta quyết định thắng thua thế nào ạ?” (Momo)
“Đập cho một trận nhừ tử có được không thầy?” (Bakugo)
“Hình phạt liệu có giống việc bị đuổi học của Aizawa sen-sei không?” (Uraraka)
“Bọn em chia nhóm thế nào đây?” (Lida)
“Cái áo choàng này nhìn có oách lắm không?” (Aoyama)
All Might: (ノಠ益ಠ)ノ!
“Rồi ta sẽ trả lời hết!!!”
To be continued…
Danh sách chương