“Hít hà!”
“Thơm quá điiii!”
“Sơ lúc nào cũng tuyệt nhất!”
“Bữa sáng ngon lành muôn năm…”
Từng tiếng tung hô rộn ràng từ lũ trẻ khi “nhận thấy” mùi tiêu nồng nồng cay cay cùng vị dưa chuột tươi mát luôn ăn kèm với món cháo trứng yêu thích. Trên chiếc bàn gỗ tròn tròn hình bầu dục, lúc này đã chén chúc kín người mà vẫn không đủ chỗ, bình thường chỉ cỡ bảy tám đứa trẻ có thể ngồi xích sát nhau là ổn.
Tuy nhiên hôm nay, khách quý tới cửa, sơ Manila quyết định làm món cháo trứng gà bí truyền của mình.
Nói là bí truyền đặc biệt thế thôi, thực tế cũng chỉ là gạo nấu rồi bỏ trứng gà tươi mát vào hấp với ít lá hẹ. Nhưng như thế đã đủ bọn trẻ vui như trẩy hội. Thực đơn này quả thật khá xa xỉ với một viện mồ côi với nguồn kinh tế ít ỏi. Trong nội tâm từng đứa nhóc, được ăn sơ nấu mỗi ngày, được ở cùng nhau, được gặp các bạn mỗi khi đi học, đã là điều tuyệt với nhất rồi!
Huống hồ gì, hôm nay lại có người tới thăm! Quả thật là một ngày đẹp trời!
“Shigeo- san, của cậu đây.”
Sơ Manila vừa nói vừa cẩn thận bứng tới bát cháo trứng đã rắc hành cùng tiêu, gợi nhớ cái bụng còn đang trống rỗng của từng người. Bên cạnh ông, lũ trẻ đã húp xì xà xì xụp từ nãy giờ. Khuấy nhẹ bát cháo, ông nhấp miệng từng chút, thổi thổi rồi đưa muôi cháo vào miệng.
Hương cháo gạo nóng thơm lừng mùi gạo lứt cùng với vị hách hách nồng nồng của tiêu tạo lên một cảm giác khó tả.
“Ừm … Ngon quá sơ à!”
“Ha ha … Cậu thích là tốt rồi, tôi cứ sợ mấy món ăn dân dã này không hợp khẩu vị cậu thôi!”
“Làm gì có chuyện đó!” – Ông Shigeovội vàng xua tay. “Tài nấu ăn của sơ trước giờ chỉ có tăng, làm gì có chuyện giảm!”
“Cậu cứ quá lời!”
Sơ cười nhẹ đáp lời, nhưng ý cười cùng với sự trìu mến trong ánh mắt của bà khi nhìn từng người giống như một bà mẹ nhìn đàn con được ăn uống đầy đủ mà ánh lên vẻ hạnh phúc vậy.
“Chút nữa tụi nó có phải lên trường không sơ?”
“Ồ, giờ đang là kì nghỉ rồi! Cậu biết không Yaoyorozu-san, dạo này quanh khu Kamino có chút không yên ổn, tụi nhỏ đi học ở nhà già này lo lắm mà chưa có cách nào đây, chuyển chỗ mới thì thật sự tiếc nuối, nhà trẻ này cũng không đủ tiền a!”
“Ồ… Vấn đề đó sao? Có lẽ mình sẽ cho sơ một bất ngờ”- Ông Shigeo nghĩ thầm, bản thân ông hiện tại chưa coi là giàu có, nhưng cũng đã thuộc tầng lớp trung lưu, thu nhập khá giả. Việc này, ông nhất định phải giúp rồi.
Trong lúc ăn, ông Shigeo cũng lần lượt hỏi thăm tên từng đứa bé. Cô nhóc ngồi bên trái ông với khuôn mặt trái xoan mang một đôi mắt to tròn ngập nước cùng với mái tóc ngắn màu vàng tên là Minami, cô bé ngồi cạnh sơ với mái tóc cột bím và miệng luôn cười chúm chím gọi là Lily Evans. Hai cậu béo ở hai đầu bàn tròn phân biệt tên Ryoko cùng Rikido, … Còn nhóc tập thể dục buổi sáng gọi là Kizari Hitomi.
……
“Đến giờ rồi, con phải đi làm đây. Cảm ơn sơ đã chiêu đãi nhé!”
Ông Shigeo mỉm cười cúi đầu, vẫy vẫy cánh tay với mấy đứa nhỏ.
“Nhớ vâng lời sơ và đi học chăm chỉ nghe chưa mấy nhóc! Cố gắng trở thành anh hùng xuất sắc bảo vệ mọi người!”
“Thế chứ có thưởng gì hông chú, như đồ ăn chẳng hạn?”
Hai thằng béo gào to khi ông Shigeo đã bước một chân vào xe.
Bốp!
“Suốt ngày chỉ biết ăn với chả uống” –Minami bộ dáng chị đại gõ nghe cái cốc và đầu hai cu mập. Mấy đứa trẻ khác che mặt đứng né sang một bên, dáng vẻ chúng ta không quen biết nhau.
“Chú sẽ ghé thăm mấy đứa vào chiều chủ nhật tuần tới! Chúc mọi người một ngày tốt lành.”
Chào một tiếng, ông Shigeo nhấn ga, dưới ánh mắt của mấy đứa bé, chiếc xe rít nhẹ rồi lao đi mất hút trên con đường phố thưa thớt đã bắt đầu đông người qua lại.
“Chú ấy đi rồi hả sơ!”
Tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên nhưng đánh thức mọi người. Vẻ tiếc nuối cùng buồn bã vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt từng đứa, ánh mắt của tụi nhỏ vẫn hướng theo bóng dáng chiếc xe đang xa dần. Bao lâu rồi mới có người đến thăm tụi nó!
“Chúng ta vào nhà thôi!”
“Chú ấy sẽ còn quay lại chứ?”
Ryoko phúng phính cặp má lắp bắp, nó hỏi như đang muốn xác minh lại điều này. Mặc dù nó thích ăn, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác có được người quan tâm và chăm sóc. Dẫu có bạn bè cùng sơ ở viện mồ côi, đấy vẫn là thứ mà cu mập luôn ao ước.
“Tất nhiên, không phải chú ấy nói cuối tuần sẽ tới nữa sao! Các con vào nhà đi nào!”
“HURA!”
“Tốt quá! Lần sau lại có qua vặt rồi!”
Reo lên giống như đánh thắng trận chiến lớn, vẻ mặt hớn hở từng đứa bé nối đuôi sơ, lò cò nhảy vô trong.
Tiếng cười réo rắt vui tai giống như còn vang vọng mãi cả buổi sáng!
…….
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, thoáng cái đã qua hai tháng. Cứ mỗi cuối tuần đến, ông Shigeo lại về thăm viện mồ côi. Lũ nhỏ thấy ông vui mừng như trẩy hội, tụi nó còn khoe được một người tốt bụng ẩn tên quyên góp một khoản tiền không nhỏ cho sơ. Đặc biệt là hai thằng mập cười tít mắt, châm ngôn của tụi nó là trên đời ăn là số một.
Và trong lúc quen biết này, ông Shigeo “thu thập” thêm được rất nhiều thông tin về sở thích của mỗi đứa bé. Con gái thích gấu bông, gối ôm mềm mại. Con trai thì ghiền những con robot với vẻ ngoài cực khốc và đẹp đẽ.
Đặc biệt nhóc Hitomi thường có những hành động quái dị khiến ông dở khóc dở cười. Thằng bé rất mê truyện tranh. Nhưng ở đây nó đọc truyện rồi lại tập luyện theo những biện pháp ghi trong đó. Như “One piece, …” đều là mục tiêu của thằng nhỏ.
Thôi, thôi, còn trẻ thì cứ chunnibiyou a!
Ông Shigeo cũng không thể để ý nhiều như vậy. Bọn nhóc con có tiền vốn cùng thời gian để dày vò, đành tùy tiện tụi nó chơi thế nào cũng được.
Chủ nhật!
Khoảng tám giờ tối, sơ Manila nhân lúc bọn trẻ còn đang vui thích xem tivi mà thảo luận với ông.
“Yaoyorozu-san, hiện tại già này đang bế tắc quá, cậu cho tôi một lời khuyên được không?”
“Ồ, vấn đề gì vậy sơ?”
Ông Shigeo ngạc nhiên hỏi. Với khoản tiền nặc danh gửi tặng cho viện mồ côi, ắt hẳn sẽ bớt đi rất nhiều khó khăn rồi chứ!
“Lũ nhỏ lớn rồi! Tụi nó đã lên cấp hai, tương lai đường còn muốn làm những công việc khác nhau, cậu cũng biết tụi nó mong muốn trở thành anh hùng như thế nào mà!”
“Viện mồ côi kinh phí cũng chỉ đủ nuôi bọn nhỏ thêm một khoảng thời gian, mà già hi vọng rằng mấy đứa nhóc có thể thực hiện được ước mơ của chúng.”
“Hơn nữa, ngôi nhà chật chội này không đủ điều kiện, không chỉ về tiền bạc, mà còn quan hệ, học vấn cùng nhiều thứ khác! Minami, Rikido, Ryoko,… Đặc biệt là Hitomi, thằng nhóc ấy đã nỗ lực rất nhiều.”
“Cậu đã nghe việc nó xét nghiệm không có năng lực rồi đúng không, Shigeo?”
“Dạ vâng, con cũng không ngờ thằng nhỏ lại nằm trong số 20% đó.”
Ông Shigeo thở dài. Chính bản thân ông cũng không tin việc này, nhưng nhìn mấy đứa bé khác thường xuyên nghịch ra nước, phóng những đốm lửa nhỏ,… mà Hitomi chỉ có rèn luyện bằng những động tác phổ thông. Thân thể kiểm tra đã chứng minh năm bốn tuổi. Thật là đáng tiếc!
“Vốn dĩ già đang băn khoăn tìm nhà hảo tâm nào đó nhận nuôi lũ trẻ cho đến khi tụi nó trưởng thành. Nhưng…thời gian không đợi người. Ai!”
“Ý của sơ là?”
“Cậu chắc cũng biết, người lớn chúng ta thường vô tình quên mất tụi nhỏ cũng cần sự riêng tư. Con gái và con trai ở giữa cần có không gian riêng của nó.”
“Vâng!” – Ông Yaoroyoru gật đầu.
“Gần đây nhất tụi trẻ thường có mấy vụ xung đột, mà nguyên nhân cũng vì vấn đề cá nhân.”
“Già cân nhắc không biết cậu có thể nhận nuôi một vài đứa hay không? Không phải tất cả mà chỉ là vài đứa lớn mà thôi!”
Hai mắt sơ chăm chú nhìn vào ông Yaoroyoru, bà thật hi vọng ông có thể đồng ý, nhưng bà cũng không muốn ép buộc.
Có điều, việc này đối với ông Yaoroyoru cũng không phải là đại sự gì.
“Cái này … Con làm được!” – Trầm ngâm một lúc, ông Yaoroyoru gật đầu quả quyết.
“Thật tốt quá!”
“Bây giờ cũng không cờn sớm rồi sơ à. Để lần sau chúng ta bàn thêm về việc này!”
“Vậy cũng được. Thay mặt nhà trẻ cùng tụi nhỏ, cảm ơn cậu nhiều lắm!” – Khuôn mặt sơ Manila đầy mừng rỡ nắm lấy tay ông Shigeo, pải nói đây chính là tâm nguyện của bà từ rất lâu rồi.
“Ha ha, sơ quá lời, đây là vinh hạnh của con khi có thể giúp đỡ sơ và bọn trẻ.”
Không ai trong hai người hay biết, có một bóng hình nhỏ bé đã đứng ngoài cửa nghe hết tất cả.
………..
Từ biệt sơ Manila và bọn nhỏ, ông Shigeo lái xa chạy băng băng, qua từng khu phố và dãy nhà san sát nhau, vừa đi ông vừa miên man suy nghĩ.
Nhận nuôi rất dễ dàng, với hoàn cảnh của nhà mình, ông Yaoroyoru có thể tự tin nói rằng tiền ăn học chín mười đứa bé không là vấn đề.
Tuy nhiên ở đây mấu chốt của sự việc nằm ở năng lực. Thằng nhóc mà ông vừa mắt lại có số phận đáng thương như thế. Ông không kì thị người vô năng lực, nhưng thiếu sót này quả như một sự trừng phạt của Thượng đế vậy.
Shigeo rất ưa thích nhóc Hitomi, nhưng thành tựu sau này, có lẽ dù nó có cố gắng và ông tận tình giúp đỡ, cũng sẽ không chói sáng ở một thế giới tôn sùng sức mạnh.
Một thế giới mà cường giả vĩnh viễn là chân lí, chỉ có năng lực mới là căn bản của mọi thứ!
Siêu năng lực tưởng chừng như không thể, bây giờ lại biến thành vô số. Gần 80% dân số Trái Đất sở hữu năng lực, và con số này ngày càng tăng lên. Tiền tài trọng yếu là đương nhiên, nhưng không có sức mạnh bảo hộ thì chẳng thể lâu dài được.
Nhưng chẳng lẽ, không có siêu năng lực thì không thể trở thành anh hùng được ư? Không có siêu năng lực liền bị cho là phế vật trong xã hội sao?
Nam chính có thật yếu ớt đến thế hay còn có bí ẩn nào khác?
To be continued...!
“Thơm quá điiii!”
“Sơ lúc nào cũng tuyệt nhất!”
“Bữa sáng ngon lành muôn năm…”
Từng tiếng tung hô rộn ràng từ lũ trẻ khi “nhận thấy” mùi tiêu nồng nồng cay cay cùng vị dưa chuột tươi mát luôn ăn kèm với món cháo trứng yêu thích. Trên chiếc bàn gỗ tròn tròn hình bầu dục, lúc này đã chén chúc kín người mà vẫn không đủ chỗ, bình thường chỉ cỡ bảy tám đứa trẻ có thể ngồi xích sát nhau là ổn.
Tuy nhiên hôm nay, khách quý tới cửa, sơ Manila quyết định làm món cháo trứng gà bí truyền của mình.
Nói là bí truyền đặc biệt thế thôi, thực tế cũng chỉ là gạo nấu rồi bỏ trứng gà tươi mát vào hấp với ít lá hẹ. Nhưng như thế đã đủ bọn trẻ vui như trẩy hội. Thực đơn này quả thật khá xa xỉ với một viện mồ côi với nguồn kinh tế ít ỏi. Trong nội tâm từng đứa nhóc, được ăn sơ nấu mỗi ngày, được ở cùng nhau, được gặp các bạn mỗi khi đi học, đã là điều tuyệt với nhất rồi!
Huống hồ gì, hôm nay lại có người tới thăm! Quả thật là một ngày đẹp trời!
“Shigeo- san, của cậu đây.”
Sơ Manila vừa nói vừa cẩn thận bứng tới bát cháo trứng đã rắc hành cùng tiêu, gợi nhớ cái bụng còn đang trống rỗng của từng người. Bên cạnh ông, lũ trẻ đã húp xì xà xì xụp từ nãy giờ. Khuấy nhẹ bát cháo, ông nhấp miệng từng chút, thổi thổi rồi đưa muôi cháo vào miệng.
Hương cháo gạo nóng thơm lừng mùi gạo lứt cùng với vị hách hách nồng nồng của tiêu tạo lên một cảm giác khó tả.
“Ừm … Ngon quá sơ à!”
“Ha ha … Cậu thích là tốt rồi, tôi cứ sợ mấy món ăn dân dã này không hợp khẩu vị cậu thôi!”
“Làm gì có chuyện đó!” – Ông Shigeovội vàng xua tay. “Tài nấu ăn của sơ trước giờ chỉ có tăng, làm gì có chuyện giảm!”
“Cậu cứ quá lời!”
Sơ cười nhẹ đáp lời, nhưng ý cười cùng với sự trìu mến trong ánh mắt của bà khi nhìn từng người giống như một bà mẹ nhìn đàn con được ăn uống đầy đủ mà ánh lên vẻ hạnh phúc vậy.
“Chút nữa tụi nó có phải lên trường không sơ?”
“Ồ, giờ đang là kì nghỉ rồi! Cậu biết không Yaoyorozu-san, dạo này quanh khu Kamino có chút không yên ổn, tụi nhỏ đi học ở nhà già này lo lắm mà chưa có cách nào đây, chuyển chỗ mới thì thật sự tiếc nuối, nhà trẻ này cũng không đủ tiền a!”
“Ồ… Vấn đề đó sao? Có lẽ mình sẽ cho sơ một bất ngờ”- Ông Shigeo nghĩ thầm, bản thân ông hiện tại chưa coi là giàu có, nhưng cũng đã thuộc tầng lớp trung lưu, thu nhập khá giả. Việc này, ông nhất định phải giúp rồi.
Trong lúc ăn, ông Shigeo cũng lần lượt hỏi thăm tên từng đứa bé. Cô nhóc ngồi bên trái ông với khuôn mặt trái xoan mang một đôi mắt to tròn ngập nước cùng với mái tóc ngắn màu vàng tên là Minami, cô bé ngồi cạnh sơ với mái tóc cột bím và miệng luôn cười chúm chím gọi là Lily Evans. Hai cậu béo ở hai đầu bàn tròn phân biệt tên Ryoko cùng Rikido, … Còn nhóc tập thể dục buổi sáng gọi là Kizari Hitomi.
……
“Đến giờ rồi, con phải đi làm đây. Cảm ơn sơ đã chiêu đãi nhé!”
Ông Shigeo mỉm cười cúi đầu, vẫy vẫy cánh tay với mấy đứa nhỏ.
“Nhớ vâng lời sơ và đi học chăm chỉ nghe chưa mấy nhóc! Cố gắng trở thành anh hùng xuất sắc bảo vệ mọi người!”
“Thế chứ có thưởng gì hông chú, như đồ ăn chẳng hạn?”
Hai thằng béo gào to khi ông Shigeo đã bước một chân vào xe.
Bốp!
“Suốt ngày chỉ biết ăn với chả uống” –Minami bộ dáng chị đại gõ nghe cái cốc và đầu hai cu mập. Mấy đứa trẻ khác che mặt đứng né sang một bên, dáng vẻ chúng ta không quen biết nhau.
“Chú sẽ ghé thăm mấy đứa vào chiều chủ nhật tuần tới! Chúc mọi người một ngày tốt lành.”
Chào một tiếng, ông Shigeo nhấn ga, dưới ánh mắt của mấy đứa bé, chiếc xe rít nhẹ rồi lao đi mất hút trên con đường phố thưa thớt đã bắt đầu đông người qua lại.
“Chú ấy đi rồi hả sơ!”
Tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên nhưng đánh thức mọi người. Vẻ tiếc nuối cùng buồn bã vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt từng đứa, ánh mắt của tụi nhỏ vẫn hướng theo bóng dáng chiếc xe đang xa dần. Bao lâu rồi mới có người đến thăm tụi nó!
“Chúng ta vào nhà thôi!”
“Chú ấy sẽ còn quay lại chứ?”
Ryoko phúng phính cặp má lắp bắp, nó hỏi như đang muốn xác minh lại điều này. Mặc dù nó thích ăn, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác có được người quan tâm và chăm sóc. Dẫu có bạn bè cùng sơ ở viện mồ côi, đấy vẫn là thứ mà cu mập luôn ao ước.
“Tất nhiên, không phải chú ấy nói cuối tuần sẽ tới nữa sao! Các con vào nhà đi nào!”
“HURA!”
“Tốt quá! Lần sau lại có qua vặt rồi!”
Reo lên giống như đánh thắng trận chiến lớn, vẻ mặt hớn hở từng đứa bé nối đuôi sơ, lò cò nhảy vô trong.
Tiếng cười réo rắt vui tai giống như còn vang vọng mãi cả buổi sáng!
…….
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, thoáng cái đã qua hai tháng. Cứ mỗi cuối tuần đến, ông Shigeo lại về thăm viện mồ côi. Lũ nhỏ thấy ông vui mừng như trẩy hội, tụi nó còn khoe được một người tốt bụng ẩn tên quyên góp một khoản tiền không nhỏ cho sơ. Đặc biệt là hai thằng mập cười tít mắt, châm ngôn của tụi nó là trên đời ăn là số một.
Và trong lúc quen biết này, ông Shigeo “thu thập” thêm được rất nhiều thông tin về sở thích của mỗi đứa bé. Con gái thích gấu bông, gối ôm mềm mại. Con trai thì ghiền những con robot với vẻ ngoài cực khốc và đẹp đẽ.
Đặc biệt nhóc Hitomi thường có những hành động quái dị khiến ông dở khóc dở cười. Thằng bé rất mê truyện tranh. Nhưng ở đây nó đọc truyện rồi lại tập luyện theo những biện pháp ghi trong đó. Như “One piece, …” đều là mục tiêu của thằng nhỏ.
Thôi, thôi, còn trẻ thì cứ chunnibiyou a!
Ông Shigeo cũng không thể để ý nhiều như vậy. Bọn nhóc con có tiền vốn cùng thời gian để dày vò, đành tùy tiện tụi nó chơi thế nào cũng được.
Chủ nhật!
Khoảng tám giờ tối, sơ Manila nhân lúc bọn trẻ còn đang vui thích xem tivi mà thảo luận với ông.
“Yaoyorozu-san, hiện tại già này đang bế tắc quá, cậu cho tôi một lời khuyên được không?”
“Ồ, vấn đề gì vậy sơ?”
Ông Shigeo ngạc nhiên hỏi. Với khoản tiền nặc danh gửi tặng cho viện mồ côi, ắt hẳn sẽ bớt đi rất nhiều khó khăn rồi chứ!
“Lũ nhỏ lớn rồi! Tụi nó đã lên cấp hai, tương lai đường còn muốn làm những công việc khác nhau, cậu cũng biết tụi nó mong muốn trở thành anh hùng như thế nào mà!”
“Viện mồ côi kinh phí cũng chỉ đủ nuôi bọn nhỏ thêm một khoảng thời gian, mà già hi vọng rằng mấy đứa nhóc có thể thực hiện được ước mơ của chúng.”
“Hơn nữa, ngôi nhà chật chội này không đủ điều kiện, không chỉ về tiền bạc, mà còn quan hệ, học vấn cùng nhiều thứ khác! Minami, Rikido, Ryoko,… Đặc biệt là Hitomi, thằng nhóc ấy đã nỗ lực rất nhiều.”
“Cậu đã nghe việc nó xét nghiệm không có năng lực rồi đúng không, Shigeo?”
“Dạ vâng, con cũng không ngờ thằng nhỏ lại nằm trong số 20% đó.”
Ông Shigeo thở dài. Chính bản thân ông cũng không tin việc này, nhưng nhìn mấy đứa bé khác thường xuyên nghịch ra nước, phóng những đốm lửa nhỏ,… mà Hitomi chỉ có rèn luyện bằng những động tác phổ thông. Thân thể kiểm tra đã chứng minh năm bốn tuổi. Thật là đáng tiếc!
“Vốn dĩ già đang băn khoăn tìm nhà hảo tâm nào đó nhận nuôi lũ trẻ cho đến khi tụi nó trưởng thành. Nhưng…thời gian không đợi người. Ai!”
“Ý của sơ là?”
“Cậu chắc cũng biết, người lớn chúng ta thường vô tình quên mất tụi nhỏ cũng cần sự riêng tư. Con gái và con trai ở giữa cần có không gian riêng của nó.”
“Vâng!” – Ông Yaoroyoru gật đầu.
“Gần đây nhất tụi trẻ thường có mấy vụ xung đột, mà nguyên nhân cũng vì vấn đề cá nhân.”
“Già cân nhắc không biết cậu có thể nhận nuôi một vài đứa hay không? Không phải tất cả mà chỉ là vài đứa lớn mà thôi!”
Hai mắt sơ chăm chú nhìn vào ông Yaoroyoru, bà thật hi vọng ông có thể đồng ý, nhưng bà cũng không muốn ép buộc.
Có điều, việc này đối với ông Yaoroyoru cũng không phải là đại sự gì.
“Cái này … Con làm được!” – Trầm ngâm một lúc, ông Yaoroyoru gật đầu quả quyết.
“Thật tốt quá!”
“Bây giờ cũng không cờn sớm rồi sơ à. Để lần sau chúng ta bàn thêm về việc này!”
“Vậy cũng được. Thay mặt nhà trẻ cùng tụi nhỏ, cảm ơn cậu nhiều lắm!” – Khuôn mặt sơ Manila đầy mừng rỡ nắm lấy tay ông Shigeo, pải nói đây chính là tâm nguyện của bà từ rất lâu rồi.
“Ha ha, sơ quá lời, đây là vinh hạnh của con khi có thể giúp đỡ sơ và bọn trẻ.”
Không ai trong hai người hay biết, có một bóng hình nhỏ bé đã đứng ngoài cửa nghe hết tất cả.
………..
Từ biệt sơ Manila và bọn nhỏ, ông Shigeo lái xa chạy băng băng, qua từng khu phố và dãy nhà san sát nhau, vừa đi ông vừa miên man suy nghĩ.
Nhận nuôi rất dễ dàng, với hoàn cảnh của nhà mình, ông Yaoroyoru có thể tự tin nói rằng tiền ăn học chín mười đứa bé không là vấn đề.
Tuy nhiên ở đây mấu chốt của sự việc nằm ở năng lực. Thằng nhóc mà ông vừa mắt lại có số phận đáng thương như thế. Ông không kì thị người vô năng lực, nhưng thiếu sót này quả như một sự trừng phạt của Thượng đế vậy.
Shigeo rất ưa thích nhóc Hitomi, nhưng thành tựu sau này, có lẽ dù nó có cố gắng và ông tận tình giúp đỡ, cũng sẽ không chói sáng ở một thế giới tôn sùng sức mạnh.
Một thế giới mà cường giả vĩnh viễn là chân lí, chỉ có năng lực mới là căn bản của mọi thứ!
Siêu năng lực tưởng chừng như không thể, bây giờ lại biến thành vô số. Gần 80% dân số Trái Đất sở hữu năng lực, và con số này ngày càng tăng lên. Tiền tài trọng yếu là đương nhiên, nhưng không có sức mạnh bảo hộ thì chẳng thể lâu dài được.
Nhưng chẳng lẽ, không có siêu năng lực thì không thể trở thành anh hùng được ư? Không có siêu năng lực liền bị cho là phế vật trong xã hội sao?
Nam chính có thật yếu ớt đến thế hay còn có bí ẩn nào khác?
To be continued...!
Danh sách chương