Nằm trên màu trắng giường bệnh, Hitomi xoa xoa cái trán, đầu vẫn còn ẩn ẩn có chút đau nhức…Cậu đang cố gắng nhớ lại, trận chiến vừa qua…
Nếu không phải bất ngờ vì việc Todoroki liều mạng “đồng quy vu tận” để giành thắng lợi, nên lúc cuối cùng, Hitomi phải cưỡng ép giảm bớt năng lượng từ trường phát tán ra, dẫn đến thể nội phản phệ lại, may mắn là còn không quá mức nghiêm trọng, nhung cũng đủ khiến cậu kiệt sức hôn mê.
Cạch…! Cửa phòng hé mở, nhỏ con bà lão kẹp cái nơ chống gậy đi tới, đích thị là Recovery Girl. Bà vẫn giống như hồi thi đầu vào tuyển sinh, búi tóc kẹp ngang và mang mắt kính bảo hộ trước mặt.
Recovery Girl thấy Hitomi đã tỉnh lại, chậm rãi đi tới nhảy lên cái ghế đẩu quen thuộc và nói, “Thiệt tình hai đứa bây, đánh nhau quên cả trời đất, không biết tự lượng sức mình à…ಠ~ಠ!”
“Ách…(-.-)!” –Hitomi co rụt đầu không dám phản bác, lặng yên một bộ con ngoan trò giỏi nghe trưởng bối dạy bảo.
Lại thấy bà chỉ qua giường bên, có tầm rèm ngăn cách ở đó, nói tiếp,” Nhóc Todoroki bị thương còn nặng hơn nữa, ước chừng một giờ nữa mới có thể cử động đi đứng bình thường được. Ta đã kiến nghị với trường hai tiếng nữa hãy trao giải!”
“Cảm ơn bà ⊙﹏⊙!” –Hitomi lắp bắp, lời này là chân thật cảm xúc biết ơn của cậu. Năng lượng hiện tại còn chưa thể thu nhập, thương càng thêm thương, vừa mới có dấu hiệu bình phục lại ăn ngay quả này, nếu không có Recovery Girl trời mới biết để im thì cậu lúc nào mới tự lành được.
“Mà thôi…” – Recovery phất phất tay mỉm cười, “Dù gì thì đó cũng là trách nhiệm của ta, nói gì thì nói, không thể phủ nhận thực lực và sự cố gắng của hai đứa. Vào được vòng chung kết là hoàn toàn hợp lý rồi. Nhất là nhóc, rất xứng đáng với chức vô địch này!”
“Ơ…dạ…!”
Hitomi có chút luống cuống khi được bà lão vóc người nhỏ con này khen ngợi, chẳng hiểu sao, dù ngoại hình khác biệt, nhưng bà cho cậu cảm tưởng dường như là sơ Manila mỗi lúc chăm sóc tụi nó vậy. Hitomi rất thích cảm giác này.
“Nếu nhóc đã tốt hơn thì có mấy đứa bạn nhóc đang chờ ở ngoài, tuy nhiên ta chỉ cho phép thăm nhóc thôi, còn thằng bên kia thì không được, phải để nó bình phục đã.”
Recovery Girl vừa dứt lời, cửa phòng lại lần nữa mở ra, lần này tiến vào là Momo, Midoriya và Uraraka.
“Kizari –san, cậu không sao chứ ( 0,0)?!” –Nhiệt tình Midoriya đầu tiên mở lời, bên cạnh nó, Momo và Uraraka vẻ mặt lo lắng hướng Hitomi dò hỏi.
“Ừmmm, có bà ấy chữa trị mình đỡ hơn nhiều, Todoroki so với tớ còn thảm…”
“À mà…Lida đâu rồi… ( o.o)?” – Hitomi nhìn quanh không thấy tung tích cậu bạn bốn mắt đâu cả. Bình thường thanh niên này sẽ sốt sắng tới xem mới đúng chứ.
Chỉ thấy Midoriya cúi đầu ủ rũ trả lời, “Mình không biết nữa, Lida cậu ấy, bỏ luôn nhận giải…Hình như anh cậu ấy xảy ra chuyện rồi, bởi vậy nên Lida đã xin phép về nhà gấp
(-.-)!”
“Tiếc thật…!”
Hitomi thở dài sườn sượt, cảm thấy đồng tình thay cho Lida, một sự kiện lớn trong năm, đạt giải có lại không nhận được, còn nghe tin buồn từ nhà, còn gì chua chát hơn cơ chứ.
Momo tiến tới bên cạnh giường, lấy ra một trương ghế ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy tay Hitomi, ôn nhu nhìn cậu mà không nói một lời. Một cảm giác ấm áp chợt trào dâng trong lòng thằng bé.
Midoriya và Uraraka thức thời đã lui ra trước, chỉ còn lại Momo và Hitomi…
Trong một khoảng không gian yên tĩnh, đôi trai gái tựa vai gần kề, lắng nghe nhịp tim của người kia…
Từng tiếng kim đồng hồ thánh thót kêu…
Thời gian, chậm rãi trôi qua!
…..
Bên ngoài quãng trường đông vui như trẩy hội, dư âm sau cuộc tranh tài trận chung kết đó vẫn còn khắc ghi sâu trong lòng mỗi người xem, đặc biệt là những khán giả trong trường quay.
Năng lực, cách di chuyển, tố chất thân thể, cả hai đứa nhỏ đều hết sức hoàn mỹ, nhất là Hitomi, thể hiện vượt quá không biết bao nhiêu năng lực, khiến cả dân thường lẫn dân chuyên đều phải ngỡ ngàng bàng hoàng.
Lớp 1-A đã tề tựu ngay trước sàn thi đấu, nơi mà trường cho Cemento sen-sei xây dựng lại hoàn hảo sau pha solo gay cấn của hai người kia để chuẩn bị trao giải.
Bùm….!
~~~Chíu~~~Chíu~~~Chíu~~~
Trên bầu trời rực rỡ muôn vàn sắc màu pháo hoa nổ vang chào đón những thí sinh đạt giải và nhà vô địcH của U.A năm nhất năm nay.
Cánh nhà báo mấy chục người, cả ở khán đài và mặt đất, đều xách ra công cụ quay chụp, đèn flash nhấp nháy liên hồi…
Mở đầu của phần trao giải, Midnight sen-sei khuôn mặt rạng rỡ bước lên nói to:
“TÒAN BỘ SỰ KIỆN CỦA NĂM MỘT TẠI HỘI THAO U.A ĐÃ KẾT THÚC…”
“GIỜ THÌ…CHÚNG TA SẼ TRAO GIẢI CHO CÁC EM HỌC SINH XUẤT SẮC ĐÃ CHIẾN THẮNG TRONG MÙA GIẢI NÀY… ≧^◡^≦!”
Tin…Tin…tin…tin…
Bảng điểm điện tử réo lên liên tục, nháy mắt xuất hiện hình chiếc cúp vàng rực rỡ, kèm theo dòng chữ “Award Ceremony!” trông thật bắt mắt, đằng sau nó, pháo lại nổ rầm trời, có phần sung mãn hơn trước.
~~~…Bùng…~~~
Chính giữa sàn thi đấu bỗng phụt lên một đoàn khí trắng, và từ trong đó mờ mờ ẩn hiện ba cái bục theo thứ tự cao thấp khác nhau.
“VÀ CUỐI CÙNG, THEO BAKUGO –KUN XẾP HẠNG BA CÒN CÓ LIDA –KUN NỮA, CƠ MÀ VÌ CÓ CHUYỆN GIA ĐÌNH NÊN EM ẤY ĐÃ XIN PHÉP VỀ SỚM RỒI. XIN QUÝ VỊ THÔNG CẢM NHÉ (>‿◠)✌!”
Vừa nghe nói Lida không thể nhận giải, mấy đứa lớp 1-A liền ồn ào.
“Lida –chan hóng đến vậy mà, tiếc thiệt đó…(-.-)!”
“Ừmmm…~~~”
Midoriya gật gật đầu, nhớ lại khoản khắc cậu bạn mắt kín chào tạm biệt nó và Uraraka.
( “Uraraka –kun, Midoriya –kun…tuy hơi đột ngột, nhưng tôi phải về trước đây… ರ_ರ!”-Lida mặt vô cảm xúc hướng Midoriya và Uraraka nói, “Anh hai tôi vừa bị tội phạm tấn công (◕︵◕).”
“Hả…sao lại thế…ಠ▃ಠ???” –Hai đứa kia thất thanh kêu lên, Turbo Hero-Ingenium, anh trai Lida đồng thời cũng là một dân chuyên hết sức tài giỏi, từ nơi công tác đến đoàn đội mà anh ta sở hữu đủ để thấy điều đó. Loại nào tội phạm mới hạ gục được anh hùng cấp độ này cơ chứ…( o.o)?!
Lida thở dài nói tiếp, “Người gây án tính danh đã xác định…Cảnh sát nói đo là một tên điên, chuyên dùng năng lực để tấn công những anh hùng khác. Cho đến nay đã là vụ thứ năm, thứ sáu rồi…Họ gọi kẻ đấy là Ác Nhân Sát Anh Hùng…!”
“Thế tình trạng anh hai cậu giờ sao rồi…v(ಥ ̯ ಥ)v?”
“Tớ không biết nữa…(-.-). Vậy nên tôi đnag định gặp để xem tinh hình cụ thể đây…Cầu trời cho anh ấy vẫn ổn (-0-)!”)
[Ingenium…Lida luôn hướng tới trở thành một người hùng như anh, cho nên, xin hãy bình an vô sự…]
Pặc…!
“RỒI…KHOẢNH KHẮC THIÊNG LIÊNG CAO QUÝ SẮP TỚI, ĐÂY CHÍNH LÀ LÚC TRAO HUY CHƯƠNG CỦA CHÚNG TA…”
“VÀ NGƯỜI THỰC HIỆN ĐIỀU NÀY SẼ LÀ…” ~~~~ “HA HA…HA….H…A…A…A…TA ĐÂY!”
Midnight sen-sei còn chưa nói hết câu, một giọng cười hào sảng từ trên đỉnh đầu của họ bỗng vang lên.
“Nhìn kìa…(T^T)…!”
“Đó là…”
“ALL MIGHT…(°∀°)!!!”
Cả trường quay lập tức sôi động và đầy sức sống khi truyền kì sống All Might xuất hiện, ông chính là Biểu Tượng Của Hòa Bình, cũng là trụ cột trong lòng của tất cả người dân trên toàn thế giới.
Phốc~~~
All Might nhún một cái nhảy cao chót vót, sau lưng mặt trời chiếu xuống hàng ngàn tia nắng rực rỡ, càng làm bóng hình ấy trở nên thần thánh hơn bao giờ hết.
“TA ĐÃ MANG HUY CHƯỚNG TỚI RỒI ĐÂY…”
“CHÍNH LÀ NGƯỜI ANH HÙNG CỦA CHÚNG TA, ALL MIGHT!”
~~~~IM RE~~~~
All Might:!!! 【•】 _【•】!!!
Midnight: (^0^) [Lố mất tiêu ùi…@@@]
Nhìn All Might tự mình ra trận, nhiều người không khỏi cảm thán…
“Bọn nhỏ năm nhất sướng thật đấy nhỉ…”
“Ừ, được đích thân anh hùng số một trông chừng luôn…( 0.0), chả bù cho chúng ta hồi đó…(-.-)!”
“Thôi đi cha nội ơi, già đầu con ghen với con nít!”
Midnight bưng tấm khay chứa huy chương nhìn All Might cười nói, “All Might –san, anh hãy bắt đầu trao giải từ thứ hạng ba đi…( ^.^)!”
“Nhóc Bakugo…Ha ha, nhóc có cảm tưởng thế nào khi đạt vị trí này…!⑈ˆ~ˆ!⑈?”
“All Might…(-.-)!” –Bakugo định mở miệng nói gì đó, nhưng chợt nhớ tới điều gì, ngó sang Todoroki và Hitomi đang đứng trên kia, lại cúi đầu im lặng.
Làm thầy giáo của tụi nhỏ, không ai hiểu Bakugo hơn All Might, ông bước tới gần, tròng tấm huy chương đồng qua cổ nó, vỗ vỗ vai Bakugo và nói, “Nhóc rất mạnh, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, đừng nản lòng, cữ vững tin vào những mục tiêu mình đã đặt ra…Ta biết là ta có thể hơi nhiều lời một chút, nhưng giải Hội Thao này mấy đứa đã thi đấu hết sức rồi, nên đừng có bận tâm quá nhiều về kết quả!”
Quay sang Todoroki, All Might từ tốn đưa tấm huy chương bạc về phía thằng bé, Todoroki cúi thấp người xuống và đón nhận niềm vinh quang từ ông.
“Trong trận thi đấu, ta thấy cháu rất do dự khi sử dụng phần sức mạnh bên trái, chắc là cháu có lý do riêng…”
“Vâng…” –Todoroki trầm trầm trả lời, “Đấu với Midoriya, cháu đã xài nó một lần, cậu ấy được chú để mắt tới, cháu cũng hiểu được phần nào…”
“Cháu đã hơi cảm thấy hoang mang và lo sợ, nhưng cuối cùng, thì đã hiểu ra, Anh hùng, là mục tiêu cuối cùng của bản thân. Cháu muốn trở thành một anh hùng giống như chú.”
“Chỉ là, từ trước tới nay, có lẽ cháu đang đi lệch hướng với con đường mà mình hằng mơ ước…Cháu nghĩ mình còn một số chuyện cần phải giải quyết (`・ω・´)!”
“Ừmm…!” –All Might hài lòng nhìn Todoroki, vẻ hậm hực trước đó của thằng nhỏ đã biến mất, “Bóng hình khi trước của cháu đã tan biến đi phần nào rồi…Ta sẽ không hỏi chi tiết vấn đề của cháu, hiện tại, cứ cố gắng hết mình và làm những gì cháu có thể thôi!”
“Vâng…(o-o)!”
“Và giờ thì…” –All Might ngước lên khung bậc cao nhất gần ông, ở đó, cậu học trò thần bí nhất mà ông từng dạy, đang hướng All Might mỉm cười.
“Nhóc Kizari…Những việc làm của nhóc, ta cũng không có gì để bình phán cả…”
“Chỉ nói một câu công tâm thôi…Làm Tốt Lắm… ( ^ O^)!”
All Might cười toe toét, sáng lạn hơn bao giờ hết, ông biết Midoriya khai khiếu Todoroki, nhưng người chủ sự, vẫn là cậu nhóc trước mắt này đây. Và cũng chính nó, dùng thực lực tuyệt đối để giành được ngôi vị đầu bảng, ngay cả kiêu ngạo như Bakugo cũng phải cam bái hạ phong.
“Cơ mà Kizari –kun, ta có cảm giác là đã gặp cháu ở đâu rồi phải không… ( o,o)?!” –All Might trao huy chương vàng cho Kizari, nhỏ giọng hỏi cậu.
“Khục..Khục…All Might, chắc là chú nhầm rùi đó…≧◔◡◔≦,chúng ta mới chỉ gặp nhau qua Tivi và trường học thôi mà.”
“Ừ, có lẽ ta nhầm thật…!”
[Phù…@(ᵕ.ᵕ)@]…[May mà chú ấy không để ý nhiều…]
Trao giải xong xuôi, All Might hướng về phía hội trường, nói lớn:
“NÀO, NHỮNG NGƯỜI CHIẾN THẮNG CHÍNH LÀ BỌN HỌ!”
“TUY NHIÊN, MỌI NGƯỜI, BẤT KÌ AI Ở ĐÂY CŨNG CÓ THỂ BƯỚC LÊN CÁI BỤC ĐẤY…”
“NÓ NHƯ NHỮNG GÌ CÁC EM ĐÃ THẤY…CẠNH TRANH! TỰ CẢI THIỆN CHO NHAU THÔNG QUA THIẾU SÓT THỰC CHIẾN! VÀ VƯƠN ĐẾN MỘT TẦM CAO MỚI!”
“THẾ HỆ ANH HÙNG TIẾP THEO RỒI SẼ ĐÂM HOA KẾT TRÁI…!”
!!!~~~TING~~~~!!!
All Might chỉ một ngón tay lên trời, tư thế vô cùng kinh điển không ai không biết…
“THẾ NÊN TÔI XIN MẠN PHÉP NÓI MỘT CÂU CUỐI CÙNG…MỌI NGƯỜI ĐỒNG THANH VỚI TÔI NÀO!”
“MỘT…HAI…”
“CÁC EM ĐÃ VẤT VẢ RỒI!!!”
“”Plus Ultra!!!”
~~~IM RE~~~
“Hả…Méo gì thế All Might…@[email protected]!”
“Không phải Plus Ultra sao (-.-)???”
“Ờ…THÌ TẠI TÔI NGHĨ LÀ CÁC EM ẤY ĐÃ CỐ GẮNG RẤT NHIỀU RỒI…(~^~)!”
~~~~My Hero Academia~~~~
Nếu không phải bất ngờ vì việc Todoroki liều mạng “đồng quy vu tận” để giành thắng lợi, nên lúc cuối cùng, Hitomi phải cưỡng ép giảm bớt năng lượng từ trường phát tán ra, dẫn đến thể nội phản phệ lại, may mắn là còn không quá mức nghiêm trọng, nhung cũng đủ khiến cậu kiệt sức hôn mê.
Cạch…! Cửa phòng hé mở, nhỏ con bà lão kẹp cái nơ chống gậy đi tới, đích thị là Recovery Girl. Bà vẫn giống như hồi thi đầu vào tuyển sinh, búi tóc kẹp ngang và mang mắt kính bảo hộ trước mặt.
Recovery Girl thấy Hitomi đã tỉnh lại, chậm rãi đi tới nhảy lên cái ghế đẩu quen thuộc và nói, “Thiệt tình hai đứa bây, đánh nhau quên cả trời đất, không biết tự lượng sức mình à…ಠ~ಠ!”
“Ách…(-.-)!” –Hitomi co rụt đầu không dám phản bác, lặng yên một bộ con ngoan trò giỏi nghe trưởng bối dạy bảo.
Lại thấy bà chỉ qua giường bên, có tầm rèm ngăn cách ở đó, nói tiếp,” Nhóc Todoroki bị thương còn nặng hơn nữa, ước chừng một giờ nữa mới có thể cử động đi đứng bình thường được. Ta đã kiến nghị với trường hai tiếng nữa hãy trao giải!”
“Cảm ơn bà ⊙﹏⊙!” –Hitomi lắp bắp, lời này là chân thật cảm xúc biết ơn của cậu. Năng lượng hiện tại còn chưa thể thu nhập, thương càng thêm thương, vừa mới có dấu hiệu bình phục lại ăn ngay quả này, nếu không có Recovery Girl trời mới biết để im thì cậu lúc nào mới tự lành được.
“Mà thôi…” – Recovery phất phất tay mỉm cười, “Dù gì thì đó cũng là trách nhiệm của ta, nói gì thì nói, không thể phủ nhận thực lực và sự cố gắng của hai đứa. Vào được vòng chung kết là hoàn toàn hợp lý rồi. Nhất là nhóc, rất xứng đáng với chức vô địch này!”
“Ơ…dạ…!”
Hitomi có chút luống cuống khi được bà lão vóc người nhỏ con này khen ngợi, chẳng hiểu sao, dù ngoại hình khác biệt, nhưng bà cho cậu cảm tưởng dường như là sơ Manila mỗi lúc chăm sóc tụi nó vậy. Hitomi rất thích cảm giác này.
“Nếu nhóc đã tốt hơn thì có mấy đứa bạn nhóc đang chờ ở ngoài, tuy nhiên ta chỉ cho phép thăm nhóc thôi, còn thằng bên kia thì không được, phải để nó bình phục đã.”
Recovery Girl vừa dứt lời, cửa phòng lại lần nữa mở ra, lần này tiến vào là Momo, Midoriya và Uraraka.
“Kizari –san, cậu không sao chứ ( 0,0)?!” –Nhiệt tình Midoriya đầu tiên mở lời, bên cạnh nó, Momo và Uraraka vẻ mặt lo lắng hướng Hitomi dò hỏi.
“Ừmmm, có bà ấy chữa trị mình đỡ hơn nhiều, Todoroki so với tớ còn thảm…”
“À mà…Lida đâu rồi… ( o.o)?” – Hitomi nhìn quanh không thấy tung tích cậu bạn bốn mắt đâu cả. Bình thường thanh niên này sẽ sốt sắng tới xem mới đúng chứ.
Chỉ thấy Midoriya cúi đầu ủ rũ trả lời, “Mình không biết nữa, Lida cậu ấy, bỏ luôn nhận giải…Hình như anh cậu ấy xảy ra chuyện rồi, bởi vậy nên Lida đã xin phép về nhà gấp
(-.-)!”
“Tiếc thật…!”
Hitomi thở dài sườn sượt, cảm thấy đồng tình thay cho Lida, một sự kiện lớn trong năm, đạt giải có lại không nhận được, còn nghe tin buồn từ nhà, còn gì chua chát hơn cơ chứ.
Momo tiến tới bên cạnh giường, lấy ra một trương ghế ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy tay Hitomi, ôn nhu nhìn cậu mà không nói một lời. Một cảm giác ấm áp chợt trào dâng trong lòng thằng bé.
Midoriya và Uraraka thức thời đã lui ra trước, chỉ còn lại Momo và Hitomi…
Trong một khoảng không gian yên tĩnh, đôi trai gái tựa vai gần kề, lắng nghe nhịp tim của người kia…
Từng tiếng kim đồng hồ thánh thót kêu…
Thời gian, chậm rãi trôi qua!
…..
Bên ngoài quãng trường đông vui như trẩy hội, dư âm sau cuộc tranh tài trận chung kết đó vẫn còn khắc ghi sâu trong lòng mỗi người xem, đặc biệt là những khán giả trong trường quay.
Năng lực, cách di chuyển, tố chất thân thể, cả hai đứa nhỏ đều hết sức hoàn mỹ, nhất là Hitomi, thể hiện vượt quá không biết bao nhiêu năng lực, khiến cả dân thường lẫn dân chuyên đều phải ngỡ ngàng bàng hoàng.
Lớp 1-A đã tề tựu ngay trước sàn thi đấu, nơi mà trường cho Cemento sen-sei xây dựng lại hoàn hảo sau pha solo gay cấn của hai người kia để chuẩn bị trao giải.
Bùm….!
~~~Chíu~~~Chíu~~~Chíu~~~
Trên bầu trời rực rỡ muôn vàn sắc màu pháo hoa nổ vang chào đón những thí sinh đạt giải và nhà vô địcH của U.A năm nhất năm nay.
Cánh nhà báo mấy chục người, cả ở khán đài và mặt đất, đều xách ra công cụ quay chụp, đèn flash nhấp nháy liên hồi…
Mở đầu của phần trao giải, Midnight sen-sei khuôn mặt rạng rỡ bước lên nói to:
“TÒAN BỘ SỰ KIỆN CỦA NĂM MỘT TẠI HỘI THAO U.A ĐÃ KẾT THÚC…”
“GIỜ THÌ…CHÚNG TA SẼ TRAO GIẢI CHO CÁC EM HỌC SINH XUẤT SẮC ĐÃ CHIẾN THẮNG TRONG MÙA GIẢI NÀY… ≧^◡^≦!”
Tin…Tin…tin…tin…
Bảng điểm điện tử réo lên liên tục, nháy mắt xuất hiện hình chiếc cúp vàng rực rỡ, kèm theo dòng chữ “Award Ceremony!” trông thật bắt mắt, đằng sau nó, pháo lại nổ rầm trời, có phần sung mãn hơn trước.
~~~…Bùng…~~~
Chính giữa sàn thi đấu bỗng phụt lên một đoàn khí trắng, và từ trong đó mờ mờ ẩn hiện ba cái bục theo thứ tự cao thấp khác nhau.
“VÀ CUỐI CÙNG, THEO BAKUGO –KUN XẾP HẠNG BA CÒN CÓ LIDA –KUN NỮA, CƠ MÀ VÌ CÓ CHUYỆN GIA ĐÌNH NÊN EM ẤY ĐÃ XIN PHÉP VỀ SỚM RỒI. XIN QUÝ VỊ THÔNG CẢM NHÉ (>‿◠)✌!”
Vừa nghe nói Lida không thể nhận giải, mấy đứa lớp 1-A liền ồn ào.
“Lida –chan hóng đến vậy mà, tiếc thiệt đó…(-.-)!”
“Ừmmm…~~~”
Midoriya gật gật đầu, nhớ lại khoản khắc cậu bạn mắt kín chào tạm biệt nó và Uraraka.
( “Uraraka –kun, Midoriya –kun…tuy hơi đột ngột, nhưng tôi phải về trước đây… ರ_ರ!”-Lida mặt vô cảm xúc hướng Midoriya và Uraraka nói, “Anh hai tôi vừa bị tội phạm tấn công (◕︵◕).”
“Hả…sao lại thế…ಠ▃ಠ???” –Hai đứa kia thất thanh kêu lên, Turbo Hero-Ingenium, anh trai Lida đồng thời cũng là một dân chuyên hết sức tài giỏi, từ nơi công tác đến đoàn đội mà anh ta sở hữu đủ để thấy điều đó. Loại nào tội phạm mới hạ gục được anh hùng cấp độ này cơ chứ…( o.o)?!
Lida thở dài nói tiếp, “Người gây án tính danh đã xác định…Cảnh sát nói đo là một tên điên, chuyên dùng năng lực để tấn công những anh hùng khác. Cho đến nay đã là vụ thứ năm, thứ sáu rồi…Họ gọi kẻ đấy là Ác Nhân Sát Anh Hùng…!”
“Thế tình trạng anh hai cậu giờ sao rồi…v(ಥ ̯ ಥ)v?”
“Tớ không biết nữa…(-.-). Vậy nên tôi đnag định gặp để xem tinh hình cụ thể đây…Cầu trời cho anh ấy vẫn ổn (-0-)!”)
[Ingenium…Lida luôn hướng tới trở thành một người hùng như anh, cho nên, xin hãy bình an vô sự…]
Pặc…!
“RỒI…KHOẢNH KHẮC THIÊNG LIÊNG CAO QUÝ SẮP TỚI, ĐÂY CHÍNH LÀ LÚC TRAO HUY CHƯƠNG CỦA CHÚNG TA…”
“VÀ NGƯỜI THỰC HIỆN ĐIỀU NÀY SẼ LÀ…” ~~~~ “HA HA…HA….H…A…A…A…TA ĐÂY!”
Midnight sen-sei còn chưa nói hết câu, một giọng cười hào sảng từ trên đỉnh đầu của họ bỗng vang lên.
“Nhìn kìa…(T^T)…!”
“Đó là…”
“ALL MIGHT…(°∀°)!!!”
Cả trường quay lập tức sôi động và đầy sức sống khi truyền kì sống All Might xuất hiện, ông chính là Biểu Tượng Của Hòa Bình, cũng là trụ cột trong lòng của tất cả người dân trên toàn thế giới.
Phốc~~~
All Might nhún một cái nhảy cao chót vót, sau lưng mặt trời chiếu xuống hàng ngàn tia nắng rực rỡ, càng làm bóng hình ấy trở nên thần thánh hơn bao giờ hết.
“TA ĐÃ MANG HUY CHƯỚNG TỚI RỒI ĐÂY…”
“CHÍNH LÀ NGƯỜI ANH HÙNG CỦA CHÚNG TA, ALL MIGHT!”
~~~~IM RE~~~~
All Might:!!! 【•】 _【•】!!!
Midnight: (^0^) [Lố mất tiêu ùi…@@@]
Nhìn All Might tự mình ra trận, nhiều người không khỏi cảm thán…
“Bọn nhỏ năm nhất sướng thật đấy nhỉ…”
“Ừ, được đích thân anh hùng số một trông chừng luôn…( 0.0), chả bù cho chúng ta hồi đó…(-.-)!”
“Thôi đi cha nội ơi, già đầu con ghen với con nít!”
Midnight bưng tấm khay chứa huy chương nhìn All Might cười nói, “All Might –san, anh hãy bắt đầu trao giải từ thứ hạng ba đi…( ^.^)!”
“Nhóc Bakugo…Ha ha, nhóc có cảm tưởng thế nào khi đạt vị trí này…!⑈ˆ~ˆ!⑈?”
“All Might…(-.-)!” –Bakugo định mở miệng nói gì đó, nhưng chợt nhớ tới điều gì, ngó sang Todoroki và Hitomi đang đứng trên kia, lại cúi đầu im lặng.
Làm thầy giáo của tụi nhỏ, không ai hiểu Bakugo hơn All Might, ông bước tới gần, tròng tấm huy chương đồng qua cổ nó, vỗ vỗ vai Bakugo và nói, “Nhóc rất mạnh, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, đừng nản lòng, cữ vững tin vào những mục tiêu mình đã đặt ra…Ta biết là ta có thể hơi nhiều lời một chút, nhưng giải Hội Thao này mấy đứa đã thi đấu hết sức rồi, nên đừng có bận tâm quá nhiều về kết quả!”
Quay sang Todoroki, All Might từ tốn đưa tấm huy chương bạc về phía thằng bé, Todoroki cúi thấp người xuống và đón nhận niềm vinh quang từ ông.
“Trong trận thi đấu, ta thấy cháu rất do dự khi sử dụng phần sức mạnh bên trái, chắc là cháu có lý do riêng…”
“Vâng…” –Todoroki trầm trầm trả lời, “Đấu với Midoriya, cháu đã xài nó một lần, cậu ấy được chú để mắt tới, cháu cũng hiểu được phần nào…”
“Cháu đã hơi cảm thấy hoang mang và lo sợ, nhưng cuối cùng, thì đã hiểu ra, Anh hùng, là mục tiêu cuối cùng của bản thân. Cháu muốn trở thành một anh hùng giống như chú.”
“Chỉ là, từ trước tới nay, có lẽ cháu đang đi lệch hướng với con đường mà mình hằng mơ ước…Cháu nghĩ mình còn một số chuyện cần phải giải quyết (`・ω・´)!”
“Ừmm…!” –All Might hài lòng nhìn Todoroki, vẻ hậm hực trước đó của thằng nhỏ đã biến mất, “Bóng hình khi trước của cháu đã tan biến đi phần nào rồi…Ta sẽ không hỏi chi tiết vấn đề của cháu, hiện tại, cứ cố gắng hết mình và làm những gì cháu có thể thôi!”
“Vâng…(o-o)!”
“Và giờ thì…” –All Might ngước lên khung bậc cao nhất gần ông, ở đó, cậu học trò thần bí nhất mà ông từng dạy, đang hướng All Might mỉm cười.
“Nhóc Kizari…Những việc làm của nhóc, ta cũng không có gì để bình phán cả…”
“Chỉ nói một câu công tâm thôi…Làm Tốt Lắm… ( ^ O^)!”
All Might cười toe toét, sáng lạn hơn bao giờ hết, ông biết Midoriya khai khiếu Todoroki, nhưng người chủ sự, vẫn là cậu nhóc trước mắt này đây. Và cũng chính nó, dùng thực lực tuyệt đối để giành được ngôi vị đầu bảng, ngay cả kiêu ngạo như Bakugo cũng phải cam bái hạ phong.
“Cơ mà Kizari –kun, ta có cảm giác là đã gặp cháu ở đâu rồi phải không… ( o,o)?!” –All Might trao huy chương vàng cho Kizari, nhỏ giọng hỏi cậu.
“Khục..Khục…All Might, chắc là chú nhầm rùi đó…≧◔◡◔≦,chúng ta mới chỉ gặp nhau qua Tivi và trường học thôi mà.”
“Ừ, có lẽ ta nhầm thật…!”
[Phù…@(ᵕ.ᵕ)@]…[May mà chú ấy không để ý nhiều…]
Trao giải xong xuôi, All Might hướng về phía hội trường, nói lớn:
“NÀO, NHỮNG NGƯỜI CHIẾN THẮNG CHÍNH LÀ BỌN HỌ!”
“TUY NHIÊN, MỌI NGƯỜI, BẤT KÌ AI Ở ĐÂY CŨNG CÓ THỂ BƯỚC LÊN CÁI BỤC ĐẤY…”
“NÓ NHƯ NHỮNG GÌ CÁC EM ĐÃ THẤY…CẠNH TRANH! TỰ CẢI THIỆN CHO NHAU THÔNG QUA THIẾU SÓT THỰC CHIẾN! VÀ VƯƠN ĐẾN MỘT TẦM CAO MỚI!”
“THẾ HỆ ANH HÙNG TIẾP THEO RỒI SẼ ĐÂM HOA KẾT TRÁI…!”
!!!~~~TING~~~~!!!
All Might chỉ một ngón tay lên trời, tư thế vô cùng kinh điển không ai không biết…
“THẾ NÊN TÔI XIN MẠN PHÉP NÓI MỘT CÂU CUỐI CÙNG…MỌI NGƯỜI ĐỒNG THANH VỚI TÔI NÀO!”
“MỘT…HAI…”
“CÁC EM ĐÃ VẤT VẢ RỒI!!!”
“”Plus Ultra!!!”
~~~IM RE~~~
“Hả…Méo gì thế All Might…@[email protected]!”
“Không phải Plus Ultra sao (-.-)???”
“Ờ…THÌ TẠI TÔI NGHĨ LÀ CÁC EM ẤY ĐÃ CỐ GẮNG RẤT NHIỀU RỒI…(~^~)!”
~~~~My Hero Academia~~~~
Danh sách chương