Khán đài chỗ ngồi, Lida trở về với khuôn mặt buồn buồn nhưng thần tình vẫn nghiêm túc như thương ngày.

Nó nhìn quanh quanh thấy thiếu ai, chợt sực nhớ tới điều gì vội hỏi, “Kizari –kun xuống chuẩn bị đánh rồi hả… (0.0)?!”

“Uừm…Lida –san…!” –Momo gật đầu trả lời.

Midoriya than thở nhìn Lida và nói, “Cậu không sao chứ…ban nãy tụi mình thấy tiếc thay cho cậu đó…(-.-)!”

“Đúng thế…Lại thiếu chút xíu nữa là win…Sao số chúng ta khổ thế nhỉ… (╥.╥)?!”

Uraraka vẻ mặt khóc tang ủ rũ nói. Năm đứa tụi nó, ngoại trừ Hitomi, thì Midoriya, Yaoyozoru, Uraraka và cuối cùng là Lida, đều kém may mắn, toàn dừng chân trước ngưỡng của thiên đường.

“Thua keo này bày keo khác, lo gì mấy cậu…giờ bọn mình tập trung vào trận đấu trước mắt đã… ≧°◡°≦!”

“Ừ…Lida nói chí phải…Kizari –kun, sẽ phải đánh với Kaccan ở trận này…Không biết ra sao ta…

( 0,0)?!”

“Midoriya, cậu thấy chiến thuật hai bên chuẩn bị như thế nào đây… (o,o)?”-Ojiro cau mày hỏi.

“Cái này hả…Khó nói ghê, Kacchan cùng Kizari –san, trong mắt mình, đều là càng đánh càng mạnh thể loại, mà điểm yếu, xét cho cùng gần như không có…”

“Tuy nhiên, nếu thật sự đấu thì…Mình nghĩ Kizari –san vẫn là người chiến thắng.”

“Tại sao… (o.0)?!”

Sero mặt nghi ngờ hỏi.

“Mình cũng không chắc nữa, cái này giải thích có hơi trừu tượng một tí…Nhưng mà mình cảm giác, từ đầu Hội Thao đến giờ, cậu ấy đánh giống như đang giải trí vậy.”

“Từ Ngựa chiến đánh đội, tớ đã cảm nhận được rồi, bất kỳ trường hợp nào, cậu ấy đều luôn giữ sự bình tĩnh không hề nao núng. Tokoyami này, cho đến Ashido –san…Tớ vẫn chưa thấy Kizari – kun toát ra bất kì biểu hiện gì là mệt mỏi hay khó chịu cả…”

“Cứ như là…Người lớn đang chơi đùa với con nít vậy…(-.-)!”

~~~...Hít hà…~~~

Mấy đứa kia nghe Midoriya phân tích xong, cảm thấy có chút hốt hoảng cùng run run. Cơ mà ngẫm nghĩ lại thì cũng không sai tí nào. Kizari từ đầu Hội Thao đến giờ, triển lộ ra sức mạnh và phong cách đánh hoàn toàn trái ngược.

Chạy đua thì im lìm về thứ năm mà Mã chiến gần như dùng sức mạnh của một người để áp chế toàn trường. Cho đến Hội Thao, vẫn thấy nhẹ nhàng và thanh thản giống như đang dạo bước quanh hậu hoa viên ở nhà.

“Đẳng cấp của cậu ta khác tụi mình quá rồi đó… ⊙︿⊙!” –Mineta than thở nói.

“Ừ…”-Ashido nhớ lại sự bất lực của bản thân, gật đầu đồng cảm.

“Cậu ấy có lẽ đã bước sang một cấp độ hoàn toàn khác rồi…!”

Đúng lúc này, lửa chợt nổi lên, dưới sân thi đấu xuất hiện hai bóng người đang bước tới.

Trên khán đài bùng nổ tiếng hò reo dữ dội, kèm theo là giọng của Present mic sen-sei vàng khăp quãng trường:

“HEY YO…TRẬN CUỐI RỒI QUÝ VỊ ƠI…SAU TRẬN ĐẤU NÀY, CHÚNG TA SẼ LỰA CHỌN RA ĐƯỢC HAI ỨNG CỬ VIỆN CỦA CHỨC VÔ ĐỊCH… (▰˘◡˘▰)!”

“ĐẾN TỪ KHOA ANH HÙNG, KHÔNG CẦN TÔI PHẢI GIỚI THIỆU NHIỀU ĐÚNG KHÔNG NÀO…BAKUGO KATSUKI!”

“VƠ SỢT…!”

“MẠNH MẼ VÀ THẦN BÍ…CŨNG ĐẾN TỪ KHOA ANH HÙNG, KIZARI HITOMI!”

“Pha so tài này chắc chắn hấp dẫn lắm đây…!” –Một vị anh hùng mang trọng giáp cười nói với đồng bạn bên cạnh.

“Ừm…Hai đứa dưới kia, đều xuất sắc cả…Nhưng mà, tôi vẫn nghĩ thằng nhóc tóc đen sẽ chiến thắng.”

“Tôi cho là thằng tóc vàng cơ… (`・ω・´)!”

“Thôi, đừng tranh luận mà chú ý đi…!”

Hitomi chậm rãi bước lên sàn, đứng đối diện với Bakugo, vẻ mặt có chút cổ quái và mong chờ. Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên cậu đánh với Bakugo nhỉ.

Không biết Bakugo sẽ chịu được mấy phần thực lực của mình đây, Hitomi ác thú vị thầm nghĩ. Đối mặt Bakugo, chợt cảm thấy một cỗ hàn ý chạy dọc sống lưng, giật mình muốn nhảy dựng lên nhưng kiềm chế được.

Thần thái nó hết sức nghiêm nghị nhìn đối thủ trước mắt. Bakugo, đến giờ khắc này, vẫn chưa nói một lời nào, nó vẫn giữ im lặng trước Hitomi.

Không hiểu sao, Bakugo luôn cảm thấy rất đè nén trước mặt Hitomi, kể từ lúc nhập học đến giờ, mặc dù nhiều khi nó rất muốn mở lời văng tục để giải tỏa cái tâm lý áp bức bấy lâu.

Hành động…Cử chỉ…Lời nói…Của người trước mắt, cho Bakugo một cảm giác y hệt khi nó nhìn thấy một người. Người này, đã từng cứu nó, tuy nhiên lại ít khi lộ diện trước công chúng. Dẫu cho chỉ thấy qua một lần, nhưng trực quan thứ sáu của Bakugo mỗi khi thấy Hitomi đều nhảy lên vài cái.

Nhiều lúc như thế, Bakugo rất muốn bùng nổ, nhưng rốt cuộc, nó vẫn kìm lại được….Cho đến lúc này, đứng đối diện Hitomi, cảm giác đấy của Bakugo chợt biến mất, thay vào đó là một thứ khác…

Hít một hơi thật sâu để tĩnh tâm, dẫu cho trong lòng có gợn sóng đến đâu, Bakugo vẫn cứ duy trì một bộ ngạo nghễ dáng dấp, dáng vẻ ta đây luôn tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay.

“TRẬN ĐẤU CUỐI CÙNG CỦA VÒNG BÁN KẾT….”

“START!!!”

Bùm…!

Present mic sen-sei chưa dứt câu, Bakugo đã chống hai tay ngược ra đằng sau, thả ra một cú nổ, đồng thời mượn lực lượng đó bắn thẳng về phía Hitomi.

Lốp bốp…Lốp bốp…!

Hai tay nhiệt lượng bốc lên cuồn cuộn, dừng lại cách Hitomi chưa đầy hai mét, Bakugo hét lên giận dữ, như muốn phát tiết mọi thứ đang bị kìm nén trong bản thân.

“Chết đi… (ノಠ益ಠ)!”

“Big Boom…Explosion…!”

Thoáng chốc, hào quang nở rộ, kinh khủng hơi nỏng bùng nổ…

OÀNH…!

Khí lãng thao thiên, ngập trời bụi mù quét ngang cả sàn thi đấu, xi măng cốt thép lại lần nữa trở thành đồng nát sắt vụn văng đầy trời.

“Hitomi –kun…ಠ▃ಠ?!”- Ngồi trên khán đài, Momo đứng bật dậy ngay khoảnh khắc Bakugo tung cú nổ khủng bố ấy ra.

“Thanh niên kia mới vô mà chơi hàng bự rồi à…⊙▃⊙!?”

Sero há hốc mồm, lắp bắp nói. Thông thường chiêu thức mạnh mẽ, chỉ xài vào lúc chủ chốt mà thôi, và cũng không cho phép sử dụng lên thí sinh, dù cho là địch thủ, bởi vì trường họ Hội Thao cấm chỉ mọi hành vi đe dọa đến tính mạng đối phương.

“Ban nãy, đấu với Uraraka –san, cậu ấy cũng chỉ xài đòn này với đám mưa thiên thạch thôi mà…⊙﹏⊙?!” –Midoriya có chút khó tin nói, là bạn nối khố, nó hiểu Bakugo hơn ai hết.

[Nếu Kizari là dân chuyên thì còn nói thông suốt, nhưng đằng này không phải…Kacchan…Tại sao làm vậy, vẻ mặt của cậu ấy, giống như là…]

Midoriya, Kirishima, Aizawa một đám người chăm chú quan sát Bakugo. Thằng nhóc chẳng biểu lộ đắc ý, lo sợ hay gì khác, thậm chí còn lui ra sau một bước vẻ mặt đề phòng. Dường như trong làn khói bụi, có thứ gì rất kinh khủng sắp xuất hiện vậy.

Lẽ nào…!? Trong đầu mọi người bỗng nhiên ánh lên một suy nghĩ đáng sợ…

“Rất khá…Bakugo Katsuki…!”

“Ngoại trừ Todoroki, cậu là người đầu tiên khiến tôi phải phòng thủ nghiêm túc đấy!”

Thanh âm truyền ra từ màn khói đen, và…gió bỗng rít gào mãnh liệt.

~~~Vù~~~

Không nhìn thấy chân nhân, nhưng bóng hình đang từ từ ngưng thực đó, lại mang lại cho mọi người một cảm giác áp bách nặng nề.

Xoẹt…!

~~~VÙ~~~

Bốn phương tám hướng khí lưu bất chợt chuyển động, chỉ thấy một hồi tàn ảnh hơi khoa đôi tay của mình, trong chớp mắt, toàn bộ hơi nóng cùng vụn đá đều bị thổi bay toàn bộ.

Hít hà….!!!

Khán giả đang quan sát hít một hơi lạnh, nhìn đang bình thản bước tới thí sinh, vẻ mặt khó tin nổi.

“Ăn nguyên một đòn của Bakugo…Không những người chẳng xi nhê gì, mà quần áo vẫn còn nguyên vẹn sao… ಠ▃ಠ?!”

Kaminari nối tiếp Momo đứng bật dậy, không nhịn được hét lớn.

Uy lực chiêu cuối của Bakugo, chỉ cần nhìn từ xa tựu đã cảm thấy vô cùng ghê gớm, mà thông qua thực chiến thì càng chứng minh nó mạnh mẽ như thế nào. Nhìn lấy Uraraka mưa thiên thạch, ngoại trừ Kirishima, Todoroki và một vài người, thì trong trường học sinh có lẽ chẳng ai chống cự được.

Chiêu thức đó vẫn bị Bakugo một phát thổi bay.

Và giờ, dường như lịch sử đã lặp lại, nhưng mà lần này khác biệt. Bakugo tung ngay chiêu cuối ở khúc mở đầu, và Hitomi, lông tóc không tổn hại, phục trang chỉ bị dính chút tro bụi, ngoài ra không hề một vết rách hay trầy xước.

Thật…giống như là…

“QUÁ MẠNH RỒI…ಠ~ಠ!”

“Thằng nhóc này…giờ tôi mới nhận ra…”

“Nó, so với tụi kia…Kể cả con trai của Endeaver…Đều vượt qua hẳn…”

“Không đúng…Mặc dù ở khía cạnh sức mạnh, chưa hẳn đã vượt qua…Nhưng Quirk của nó, rốt cuộc là thứ gì vậy…(-_-)?!”

Hitomi cũng không biết được dáng vẻ bình thản của mình gây ra bao nhiêu trùng kích đối với người xem. Nếu chỉ đơn thuần cơ thể không sao thì còn chưa tính, nhưng ngay cả bộ đồ thể dục cũng còn vẹn nguyên thế này thì không thể chỉ nói là năng lực phòng ngự cường hãn được…Mà đúng hơn là, Big Boom Explosion của Bakugo, kì thực không đưa ra một chút xíu tác dụng nào với Hitomi.

Sức công phá khiếp người như thế còn không ăn thua, từ đầu trận đến giờ, Hitomi đã thể hiện sức mạnh siêu cường cùng tốc độ khủng bố của mình…

Tấn công tầm xa vô đối, tốc độ nhanh gần như hơn hẳn toàn bộ học sinh, lại thêm phòng thủ cực kì biến thái.

Cả ba thứ như thế kết hợp, thử hỏi, còn có ai địch lại nữa chứ!?

“Thế tại sao lúc đầu nó chỉ về hạng năm…(-.-)?!” –Một dân chuyên đeo mắt kinh đưa ra nghi vấn.

Bên cạnh một người khác tức thì trả lời, “Chắc chắn là nó cảm thấy không cần thiết phải bại lộ toàn bộ năng lực, với lại vòng đầu cũng chỉ là vòng loại mà thôi. Không cần khăng khăng lấy vị trí số một làm gì!”

Người xem bình luận hăng hái ngút trời, trong cuộc Bakugo lại xám xịt mặt mũi, thần sắc nghiêm trọng chưa từng thấy.

Bởi vì, giác quan thứ sáu của nó hoàn toàn chính xác. Một cuộc thi mà Bakugo hi vọng rằng mình sẽ đạt thứ nhất, và đạt được bằng phương thức tuyệt đối, tức là đánh bại mọi đối thủ của nó. Cho nên thằng nhóc mới không ngại ngần cái quy tắc bảo vệ mạng sống của đối phương.

Bakugo tin tưởng trực giác của bản thân hơn là mấy cái điều lệ chó má gì đó. Và nó, lại tiếp tục đúng một lần nữa.

Nhưng mà…

Bakugo vẻ mặt khó coi, nghiến răng kèn kẹt…

[Hứng chịu toàn bộ công suất…Không hề hấn, không xi nhê, không một vết thương…Chẳng khác gì thằng Kirishima dùng thạch hóa…]

[Mà thằng đầu chĩa kia, tốc độ của nó không nhanh, và khả năng đánh từ xa không có…Nên mình mới câu kéo thể lực chiến thắng nó được…]

[Trong trường hợp này…Mịa nó…Làm gì bây giờ…(ノಠ益ಠ)?!]

Bakugo đang đứng trước một cái vô giải nan đề, công không được, mà né cũng không xong.

Kéo dài thời gian không phải cách tốt, bởi vì thể lực người trước mắt so với bản thân nó còn muốn ghê gớm hơn nhiều lắm.

Nhìn địch nhân đang chậm rãi tiến lại gần, Bakugo siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

Chờ chết, không phải tác phong của nó!

To be continued…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện