Trên đường đi tới lối thoát hiểm vắng tanh, thỉnh thoảng năm người mới thấy được bóng dáng vài học sinh hớt hơ hớt hải chạy trước họ.

“Ai cũng phản ứng nhanh thật! Quả là U.A có khác!”

“Lida, giờ này mà cậu còn quan tâm tới điều đó à…?!”

Midoriya chỉ tay về phía đám đông đã bao trọn gói cái hành lang cửa đông.

Tiếng học sinh xô đẩy, ồn ào, té ngã rồi tranh chấp diễn ra liên tục…

“Này, mau né ra coi…!”

“Đừng có xô người ta…!”

“Mịa nó! Có người ngã rồi kìa!!!”

“ÂY DAAAaaaa…!!!”

“Giáo viên đi đâu hết vậy trời?”

“Ai mà biết chớ...Á… Té…!!!”

Tụi nó thấy Kirishima và Kaminari cố gắng la to để trấn an mọi người mà không được. Nhỏ con Mineta đã bị nhấn chìm vào biển người mênh mông, chỉ còn cánh tay giơ lên mấy cái rồi biến mất…

Hitomi nhìn mớ bòng bong trước mặt cảm giác nhức cả não.

[Thiệt tình, ghét nhất là ồn ào thế này!]

“Bốn người ở đây chờ tôi chút nhé!”

Hitomi nói với Momo và ba đứa kia rồi bước thẳng về phía trước…

“Chờ đã, Kizari – kun, cậu định làm gì?”

“Chấm dứt sự hỗn loạn này!”

Hitomi trầm giọng đầu không ngoảnh lại…

Lida hét lên:

“Thượng lộ bình an…!”

“…”

Phốc!!!

Uraraka vẻ kìm mặt như táo bón lúc kìm lại không nổi, trực tiếp phun ra một ngụm nước…

“Sao vậy Uraraka – san?”

Midoriya quan tâm hỏi.

“Không có gì, chỉ là hai người bọn họ nghiêm trang giống diễn kịch quá…Tớ…tớ nhịn không nổi nữa!”

Uraraka lắc lắc đầu, tay che lấy nụ cười còn cố nén ở miệng…

Lida: “…”

Hitomi: “…”

Dở khóc dở cười trước lời bình luận của Uraraka, Hitomi quyết định…Phải phát tiết lại vào mấy tên học sinh nhát chết này.

[Cho bọn họ một tràng giáo huấn nhớ đời!]

Hitomi gầm lên thật lớn, như một tiếng sét vang dội giữa bầy người đang hoảng loạn giày xéo lên nhau:

“BÌNH TĨNH LẠI………..IIIIIIIIIIIII………!!!!!!!!!!!!”

Đồng thời liên hoàn kĩ năng phát động!

Soru + Geppo!

Thân thể cậu hóa thành một bóng đen, bắn theo hình zic-zac, lướt ngay trên đầu toàn bộ học sinh rồi đập thẳng ngay chính giữa cánh cổng sắt phía trên…

ẦM…mmmm……!!!

Một luồng chấn động được tạo thành âm vang không kém gì tiếng la của cậu lúc nãy!

Im lặng…

Đột ngột tiến tới cực kì bất ngờ!

Mấy trăm học sinh há hốc mồm, ngừng hẳn lại việc chen lấn của tụi nó, quay sự chú ý về con người đang đứng ngay trên đầu cánh cổng Exit…Sau lưng cậu ta, bức tường đã hõm lại thành một khối hình…

GHÊ VL!!!!

Học sinh U.A: Có gì bình tĩnh từ từ nói thanh niên!

Hitomi: “…”

Cậu quét mắt thẳng xuống bên dưới, ánh nhìn như dao nhọn, đi tới đâu “kẻ địch” cúi đầu tới đó!

“ĐÃ ỔN CẢ RỒI!”

“PHÍA BÊN NGOÀI CHỈ LÀ CÁNH NHÀ BÁO MÀ THÔI!”

“HỌ MUỐN PHỎNG VẤN ALL MIGHT NÊN MỚI PHÁ CỬA VÀO ĐÂY!”

“MỌI thứ, đã ổn hết! Tất cả đều là học sinh U.A, mong các bạn đừng làm mất mặt trường chúng ta!”

Mấy câu cuối cùng, Hitomi hạ nhẹ giọng lại, không còn dùng cái âm thanh gào rú điếc tai nữa…Nhưng trong đó ẩn chứa mãnh liệt sự quyết đoán và lòng kiêu ngạo…

Bởi vì, nơi đây là U.A!

Nới đây là trường cấp ba quốc gia!

Nơi đây là HỌC VIỆN ANH HÙNG!

Không gì có thể xúc phạm nội quy của trường học để gây tổn thương đến bọn họ khi mà giáo viên vẫn còn chưa xuất động!

Đám học sinh cũng đã an tĩnh lại, có vài đứa liếc qua cửa sổ kêu lên:

“Mấy cậu, coi kìa, cảnh sát tới rồi!”

“Ừ…Cơ mà…đúng là chỉ có cánh nhà báo thật!”

“May quá!”

[Đã xử lí xong, mình nên xuống!]

Hitomi vẻ mặt không biểu tình, nhún người một cái…

Trước ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người, thanh niên này lại hóa thhanhf bóng đen nhanh như chớp mắt lướt qua đầu đáp thật mạnh xuống đất…

Tư thế ấy…quỵ một chân…tay chạm đất, lưng quay ngược lại…quả thật là…

“Soái khốc!”

“Cảm ơn nghe thanh niên!”

Một thằng con trai lẩm bẩm, rồi hướng về phía Hitomi la lên…

Bỗng nhiên tụi nó sờ sờ đầu của mình…Và chợt phát hiện ra…Bị u một cục!!!

Mịa nó!

(ノಠ益ಠ)ノ!

Thằng khỉ bố láo kia! Dám nhân cơ hội đá đầu bọn ông…Chờ đấy!

“Không có gì, đó là nghĩa vụ của mỗi học sinh U.A mà thôi!”

Hitomi không xoay đầu lại, cứ thế đi tới chỗ đám Lida, Midoriya đang đợi mình…

Chỉ trong chốc lát ấy, Hitomi không biết rằng, bóng lưng của cậu đã trở nên to lớn vô cùng…trong mắt của những học sinh khác, nhất là tụi con gái!

Đám con trai: “…”

“OK rồi, chúng taa….!”

Hitomi đang nói, nhưng rồi im lặng luôn khi thấy vẻ không thể tin nổi hiện lên trên bốn khuôn mặt…

Lida nhìn với vẻ “đắm đuối” khiến cậu nổi cả da gà...

≧❂◡❂≦!

Còn Midoriya và Uraraka hai mắt tỏa sáng như thấy được thần tượng vậy.

Momo…Thôi được, lần này thì cậu vui sướng tiếp nhận…

“Vừa rồi cậu thật quá tuyệt vời, Kizari – kun!” – Midoriya và Uraraka cùng la lên.

Momo cũng gật đầu liên hồi, hưng phấn nói:

“Hitomi – kun mới nãy…Cậu…đẹp trai….” – giọng cô bé nhỏ dần rồi hồng thấu cả khuôn mặt.

Hitomi có chút rung động trong lòng, vẻ mê gái này…Lại xuất hiện ở biểu cảm của Momo ư? Cũng may người tiếp nhận là cậu ≧◔◡◔≦ …Nếu không thì…!

“Nói chung là tình thế bắt buộc vậy…!”

Hitomi nhếch miệng cười khẽ, chỉ chỉ tay ra hiệu bọn họ đến lúc cần phải về lớp học…

Mà lúc này, tại cánh cổng trường U.A đã bị nghiền nát thành vụn, có bốn con người đang đứng đăm chiêu…

Nếu bất kì học sinh nào ở đây, liền lập tức nhận ra được họ là ai.

Nhỏ con tổ hai người…Hiệu trưởng Nenzu cùng với Recovery Girl!

Vóc dáng nóng bỏng Midnigt sen-sei!

Và một vị Quần Áo Du Hành Vũ Trụ thành tinh!!!

Nenzu hiệu trưởng nói với giọng nghiền ngẫm:

“Tại sao nhà báo bình thường lại có thể làm được như vậy chứ?”

“Ngươi nào đã khơi mào…Một trò đùa, hay là lời tuyên chiến?!”

……………..

Buổi chiều tan học…

Học sinh ra về vừa đi vừa bàn tán vụ “scandal” khi sáng.

“Thôi chào nhé! Tớ và Momo về hướng này…”

Hitomi vẫy tay chào Lida cùng với Midoriya và Uraraka khi chuẩn bị tách ra ở các chuyến tàu điện ngầm khác nhau.

Hai đứa dạo bước chậm rãi, Momo thỉnh thoảng lén nhìn Hitomi khiến cho cậu cho chút nhột nhạt và buồn cười. Nhưng mỗi lần quay sang định hỏi cô bé thì Momo lại đánh trống lảng sang chuyện khác…

Momo ngoài mặt cười nhẹ trả lời, trong lòng lại tràn ngập tâm sự.

[Mỗi lần đi bên cạnh cậu ấy…Tim mình cứ…Đập thình thịch…!]

[Chẳng lẽ…Mình yêu cậu ấy rồi sao…?]

Nhưng cô bé không hề biết rằng, Hitomi hiện giờ đang đau đầu suy nghĩ về vấn đề khác. Đó chính là sự kiện lúc sáng!

[Rốt cuộc…chỉ là đám nhà báo thôi sao?]

[Kể cả như vậy…Bằng cách nào…Cánh cửa sắt ba tầng dày đặc có thể bị vỡ nát ra thành cám…Sức mạnh này, một đám phóng viên làm sao có thể?]

Hitomi cảm giác, giống như mình đã sờ tới rất gần chân tướng vấn đề…Nhưng vẫn còn một tấm màn mỏng che khuất mà không tài nào hất ra được.

[Mình…đã bỏ sót thứ gì chưa tính tới nhỉ?]

Bất an tâm trạng kéo dài cho đến lúc về nhà, và mấy ngày cuối tuần, Hitomi vẫn cứ đau đầu để phân tích mà không có được kết quả gì…

Thứ Bảy tuần này!

Kết thúc khóa học trên lớp, Aizawa sen-sei vừa mới đóng cửa phòng lại, Hitomi lập bước lên bục giảng phát biểu.

“Xin mọi người giành một chút thời gian…”

HẢ?!

Cả lớp dừng lại trò chuyện và nhìn về phía Hitomi…

“Có chuyện gì không, lớp trưởng?” – Ojiro hỏi.

“Là thế này… Mình muốn mời các bạn trong lớp, nếu rảnh…Tới nhà Momo để học nhóm, tiện thể luyện tập năng lực!”

“Mấy cậu biết sắp đến giữa học kì…mà hội thao U.A cũng trùng với thời điểm này!”

“Mình nghĩ luyện tập chung có thể tăng tiến độ phát triển năng lực của chúng ta…!”

“Tới nhà của Momo – chan á!? Nghe thú vị đấy!” – Asui đưa ngón tay lên miệng tự hỏi.

Kirishima và Sero vẻ mặt hồ hởi gật đầu cái rụp:

“Cho tụi này một suất đi Kizari!”

“Ừmmm…!”

“Thế cậu định hen vào ngày nào?” – Jiro thắc mắc.

“Sáng mai, Chủ Nhật nhé! Tớ nghĩ là mọi người đều rảnh vào hôm đó!”

“Địa chỉ và chi tiết vấn đề mình sẽ đăng trên nhóm lớp…!”

“Chú có muốn đi không Bakugo?!”

“Làm như thể tao rảnh lắm ấy!”

Bakugo lắc đầu từ chối lời mời từ thằng bạn tóc đỏ Kirishima!

Lớp cũng đồng dạng có nhiều người bận việc không đi được…

Kết quả phản hồi tại nhóm rốt cuộc chỉ có Midoriya, Uraraka, Kirishima, Sero, Jiro, Asui cùng với Hitomi và Yaoyozoru. Tổng cộng tám người!

Tối hôm ấy, Hitomi ngồi ngay ngắn ở phòng sách tư viện nhà Yaoyozoru để sưu tầm tài liệu. Khoảng thời gian gần đây, việc ra ngoài thực thi anh hùng “dấu mặt” của cậu đã giảm đi rất nhiều, danh tiếng của Dawn Knight vì thế cũng dần biến mất ở tầm mắt của công chúng.

Thế nhưng, Hitomi không chút nào cảm thấy khó chịu. Bởi vì, từ khi vào học ở U.A, cậu đã rõ ràng hơn về một số điều. Anh hùng, cần có chứng nhận để sử dụng năng lực. Một quy định hết sức phi lý theo nhận định của Hitomi. Nếu như vậy, chẳng lẽ bị tội phạm bắt hay chết rồi mới cho xài… Chưa kể, cứu người cũng cần giấy phép…

Giấy phép!

Hai từ đặt nặng chịch trong một cái thế giới siêu nhân, một tờ giấy cỏn con lại đại biểu toàn bộ pháp luật…nghe thật nực cười biết bao, Hitomi có thể hiểu được tâm trạng của lũ tội phạm là gì. Dĩ nhiên, dùng năng lực vô bổ và tổn thương đến người vô tội là sai trái, nhưng dùng năng lực bản thân, trong điều kiện thích hợp, không ảnh hưởng đến kẻ khác hoàn toàn ổn thỏa…

[Luật lệ quá mức gò bó! Chính là nguyên nhân của sự phản kháng. Và đó cũng là lí do người ta muốn trở thành anh hùng. Để có thể tránh bị ước thúc sử dụng năng lực!]

Thời gian Hitomi làm Dawn Knight còn sinh động, rất nhiều lần cậu cứu người, rất nhiều lần cậu bắt giữ tội phạm. Hitomi không thèm đến công tích, không nhìn đến ban thưởng. Đơn giản chỉ vì cậu muốn giúp đỡ người khác.

Có điều, hồi báo lại, chỉ là những bài báo nghi vấn, những câu hỏi đặt ra vì cậu không hề đăng ký theo dự luật Anh Hùng. Nói cách khác, Dawn Knight cũng giống như mấy tên Tội Phạm sử dụng Quirk lung tung…May mắn điều cậu đã làm vốn dĩ nằm trong phạm vi kiểm soát được, Bắt giữ và cứu người. Chính vì thế, mà cái tên Dawn Knight vẫn chưa bị liệt vào danh sách đối tượng nguy hiểm.

[Mờ nhạt sao…? Vậy thì để nó mờ nhạt luôn đi!]

Hitomi hít một hơi thầm nghĩ, dẫu sao thì, cậu đã quyết định đóng băng thân phận này, trừ trường hợp đặc biệt, nếu không sẽ không sử dụng.

Thất vọng chung quy về thất vọng…Muốn cải biến một điều đã ăn sâu vào bao thế hệ con người chỉ bằng sức của Hitomi rất khó…Người khác mà nghe thấy chắc sẽ cười cậu thối mũi!

Momo khẽ đẩy cửa vào và bước nhẹ từ đằng sau, sợ làm phân tâm Hitomi. Cô bé biết bạn trai mình dạo này đang chăm chú thu thập thêm thông tin, kiến thức về thế giới anh hùng.

“Hitomi, mình pha một ly nước táo này, cậu uống cho có sức…!”

“Cảm ơn nhé Momo!”

Như một thói quen, Hitomi nhận lấy ly nước từ cô bé, nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi:

“Cậu vẫn chưa đi ngủ à…Ngày mai tụi mình họp nhóm đấy!”

“Cậu chưa cũng chưa ngủ mà…”

“Con gái ngủ khuya không tốt đâu. Ngoan ngủ sớm đi ha…Nhớ tập luyện theo kế hoạch tớ đưa ra nghen!”

“Ừmmm…! Thế tớ đi ngủ đây, nhớ giữ sức khỏe đó!”

Chúc ngủ ngon xong, Momo vẫy tay chào Hitomi rồi về phòng mình. Từ lúc nghe cậu bạn nói thức khuya làm giảm nhan sắc của con gái kinh khủng, Momo bây giờ canh chừng giấc ngủ đều trước mười một giờ tối cả.

Ông bà Yaoyozoru thì rất ít khi can thiệp đến sinh hoạt của tụi nhỏ, thỉnh thoảng chỉ hỏi han vài câu.

Trong căn phòng nhỏ lúc này đã vắng lặng như tờ, chỉ nghe tiếng gió rít khẽ thổi xào xạc. Ngoài trời mây đen ùn ùn kéo đến, đêm nay không trăng, u ám tràn ngập từng ngóc ngách đường phố…

Như đang báo hiệu…Điềm gở sắp tới!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện